Từ lúc Lượng Vũ bị mù, tính tình của nàng cũng thay đổi rất nhiều, không biết tại sao luôn luôn tự nhiên phát giận khiến cho trên dưới người trong quận vương phủ lo lắng hãi hùng...
"Ta nói rồi, ta không muốn uống, ngươi nghe không hiểu sao Đông Nhi?" Không dưới một lần Lượng Vũ đem chén thuốc Đông Nhi mới vừa nấu xong ném xuống mặt đất.
"Quận chúa, đây là phương thuốc do thái y kê đơn, tại sao người không chịu uống thuốc chứ?" Đông Nhi chẳng bao giờ nghĩ rằng có ngày quận chúa lại khó hầu hạ đến vậy, thật làm nàng muốn khóc!
Mặc dù Lượng Vũ đã mất đi ánh mắt nhưng nàng vẫn có thể dễ dàng tìm được vị trí chính xác của Đông Nhi. "Những thứ này uống vào căn bản là vô dụng! Bản quận chúa uống cũng là uổng phí!" Nàng là người tập võ, tự nhiên hiểu được độc tính của Thiên nhất nước thánh có bao nhiêu cường hãn! Bằng phương thuốc của thái y sao có thể trị hết cho nàng?
"Quận chúa..." Đông Nhi quả thật muốn khóc, bởi vì hiện tại nàng không có biện pháp nào nói cho quận chúa hiểu, cũng như không có biện pháp giúp quận chúa giải độc.
"Đông Nhi, ngươi lui xuống trước đi!" Nguyệt Hiểu mới từ Hàn Lâm Viện trở về, tự nhiên thấy quận chúa phát giận, trong đầu cảm thấy may mắn vì lần này quận chúa không phát giận trên người của nàng.
"Dạ, quận mã." Đông Nhi nhanh chóng trốn đi làm cho Nguyệt Hiểu không khỏi thắc mắc tại sao nàng lại đi nhanh như thế.
"Ngươi đã về rồi? Nguyệt Hiểu." Khuôn mặt của Lượng Vũ như giãn ra, nàng nhanh chóng mỉm cười, biết là Nguyệt Hiểu đã trở về nên tâm tình hình như cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Phong Nguyệt Hiểu chậm rãi đến gần Lượng Vũ, thân thủ nắm tay nàng. "Quận chúa, sao không uống thuốc?" Hai bàn tay của Lượng Vũ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Nguyệt Hiểu, nàng bắt đầu tinh tế miêu tả ngũ quan thanh tú trên khuôn mặt của Nguyệt Hiểu, từ lúc bị mù cho đến nay thì đây là chuyện làm cho nàng cảm thấy hứng thú nhất.
"Uống cũng uổng phí, ta không muốn..." Tuy nói là trong lòng biết rõ bệnh của chính mình là không thể cứu nhưng muốn nàng thật sự tiếp thu còn có chút khó khăn, thử hỏi kiêu ngạo như nàng sao có thể đối mặt với sự thật đắng cay như thế cơ chứ!
Haizz, xem ra có một số việc phải cùng Lượng Vũ nói rõ ràng có lẽ sẽ tốt hơn. "Quận chúa, có phải ngươi sợ hay không?"
Lượng Vũ ngừng lại: "Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, Nguyệt Hiểu."
Nguyệt Hiểu ôn nhu đem Lượng Vũ ôm vào trong lòng. "Ngươi thật sự không hiểu sao? Còn muốn giấu ta đến bao giờ nữa chứ?" Bên mũi ngửi được chính là mùi giấy bút sách vở do Nguyệt Hiểu quanh năm làm việc tại Hàn Lâm Viện, tiếp xúc với sách vở nhiều mà tạo nên, bên tai nghe được tiếng tim đập đều đặn của Nguyệt Hiểu.
"Từ khi ta mù, ta vẫn rất sợ... không phải ta sợ chết mà là sợ không thể nhìn thấy ánh sáng mỗi ngày, không thể thấy bình minh thấy hoàng hôn. Sống trong thế giới bóng đêm, quanh ta chỉ có một màu đen tuyền không chút sắc màu nào khác, chỉ có thể nói chuyện không đâu. Không biết rõ ban ngày hay ban đêm, không thể phân biệt sáng hay tối, không biết thời tiết thay đổi, ngay cả muốn đọc sách cũng không thể đọc, muốn ngắm bức tranh cũng không có biện pháp ngắm, nói chi đến họa tranh..." Không có biện pháp làm chuyện mình thích, đây mới là chuyện thật sự làm cho nàng khó chịu.
Nguyệt Hiểu ôm chặt thân hình mảnh mai gầy yếu của Lượng Vũ, người mà nàng yêu, người mà suốt kiếp này nàng không thể buông tay. "Nếu ngươi mù, ta sẽ là hai mắt của ngươi. Ngươi muốn biết thời gian, ta có thể giúp ngươi nhìn, ngắm mặt trời mọc lại ngắm hoàng hôn tàn, ta sẽ xem rồi miêu tả cho ngươi tất cả. Muốn xem sách, ta có thể đọc cho ngươi nghe, muốn họa tranh hiện tại có thể ta không làm được nhưng ta sẽ học! Ngươi không phải cũng thích đánh đàn sao? Ta cũng có thể cùng ngươi đàn, chỉ cần là chuyện ngươi muốn làm, ta sẽ hết mình tận lực giúp ngươi."
Nghe được Nguyệt Hiểu nói, Lượng Vũ rốt cục nở nụ cười. "Tính tình của ngươi hiếu động, muốn học vẽ tranh, ta xem là một chuyện không có khả năng." Nàng cũng không quên trước kia, những bức tranh do nàng vẽ đều là bị Nguyệt Hiểu hủy.
"Ai nói không có khả năng? Chỉ cần là ngươi muốn ta đều có thể làm cho ngươi!" Nguyệt Hiểu bất mãn nói.
Nghe được những lời tâm tình của Nguyệt Hiểu, Lượng Vũ kiềm lòng không được mà ngẩng đầu hôn lên môi của Nguyệt Hiểu, trong lòng ngọt ngào không thôi. Mắt nàng không sáng nhưng tâm rất sáng, hạnh phúc là hai chữ đang hiện hữu trong lòng nàng.
--------------------------------------------------------------------------------
Ban đêm chờ quận chúa ngủ say, Nguyệt Hiểu lặng lẽ đứng dậy đi đến gian phòng của Thị Nguyệt.
"Chủ tử, hôm nay ngài đến chậm." Thị Nguyệt cầm chén thuốc đã được chuẩn bị tốt đem đến trước mặt Nguyệt Hiểu.
"Quận chúa càng ngày càng khó hống, ta thật lo lắng sau này không tìm được cơ hội chuồn ra." Nguyệt Hiểu mặt không đổi sắc đem chén thuốc đen tuyền đắng nghét không chút chậm chạp mà uống hết. Từ ngày nàng trở lại quận vương phủ, Lượng Vũ cũng rất dính chặt lấy nàng. Không chỉ có ăn cơm ngồi cùng bàn, hiện tại đến cả ngủ cũng ngủ cùng một chỗ, lỡ đâu bất trắc bị quận chúa phát hiện thân phận của nàng thì thật không biết nên làm sao bây giờ.
"Nếu có một ngày ngài không đúng giờ uống thuốc, tự nhiên đừng trách ta hướng Dạ Hiểu tiểu thư báo cáo." Thị Nguyệt nói lời cảnh cáo, không cho người nào đó có cơ hội ngụy biện trốn tránh.
"Được rồi, ta đã biết." Thối Thị Nguyệt, chỉ biết dùng Dạ Hiểu áp nàng.
"Đêm đã khuya, ta về trước để tránh bị người khác hoài nghi." Trong lúc Nguyệt Hiểu đang đi trên đường về phòng, một cổ hàn khí cường liệt xuất hiện trong cơ thể, trong ngực cũng truyền đến từng trận đau đớn không thôi. Từ nhỏ đã trúng kỳ độc Diêm vương tác nên nàng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, độc lại bắt đầu phát tác...
...Ta van ngươi, muốn mạng ta lúc nào cũng đều có thể nhưng không được là hiện tại... Bởi vì Lượng Vũ cũng cần Bích Lạc Hoàng tuyền đan...