Đợi được Nguyệt Hiểu tỉnh lại thì trời đã là buổi trưa hôm sau.
"Chủ tử, cuối cùng người cũng tỉnh, cảm tạ trời đất. Người có biết người làm ta sợ thế nào không chứ?" Thị Nguyệt mới từ ngoài phòng đi vào nhìn thấy Nguyệt Hiểu tỉnh lại, tảng đá trong lòng cũng bỏ xuống được. Nếu thật sự Nguyệt Hiểu có chuyện gì nàng không biết hướng Dạ Hiểu nói thế nào?
"Nguyệt Hiểu... Ngươi tỉnh rồi sao?" Lượng Vũ ngồi trên ghế trông chừng Nguyệt Hiểu, do quá mệt nên nàng đã thiếp đi từ lúc nào không hay, lúc này nghe thấy tiếng trò chuyện của Nguyệt Hiểu và Thị nguyệt nàng cũng tỉnh lại.
Nguyệt Hiểu thấy Lượng Vũ vẫn nắm chặt tay chính mình không buông, ngực cảm thấy một cỗ ấm áp, nàng đã ở đây cả đêm sao? Haizz, ta lại làm cho nàng lo lắng nữa rồi.
"Quận chúa, ngươi ở đây chiếu cố ta cả đêm sao?" Lượng Vũ đem cánh tay còn lại chỉ chỉ vào trán Nguyệt Hiểu, vẻ mặt sủng nịnh yêu thương không thôi, nàng cười hiền hoà.
"Thị Nguyệt, chủ tử nhà ngươi có phải bị bệnh hay không? Tại sao tỉnh lại thì ngốc ngốc nghếch nghếch thế kia chứ?" Hắn có mắt nhìn không chứ, vậy mà cũng nhận không ra nàng chăm sóc hắn cả đêm sao?
"..." Khuôn mặt tươi cười của Nguyệt Hiểu nhìn có vẻ ngờ nghệch, nàng đang là xấu hổ chỉ biết cười trừ, không ngờ người có da mặt dày như nàng cũng có lúc xấu hổ kia đấy. Mà trong lòng cũng đang thầm than, quận chúa ơi là quận chúa, có cần phải nói như thế không chứ? Đúng thật là trước mặt quận chúa nàng không thể nào làm người thông minh được, nàng ấy và Dạ Hiểu đúng là khắc tinh của nàng mà.
Mà lúc này đứng bên cạnh hai người các nàng, Thị Nguyệt lại nhìn không ra là Nguyệt Hiểu bị quận chúa khi dễ, nàng chỉ nghĩ đơn giản Lượng Vũ là lo cho Nguyệt Hiểu mà thôi, nàng thuận tiện mở miệng trả lời. "Chủ tử gần đây là mệt nhọc quá độ cho nên mới té xỉu, bây giờ cần nhất là nghỉ ngơi nhiều một chút. Chờ một lát ta sẽ sắc thuốc đưa đến."
Thị Nguyệt sau khi nói xong, nàng hiểu quận chúa muốn nói chuyện với Nguyệt Hiểu nên cũng nhân cơ hội mà rời đi, sau đó gian phòng tự nhiên chỉ còn lại Nguyệt Hiểu và Lượng Vũ.
Không gian trong phút chốc trở nên yên lặng, Lượng Vũ nhìn Nguyệt Hiểu trìu mến còn Nguyệt Hiểu thì đang lo cho sức khỏe của nàng, trong người quận chúa đang trúng độc vậy mà còn phải chăm sóc Nguyệt Hiểu cả đêm, ân tình nợ quận chúa biết sao mà trả hết đây cơ chứ?
"Quận chúa, cả đêm ngươi cũng mệt mỏi lắm rồi, không bằng cũng cùng nhau nằm xuống nghỉ ngơi đi." Nguyệt Hiểu xê dịch thân thể, lui mình sát vào trong, lộ ra một khoảng không gian trống rộng rãi để Lượng Vũ có thể nằm xuống nghỉ ngơi thoải mái, nhìn thân thể tiều tụy của Lượng Vũ nàng thật đau lòng.
Lúc nói ra lời này, Nguyệt Hiểu thật không mang theo ý nghĩ gì cả, chỉ đơn thuần là lo cho sức khỏe của Lượng Vũ nhưng vào tai Lượng Vũ thì lại mang ý nghĩa khác. Lượng Vũ nghe xong lời nói của Nguyệt Hiểu lại thêm phần ngại ngùng, dù cho đã đồng sàng cộng chẩm nhưng Nguyệt Hiểu với nàng vẫn chưa có gì là vượt quá mức lễ giáo, dù gì nàng cũng là nữ tử tự nhiên cũng biết ngượng ngùng, hắn là cái hỗn đản ngu ngốc tại sao tự nhiên lại nói thế cơ chứ?
"Quận chúa, ngươi ngượng à? Cũng không phải là chưa từng cùng nhau ngủ! Bình thường ngủ ngươi cũng nằm cùng ta mà nên chuyện này cũng bình thường thôi, ngươi cần gì phải xấu hổ chứ?" Nguyệt Hiểu không hiểu được tâm tình hiện tại của Lượng Vũ, tâm của nữ tử sâu như biển, tự nhiên nàng cũng quên chính mình không phải cũng là một nữ tử còn gì. Mà Lượng Vũ trực tiếp lấy tay che đi cái miệng thối của Nguyệt Hểu, nàng đây là thẹn quá hóa giận, dạo này nàng đối với hắn dịu dàng quá nên hắn mới được nước làm tới.
"Những lời này ngươi dám nói lại lần nữa xem, ta sẽ cho gia pháp hầu hạ ngươi." Thì ra ở trong lòng của Nguyệt Hiểu, nàng là một người như vậy sao? Thật sự đáng xấu hổ mà...
Con mắt của Nguyệt Hiểu chớp chớp, sau đó thân thủ đem Lượng Vũ ôm vào trong lòng chuẩn bị cùng nàng ngủ một giấc trưa. Hiếm khi Lượng Vũ không cự tuyệt mà lại ưng thuận hành động của nàng, làm cho trong lòng Nguyệt Hiểu ấm áp rất nhiều, điều chỉnh một chút vị trí nằm thích hợp.
"Nguyệt Hiểu, ngươi có biết lần này ngươi dọa chết ta không?" Đêm hôm qua, nàng vì không cảm giác được nhiệt độ ấm áp của hắn cùng ôn nhu ôm ấp làm nàng từ trong giấc ngủ tỉnh dậy. Ở trong phòng kêu vài tiếng phát hiện Nguyệt Hiểu không ở đây, nàng cho rằng Nguyệt Hiểu lại muốn bỏ đi. Vì vậy hoảng hốt ra khỏi phòng muốn tìm hắn nhưng chưa đi được bao xa ngoài ý muốn nàng vấp phải Nguyệt Hiểu đang nằm trên mặt đất. Thật sự làm nàng giật mình, không biết ai lại nằm ở đây chứ?
Đưa tay sờ sờ khuôn mặt mới phát hiện đây là quận mã của nàng. Vì vậy nhanh chóng kêu to người hầu nha hoàn bọn họ đi ra, nàng thấy mình quá vô dụng, nếu là bình thường nàng có thể tự mình đưa hắn về phòng rồi. Vậy mà giờ đây phải kêu người giúp...
Trong lòng nàng như lửa đốt chờ đợi Thị Nguyệt chuẩn bệnh cho Nguyệt Hiểu, Lượng Vũ thầm trách chính mình nếu như không bị mù thì tốt rồi. Như vậy nàng có thể chiếu cố Nguyệt Hiểu, chăm sóc hắn giống như hắn chăm sóc nàng vậy.
"Quận chúa ngươi yên tâm. Sẽ không có lần sau đâu, ta sẽ không làm cho ngươi lo lắng nữa đâu." Nguyệt Hiểu cười cười nói, khuôn mặt ôn nhu, ánh mắt trìu mến nhìn ái nhân đang trong lòng nàng, giờ phút này nàng mãn nguyện lắm rồi, nàng phải trân trọng từng phút bởi vì nàng biết lần này phát bệnh là một báo động, nếu như còn có lần tiếp theo, khả năng thật là Diêm vương tác mệnh, lúc đó nàng cũng chẳng còn mạng để mà nhìn Lượng Vũ của nàng nữa.
Nhưng Lượng Vũ của nàng như vậy cũng thật làm cho Nguyệt Hiểu đau lòng, nếu như nàng thật sự chết đi thì Lượng Vũ của nàng phải làm sao chứ. Lần trước nàng Bắc thượng giả như đã chết, lúc trở về thấy Lượng Vũ một thân khuynh quốc khuynh thành giờ đây gầy yếu mảnh mai trong gió, ngay lúc này lại vì nàng mà một đêm không ngủ ân cần chăm sóc. Còn lần sau nữa thì Nguyệt Hiểu thật không dám tưởng tượng Lượng Vũ sẽ thế nào, nàng nợ Lượng Vũ quá nhiều cũng là nợ nàng ấy quá nhiều ân tình. Bất giác Nguyệt Hiểu vòng tay ôm chặt lấy Lượng Vũ, giờ phút này nàng không muốn buông Lượng Vũ của nàng ra một chút nào.
Lượng Vũ nghe vậy, nhịn không được tự nhiên ngắt hắn một cái. "Ngươi còn dám nói lần sau nữa ư?"
Nguyệt Hiểu cười khan vài tiếng, chọc giận nàng rồi sao!!! "Ha ha, là ta nói lỡ lời, không có lần sau, tuyệt đối không có lần sau, quận chúa bớt giận."
"Ai, Nguyệt Hiểu. Nếu như ta không mù thì đã có thể chiếu cố ngươi." Lượng Vũ tựa đầu chôn sâu vào đầu vai của Nguyệt Hiểu, yếu ớt nói, đây là điều mà nàng ghét bản thân mình bây giờ nhất.
"Tin tưởng ta, ngươi sẽ không có việc gì. Thần Hi vĩnh viễn chói mắt như vậy, không có một khuyết điểm gì. Vẫn luôn hoàn mỹ vô khuyết, vẫn luôn là một tuyệt đại mỹ nhân." Ngay tại giờ khắc này, Nguyệt Hiểu đã tự quyết định một lựa chọn. Nàng không thể chờ đợi nữa, đây là nàng thiếu Lượng Vũ, không phải do nàng thì Lượng Vũ cũng không bao giờ như thế này.
Nguyệt Hiểu không thể cũng không muốn thấy Lượng Vũ như lúc này, nàng không phải là một Thần Hi yêu kiều kiêu ngạo nữa, nàng thật yếu ớt, sự kiêu ngạo của nàng, sự mạnh mẽ của nàng đã đi đâu rồi. Nguyệt Hiểu tự hứa với bản thân mình nhất định phải giải hết độc cho nàng.
Mà từ đây cách ngày Lượng Vũ độc phát, chỉ còn có nửa tháng...