Túc Bạch híp híp mắt, nhìn ra bên ngoài, cũng đoán được người đến là ai.

Tương truyền Nhiếp chính vương Diệp Lan Chi tính tình tàn bạo, đam mê nam sủng, trong phủ dưỡng vô số nam thiếp, ngày đêm vui vẻ sênh ca.

Trong đầu vừa hiện lên khuôn mặt giống người yêu mến kia của mình lại nghĩ tới hậu cung của nhiếp chính vương, Túc Bạch đã cảm thấy chán ghét. Hắn vẫy vẫy tay, độc ác nói vọng ra ngoài:

- Các ngươi đều chết cả rồi sao? Lúc nhiếp chính vương đi không phải đã phân phó các ngươi không được để người khác đến quấy rầy ta hay sao mà để bên ngoài ồn ào như vậy. Tim ta không tốt, nếu để ổn ào làm bệnh tim phát tác, các ngươi đã nghĩ xong phải giao đãi thế nào với gia hay chưa?

Nhóm thủ vệ canh cửa không khỏi run lên, trong bụng nhủ thầm thật kỳ lạ, Túc Bạch kẻ này ngày thường suy yếu, nói gì cũng là lẩm nhẩm lầm nhầm trong miệng, sao hôm nay lại lớn giọng như vậy.

Nhan Như cũng ngơ ngác, chờ đến lúc phản ứng lại thì thủ vệ đã đuổi hắn ra ngoài rồi đóng luôn đại môn lại.

Thật là tức chết mà, tiện nhân Túc Bạch này cư nhiên dám đuổi hắn ra ngoài. Tiểu tiện nhân nhu nhược kia dựa vào đâu mà dám dùng giọng điệu này để nói chuyện?

Nhan Như trong lòng sinh khí nhưng không vào được đành phải trở về chỗ của mình.

Túc Bạch đợi bên ngoài an tĩnh trở lại mới xoa xoa cái eo đau nhức, chờ thể lực cũng khôi phục lại một chút mới xuống giường, mặc quần áo tìm cách ra cửa.

Ngoài cửa có thủ vệ của nhiếp chính vương phủ, bọn họ nhất định sẽ không cho hắn ra cửa, nếu có cũng sẽ báo cáo với Diệp Lan Chi. Ngặt nỗi hắn lại không để Diệp Lan Chi biết được mình đến chỗ thanh lâu. Tối hôm qua chỉ vì tưởng hắn thích người khác tên kia thiếu chút nữa đã cường bạo, nếu biết hắn lại trộm đi thanh lâu gặp gỡ nam nhân, kia còn không phải làm ngay tại chỗ, nhưng mà thân thể này của nguyên chủ thật không thể chịu nổi.

Túc Bạch lật lật công năng của hệ thống, phát hiện nơi bán đạo cụ hay ho, có thể dùng điểm kinh nghiệm để đổ bèn hỏi:

- Hệ thống, giá trị của ta hiện giờ có bao nhiêu?

Thanh âm lạnh như băng của hệ thống vang lên:

[Ký chủ hiện tại chỉ có điểm sinh mệnh có thể đổi đạo cụ.]

[ Điểm sinh mệnh: 30]

- Này này, ta mới nãy không phải vẫn còn 40 điểm sinh mệnh sao?

Hệ thống:

[Bởi vì ngươi vừa mới tự sát, lửa giận công tâm, trừ 10 điểm sinh mệnh.]

Túc Bạch nhếch môi cười lạnh, có tức giận hay không hắn tự mình hiểu rõ nhất, chỉ vì không muốn để cho Diệp Lan Chi chạm vào chính mình nên tùy ý uy hiếp chút mà thôi, ai sinh khí chứ?

Cái hệ thống này thật biết hố người.

Hệ thống:

[Cảnh cáo! Phát hiện hành vi nhục mạ hệ thống, trừ 2 điểm sinh mệnh.]

ă

Túc Bạch nhếch miệng cười cười nhưng trong mắt mang theo lạnh lẽo như băng tuyết, hơi thở quỷ dị, nguy hiểm di động quanh thân. Túc Bạch hắn cũng không phải người lương thiện chỉ biết thuận theo người khác.

Hệ thống nhận ra biến hóa của Túc Bạch. Nó …không biết vì sao lại có cảm giác lạnh lẽo sau lưng. Không đúng nha, nó chỉ là một chuỗi trình tự dược thiết lập sẵn, làm sao lại có cảm giác của con người? Nhưng mà vì sao nó cứ thấy ký chủ này có chút là lạ.

Túc Bạch cẩn thận ngẫm nghĩ:

- Dùng 5 điểm sinh mệnh đổi một đạo cụ thuấn di đi.

Bên ngoài thủ vệ dày đặc như tường đồng vách sắt, nếu không có đạo cụ thì cho dù mọc cánh cũng không thể bay ra được. Nếu không tranh thủ khoản thời gian Diệp Lan Chi đang giận mà vắng vẻ hắn này để làm cho xong nhiệm vụ, sau này liền không có cơ hội nữa.

Diệp Lan Chi nhất định sẽ không cho hắn đến thanh lâu, nhưng sinh mệnh giá trị lại có thể từ từ tích lũy.

Lời vừa nói ra, Túc Bạch đã thấy trời đất quay cuồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play