Chương 17: Dạ Dạ - Tư Vũ

"Tiểu Mị tới tới nếm thử cái này đi."

"Bác gái, để con tự tới là được rồi." Lệnh Hồ Mị có chút chưa thích ứng được sự nhiệt tình của mẹ Kỳ.

"Sao rồi, ăn ngon chứ?"

"Vâng ăn rất ngon, bác gái trù nghệ của bác giỏi hơn Uyển Ca nhiều." Cười cười với mẹ Kỳ.

"Con bé này thật biết ăn nói mà." Mẹ Kỳ nhìn cô gái trước mặt, lớn lên đẹp mắt lại còn khiến người vui vẻ, càng nhìn càng thích mà.

"Bác gái vui vẻ thì tốt."

"Tiểu Mị ăn nhiều chút đi, nhìn xem cháu gầy quá." Lại gắp cho Lệnh Hồ Mị một ít thức ăn mới xoay đầu qua nói với Kỳ Uyển Ca.

"Phải rồi tiểu Yển, lần trước không phải con nói có người thích sao? Khi nào mới dẫn về cho mẹ nhìn xem đây?" Mẹ Kỳ mới nói xong, hai người đang dùng cơm không tránh khỏi ngây ra.

"Sao vậy?" Mẹ Kỳ đột nhiên cảm giác bầu không khí có chút gượng gạo, hay là mình nói gì đó sai sao?

"Tiểu Uyển giờ cũng không còn nhỏ nữa, đã có ý nghĩ riêng của nó, bà ít quản chuyện riêng của nó chút đi." Cha Kỳ trái lại giảng hòa.

"Mẹ, con có lời cần nói với người." Kỳ Uyển Ca nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên thẳng thắn vẫn tốt hơn.

"Con nói đi, mẹ nghe đây."

"Mẹ, người con thích là Mị, hơn nữa con đã kết hôn với Mị rồi." Cầm tay Lệnh Hồ Mị từ dưới bàn lên.

"A a, tiểu Uyển trò đùa này không buồn cười gì cả." Mẹ Kỳ tiếp tục ăn cơm trong chén, phảng phất như mới vừa rồi chưa từng phát sinh chuyện gì.

"Mẹ, con nói thật đó, lần này cũng là con dẫn Mị về gặp người đó." Không chút do dự, cô muốn cùng một chỗ với Mị.

"Bác gái, con sẽ đối xử thật tốt với Uyển Ca." Lệnh Hồ Mị cười cười với Kỳ Uyển Ca.

Mẹ Kỳ nhìn hai người tình ý trước mặt đột nhiên cảm giác nhức mắt dị thường.

"Làm sao bây đối với nó được? Bây là con gái a. Tiểu Mị bác biết cháu là cô bé ngoan, cháu không thể nào cùng Uyển Ca được. Hơn nữa bác cũng sẽ không đồng ý, sau này hai đứa không cần gặp nhau nữa."

"Bác gái, tại sao con gái lại không thể cùng một chỗ với con gái chứ?"

"Mẹ..." Kỳ Uyển Ca nhìn hai người mẹ Kỳ với Lệnh Hồ Mị, trong lòng không tránh khỏi lo âu.

"Uyển Ca con về phòng ngay cho mẹ, sau này không cho phép gặp Lệnh Hồ Mị nữa. Lão già ông mang nó vào đi!" Vừa nói đã muốn đuổi Lệnh Hồ Mị ra khỏi cửa.

"Mẹ, người không thể như vậy."

"Tao là mẹ mày! Uyển Ca chuyện của mày với tiểu Mị tao sẽ không đồng ý đâu, mày mà muốn chung một chỗ với nó thì tao sẽ chết cho mày xem!" Hất mâm cơm xuống đất, cầm mảnh vụn lên đặt trên cổ mình.

"Tiểu Vân! Bà làm gì vậy!?" Cha Kỳ nhìn người bạn già của mình vô lý như vậy, trong lòng cũng có chút nộ.

"Mẹ, con về phòng con về phòng là được rồi. Mị chị đi trước đi, xin chị hãy đi trước đi." Nhìn Lệnh Hồ Mị mà rơi nước mắt, trong lòng cô không nỡ chỉ có tự cô biết, cô cũng biết bây giờ cô đẩy Lệnh Hồ Mị ra khỏi cửa có thể sẽ không được gặp lại Lệnh Hồ Mị nữa. Nhưng giữa người thân với người yêu, cô có thể làm gì được đây?

"Uyển Ca, đừng khóc, chị đau lòng." Đi tới trước nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Kỳ Uyển Ca, ôm lấy cô. Lệnh Hồ Mị có thể cảm giác được cả người của Kỳ Uyển Ca đều đang run rẩy.

"Bác gái, con cáo từ trước vậy." Buông Kỳ Uyển Ca ra ,để lại một cái mỉm cười 'không sao' cho cô, đi ra khỏi cửa.

Lệnh Hồ Mị mới vừa đi, Kỳ Uyển Ca liền ngất xỉu xuống đất.

"Tiểu Uyển..." Cha Kỳ nhìn thấy Kỳ Uyển Ca ngất xỉu thì vội vã chạy tới đỡ Kỳ Uyển Ca vào phòng, rồi gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân, vẫn luôn không có sắc mặt tốt với mẹ Kỳ.

"Tiểu Uyển sao rồi?" Cha Kỳ nhìn Kỳ Uyển Ca mặt mũi tái nhợt thì hỏi.

"Bệnh nhân bị kích thích rất lớn cho nên mới ngất xỉu, mấy ngày nay nghỉ dưỡng nhiều chút thì có thể phục hồi."

"Cảm ơn cô."

"Nên vậy. Nếu không có gì nữa thì cháu đi trước đây." Làm xong công việc của mình, bác sĩ rời khỏi Kỳ gia.

"Giờ bà vừa lòng chưa. Một bữa cơm đang tốt lành lại nháo tới không vui mà tan, tiểu Uyển còn nằm trên giường nữa." Cha Kỳ có chút bực tức nhìn mẹ Kỳ.

"Ông đã biết từ sớm phải không?" Mặc dù nhìn thấy Kỳ Uyển Ca ngất xỉu, mẹ Kỳ cũng có chút lo lắng, nhưng lại không hối hận.

"Phải."

"Vậy sao ông còn không ngăn tiểu Uyển lại? Ông vậy là đang hại tiểu Uyển đó." Rống với cha Kỳ.

"Giờ còn không phải là hại tiểu Uyển chắc? Bà nhìn xem bộ dạng con gái bảo bối của bà bây giờ coi! Lúc mới về hoạt bát bay nhảy, còn giờ thì sao? Động cũng chẳng động nằm trên giường, đây chính là cái bà gọi là hạnh phúc đó! Là hạnh phúc bà cho tiểu Uyển đó." Bởi vì nổi giận, tiếng của cha Kỳ cũng không tránh khỏi lớn hơn chút.

"Tôi...." Mẹ Kỳ cũng không muốn như vậy, nhưng làm sao hai đứa con gái lại ở cùng một chỗ được.

"Ba mẹ. Hai người đừng cãi nhau nữa." Kỳ Uyển Ca hư nhược vịn vách tường, sắc mặt có chút tái nhợt.

"Tiểu Uyển, con tỉnh rồi? Có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?" Cha Kỳ thấy con gái bảo bối của mình tỉnh lại cũng quên việc đang cãi cọ với mẹ Kỳ vừa rồi.

"Ba, con hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi trước đây."  Nhìn nhìn mẹ Kỳ, lại nghĩ tới nụ cười của Lệnh Hồ Mị lúc gần đi, trong lòng bắt đầu đau rút từng trận.

"Đây chính là điều bà muốn đó." Cha Kỳ cũng hất tay đi ra khỏi phòng, chỉ để lại một mình mẹ Kỳ.

Mà rời khỏi Kỳ gia, lúc này Lệnh Hồ Mị đang trong một tiệm cafe, trong lòng nàng rất bình tĩnh, nếu mà hỏi nàng không có thương tâm sao? Có, thương tâm Uyển Ca lại có một lần đẩy nàng ra. Nàng biết bất luận thế nào Uyển Ca nhất định sẽ cùng một chỗ với nàng, nhưng chuyện này nàng đoán đúng kết cục nhưng không đoán đúng quá trình. Nếu như biết lần này khả năng sẽ mất đi Uyển Ca, nàng còn có thể tự tin như vậy không?

"Chào ngài, quý cô, xin hỏi ngài cần gì?"

"Một ly cafe, không thêm đường." Lệnh Hồ Mị thích uống cà phê không bỏ đường, nàng thích thưởng thức loại đắng chát của loại cafe đó. Trong tiệm cũng không có bao người, Lệnh Hồ Mị tìm một chỗ gần cửa sổ vô lực dựa lên sofa.

Đây là một tiệm các khung cảnh rất ấm cúng, trên sân khấu nho nhỏ có một nữ sinh đang hát một bài 'Em muốn rời đi một lúc*  '. Lệnh Hồ Mị theo thanh âm nhìn sang là một nữ sinh rất thanh tú, thanh âm có vẻ hơi khàn khàn, hơi hơi nhắm mắt. Tuy ca khúc rất bi thương, nhưng Lệnh Hồ Mị lại bật cười.
[Mình có để video bài hát ở đầu chương, không có vietsub nha]

Nàng có chút lý giải được mẫu hậu của nàng rồi. Sau khi mẫu hoàng biến mất, nàng đã từng hỏi mẫu hậu: Người nhớ mẫu hoàng chứ? Nhưng mẫu hậu chỉ là lắc lắc đầu cười nói mẫu hoàng của nàng vẫn luôn ở đây chưa bao giờ rời đi. Khi đó nàng còn nhỏ, không hiểu rõ được mẫu hoàng không ở đây mà sao mẫu hậu lại nói mẫu hoàng chưa từng rời đi chứ? Nhưng hiện tại nàng có chút rõ rồi.

Nàng chưa từng yêu bất kỳ ai, cho nên gặp Kỳ Uyển Ca mới hiểu được tương tư, mới biết tịch mịch. Nàng cũng đang nghĩ nếu mẹ của Kỳ Uyển Ca cứ khăng khăng không đồng ý cho các nàng, thì nàng sẽ làm gì. Nàng không biết, nhưng nàng hiểu rõ, cả đời này điều duy nhất nàng không thể buông bỏ chính là Kỳ Uyển Ca, cái người nàng yêu, cũng là nghịch lân của nàng.

Tiếng ca đã ngừng, nữ sinh thanh tú kia đang thu dọn đồ, còn không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay tựa hồ có chút gấp. Lệnh Hồ Mị cất bước đi tới trước mặt nữ sinh ca hát kia.

"Em tên gì vậy?"

"Dạ Dạ." Lại liếc nhìn đồng hồ một cái, Lệnh Hồ Mị cũng nhìn thấy động tác nhìn đồng hồ của Dạ Dạ.

"Nếu em có việc thì không làm phiền em nữa, mà đây là danh thiếp của tôi, có chuyện có thể tìm tôi." Vươn tay đưa danh thiếp cho Dạ Dạ.

"Cảm ơn." Mặc dù Dạ Dạ không hiểu người phụ nữ trước mặt có ý đồ gì, những vẫn theo lễ phép nhận danh thiếp, vội dọn đồ.

Dạ Dạ cấp tốc rời khỏi tiệm, đang trong tình huống không có taxi ngang qua cũng đợi xe buýt không được thì gặp Lệnh Hồ Mị. Lúc này Lệnh Hồ Mị vốn tính lái xe đi quán rượu, nhưng tình cờ thấy đươc cô gái ở tiệm cafe, nghĩ cũng không nghĩ nhiều đã dừng xe trước mặt cô.

"Lên xe đi, giờ này không gọi được taxi tới đâu." Kéo cửa sổ xuống nói với Dạ Dạ.

"Chuyện này, không cần đâu." Dạ Dạ có chút khó xử.

"Không phải rất gấp sao?" Lệnh Hồ Mị cũng không phải là loại người nhiệt tâm, lại giúp Dạ Dạ cũng chỉ vì nàng cảm giác Dạ Dạ là một người có tâm sự.

"Vậy cảm ơn chị." Không cự tuyệt Lệnh Hồ Mị nữa, mở cửa lên xe.

"Đi đâu đây?"

"Đường XX lầu XX tòa XX căn XX"

Hai người một chiếc xe, một đường không nói. Dạ Dạ vẫn không hiểu nổi người phụ nữ này tại sao muốn giúp cô, nhìn lại không giống như người xấu, nhìn người phụ nữ này một thân hàng hiệu còn có lái xe chở cô tựa hồ cũng không phải vì tiền.

Lệnh Hồ Mị không xoắn xuýt như Dạ Da, chẳng qua là nàng không biết làm gì, dọc đường nàng đều đang nhớ Uyển Ca, nghĩ làm sao để cùng một chỗ với Uyển Ca.

"Tiểu Dạ, là em về sao?"

"Tư Vũ, là em." Dạ Dạ vừa đi vào nhà thì thấy Lặc Tư Vũ đang đợi cô, trong lòng tràn ngập hạnh phúc trong phút chốc.

Mù mờ.

"Tiểu Dạ sao hôm nay về trễ vậy?" Vươn tay sờ mặt Dạ Dạ.

"Ừ có chút chuyện nên mới trễ. Tư Vũ đói bụng không, em đi làm cơm." Dạ Dạ nghiêng đầu vừa vặn nhìn thấy Lệnh Hồ Mị. Cô nhìn thấy Tư Vũ thì kích động quá, quên mất sau lưng còn có một người.

"Ặc, phải rồi Tư Vũ, em giới thiệu với chị.." Ặc, hình như người phụ nữ này chưa nói tên cho mình biết.

"Tôi gọi là Lệnh Hồ Mị." Lệnh Hồ Mị đã đứng ở đó thật lâu. Nàng quan sát nhà Dạ Dạ sau đó cũng đánh giá người trước mặt Dạ Dạ. Nhà của Dạ Dạ không được lớn thậm chí còn có thể gọi là rất nhỏ, hai phòng ngủ một phòng khách với một cái bếp. Được cái nhà rất sạch sẽ, chỗ góc nhọn nào trong nhà đều được bọc lại.

"Chào chị, tôi gọi là Lặc Tư Vũ, chị của Dạ Dạ." Cười chào hỏi với Lệnh Hồ Mị.

"Chào chị, tôi là bạn mới quen biết với Dạ Dạ hôm nay." Vươn tay nắm tay Lặc Tư Vũ. Lặc Tư Vũ rất phiêu lượng, so với Dạ Dà càng thanh tú càng thanh thuần, là loại con gái cho người khác cảm giác rất ấm áp, chỉ là cặp mắt kia có chút vô thần. Lệnh Hồ Mị nghĩ trong đầu: cạnh nhọn của những đồ trong phòng đều được bọc lại hẳn là vì sợ cô đụng phải.

"Hai người trò chuyện trước đi, em đi làm cơm." Dạ Dạ cẩn thận đỡ Lặc Tư Vũ ngồi lên ghế sofa, lại tỏ ý cho Lệnh Hồ Mị tùy ý. Lệnh Hồ Mị gật gật đầu với Dạ Dạ.

"Lệnh Hồ tiểu thư thế nào mà quen biết tiểu Dạ?"

"Tình cờ gặp trong tiệm cafe." Dựa vào ghế sofa, nàng lại nhớ Uyển Ca rồi, hiện tại Uyển Ca đang làm gì nhỉ?

"Dạ Dạ thật khổ cực.." Lặc Tư Vũ có chút mất mác.

"...."Lệnh Hồ Mị không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt. Mặc dù mắt cô nhìn không thấy, nhưng Lệnh Hồ Mị lại thấy được ánh sáng trong mắt cô.

"Cơm xong rồi." Trong phòng bếp truyền ra thanh âm của Dạ Dạ.

"Chúng ta đi qua đó đi, nếu không một lúc nữa Dạ Dạ lại muốn càm ràm tôi." Lặc Tư Vũ bất đắc dĩ cười cười.

"Được."

Nhìn Lặc Tư Vũ từ từ mày mò đi về phía bàn ăn, Dạ Dạ vội vàng chạy tới đỡ cô còn vừa oán trách Lặc Tư Vũ, rất sợ cô va đập trúng đồ. Mà Lặc Tư Vũ cũng không phản bác, chỉ là cười nghe cô thao thao. Lệnh Hồ Mị cảm thấy một màn này thật ấm cúng, trong lòng cũng ấm áp.

"Tư Vũ coi chừng nóng." Nhẹ nhàng thổi nguội canh cho Lặc Tư Vũ, sau đó đặt trước mắt cô lại đặt thìa canh vào tay cô. Lặc Tư Vũ nhìn không thấy, Dạ Dạ gặp thức ăn cô thích đến chỗ gần đũa của cô. Chuẩn bị cho cô xong hết các thứ sau đó mới bắt đầu ăn cho mình.

Lúc ăn cơm, ba người không nói gì. Dạ Dạ vẫn luôn săn sóc cho Lặc Tư Vũ, Lặc Tư Vũ vẫn luôn cười tiếp nhận, còn Lệnh Hồ Mị chỉ là lẳng lặng ăn cơm của mình, tâm tư không biết phiêu tới nơi nào rồi.

Sau khi ăn cơm, Lệnh Hồ Mị rời khỏi nhà của Dạ Dạ. Lặc Tư Vũ muốn Lệnh Hồ Mị nghỉ ngơi lại nhà của Dạ Dạ, Lệnh Hồ Mị cự tuyệt, bởi vì nàng muốn đi gặp một người, một người mà nàng nhớ thương.

"Uyển Ca..." Lệnh Hồ Mị đi tới trước giường Kỳ Uyển Ca, nhìn thân thể co ro trên giường mà trong tim một trận đau nhói. Cởi áo khoác với giày ra, từ từ trèo lên giường của Kỳ Uyển Ca, ôm lấy người trước mặt này, nhờ ánh trăng mà nhẹ nhàng hôn lên nước mắt còn chưa khô của người đó.

"Mị.. Đừng rời bỏ em, đừng mà." Kỳ Uyển Ca ngủ ở trong mộng cũng không yên ổn, một lần lại một lần cô mơ thấy Lệnh Hồ Mị rời bỏ cô, mặc cho cô la to thế nào chạy tới cỡ nào cũng không đuổi kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lệnh Hồ Mị biến mất không thấy nữa....

"Uyển Ca, đừng sợ, chị đây." Khẽ vỗ sau lưng Kỳ Uyển Ca, là kiểu mộng gì khiến cô sợ hãi vậy chứ.

"Mị...." Nghe được tiếng của Lệnh Hồ Mị, Kỳ Uyển Ca chậm rãi mở mắt ra, lúc nhìn thấy người trước mắt đó, thế mà khóc lên.

"Đừng khóc nữa được không, sao lại khóc chứ?" Lệnh Hồ Mị có chút tay chân luống cuống, nàng không biết làm sao để an ủi Kỳ Uyển Ca, chỉ có thể ôm chặt lấy cô, để cho cô khóc thút thít trong lồng ngực mình.

"Mị... Em tưởng là chị không cần em nữa." Vẫn thút thít, rút vào lồng ngực Lệnh Hồ Mị, cái ôm ấp mà cô tham luyến.

"Ngốc nghếch, sao vậy được!? Cùng một chỗ cả đời là lý tưởng của chị, sao chị lại vứt bỏ lý tưởng của mình chứ. Được rồi đừng suy nghĩ nữa. Mệt rồi phải ngủ một giấc thật ngon, chị không đi đâu cả, chị ở đây." Nhẹ nhàng hôn nước mắt đang chảy xuống của Kỳ Uyển Ca. Kỳ Uyển Ca khóc, mà làm đau lòng nàng.

"Ừm.. Mị. Chị không được đi." Tựa hồ là quá mệt mỏi, mãi tới khi ở trong lòng Lệnh Hồ Mị cô mới có thể buông lỏng ra, Kỳ Uyển Ca chỉ trong chốc lát đã ngủ thật trầm.

"Aiz.." Lệnh Hồ Mị động động người, phát hiện cánh tay của mình đã bị Kỳ Uyển Ca ôm gắt gao, bất đắc dĩ thở dài. Em vẫn còn ở đây, sao chị nỡ rời đi chứ? Kéo chăn qua đắp cho cả hai, cũng từ từ thiếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play