"Thuật thiên nguyên linh, hộ!" Lệnh Hồ Mị chập hai tay lại, niệm thần chú, trong nháy mắt xung quanh thân thể xuất hiện một tầng bảo vệ. Lúc này Thanh Trĩ đánh ra thanh quang (ánh sáng xanh) ngày càng gần Lệnh Hồ Mị.
"Oành..." Một tiếng vang cực lớn, Lệnh Hồ Mị chặn một chiêu đó của Thanh Trĩ, nhưng cũng bị chút nội thương.
"Không ngờ ngươi còn chưa chết, xem ra là ngô xem thường ngươi rồi." Thanh Trĩ biến về hình người, đứng cách chỗ Lệnh Hồ Mị không xa.
"Khụ.. khụ.. Chớ đắc ý quá sớm." Lệnh Hồ Mị nghĩ trong lòng càng tiêu hao hơn nữa càng bất lợi với mình, phải mau nghĩ cách thôi.
"Vốn ngô không tính giết ngươi, nhưng ngươi cứ chấp mê bất ngộ như vậy, đừng trách ngô vô tình đó."
"Thiên tu, Thí Sát!" Thanh Trĩ huyễn hóa ra một thanh lợi kiếm trong thanh quang, đâm thẳng về phía Lệnh Hồ Mị.
"Ha ha ha, không nghĩ tới đường đường là thần thú cư nhiên ngay cả Thí Sát cũng thỉnh ra được, ngươi thật là coi trọng Lệnh Hồ Mị ta đó!" Lệnh Hồ Mị cười lạnh một tiếng. Thí Sát là thần khí thượng cổ, không ngờ cư nhiên ở trong tay Thanh Trĩ.
"Thí Sát thần hòa, phá quân!" Kiếm của Thanh Trĩ đâm vào thân thể của Lệnh Hồ Mị, nhưng thân thể của Lệnh Hồ Mị không hề chảy huyết mà đang dần dần biến mất.
"Ta nói rồi, chớ đắc ý quá sớm." Lệnh Hồ Mị xuất hiện ở sau lưng Thanh Trĩ, đâm một thanh đoản kiếm vào ngực Thanh Trĩ.
"Ngươi ngươi, chuyện này sao có khả năng!?" Nhìn đoản kiếm trước ngực, Tranh Trĩ trợn trừng mắt.
"Hô..." Lệnh Hồ Mị đi tới bên 'Lệnh Hồ Mị' khác còn đang biến mất, thổi một cái, thân thế hoàn toàn không thấy nữa.
"Ngươi cư nhiên xé rách nguyên thần!" Dùng tay chỉ Lệnh Hồ Mị, hắn không cam lòng. Hắn đường đường là thần thú vậy mà lại bại trong tay một nữ tử.
"Đừng vọng tưởng lại động dụng pháp lực, đoản kiếm này gọi là Thiên Hương, cũng là thần khí thượng cổ như Thí sát, là dùng để phong ấn thần lực thượng cổ." Lệnh Hồ Mị chậm rãi đi tới gần Thanh Trĩ.
"Ngươi định làm gì ta?" Nhìn Lệnh Hồ Mị dần dần nâng tay lên, nhỏ ra một giọt tinh huyết.
"Ngươi muốn phong ấn ta!? Lệnh Hồ Mị ngươi láo xược!" Thanh Trĩ sợ rồi. Nếu như biết hậu quả như vậy hắn nhất định sẽ không trêu chọc Lệnh Hồ Mị. Nếu biết Lệnh Hồ Mị là kẻ điên, hắn nhất định sẽ không giao đấu với nàng, đáng tiếc mọi thấy đều đã trễ rồi.
"Thiên địa lục hợp, thuật phong ấn, dùng huyết ta, phong ấn hắn." Lệnh Hồ Mị đọc thần chú xong, dùng huyết làm bùa, vẽ ra trói buộc trên người Thanh Trĩ.
"A..." Thanh Trĩ kêu thảm một tiếng, hóa thành một hạt xích (đỏ lửa) châu rơi vào tay Lệnh Hồ Mị.
Nhìn hạt xích châu dùng để phong ấn Thanh Trĩ ở trong tay, Lệnh Hồ Mị rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Thuật phong ấn đã tiêu hao hết tinh lực của nàng, lúc này nàng cũng chịu không nổi nữa, té xuống đất từ từ nhắm đôi mắt lại.
"Mị ~~"
"Uyển.... Uyển Ca." Lệnh Hồ Mị vươn vươn tay nghĩ muốn nắm lấy gì đó, nhưng ý thức ngày càng mơ hồi. Thật giống như nàng nhìn thấy Uyển Ca, Uyển Ca là em sao?
"Chị họ, Mị chị ấy thế nào rồi?" Nhìn Hồ Linh bắt mạch cho Lệnh Hồ Mị xong, nôn nóng hỏi.
"Nguyên thần bị thương nặng, tinh lực hao hết. May là nội đan kịp thời về nguyên vị, không chết được, tu dưỡng mấy hôm sẽ tốt thôi." Hồ Linh âm thầm thở ra. Thật may khi Kỳ Uyển Ca kịp thời mang Lệnh Hồ Mị về, nếu không Lệnh Hồ Mị nhất định sẽ rơi vào kết quả hóa về nguyên hình. Xé rách nguyên thần liều chết đánh một trận, Lệnh Hồ Mị a Lệnh Hồ Mị thật không biết nói gì với ngươi mới phải đây.
"Đại tẩu, ngươi trước tiên ăn gì đó đi. Biểu tỷ đã nói Đại tỷ không sao rồi, nếu không là còn chưa đợi được Đại tỷ khỏe lên, Đại tẩu đã ngã bệnh trước rồi." Lệnh Hồ Tích có chút lo lắng cho thân thể của Kỳ Uyển Ca.
"Chị không sao, tiểu Tích em đi nghỉ ngơi đi, tiểu Nhan còn cần em chăm sóc đó." Kỳ Uyển Ca lắc lắc đầu, cô không muốn rời khỏi Mị.
"Đại tẩu.. Vậy được rồi, có chuyện nhớ kêu ta." Nhìn ánh mắt kiên định của Kỳ Uyển Ca, Lệnh Hồ Tích cũng biết nhiều lời vô ích.
"Ừ..." Tầm mắt chưa từng rời Lệnh Hồ Mị, nhẹ nhàng đáp lại.
Lệnh Hồ Tích với Hồ Linh nhìn nhau một cái, hai người không tiếng động rời khỏi phòng. Kỳ Uyển Ca vẫn luôn canh giữ bên giường của Lệnh Hồ Mị, mấy ngày qua Kỳ Uyển Ca gấp rút lên đường, cũng chẳng nghỉ ngơi được tốt, chưa tới một lúc đã ngủ thiếp bên mép giường.
Lệnh Hồ Mị nhíu chặt mi, cảm giác đau đớn toàn thân, nhưng nàng không hề quên trước khi hôn mê dường như thấy được Uyển Ca. Mở mắt ra mãnh liệt ngồi dậy, thì phát hiện cái người ngày nhớ đêm thương đó đang ngủ ở một bên.
"Uyển Ca... Uyển Ca...."
"Ừm...." Kỳ Uyển Ca đang trong mộng cũng không biết lúc này Lệnh Hồ Mị đang ngắm mình.
"...." Nghe thanh âm Kỳ Uyển Ca đáp lại, Lệnh Hồ Mị nuốt nuốt nước bọt, Uyển Ca của nàng ngay cả ngủ cũng dụ hoặc người như vậy.
"Mị.. Chị tỉnh rồi, giờ chị cảm thấy sao rồi?" Kỳ Uyển Ca mở mắt ra, ngẩng đầu chống lại ánh mắt nóng bỏng của Lệnh Hồ Mị, đứng lên vươn tay muốn kiểm tra thân thể của Lệnh Hồ Mị.
"Uyển Uyển, thì ra cũng có một mặt nhiệt tình vậy a ~" Lệnh Hồ Mị mang vẻ cười xấu xa trên mặt, kéo tay của Kỳ Uyển Ca đang hướng tới mình, dùng sức một cái Kỳ Uyển Ca đứng không vững ngã lên người Lệnh Hồ Mị.
"Ngô...." Lệnh Hồ Mị nặng nề hô lên một tiếng.
"Ngu ngốc! Mau buông ra, có phải đụng trúng vết thương không!" Kỳ Uyển Ca giãy dụa dưới thân, mà Lệnh Hồ Mị lại gắt gao không buông, lại sợ đụng phải vết thương của nàng, đành phải để mặc nàng ôm.
"Uyển Ca, chị rất nhớ em...." Đầu tựa trước ngực Kỳ Uyển Ca, tay vẫn ôm thật chặt không chút buông lỏng.
"Mị...." Kỳ Uyển Ca cảm giác được ẩm ướt trước ngực, trong lòng run lên một trận, Mị của cô khóc rồi.
"Mị.... Thật xin lỗi." Đôi tay vòng lấy eo của Lệnh Hồ Mị, đổi tư thế ôm nàng vào ngực. Kỳ Uyển Ca có thể cảm giác được thân thể người nọ hơi hơi run rẩy trong lòng.
"Chị không có khóc...." Lệnh Hồ Mị bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn là bộ dạng lê hoa đái vũ*, cho Kỳ Uyển Ca một loại cảm giác không có tiền mà hô trăm lượng.
[hoa lê mang giọt mưa, kiểu nhìn vừa đẹp mà vừa tội]
"Ặc..." Kỳ Uyển Ca nhìn biểu tình quật cường của người nọ trước mắt, thật không biết nên khóc hay nên cười, Mị của cô lại ngạo kiều..
"....." Nhìn thấy biểu tình biến hóa qua lại của Kỳ Uyển Ca, Lệnh Hồ Mị đột nhiên muốn trêu chọc cô một trận.
"Tiểu nương tử, nhiều ngày không thấy tựa hồ càng thêm động lòng người đó." Ngón tay nhấc cằm Kỳ Uyển Ca lên.
"Tướng công đây là muốn làm gì?" Nhìn hiểu tâm tư của Lệnh Hồ Mị, Kỳ Uyển Ca e thẹn đáp lại.
"Tiểu nương tử có biết đây là đang câu dẫn tướng công." Xoay người đè Kỳ Uyển Ca dưới thân.
"Tướng công... Ngô..." Tay Lệnh Hồ Mị vươn lên núi cao bóp một cái đánh gãy lời cô định nói ra.
"Nương tử..." Cúi đầu xuống dần dần tiếp cận đôi môi của Kỳ Uyển Ca.
"Đinh đinh..." Một tiếng vang thanh thúy trên đất.
"Mị.. Tiếng gì vậy.." Kỳ Uyển Ca vươn tay chặn môi đỏ mọng của Lệnh Hồ Mị, ngăn trước mặt mình.
"Đáng chết.." Lệnh Hồ Mị nhảy xuống giường, nhặt hạt xích châu lên mở cửa quăng thật xa ra ngoài.
"Mị.. Mới nãy là gì thế?" Kỳ Uyển Ca nhìn động tác nhanh chóng dứt khoát vừa rồi của Lệnh Hồ Mị, thân thể người này đã khỏe rồi sao? Không khỏi cảm thán thật là sinh mệnh ngoan cường a.
"Hạt xích châu phong ấn Thanh Trĩ, có điều giờ không sao rồi, Uyển Ca chúng ta tiếp tục đi." Lệnh Hồ Mị lên giường áp trên người Kỳ Uyển Ca, vội cởi đồ của cô.
"Thanh Trĩ là ai?" Kỳ Uyển Ca để mặc Lệnh Hồ Mị cởi bỏ đồ của mình, lại nhìn tới nàng cởi đồ của nàng, kéo chăn qua đắp cho hai người.
"Tên làm bị thương tiểu Nhan đó." Theo gò má Kỳ Uyển Ca hôn xuống một đường.
"Vậy những lời mới nãy chúng ta nói, hắn cũng nghe được phải không?"
"Ừ, nhưng giờ không nghe được nữa rồi." Hôn anh đào trước ngực Kỳ Uyển Ca, nhẹ nhàng cắn lấy.
"A... Mị.." Kỳ Uyển Ca còn đang muốn hỏi gì đó, nhưng lại không nói ra lời, Lệnh Hồ Mị đây là cố tình mà. Hai người đã định trước một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau nghe tin tức Lệnh Hồ Mị đã khôi phục, mới sáng sớm bé Kỳ Yên Nhi liền chạy tới trước cửa phòng Lệnh Hồ Mị, gõ gõ cửa, chẳng lẽ má Mị với mẹ còn chưa rời giường sao?
"Má mị, mẹ." Ở ngoài cửa kêu một tiếng.
"Mị, mau dậy đi, tiểu Yên tới rồi." Đẩy đẩy người ở bên ôm mình ngủ.
"Ừm.." Ngoài miệng đáp ứng, nhưng động một cái cũng chẳng động mà ngủ tiếp.
"Má Mị, mẹ, hai người dậy chưa vậy?" Bé Kỳ Yên Nhi nghe bên trong không có động tĩnh, lại tiếp tục kêu lên.
"Mị..." Kỳ Uyển Ca nhìn Lệnh Hồ Mị không có chút ý tứ tỉnh dậy nào, đành tự mình dậy thôi, động động thân mình cảm giác được đau nhức nơi nào đó dưới thân. Đều tại người nọ muốn cô cả đêm. Lúc xuống giường đắp chăn cho Lệnh Hồ Mị thì thấy vết thương trên người Lệnh Hồ Mị, không tránh khỏi đau lòng một trận.
"Mẹ." Lúc bé Kỳ Yên Nhi đang định đẩy cửa đi vào, Kỳ Uyển Ca mở cửa ra.
"Tiểu Yên, nhớ mẹ không?" Mặt mang theo vẻ cười, nhìn bé Kỳ Yên Nhi, trong lòng Kỳ Uyển Ca có loại cảm giác con gái nhà mình trưởng thành rồi.
"Nhớ, mẹ cũng nhớ tiểu Yên chứ?" Làm nũng với Kỳ Uyển Ca.
"Ừ, nhớ.. Mau vào đây đừng đứng ngoài nữa." Dắt tay bé Kỳ Yên Nhi, hai người cùng đi vào phòng.
"Mẹ, má Mị đâu?" Bé Kỳ Yên Nhi nhìn một vòng quanh phòng, không phát hiện ra bóng dáng của Lệnh Hồ Mị.
"Má Mị của con thân thể vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, còn đang nghỉ ngơi." Bất đắc dĩ nhìn về phía bình phong, Lệnh Hồ Mị đang ngủ sau bình phong.
"Nga..." Bé Kỳ Yên Nhi không có nghĩ quá nhiều, cho rằng Lệnh Hồ Mị thật vết thương còn chưa lành.
"Tiểu Yên, gần đây tu luyện thế nào rồi?" Con gái chịu nỗ lực là chuyện tốt, nhưng Kỳ Uyển Ca lại sợ nhỏ sẽ mệt.
"Mẹ, mấy hôm trước cô Nhan có dạy con thuật ngự hỏa, mẹ xem con này." Bé Kỳ Yên Nhi vươn ngón tay ra, niệm thần chú, một đoàn hỏa diễm nhỏ liền xuất hiện trên ngón tay của bé Kỳ Yên Nhi.
"Tiểu Yên, thật lợi hại." Mỉm cười sờ sờ đầu bé Kỳ Yên Nhi.
Sau khi bé Kỳ Yên Nhi đi, Hồ Linh cũng tới tìm Lệnh Hồ Mị, tuy Lệnh Hồ Mị không nguyện ý dựng người dậy, nhưng e ngại biểu tình âm trầm của Kỳ Uyển Ca không có cách nào chỉ đành dậy thôi.
"A ngô.. Biểu tỷ ngươi có chuyện gì sao?" Đánh cái ngáp, Lệnh Hồ Mị dựa vào ghế. Nàng thật rất mệt có được không, thân thể còn chưa khôi phục hoàn toàn, còn hầu hạ Uyển Ca cả đêm, sao Uyển Ca lại không mệt chứ? Chẳng lẽ nàng làm chưa đủ?
"Thân thể tốt hơn chút nào chưa?" Hồ Linh coi nhẹ biểu tình ai oán của Lệnh Hồ Mị.
"Tốt hơn nhiều rồi, còn phải đa tạ y thuật của biểu tỷ." Vẫn là bộ dạng lười nhác.
"Uyển Ca đâu? Sao không ở bên ngươi?"
"Tiểu Yên quấn lấy muốn ăn cơm với Uyển Ca, hẳn là đang ở trù phòng rồi." Động động người, đổi tư thế, nhìn qua cái bụng đã nổi lên của Hồ Linh, cười nói.
"Không biết tiểu chất nữ của ta sau này lớn lên giống biểu tỷ hay giống Hoa Ngôn đây?" Lệnh Hồ Mị thật không dễ gì thấy được vẻ quẫn bách của Hồ Linh một lần, đang định tiếp tục trêu chọc nữa thì bị một ánh mắt đăm đăm của Hồ Linh làm nghẹn lời muốn nói trong họng. Thật đáng sợ đó!
"Nghe nói ngươi phong ấn Thanh Trĩ?"
"Ân, phong ấn trong hạt xích châu, có điều không biết bị ta ném đi đâu rồi."
Nhìn bộ dạng 'chẳng sao cả' của Lệnh Hồ Mị, Hồ Linh không nhịn được toát mồ hôi lạnh cả đầu.
"Phong ấn cũng tốt, chuyện mẫu thân thì sao rồi?"
"Ta cũng đang tính tìm ngươi nói chuyện này, ta muốn đi Nam sơn một chuyến nữa." Lệnh Hồ Mị một mặt nghiêm túc nhìn Hồ Linh.
"Thần thú thủ hộ của Nam sơn là Thanh Trĩ đã bị ngươi phong ấn, ngươi cũng đã khôi phục gần tốt rồi, ta nghĩ đi Nam sơn cũng không có nguy hiểm. Nếu muốn đi thì đi đi." Nhìn Lệnh Hồ Mị nhàn nhạt nói.
"Cảm ơn ngươi, biểu tỷ." Cảm kích nhìn về phía Hồ Linh. Hồ Linh không chỉ vẫn luôn lẳng lặng chăm lo cho Lệnh Hồ Mị, còn chăm lo cho người bên cạnh Lệnh Hồ Mị, cho nên Lệnh Hồ Mị cảm kích thành lời với Hồ Linh.
"Muốn tạ ta thật thì chăm sóc bản thân cho tốt đi. Mấy ngày nay Uyển Ca rất lo lắng cho ngươi, đừng làm những chuyện liều chết đánh một trận ngu xuẩn vậy nữa. Được rồi, Ngôn nhi còn đang đợi ta, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi." Đứng dậy đi ra khỏi phòng còn lại một mình Lệnh Hồ Mị.
~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗ Bạch: Tiểu Thanh Trĩ đáng thương, ngươi bị thương sao rồi?
Thanh Trĩ: Có người viết ta như vậy sao? Dầu gì cũng cho ta một đoạn a! Ngay cả hình tượng soái khí của ta cũng không tả ra! Vai phụ cũng là vai chứ! Nói đi, có phải ngươi coi thường vai phụ không!?
Mỗ Bạch *nói thầm: Đâu ra là vai phụ, rõ ràng là 'mua nước tương' thôi*: Tiểu Thanh trĩ, chớ nên tức giận, sau này ngươi sẽ còn xuất hiện mà.
Thanh Trĩ: Thật a? Vậy nhớ viết ta soái chút, ta nói ngươi a, tốt nhất phải.... (nơi này tỉnh lược một ngàn từ miêu tả bộ dạng soái khí của mình)
Mỗ Bạch *đầy mồ hôi*:....
[Ở bên TQ có chuyện: một lần có người phóng viên phỏng vấn người qua đường, người đó lại bảo 'tôi chỉ đi mua nước tương thôi'. Nên từ đó cụm 'đả tương du' hay 'mua nước tương' ý chỉ một người không quan trọng, không liên quan hay không có ý định liên quan tới sự việc. Ý của tác giả ở đây là hắn chỉ như vai 'quần chúng' thôi =))]