Túc Bạch rùng mình, môi càng thêm trắng bệch, dại ra tại chỗ, đỡ trán lẩm bẩm:

- Thân ái của ta, ngươi có cần phải bạo lực như vậy không, ta cũng chỉ cùng vị tiểu ca ca kia bỏ trốn một chút thôi mà, hơn nữa còn trốn không thoát, ngươi thật phải đuổi tận giết tuyệt như vậy sao?

Lời này tuy nhỏ nhưng lại không sót một chữ mà lọt vào tai của Diệp Lan Chi, bàn tay chuẩn bị đẩy cửa của hắn cứng đờ, mặt mũi âm trầm như bão táp, mấy ngón tay nắm chặt thành quyền, nghe rõ cả khớp xương kêu lên lục cục, bất ngờ đẩy mạnh một cái.

Túc Bạch đang dựa vào cửa, sau lưng bỗng nhiên bị một lực đẩy mãnh liệt xô tới thì ngã văng ra, đầu gối đụng vào thành giường, xanh tím một mảng lớn. Tự dưng bị ăn đau, Túc Bạch tức giận ngẩng đầu trừng mắt nhìn Diệp Lan Chi. Cái tên này lại phát bệnh à, tiến vào cũng không gõ cửa, còn đẩy mạnh như vậy làm gì, muốn lấy mạng của ta có phải hay không?

Diệp Lan Chi bước từng bước lớn về phía trước, bất ngờ nắm lấy cánh tay Túc Bạch, ngón tay vẫn đang run nhè nhẹ, trái tim co rút đau đớn như vừa bị cắm một đao, thấp giọng nỉ non:

- Vì sao? Vì sao hắn có thể mà ta lại không?

Sau đó lại ngửa đầu cười to vài tiếng, đáy mắt mang theo chấp nhất cùng lạnh lẽo quét tới cất giọng nói:

- Trong lòng ngươi đang nhớ tới hắn đúng không, trước giờ cũng chỉ có mình hắn, đã vậy, ta sẽ khiến cho ngươi chỉ có thể thuộc về một mình ta!

Diệp Lan Chi bế Túc Bạch đặt lên giường, hai mắt vì giận dữ mà đỏ lên vô cùng đáng sợ, hai tay dùng sức một chút đã xé rách quần áo Túc Bạch. Túc Bạch trên người cũng chỉ mặc một kiện áo trong, bị xé rách thì vô cùng lạnh, thân thể theo bản năng run lên, còn chưa kịp phản ứng hai tay đã bị túm lại đặt trên đỉnh đầu, hai chân bị ép quỳ trên giường, đau đớn kịch liệt cũng theo nhau dồn dập kéo đến.

- A!

Túc Bạch kêu lên đau đớn, lục phủ ngủ tạng như đang bị một cây gậy quấy tung vô cùng khó chịu, cố tình hai tay vẫn bị người bóp chặt không thể động đậy, Diệp Lan Chi hơi cảm thấy hắn phản kháng thì càng tăng thêm lực đạo, khiến Túc Bạch không có nửa điểm sức lực.

- Bạch Bạch…Bạch Bạch…

Diệp Lan Chi nỉ non gọi tên Túc Bạch, môi mỏng lạnh lẽo dán vào khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu nào của hắn, tỉ mỉ hôn xuống, trong lòng sung sướng cùng thống khổ đan xen, tự hỏi:

- Vì sao? Vì sao Bạch Bạch lại không thể liếc mắt nhìn ta một cái, vì sao trong lòng Bạch Bạch chưa từng có ta, cho dù chỉ là một chút cũng không. Cho dù có phải dùng hết thảy đến đổi thì ta cũng không ngại, nhưng vì sao, vì sao một chút cơ hội Bạch Bạch cũng không chịu cho ta?

Từ lúc Diệp Lan Chi hắn trầm luân vào cái vực sâu ái tình không đáy này thì đã định trước không có đường lui nữa. Nhìn Túc Bạch mặt mũi trắng bệch, hai mắt trống rỗng, Diệp Lan Chi biết hắn cả đời này cũng không thể có được tâm của Túc Bạch nữa, chính hắn đã từng bước, từng bước đẩy người ra xa, đã không thể quay đầu.

Hắn đau lòng nhưng hắn lại càng thêm điên cuồng cố chấp, nếu đã không có được chân tâm vậy thân thể của Bạch Bạch nhất định phải triệt để thuộc về hắn.

Đau đớn quấy đảo khiến cho lục phủ ngũ tạng của Túc Bạch lệch khỏi vị trí, dưới sự tấn công dồn dập của Diệp Lan Chi, cuối cùng cơ thể hắn cũng không chịu được nữa mà ngất đi, bên tai vẫn mơ hồ nghe thấy giọng nói hoảng loạn của ai đó:

- Bạch Bạch! Bạch Bạch! Thái y, mau truyền thái y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play