"Lần này sẽ do quản lý Kỳ đại diện công ty đi tham gia dạ tiệc thu mua của Nhật Xương, mọi người có ý kiến gì không?"
"Không có."
"Còn quản lý Kỳ?"
"Em cũng không."
"Vậy cuộc họp tới đây thôi, tan họp."
"Uyển Ca, đợi chút."
"Giám đốc Lâm có chuyện gì sao?" Không phải là cô không biết Lâm Viễn Hàng có tình cảm với cô, chỉ là vẫn luôn giả bộ không biết.
"Nghe nói em kết hôn rồi?" Lâm Viễn Hàng nhìn nhìn chiếc nhẫn trên tay Uyển Ca.
Kỳ Uyển Ca cũng theo ánh mắt của Lâm Viễn Hàng nhìn tới chiếc nhẫn Lệnh Hồ Mị đưa cho cô. Đây là nhẫn đôi, do nhà thiết kế nổi tiếng của Pháp – VIR thiết kế. Trong nhẫn này có khắc một chữ 'Mị', còn chiếc của Lệnh Hồ Mị có khắc một chữ 'Uyển'. Tựa hồ là nhớ tới dáng vẻ của Lệnh Hồ Mị lúc đưa nhẫn thì không khỏi treo lên mỉm cười nơi miệng.
"Anh ta đối tốt với em chứ?"
"Người ấy rất tốt với em."
Lâm Viễn Hàng nhìn Kỳ Uyển Ca đang nhìn chiếc nhẫn trên tay mà vẻ cười hạnh phúc. Hắn biết nữ thần trong lòng của hắn đã có nơi thuộc về rồi, hắn cũng nhìn ra được giá trị của chiếc nhẫn này không hề rẻ. Uyển Ca là người sẽ không tiêu phí tiền cho những thứ như vầy, hẳn là người kia đưa cho. Lâm Viễn Hàng không phải loại người không chịu mở mắt. Hắn thích Uyển Ca, mặc dù thích bao năm vậy rồi vẫn luôn không có kết quả, nhưng thấy Kỳ Uyển Ca hạnh phúc đã đủ rồi. Cười một cái miễn cưỡng với Kỳ Uyển Ca:
"Chúc em hạnh phúc, Uyển Ca."
"Cảm ơn anh, Viễn Hàng."
"Vậy anh đi trước đây." Thân là một người đàn ông, trước mặt người phụ nữ mình thích vĩnh viễn phải bày ra bộ mặt hoàn hảo nhất, xoay người, mỉm cười rời khỏi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Viễn Hàng, lần đầu Kỳ Uyển Ca nghĩ tới từ 'tịch mịch', cũng không phải cô đồng cảm với Lâm Viễn Hàng, chỉ là trong lòng cô đã có người. Nếu Lệnh Hồ Mị không xuất hiện, có lẽ Lâm Viễn Hàng sẽ là một nơi không tệ để trở về. Nhưng nhiều điều vốn không có nếu như, người gặp đúng lúc là người yêu, người gặp sai lúc là người qua đường. Mà Lâm Viễn Hàng nhất định là người qua đường trong sinh mệnh của cô. Sờ chiếc nhẫn trên tay phải, Kỳ Uyển Ca đi ra ngoài cửa.
"Biểu tỷ, không đi không được sao?" Lệnh Hồ Mị rất phiền não. Nàng không quản công ty đã lâu rồi, từ khi quay về từ Hồ tộc, Hồ Linh liền ném chuyện công ty cho nàng để cùng Hoa Ngôn hai người đi du lịch rồi, đang du lịch còn không quên gọi điện thoại giám sát mình. Lệnh Hồ Mị ghét nhất chính là người làm qua loa, hôm nay là dạ tiệc thu mua Phong Hành của Nhật Xương. Vốn là tùy tiện tìm một người là được rồi mà, Hồ Linh sao lại không kêu mình đi là không được chứ.
"Không được." Thanh âm nhàn nhạt từ trong điện thoại truyền tới.
"Mị, nghe nói Uyển Ca cũng sẽ đi đó." Hồ Linh cũng biết Lệnh Hồ Mị ngàn vạn không nguyện ý, nhưng nếu chuyện có liên quan tới Kỳ Uyển Ca thì khó nói 'không' lắm.
"Ơ? Uyển Uyển cũng sẽ đi?" Hình như Uyển Ca có gọi điện thoại nói tối nay có dạ tiệc, khả năng sẽ về trễ.
"Ân, hẳn là Uyển Ca đại diện cho công ty của em ấy đi đó."
"Ta đi." Quả nhiên nghe tới chuyện của Kỳ Uyển Ca, IQ của Lệnh Hồ Mị cơ bản đều về không rồi.
Hồ Linh để điện thoại xuống nhìn ngoài cửa sổ, có nên cân nhắc chuyện thu mua luôn công ty của Kỳ Uyển Ca không nhỉ, sau đó giao cho Lệnh Hồ Mị xử lý? Quả nhiên phúc hắc nhất chính là Hồ Linh a! Có nên không?
"Gì vậy chứ, Uyển Uyển tới chỗ nào?" Lệnh Hồ Mị nhỏ giọng lầu bầu. Nàng ngồi ở đây đã nửa ngày mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Kỳ Uyển Ca đâu cả.
Bởi vì trên người Lệnh Hồ Mị tản ra hàn khí, người ở xung quanh đều không dám tới gần, chỉ có thể đứng xa xa nhìn cô nàng mỹ lệ mà không dám tiến tới bắt chuyện. Người đi dạ tiệc tuy không biết thân phận của Lệnh Hồ Mị, nhưng nhìn bộ dạng tổng giám đốc của Phong Hành vô cùng cung kính Lệnh Hồ Mị thì biết lai lịch của người phụ nữ này không hề đơn giản.
"Uyển Ca?" Phong Thiển Thiển nhìn thấy người phụ nữ nơi xa xa mới vừa tiến vào dạ tiệc, từ bóng lưng đã cho cô cảm giác rất quen thuộc, vì vậy liền đi tới.
"Thiển Thiển, đã lâu không gặp." Kỳ Uyển Ca cũng chú ý tới Phong Thiển Thiển, đối với người bạn tốt vẫn luôn quan tâm mình này, Kỳ Uyển Ca vẫn rất là cảm kích.
"Uyển Ca gần đây cậu với tiểu Yên vẫn khỏe chứ?" Phong Thiển Thiển từ sau khi xuất ngoại thì nghe được rất ít tin tức của Kỳ Uyển Ca.
"Vẫn tốt, còn cậu thì sao?"
"Mình...."
"Đổng sự* Phong, không hay rồi." Còn không đợi Phong Thiển Thiển nói xong, quản lý của dạ tiệc vội vàng chạy tới.
[Thành viên trong ban giám đốc hoặc hộng đồng quản trị]
"Làm sao vậy?" Nhìn quản lý dạ tiệc trước mắt, vốn là Phong Hành bị thu mua đã quá khiến cô tâm phiền rồi, thật không dễ gì gặp được người có thể nói chuyện còn bị người quấy nhiễn, cách nói chuyện không tránh khỏi nặng nề hơn chút.
"Tổng giám đốc Nhật Xương đột nhiên muốn rời đi, mà đổng sự Phong cô biết đó, Nhật Xương thu mua Phong Hành nên rất nhiều ký giả truyền thông đều ở đây. Nếu để người của Nhật Xương rời đi, chẳng biết được ngày mai trên báo sẽ đăng những nội dung tào lao gì, Phong Hành về sau sợ là chỉ càng ngày càng không có địa vị."
"Đáng hận mà, Nhật Xương bọn họ ức hiếp người quá đáng." Phong Thiển Thiển nắm chặt quả đấm mặt đầy nộ khí, nhưng hiện tại Phong Hành đang sống bám nên cô còn có thể nói gì chứ.
"Thiển Thiển, chúng ta qua đó nhìn xem đã." Kỳ Uyển Ca nghe được lời người kia mới nói, mặc dù chuyện không phải đặc biệt nghiêm trọng, nhưng vẫn sẽ tạo thành ảnh hưởng không hề nhỏ. Chẳng qua là Kỳ Uyển Ca không nghĩ tới người đầu sỏ ra tay kia chỉ là vì có thể về nhà sớm chút thôi.
"Dẫn tôi qua đó." Phong Thiển Thiển ra hiệu cho quản lý dạ tiệc đi trước dẫn đường, cô nhất định phải khiến cái tên gọi là tổng giám đốc đó phải ở lại.
"Đổng sự Phong, vị đó chính là tổng giám đốc Lệnh Hồ của Nhật Xương." Phong Thiển Thiển nhìn theo hướng quản lý dạ tiệc chỉ thì thấy một người phụ nữ mặc một cái đầm dạ hội màu đỏ đang ưu nhã uống rượu đỏ trong ly, không thể không nói người phụ nữ đó rất phiêu lượng.
Kỳ Uyển Ca cũng thấy người ngồi kia, nhưng trong mắt Kỳ Uyển Ca nhìn thấy không phải người phụ nữ phiêu lượng. Lệnh Hồ Mị chị giỏi lắm, mặc đẹp trang điểm lộng lẫy lên để cám dỗ ai. Cô đang nghĩ sau này có cần ngăn cấm Lệnh Hồ Mị ăn mặc yêu diễm như vậy hay không đây?
"Uyển Ca, chúng ta qua đó đi." Phong Thiển Thiển có chút kỳ quái, sao cô cảm giác Kỳ Uyển Ca còn muốn tức giận hơn cô nữa?
"Chúng ta phải qua đó chứ." Kỳ Uyển Ca sờ sờ chiếc nhẫn trên tay. Mà lúc này Lệnh Hồ Mị cảm giác sau lưng có một trận gió lạnh thổi qua, kỳ quái, sao lại lạnh vậy chứ.
"Ơ?" Lệnh Hồ Mị xoay ly rượu trong tay, tìm kiếm bóng người của Kỳ Uyển Ca ở khắp nơi, lúc nhìn tới người phụ nữ bên người Kỳ Uyển Ca thì mày không tránh khỏi nhíu lại. Có điều thấy Kỳ Uyển Ca đi về phía mình, Lệnh Hồ Mị lập tức lại trưng ra vẻ cười thật tươi nghênh đón Kỳ Uyển Ca đi tới.
"Uyển Uyển, chị đợi em cả nửa ngày rồi, em còn chưa tới nữa, chị đang chuẩn bị về nhà tìm em đó." Mặc đầy ủy khuất nhìn Kỳ Uyển Ca, tựa hồ chịu ủy khuất cực lớn vậy. Còn người xung quanh thấy cô nàng vũ mị vừa rồi còn phát tán hàn khí mà giờ đã thành vậy, thì không khỏi cảm thán một tiếng, phụ nữ thật là hay thay đổi a.
"Vậy vừa rồi là vì Mị muốn về nhà?" Kỳ Uyển Ca nhìn bộ dạng của Lệnh Hồ Mị thì vừa bực mình vừa buồn cười. Bực nàng không phân trường hợp, cười nàng trong mắt chỉ có mình mình. Thật không biết nên nói gì cho được đây, nhưng trong lòng vẫn là ấm áp.
"Phải nha, còn không phải do chị họ bảo chị tới tham gia dạ tiệc gì mà thu mua Phong Hành. Chị không biết dạ tiệc này sẽ nhàm chán tới vậy, nếu không phải vì biết em sẽ đến thì chị đã chẳng thèm tới rồi." Lệnh Hồ Mị biểu tình khó chịu phảng phất như đang nói: nói khen chị, khen chị đi. Em xem chị vì em hy sinh bao lớn.
"Ặc.." Trong lúc Lệnh Hồ Mị nũng nịu, Kỳ Uyển Ca cũng chú ý thấy sắc mặt Phong Thiển Thiển ngày càng đen, không khỏi thở dài một tiếng, aiz.
"Tổng giám đốc Lệnh Hồ, chào cô." Tuy vô cùng căm giận, nhưng theo lễ mạo vẫn phải chào hỏi trước đã, hơn nữa cảm giác được quan hệ giữa Uyển Ca với người phụ nữ trước mắt này không hề tầm thường. Nhìn cô ta ở trước mặt Kỳ Uyển Ca ra bộ dạng cô nàng bé nhỏ, đây thật là tổng giám đốc Nhật Xương hiếm có một đời trong truyền thuyết sao? Quả nhiên truyền thuyết không thể tin.
"Chào cô, tôi có nghe Uyển Ca từng nhắc tới cô, cảm ơn cô trước đây đã quan tâm chăm sóc Uyển Ca." Khôi phục bộ dạng chức nghiệp, lãnh đạm nói.
Trái lại Kỳ Uyển Ca có chút giật mình, bộ dạng của Lệnh Hồ Mị ở trước mặt cô vẫn luôn biểu hiện vô hại, nếu không nhờ khí chất tản ra vừa rồi, Kỳ Uyển Ca thiếu chút nữa quên mất Lệnh Hồ Mị là con cửu vĩ thiên hồ vạn năm.
"Uyển Ca là bạn của tôi mà, nên như vậy. Tổng giám đốc Lệnh Hồ khách khí rồi, không biết giữa tổng giám đốc Lệnh Hồ với Uyển Ca là quan hệ gì vậy?"
"Tôi là người yêu của Uyển Ca, chúng tôi đã kết hôn rồi." Vươn tay ôm lấy eo của Kỳ Uyển Ca, không kiêng kỵ ánh mắt của những người bên cạnh chút nào. Phong Thiển Thiển càng là một mặt không thể tin được, mà Kỳ Uyển Ca cũng không phản bác gì cả, chỉ kinh ngạc Lệnh Hồ Mị to gan, thật không biết con hồ ly chết tiệt này sợ gì nữa. Lẳng lặng đặt tay ngang hông Lệnh Hồ Mị bấm một cái.
"Uyển Ca, đó là thật à?" Phong Thiển Thiển nhìn về phía Kỳ Uyển Ca, tựa hồ đang đợi một đáp án của cô.
"Thiển Thiển, chuyện này còn chưa kịp nói với cậu, nhưng điều Mị nói là thật đó." Mỉm cười nhìn Phong Thiển Thiển, cái tay ngang hông Lệnh Hồ Mị vẫn còn ngấm ngầm dùng sức, có điều trong mắt người khác lại là một cảnh khác.
"Vậy chúc mừng cậu, Uyển Ca." Phong Thiển Thiển cũng không phải người cổ hủ, cô ở nước ngoài cũng gặp không ít người đồng tính kết hôn. Có điều Kỳ Uyển Ca cũng sẽ yêu một phụ nữ thì khiến cô cảm thấy có chút không thể ngờ tới.
"Cảm ơn cậu, Thiển Thiển." Kỳ Uyển Ca cảm ơn Thiển Thiển đã chấp nhận. Cô cũng biết có rất nhiều người không chấp nhận loại tình yêu này. Người khác cô không để tâm, có thể được bạn thân chúc phúc đã là rất vui vẻ rồi.
"Uyển Ca, chúng ta qua bên kia ngồi đi." Mấy người theo Phong Thiển Thiển đi tới nơi vừa rồi Lệnh Hồ Mị ngồi.
"Nếu mọi người đều đã biết nhau, vậy tôi cũng nói thẳng luôn. Tổng giám đốc Lệnh Hồ, vừa nãy tại sao ngài lại muốn rời đi?" Mặc dù biết quan hệ giữa Lệnh Hồ Mị và Kỳ Uyển Ca, nhưng chuyện vừa nãy cô vẫn còn nhớ đó.
"Tôi nghĩ tôi đã nói qua nguyên nhân rồi mà. Dạ tiệc quá nhàm chán, hơn nữa vừa nãy cũng không có người yêu của tôi." Ánh mắt chuyển hướng qua Kỳ Uyển Ca.
"Vậy tổng giám đốc Lệnh Hồ bây giờ ngài vẫn muốn rời đi sao?" Phong Thiển Thiển có chút bực tức Lệnh Hồ Mị cứ làm theo ý mình, nếu không phải vì có Kỳ Uyển Ca ở đây thì sợ là hai người đã không vui mà giải tán.
"Nếu người yêu của tôi đã tới, vậy tôi cũng không có lý do để rời đi nữa, thế giờ đổng sự Phong đã hài lòng chưa?" Xoay ly rượu trong tay, bộ dạng một mặt 'sao cũng được'. Đêm nay nàng vốn không thèm để ý, nàng đến đây cũng chỉ vì Kỳ Uyển Ca ở chỗ này.
"Hài lòng, chúc tổng giám đốc Lệnh Hồ ở chơi vui vẻ. Uyển Ca mình đi trước có việc, sau này có cơ hội chúng ta lại ôn chuyện thật lâu ha."
"Được, liên lạc sau ha." Mặt đầy áy náy nhìn Phong Thiển Thiển, dù sao đầu sỏ ra tay cũng là người kia của nhà mình, hơn nữa cũng liên quan tới mình. Đợi Phong Thiển Thiển đi xa rồi, Kỳ Uyển Ca mới bày ra bộ mặt.
"Chị chọc cô ấy như vậy vui rồi chứ?" Có chút tức giận nhìn Lệnh Hồ Mị, dẫu sao Thiển Thiển cũng là bạn thân nhất của mình.
"Uyển Uyển chớ nên tức giận a.. Ai bảo... Mới vừa rồi em.. nói chuyện với cô ta vui vẻ tới vậy..." Nhỏ giọng lầu bầu.
"Chị nói gì cơ? Nói lớn lên chút." Nhìn bộ dạng của Lệnh Hồ Mị, Kỳ Uyển Ca bỗng nhiêu hiểu ra gì đó. Thì ra là người kia của nhà cô đang ghen a.
"Chị nói chị sai rồi, Uyển Uyển nói chí phải!" Cười hì hì ngồi bên người Kỳ Uyển Ca ôm lấy eo cô, móng vuốt còn không an phận dò lên trên.
"Buông cái móng hồ ly kia của chị ra, nhiều người vậy mà." Vỗ vỗ móng vuốt hồ ly sắp tới ngực mình, người này sao phát tình chẳng phân trường hợp chứ?
"Nga..." Tuy ngoài miệng đáp ứng, nhưng móng vuốt hồ ly vẫn tiếp tục di chuyển.
"Uyển Uyển..." Bởi vì ở trong góc, ánh đèn có chút mờ tối. Người ngoài không chú ý tới chỗ này phát sinh chuyện gì, nhưng Lệnh Hồ Mị vẫn rõ rõ ràng ràng thấy được gò má Kỳ Uyển Ca mang theo đỏ ửng.
"Mị, không nên ở đây." Tay ở trước ngực vẫn không ngừng xoa bóp, Kỳ Uyển Ca có chút thở hổn hển nói.
"Vậy Uyển Uyển muốn đi nơi nào?" Tay phải chui vào áo lót của Kỳ Uyển Ca, bám lấy đỉnh núi của cô, dùng hai ngón tay kẹp lấy chóp đỉnh anh đào.
"Ngô... Mị.. Không muốn..." Bị Lệnh Hồ Mị giày vò cả người vô lực, chỉ có thể dựa lên người Lệnh Hồ Mị, hai tay giữ chặc đồ của cô.
"Uyển Uyển đang sợ bị người nhìn thấy sao? Vậy giờ thì sao?" Thi pháp bày một tầng kết giới quanh cả hai. Người ngoài không nhìn thấy được tình cảnh bên trong, nhưng người ở trong xác thực có thể thấy được toàn bộ bên ngoài.
Mặc dù biết bên ngoài không nhìn vào được, nhưng trước mặt nhiều người như vậy Kỳ Uyển Ca vẫn có chút xấu hổ, rúc đầu vào ngực Lệnh Hồ Mị.
Lệnh Hồ Mị kéo dây kéo của lễ phục ra, tay trái thăm dò tới nơi giữa chân Kỳ Uyển Ca, cách một lớp ngăn cách vuốt ve qua lại hoa viên của Kỳ Uyển Ca.
"Uyển Uyển nghĩ muốn sao?" Hai cái tay không ngừng trêu chọc chỗ mẫn cảm của Kỳ Uyển Ca.
"Mị.. Chị...." Lời thẹn người như vậy không biết cô làm sao nói ra được, có chút căm tức trừng nàng.
"A....." Cởi bỏ lớp cuối cùng ngăn cách với hoa viên của Kỳ Uyển Ca, ôm Kỳ Uyển Ca đặt lên bàn, tay phải để nơi hoa viên của cô.
"Uyển Ca, muốn vào đi..." Dùng sức một cái tiến vào hoa tâm...
"A.... Mị....." Kỳ Uyển Ca chỉ cảm thấy dị vật ở dưới người mình qua lại ra vào.
"Uyển Uyển, chị yêu em." Lệnh Hồ Mị lại bỏ thêm một ngón tay, tiếp tục không ngừng tiến công hoa tâm, từ từ tăng nhanh tốc độ.
"A....." Lệnh Hồ Mị cảm giác xung quanh ngón tay co rúc chặt một trận, Kỳ Uyển Ca đạt cao trào....