Túc Bạch cười cười hỏi: “Tiểu hệ thống, nhiệm vụ của ta là gì?”
[ Bổ sung cốt truyện ẩn giấu, đảm bảo cốt truyện đi đúng hướng.]
“Hướng đi của cốt truyện này là gì? Túc Bạch lại hỏi, “ Hệ thống có nói cho ngươi biết hướng đi chính xác của cốt truyện không? Chẳng phải chỉ cần có thể giúp cho nam chủ đi lên đỉnh cao của nhân sinh là được rồi ư?”
“ Nói cách khác, Diệp Lan Chi trong truyện này chính là nhân vật phản diện lớn nhất, một khi hắn xảy ra chuyện, nam chủ sẽ bớt đi được một chướng ngại cản đường lớn, như vậy đối với nhiệm vụ cũng chỉ có lợi mà không hại có phải không?’’
Hệ thống ngẩn ra.
Túc Bạch cũng không để ý nó nói tiếp, "Nếu Diệp Lan Chi có thể vì chuyện kia mà rơi đài, nhiệm vụ của ta cũng sẽ càng thêm thuận lợi.’’
[Chẳng lẽ chuyện này là do ngươi cố ý thiết kế?]
Túc Bạch sửng sốt một lát mới hiểu được ý của hệ thống, liền lắc đầu bật cười, "Tiểu hệ thống, trong lòng ngươi ta là người lòng dạ thâm sâu như vậy sao? Diệp Lan Chi chỉ là ngoài ý muốn, ta cũng không biết Túc Lâm sẽ dùng phong thư kia như thế nào mà.’’
"Nếu là ta làm, tự nhiên sẽ phải tính toán hết mọi khả năng, không để xảy ra một chút sai lầm nào.
Huống hồ Diệp Lan Chi tốt xấu gì cũng là một nhân vật phản diện lợi hại, chút chuyện nhỏ này làm sao có thể đả kích được hắn đây?’’
"Từ việc Diệp Lan Chi bắt giam Túc Bạch trong phủ, Túc thị lang ở trên tiền điện quỳ lâu như vậy, nhưng thánh thượng lại không có phản ứng gì chứng tỏ người có bao nhiêu sủng ái và dung túng với hắn.
Cũng không biết vì sao thánh thượng lại có thể dung túng hắn như thế nữa?’’
Mặc dù trong sách có nói thánh thượng là do một tay Diệp Lan Chi dạy dỗ đến lớn.
Nhưng mà từ xưa đến nay hoàng đế đều nghi kị thần tử có quyền hành lớn hơn mình, vì sao tới phiên Diệp Lan Chi lại trở thành ngoại lệ chứ?
Bên kia, Diệp Lan Chi cả đêm không ngủ, lúc này mới ra khỏi cung, lên xe ngựa, đưa tay xoa xoa hai mắt thì Lâm Tang vén rèm bước vào.
Diệp Lan Chi mở mắt ra, lạnh lẽo liếc hắn một cái, hỏi hạ nhân, “Người bây giờ đang ở đâu?’’
"Bẩm vương gia, Túc công tử bây giờ đang ở quán trà trong thành nghe thuyết thư ạ.”
“Phụt.’’ Lâm Tang không nhịn được cười, châm chọc nói, “Hắn ngược lại còn rất nhàn nhã, đường đường là một nam thiếp được ngươi bao dưỡng, ấy vậy mà ngươi đi cả đêm không về, sinh tử khó đoán, hắn lại còn có thể vui vẻ đi nghe khúc cơ đấy.’’
Diệp Lan Chi ngước mắt, lạnh lẽo nhìn sang, Lâm Tang vội vàng ngậm miệng.
Nhưng chỉ được một lát liền không nhịn nổi nữa, thấp giọng lẩm bẩm, “Chuyện này vừa nhìn đã biết là do hắn làm.
Thư từ đặt trong thư phòng của ngươi, vì sao lại bị lão nhân Túc Nguyên Tư kia mang đi trình lên thánh thượng? Chẳng lẽ bức thư đó còn có thể tự mọc cánh bay thẳng tới Túc gia?’’
“Ngoài Túc Bạch ra còn ai có thể lấy thư tín trong thư phòng của ngươi ra ngoài đây? Vương gia, gần đây mỗi ngày Túc Bạch đều ra ngoài, người không nghĩ xem hắn ra ngoài làm gì sao? Chẳng lẽ hắn chỉ đi nghe khúc đơn giản như vậy?’’
Đáy mắt Diệp Lan Chi xẹt qua tia lạnh lẽo, bàn tay siết chặt đến mức nổi cả gân xanh, cả người đều tản ra khí tức nguy hiểm.
Diệp Lan Chi nghĩ nghĩ, từ lúc Bạch Bạch cầu mình để cho hắn ra ngoài thì thái độ đã có chút thay đổi.
Diệp Lan Chi dùng sức nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cảm giác hít thở không thông khiến tim phổi đều đau.
Hắn cắn chặt răng, phân phó tùy tùng, “Đi tra thử xem gần đây Bạch Bạch có gặp Túc Lâm không?”
Lâm Tang trốn trong góc xe ngựa, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Lúc Vương gia tức giận, hàn khí quá mức bức người, hắn cảm thấy chính mình cũng sắp thở không nổi nữa rồi.
Chỉ cần nhìn địa vị của Túc Bạch trong lòng Vương gia thì biết, vừa nhắc tới Túc Bạch, thái độ của Vương gia liền không giống.
Cho nên chỉ cần đề điểm một chút là được rồi, hắn cũng không muốn bị Vương gia ném vào đại doanh làm cu li đâu.
Diệp Lan Chi cho xe ngựa dừng lại trước cửa quán trà.
Hắn vừa xuống xe đã thấy nam tử anh tuấn, nho nhã, đạm mạc đang ngồi bên cửa sổ, đôi mắt hoa đào hơi nheo lại, khẽ phe phẩy quạt xếp trong tay, hứng thú nghe người ta kể chuyện.
Trái tim Diệp Lan Chi đau đớn như dao cắt.
Trước đây cho dù Túc Bạch có lạnh nhạt với hắn, hận hắn, hay chán ghét hắn thì mỗi khi hắn nhìn thấy Bạch Bạch vẫn cảm thấy vui mừng và thỏa mãn.
Hắn cảm thấy chỉ cần Bạch Bạch ở lại bên người hắn như vậy là đủ rồi.
Nhưng mà bây giờ hắn lại cảm thấy mệt mỏi, hắn phải trải qua một hồi tinh phong huyết vũ mới có thể trở về, vậy mà Bạch Bạch lại nhàn nhã ở trong quán trà nghe thuyết thư, dường như cũng không để hắn ở trong lòng.
Bạch Bạch có thể đối xử với hắn tốt hơn chút thì cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi, không có chút nào thật lòng.
Diệp Lan Chi đau khổ, từ trước đến nay hắn đều là kẻ vô tâm vô tính, vậy mà bây giờ lại vì người này mà thương tâm hết lần này tới lần khác.
Hắn càng cố gắng hít thở thì trong lồng ngực lại càng thêm đau đớn.
Lâm Tang nuốt nước miếng, lặng lẽ nhìn hai mắt Diệp Lan Chi đỏ lên, run rẩy chịu đựng hàn khí của đối phương.
Chắc Vương gia giận lắm, người sẽ làm gì Túc Bạch đây? Hắn vẫn chưa quên mấy hôm trước Diệp Lan Chi còn khắp nơi bảo vệ Túc Bạch như thế nào đâu.
Nghĩ nghĩ, hắn vẫn cảm thấy mình không nên ở lại chỗ này lâu, bằng không Diệp Lan Chi nhất định sẽ giết người diệt khẩu.
Loại kịch này hắn xem không nổi, vẫn nên trốn trước thì hơn.
“Công tử, người biết người kia không? Từ nãy đến giờ ngài ấy vẫn luôn đứng ở đó nhìn người nha.” Tiểu nhị sợ hãi nhìn Diệp Lan Chi bên ngoài, căng thẳng nắm chặt khăn lau trong tay.
Hắn còn chưa bao giờ nhìn thấy thế trận lớn như vậy, huống hồ nhìn y phục trên người của vị gia này thì thân phận hắn cũng không tầm thường.
Túc Bạch sửng sốt, quay đầu nhìn về phía tiểu nhị chỉ.
Trông thấy Diệp Lan Chi, hắn hơi nheo mắt lại nhưng trong lòng lại không hề cảm thấy ngoài ý muốn, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo kia của Diệp Lan Chi, hắn vẫn có tinh thần đi trêu ghẹo hệ thống.
“Thấy chưa, ta đã nói mà, chút thủ đoạn nho nhỏ đó làm sao có thể tổn thương được vị siêu cấp phản diện này của chúng ta chứ.”
[.…….]
Ngươi vẫn nên lo cho an toàn của Túc gia và cúc hoa của mình đi thì hơn.
Nhìn bộ dáng của người kia, phỏng chừng ngươi lại phải nằm trên giường mấy ngày đó.
Hệ thống âm thầm phỉ nhổ trong lòng.
Túc Bạch dứng dậy đi về phía Diệp Lan Chi.
Chuyện gì nên tới ắt sẽ tới, cho dù có muốn trốn cũng không được.
Diệp Lan Chi có thể tới đây chứng tỏ hắn đã biết chuyện thư tín.
Thư là do mình trộm, chỉ cần Túc Lâm nộp lên cho thánh thượng, Diệp Lan Chi tự nhiên sẽ biết.
Cho nên hắn đã sớm làm tốt chuẩn bị.
“Ngươi…..
A!” Túc Bạch vừa bước tới trước mặt Diệp Lan Chi đã bị hắn mạnh mẽ kéo vào trong lồng ngực, một tay Diệp Lan Chi túm lấy cánh tay Túc Bạch, tay kia thì siết lấy eo hắn, thô bạo kéo người vào trong xe ngựa.
Bàn tay to lớn khóa chặt hai tay Túc Bạch lại ở phía trên đỉnh đầu, Diệp Lan Chi phủ phục phía trên Túc Bạch, chẳng khác nào một con hùng sư đang quan sát con mồi của mình, trong mắt tràn ngập dã tính và xâm lược.
Đột nhiên Diệp Lan Chi cúi đầu, Túc Bạch hoảng loạn hỏi, “Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì ư?” Diệp Lan Chi nhìn Túc Bạch, nhếch môi gầm lên, “Làm …..
Ngươi!”