Túc Bạch ngừng bước, quay đầu lại, nhìn hắn cười khẽ, “Đừng lo lắng, ta sẽ không sao.”
“Ngươi phải chăm sóc mình cho tốt đó, ngươi có bệnh tim, không được tức giận, cũng không được cắn răng chịu đựng một mình có biết không?” Túc Lâm không yên tâm dặn dò.
“Huynh trưởng yên tâm, ta còn quý trọng thân thể mình hơn bất cứ ai.” Túc Bạch rũ mắt, khóe miệng như có như không cười khẽ, “Bởi vì…… Ta còn muốn trở về gặp một người, cho nên ta nhất định phải sống sót để trở về gặp hắn.”
Túc Lâm ngẩn ra, mờ mịt nhìn Túc Bạch, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: “Đệ, có người trong lòng rồi?”
Túc Bạch câu môi cười khẽ, phe phẩy quạt xếp trong tay, không trả lời.
Túc Lâm nhíu mày nghi hoặc, trước giờ hắn chưa từng nghe nói đệ đệ yêu mến thiên kim nhà ai, chẳng lẽ là ở trong Nhiếp chính vương phủ? Nhưng mà không phải phủ Nhiếp chính vương không có nữ nhân sao?
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...
Lúc Mục Thạch trở về, Túc Bạch đã ngồi trong quán trà, đong đưa quạt xếp, ngón tay thon dài sạch sẽ bưng chén trà nhỏ lên hớp một ngụm, lông mi dài hơi rũ xuống. Trường bào màu trắng ôm gọn thân hình thon thả tinh tế của hắn.
Mục Thạch hơi ngẩn ra một lúc mới bước tới.
“Công tử, ta đã mua điểm tâm cho ngài rồi đây.” Mục Thạch nói.
Mục Thạch dừng một chút, nghẹn đỏ mặt bổ sung, “Điểm tâm vẫn còn nóng.”
Túc Bạch hơi giật mình, ý của hắn là……
Mục Thạch nghẹn đỏ mặt, cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Túc Bạch, hắn sẽ không nói mình cố ý ở trong tiệm đợi một lúc lâu chỉ để chờ điểm tâm mới ra lò rồi mua về cho Túc công tử, để Túc công tử mang về cho gia đâu. Hôm qua gia rất cao hứng đó.
Túc Bạch hơi trầm tư một lát, cũng đoán được dụng ý của Mục Thạch, môi mỏng hơi cong lên một chút. Tuy Diệp Lan Chi tính tình tàn bạo, nhưng thuộc hạ của hắn lại rất trung thành, một đám đều muốn làm bà mai cho hắn.
Thôi……
“Trở về đi.” Túc Bạch nói.
Bên trong xe ngựa trên đường hồi phủ, Túc Bạch hơi híp mắt, da thịt bởi vì sinh bệnh thiếu máu mà tái nhợt, dưới ánh nắng mỏng manh chiếu vào lại càng trở nên trong suốt, cánh môi hơi hồng, ngũ quan nhu hòa tinh tế.
Đột nhiên, Túc Bạch chau mày. Trong đầu bất ngờ vang lên tiếng máy móc của hệ thống:【Công bố nhiệm vụ: Trợ giúp Túc phủ vượt qua nguy cơ lần này!】
“Hử?” Túc Bạch nhướng mày, trêu chọc: “Hệ thống của mi hình như có hơi không nhất quán nhỉ? Lúc trước không phải ngươi còn nhắc nhở ta không cần lo chuyện bên ngoài sao, sao bây giờ lại đi quan tâm chuyện sinh tồn của một cái pháo hôi rồi?”
Hệ thống xấu hổ một giây, nhưng rất nhanh nó đã khôi phục lại trạng thái làm việc tiêu chuẩn.
【Bản thân cốt truyện của quyển “Bạo quân tiểu thiếp” này cũng không hoàn chỉnh, nhiệm vụ lần này của ký chủ chính là để bổ sung cho nó. Bởi vì trong sách cũng không nói rõ kết cục của Túc phủ, cho nên cũng có thể xem như là cốt truyện tiềm ẩn còn thiếu. 】
Ý là, hệ thống chính là người quyết định, hệ thống làm gì cũng đều có đạo lý của mình, hệ thống vĩnh viễn sẽ không sai.
“Ồ!” Túc Bạch hơi cao giọng.
【……】
Hệ thống bỗng nhiên có loại cảm giác không tốt lắm.
【 Ký chủ, ngươi lại đang nghĩ gì thế?】
Túc Bạch dương môi, “Ừm… Ta không muốn nói cho ngươi biết.”
【……】
“Chính là phát hiện bug của hệ thống các ngươi thôi.” Túc Bạch xòe quạt trong tay, nhẹ nhàng phe phẩy, tâm tình bỗng nhiên tốt lên.
【 Bug chỗ nào?】
Mặc dù hệ thống hỏi như vậy, nhưng nó cũng không tin hệ thống sẽ có lỗ hổng, nó vô cùng chắc chắn hệ thống vĩnh viễn sẽ không sai, nhiệm vụ mà hệ thống ban bố cũng sẽ không bao giờ có lỗi.
Túc Bạch nhắm mắt lại, không nói.
…………………………………………..
Nhiếp chính vương phủ.
Diệp Lan Chi cầm sách trên tay, cứ một lát lại nhìn ra cửa xem Bạch Bạch đã về chưa. Mấy hôm nay hắn đều trở về từ rất sớm. Nhưng lần nào trở về cũng đều không thấy Bạch Bạch, khiến hắn vô cùng buồn bực.
Vừa nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Diệp Lan Chi đã ngẩng đầu lên, thấy Túc Bạch đang vào cửa thì vội vàng buông quyển sách trên tay xuống, bước nhanh về phía hắn.
“Bạch Bạch.” Diệp Lan Chi kéo tay áo Túc Bạch, cánh tay dài ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của hắn, cả người đều dán lên, “Ngươi về rồi, ta nhớ ngươi muốn chết.”
Buổi sáng mới gặp mặt, còn dây dưa với hắn một trận, bây giờ mới không đến nửa ngày, đã mặt dày nói muốn nhớ hắn muốn chết. Túc Bạch biết Diệp Lan Chi cố ý làm nũng nên đẩy đẩy hắn nói: “Ngươi cách xa ta một chút, cả người đều là mùi mồ hôi.”
Bị Túc Bạch đẩy ra, Diệp Lan Chi ủy khuất, kéo kéo tay áo hắn không buông, “Vậy ngươi bồi ta đi tắm rửa đi.”
Túc Bạch: “…” Cái người này lại bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu rồi. Bỗng dưng hắn nghĩ tới chuyện gì đó, bèn rũ mắt, quạnh quẽ nói: “Ngươi tự mình đi tắm đi, ta ở đây chờ ngươi.”
Diệp Lan Chi càng thêm vui vẻ. Hắn chỉ nói đùa vậy thôi chứ trong lòng cũng biết rõ Bạch Bạch sẽ không bồi hắn, chỉ là hắn vẫn muốn dính lấy người ta, để Bạch Bạch biết hắn có bao nhiêu yêu thích. Nay Bạch Bạch có thể trả lời như vậy đã là ngoài dự đoán của hắn rồi.
Diệp Lan chi cao hứng nhếch môi, bắt lấy cánh tay của Túc Bạch, hôn lên đầu ngón tay của hắn, nói: “Ta sẽ tắm thật nhanh, chờ ta.” Nói xong thì lập tức xoay người đi ra ngoài.
Cửa thư phòng đóng lại, Túc Bạch chờ Diệp Lan Chi đi xa rồi mới nâng mắt lên, đáy mắt thanh lãnh bình tĩnh, nào có thẹn thùng nửa muốn nửa không như lúc nãy nữa.
Hệ thống cảm thấy kỹ năng diễn xuất của ký chủ cũng thật là trâu bò.
【 Ký chủ, ngươi muốn làm gì?】Nó có thể nhìn ra ký chủ cố ý muốn đẩy Diệp Lan Chi ra ngoài một lát.
“Tìm manh mối.” Túc Bạch tìm kiếm trong đống thư từ trên bàn của Diệp Lan Chi, nhàn nhạt nói: “Nếu chuyện của Túc gia thực sự là Diệp Lan Chi làm, vậy thì trong thư phòng của hắn nhất định sẽ có thư tín hoặc là manh mối liên quan gì đó, nếu muốn giúp Túc gia, cần phải biết được hành động tiếp theo của hắn, nếu may mắn còn có thể tìm được chứng cứ giúp Túc gia rửa oan cũng không chừng.”
Tay Túc Bạch hơi ngừng lại, cầm lấy một phong thơ, hơi trầm ngâm một lát rồi mở ra, vừa nhìn thấy nội dung bên trong thì ánh mắt đã lạnh xuống.
Tình cảm của Diệp Lan Chi đối với Túc Bạch là không thể nghi ngờ.
Nhưng Túc Bạch lại không thích người khác ở sau lưng tính kế hắn.
Phong thư này ghi lại quá trình Diệp Lan Chi âm thầm lui tới với người khác để mưu hại Túc gia. Trong đó viết rõ phải xuống tay với Túc gia thế nào, làm sao để biến Túc gia trở thành một con dê thế tội, khiến Túc gia không thể xoay người được nữa. Nói tóm lại chính là quá trình hủy diệt Túc gia.
Hệ thống thấy ký chủ nhìn chằm chằm phong thư nhìn hồi lâu, rồi lại nhếch môi cười lạnh, sau đó hơi nhăn mày, châm chọc nói: “Nếu tình yêu mà Diệp Lan Chi dành cho Túc Bạch là thế này thì Túc Bạch đúng là không thể nhận nổi.”
“Luôn miệng nói yêu hắn, không thể rời bỏ hắn, một khắc không thấy liền khẩn trương nhưng lại âm thầm hủy diệt Túc gia, khiến hắn không có nhà để về, ngoại trừ ở lại bên cạnh Diệp Lan Chi thì cũng không còn lựa chọn nào khác. Tình yêu cực đoan như vậy, nguyên chủ nhận không nổi cũng không có gì lạ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT