Nam Ly không để ý mâu thuẫn cùng chống cự của Diệp Bổ Y, đem Diệp Bổ Y nôn ra máu khiêng trên vai, mang trở về phòng, cũng thô bạo mà quăng trở về trên giường.
Diệp Bổ Y chảy nước mắt muốn chạy, Nam Ly liền túm lấy cổ của cậu đem cậu nhấn trở về trên giường: “Diệp Bổ Y, ngươi đừng không biết điều.”
Diệp Bổ Y cuối cùng cũng coi như bất động.
Nam Ly mới vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe Diệp Bổ Y nhỏ giọng nói: “Nam Ly, ngươi thả ta đi đi.”
Nam Ly vốn là uống nhiều rượu, men say cao, nghe vậy lửa cọ trong lòng bốc lên một chút, cố nhẫn nại nói: “… Ngươi muốn đi nơi nào? Ngươi có thể đi nơi nào?”
Diệp Bổ Y không nói lời nào.
Nam Ly cười lạnh: “Ngươi không có ta, có thể tại bên trong Man Hoang sống quá một ngày? Diệp Bổ Y, ngươi có lương tâm hay không?”
Diệp Bổ Y vành mắt đỏ bừng nhìn y, thấp giọng nghẹn ngào nói: “Nam Ly, cám ơn ngươi. Thế nhưng ta van ngươi, thả ta đi đi.”
Nam Ly tức giận đến ngũ quan vặn vẹo: “Ngươi nằm mơ. Diệp Bổ Y ngươi nghe kỹ cho ta, ngươi cho dù chết, cũng phải chết tại Hổ Khiêu Giản cho ta.”
Diệp Bổ Y run lên: “… Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc ta cứu ngươi một cái mạng nhỏ.” Nam Ly giận dữ cười, “Bằng không ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống tới ngày này trong Man Hoang?”
Đôi môi Diệp Bổ Y trắng như tuyết, nhô lên toàn bộ dũng khí mới có thể đem lời nói từ đáy lòng nói ra khỏi miệng: “… Ngươi căn bản không phải muốn cứu ta. Ngươi chỉ là bởi vì ta có một đôi mắt tương tự với người vợ đã chết của ngươi.”
Thời điểm lúc trước nhìn thấy bích họa vong thê Nam Ly, Diệp Bổ Y có chút ngu ngốc thẳng thắn thậm chí căn bản không nghĩ tới mình là một thay thế phẩm, chỉ lo tự ti mặc cảm.
… Nàng tốt như vậy, được Nam Ly mong nhớ cũng là phải. Hiện tại đổi thành chính mình hầu ở bên người Nam Ly, nên học học bộ dáng Nam Ly yêu thích nhiều hơn, khiến y có thể hài lòng một chút.
Cậu đem Nam Ly trở thành toàn thế giới, mà Nam Ly chỉ coi cậu là một món đồ chơi có cũng được mà không có cũng không sao.
Mà nghe Diệp Bổ Y vạch trần y như vậy, Nam Ly bỗng nhiên nổi giận, gân xanh trên trán đều nhảy lên: “Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa?”
Y vốn là tính tình thôi bạo tàn ác, chỉ có trước đây trước mặt Diệp Bổ Y mới có thể hơi thu liễm, Diệp Bổ Y cũng là lần thứ nhất nhìn thấy y sinh khí như vậy, sợ run lẩy bẩy, hướng góc giường co lại.
“Ngươi nên cảm ơn cha mẹ ngươi sinh cho ngươi bộ dáng có chút dùng được này.” Nam Ly cười lạnh, “Bằng không ngày đầu tiên gặp mặt, ngươi đã cùng tàn hồn vị đạo sĩ kia chết trong thân thể ta.”
Diệp Bổ Y đột nhiên ngẩng đầu: “… Ngươi nói cái gì?”
“Ngươi cho rằng ta là dựa vào cái gì tu luyện ?” Nam Ly cũng không cảm thấy được lời này có chỗ nào không đúng, “Đạo hữu kia của ngươi chết đi, hồn phách đã là vô dụng, ta lấy hồn phách của hắn tới tu luyện thì làm sao? So sánh trên dưới, ta đối đãi ngươi đủ tốt, ngươi còn có cái gì không hài lòng?”
Diệp Bổ Y nhìn Nam Ly, ánh mắt xa lạ như là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy y: “Ngươi, ngươi hút hồn phách của hắn? Ngươi không phải đã đáp ứng sẽ đem hắn chôn cất…”
Nam Ly cảm thấy được Diệp Bổ Y quả thực không thể nói lý, cười nhạo nói: “Hắn không phải đã chôn cất sao? Nếu không mộ phần bên ao nước kia là từ nơi nào ra?”
Diệp Bổ Y cất cao giọng: “Nhưng ngươi đã nói, ta theo ngươi tới Hổ Khiêu Giản, ngươi, ngươi sẽ an táng tốt cho hắn. Ngươi tại sao muốn…”
Nam Ly hỏi ngược lại: “Ta có nói không hút hồn phách của hắn sao?”
Miệng Diệp Bổ Y hơi giương ra, cuối cùng chán nản ngậm lại.
Nam Ly lúc này mới thuận khí chút, muốn sờ sờ đầu của cậu, lại bị Diệp Bổ Y tránh ra.
Diệp Bổ Y chảy nước mắt nói: “Thời điểm lần đầu tiên, chúng ta đã ngoéo tay, ấn dấu. Ngươi đã nói sau này sẽ không gạt ta, hảo hảo đợi ta… Tất cả đều là lừa người… Từ lúc vừa mới bắt đầu ngươi liền đối với ta không có một chút chân tâm…”
Hỏa diễm nguyên bản bị đè xuống dưới sự kích thích ngôn ngữ của Diệp Bổ Y nhất thời có tư thế lửa cháy lan ra, Nam Ly nói không biết lựa lời: “Lời nói thật lòng? Ngươi nghĩ, ngươi xứng sao? Các ngươi xứng sao?”
“Vốn chính là đám đạo sĩ giả nhân giả nghĩa các ngươi đưa ta vào Man Hoang, ta thao tiểu đạo sĩ ngươi, là đáng đời ngươi!”
Diệp Bổ Y giật mình tại chỗ.
Lời này như một cuốc băng sắc bén, miễn cưỡng đập vào trái tim Diệp Bổ Y, xương cốt cậu giống như trộn lẫn với vụn băng, vừa tê lại lạnh, đau đớn sắp nứt.
Không biết sững sờ bao lâu, Diệp Bổ Y cuối cùng đau đến khom người xuống, dùng đầu đụng phải mạn giường, đụng đến thùng thùng vang vọng.
Trước đây cậu chỉ coi cái gọi là đau lòng là một loại hình dung, nước đã đến chân mới biết, đây là một loại đau chân thật, đau đến mức đầu cậu đều toàn là mồ hôi lạnh.
Nam Ly sau khi nói lời giận dữ, tâm lý dù nửa phần khoái ý cũng không có, ngược lại lòng buồn bực đến sưng lên, lại thấy Diệp Bổ Y phản ứng như thế này, y lập tức thân thủ bảo vệ trán của cậu: “Ngươi làm gì?! Chớ ở trước mặt ta giả điên.”
Lời còn chưa dứt, y liền nghe tiếng đoản kiếm bên hông rút ra từ bao.
Nam Ly lui bước về phía sau, chỉ thấy Diệp Bổ Y cầm trong tay thanh đoản kiếm này, vành mắt hồng hồng, như là con thỏ nhỏ bị chọc tức, tàn bạo mà nhìn mình chằm chằm.
“Làm sao? Muốn giết ta?” Phục hồi tinh thần lại, Nam Ly có chút hối hận vừa nãy đối với Diệp Bổ Y nói lời ác độc, nhưng y là vương thượng, muốn y lúc này thừa nhận chính mình có lỗi, đem lời nuốt trở về căn bản không thể, “Lá gan ngươi tăng trưởng a, Diệp Bổ Y.”
Y thật cho là Diệp Bổ Y sẽ tới đâm chính mình một đao.
Ngắn ngủi mấy cái nháy mắt, Nam Ly đã suy nghĩ xong tình cảnh sau khi cậu nhào tới.
Y sẽ không trốn, mặc cậu đâm một kiếm là được, dù sao chính mình cũng không bị con vật nhỏ này giết chết nổi, chờ cậu đâm kiếm này hết giận, chính mình sẽ chậm chậm trở về dỗ dành, tiểu tính khí của cậu dù như thế nào cũng phải tiêu tan.
Nam Ly tự giác chính mình hiểu rất rõ Diệp Bổ Y, cho nên, thời điểm khi ngón út bị chặt đứt của Diệp Bổ Y từ trên giường lăn xuống, Nam Ly thậm chí không thể phản ứng lại.
Mấy giây sau, Nam Ly mắng to một tiếng, tiến lên đem đoản kiếm đánh rơi trên đất: “Con mẹ nó ngươi điên rồi sao Diệp Bổ Y?”
Diệp Bổ Y cuộn tròn ở trên giường ôm lấy tay, vết đứt nơi tay phải máu chảy như suối.
Bờ vai cậu co giật không ngừng: “Đau… Ta đau…”
Nam Ly kéo tay cậu qua, dùng sức mạnh vì cậu cầm máu: “Hiện tại mới biết đau? Ngươi tức giận thì đâm ta đi? Hướng lên người mình hạ dao người thật mẹ nó có bản lĩnh a.”
Diệp Bổ Y sắc mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt, hô hấp nhẹ vô cùng, nhưng cậu lại dốc hết lực khí toàn thân đem Nam Ly đẩy ra phía ngoài: “Bẩn.”
Nam Ly tức điên: “Chê ta bẩn? Cho nên ngươi đem ngón tay chặt? Kia con mẹ nó ngươi trong ngoài đều bị ta chạm qua, ngươi tại sao không đi chết đi?”
Nghe lời này, Diệp Bổ Y sửng sốt thật lâu, mới nhỏ giọng nói: “… Không sai, ta bẩn, là ta bẩn. Cầu ngươi để ta đi đi.”
Nam Ly phát hiện người này căn bản không nghe vào tai lời y nói, nhìn thấy máu của cậu đã ngừng chảy, liền vung tay áo: “Muốn cút thì cút nhanh lên, một thân mùi máu tanh này của ngươi, ra khỏi Hổ Khiêu Giản chính là cái chết.”
Nói xong câu này, y nổi giận rời đi.
Bị gió lạnh thổi, cảm giác say của Nam Ly thoáng tỉnh một chút, y tại cửa buồn bực mà bồi hồi một vòng sau, liền nghe đến trong phòng truyền ra tiếng khóc nức nở tinh tế.
Dần dần, khóc nức nở biến thành nước mắt ròng ròng, lại biến thành khàn giọng khóc rống.
Nam Ly chưa từng nghe tới người có thể khóc đau như thế, như là trơ mắt mà nhìn một phần thân thể bị người mạnh mẽ xé ra, lại không thể ra sức, chỉ có thể đau đớn gào khóc như tiểu hài tử.
Nam Ly bị cậu khóc có chút không thở nổi, muốn đẩy cửa đi vào, mà bàn tay đến một nửa liền ngừng lại.
Y tạm thời không có cách nào đối mặt Diệp Bổ Y, không thể làm gì khác hơn là quay người rời đi, đem tiếng khóc mài đến tim y đau bỏ lại đằng sau.
Đêm đó y uống cạn bảy, tám đàn rượu ủ lâu năm, ngồi trên vương tọa ở chủ điện.
Ai ngờ ngày thứ hai, y lại trở lại trong phòng, nhưng không thấy bóng dáng Diệp Bổ Y.
… Cậu không mang đi thứ gì, bao gồm cả ngón tay bị đứt kia.
Y chộp tới quỷ tu giữ cửa chất vấn, được câu trả lời là, đêm qua Diệp Bổ Y rời Hổ Khiêu Giản, nói rằng quỷ vương bảo cậu đi ra ngoài.
Biết được tin tức, Nam Ly ở trong điện đi vài vòng, giơ tay đập phá một tượng người gỗ.
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ bên trong tượng người gỗ không chỉ có không làm cho y bình tĩnh mảy may, ngược lại càng khiến y thêm nóng nảy ấm ức khó nhịn.
Rất nhanh, khắp nơi đều có mảnh vỡ nứt ra của tượng người gỗ, Nam Ly đứng ở bên trong đám mảnh vỡ, cuống họng nghẹn đến đau.
Tiểu đạo sĩ chạy?
Cậu làm sao dám chạy?
Cậu đến cầm kiếm cũng cầm không vững, đêm qua còn chặt đứt một ngón tay của bản thân…
Y không dám nghĩ tiếp nữa: “Chúc Đông Phong! Lăn ra đây!”
Chúc Đông Phong từ ngoài điện đi tới, nhìn thấy hỗn độn đầy đất, không khỏi kinh ngạc: “Ngài…”
Nam Ly chỉ ra ngoài điện: “Ngươi đi, đi đem tiểu đạo sĩ bắt về cho ta.”
Chúc Đông Phong đương nhiên sẽ không làm trái ý Nam Ly: “… Vâng.”
Nam Ly do dự chốc lát, liền đem Chúc Đông Phong gọi về, tinh tế dặn dò: “Hắn bị thương, nên đi không xa lắm. Sau khi tìm thấy hắn, ngươi nói cho hắn biết, bảo hắn đừng làm rộn, ta tối hôm qua là… Là uống nhiều rồi mới nói lời vô liêm sỉ như vậy; hắn nếu như còn không chịu trở về, ngươi liền đem hắn khiêng về. Chú ý tuyệt đối đừng lôi kéo tay hắn.”
Chúc Đông Phong đầy mặt bất đắc dĩ, lĩnh mệnh rời đi.
Nam Ly ở trong điện ngồi nằm không yên chỉnh chỉnh một ngày, mới chờ được Chúc Đông Phong đến phục mệnh.
“Không tìm được?” Nam Ly nghiến răng nghiến lợi, “Hắn là một tiểu đạo sĩ tu vi thấp kém, cùng người phàm có gì khác biệt? Các ngươi liền một phàm nhân cũng không bắt được?”
Chúc Đông Phong thẹn thùng: “Vương thượng, chúng ta lục soát khắp phụ cận, nhưng thật sự không tìm thấy vương phi.”
Nam Ly càng hoảng hốt.
Man Hoang mênh mông, cậu có thể đi nơi nào?
Y cố nén lòng tràn đầy sợ hãi, giận dữ đứng dậy: “Một đám rác rưởi! Ta tự mình đi tìm.”
Một ngày trôi qua, ba ngày trôi qua, ba tháng trôi qua.
Nam Ly kinh hoảng phát hiện, y thực sự tìm không thấy Diệp Bổ Y.
Y nếm trải tư vị hàng đêm không được an giấc.
Năm đó, thê tử y kết tóc Vân Hoa chết trong tay một đạo sĩ, mà Nam Ly cũng bị người này đưa vào Man Hoang. Trăm ngàn năm qua đi, Vân Hoa trở thành nốt chu sa trong ngực y, khó khăn mới tìm đến một Diệp Bổ Y, nhưng bây giờ, cậu lại hóa thành một cái châm, một cây gai, cắm vào tim của y, khiến y ăn ngủ không yên.
Y chỉ có ở trong mơ mới có thể nhìn thấy Diệp Bổ Y một mặt, bởi vậy y càng thêm hung mãnh mà uống rượu, cũng nhờ rượu đi qua tìm Diệp Bổ Y.
Ngày hôm đó, y liền mơ thấy sự tình phát sinh trong quá khứ giữa y và Diệp Bổ Y.
Bọn họ theo thường lệ ở bên hồ chơi trò mò đồ vật. Sau vài lần chơi đùa, Diệp Bổ Y la hét mệt, bơi vào bờ nằm úp sấp bất động, quần áo ẩm ướt phác họa ra đường cong cái mông tròn vo của cậu, thật là đáng yêu.
Cậu nằm ở trên mặt đất, đùa nghịch những món mới vừa vớt lên, cũng đối với một thứ đồ chơi nhỏ bên trong đó yêu thích không buông tay.
Kia là một khối mảnh vỡ, còn có thể phát sáng, như một món rơi xuống từ trên trang sức.
Diệp Bổ Y đem vật kia để ở trước ngực, nhiều lần hoa hoa: “Đem nó làm thành dây chuyền nhất định rất dễ nhìn.”
Nam Ly đem cậu ôm đặt ở trên chân mình, chế nhạo cậu nói: “Dây chuyền? Ngươi một đại nam nhân như thế nào lại thích loại đồ vật phát sáng này? Giống như tiểu cô nương.”
Diệp tiểu cô nương không nói lời nào, đem mảnh vỡ trong lòng bàn tay đẩy đến đẩy đi.
“Thật sự có đẹp đẽ như vậy?” Nam Ly nắm chặt mảnh vỡ cậu cầm trong tay, “… Đừng xem, nhìn ta.”
Diệp tiểu cô nương liếc mắt nhìn y, dáng dấp cúi đầu mím môi thẹn thùng càng giống tiểu cô nương.
“Liếc mắt nhìn liền như vậy? Ngươi có bao nhiêu yêu thích ta?” Nam Ly không nhịn được đùa cậu.
Diệp Bổ Y mặt đỏ hồng mà cắn môi suy nghĩ một chút, mới nghiêm túc đáp: “Chính là… Cái loại thích muốn làm tân nương tử.”
Nam Ly rất hài lòng đáp án này, hôn một cái môi của cậu: “Được a. Ta đem vật này làm thành dây chuyền, chờ ta ngày nào đó muốn làm hôn lễ náo nhiệt, liền đem nó đến kêu ngươi gả cho ta.”
Nói xong câu đó, Nam Ly liền tỉnh lại.
Y ngủ ở trên giường Diệp Bổ Y.
Sau khi mở mắt ra, gian phòng trống rỗng trong nháy mắt khiến tâm y cũng trống không.
Thời điểm y nhấc chân chuẩn bị rời giường, Chúc Đông Phong gõ cửa, đi vào: “Vương thượng.”
“Chuyện gì?” Nam Ly miễn cưỡng nhấc mở mắt, “Tìm được tiểu đạo sĩ sao?”
Chúc Đông Phong dừng lại chốc lát: “Vâng, tìm được.”
Nam Ly căn bản không có chuẩn bị nghe được tin tức tốt, nghe dạng hồi báo như thế, tinh thần y chấn động, đi chân đất nhảy xuống, hưng phấn khó đè nén: “Thật chứ? Hắn ở đâu? Có bị thương không? Có gầy đi không?”
Chúc Đông Phong mặt lộ vẻ không đành lòng: “Chủ thượng… Nén bi thương.”
Nam Ly đắm chìm trong lòng tràn đầy vui mừng, thậm chí không thể nghe hiểu Chúc Đông Phong nói: “Nén bi thương? Nén bi thương cái gì?”
Chúc Đông Phong ra hiệu cửa đối diện ở ngoài, hai quỷ nô giơ lên một cuộn vải trắng vào đến.
Mở cuộn vải ra, bên trong là hài cốt tan tác, rõ ràng có vết tích dã thú gặm cắn nuốt kéo, đại đa số cơ thịt đã không thấy tăm hơi, chỉ có cánh tay của cậu không có bị gặm cắn quá mức, có thể thấy rõ bàn tay phải bị thương của cậu nằm khép lại thành hình.
… Nơi đó thiếu mất một đoạn ngón út.
“Vương phi kỳ thực vẫn chưa đi xa.” Chúc Đông Phong giải thích, “Một quỷ nô tại dưới đáy vách núi Hổ Khiêu Giản cách đó không xa phát hiện hắn. Nơi đó cỏ dại rất cao, cho nên thời điểm ban đầu chúng ta đi tìm không thể phát hiện vương phi.”
Nam Ly nhìn chằm chằm hài cốt trên đất, ánh mắt rất mới lạ.
Y căn bản không tin tưởng đống hài cốt này chính là tiểu đạo sĩ đáng yêu của y: “Hắn đi vào trong đó làm cái gì?”
Chúc Đông Phong: “Vương phi tựa hồ là từ trên vách đá té xuống… Thời điểm chúng ta phát hiện vương phi, dưới thân hắn tán lạc những thứ này…”
Hắn từ trong lòng móc ra một bọc vải, từng lớp từng lớp mở ra.
Cánh hoa la hán khô héo bay lên vài cái, rơi phía trên hài cốt.
Nhìn những cánh hoa này, Nam Ly nhớ ra rồi.
—— Thời điểm y cùng Diệp Bổ Y lần đầu gặp mặt, an vị tại một đoạn vách đá mọc đầy hoa la hán.
Đoạn vách đá kia lẻ loi, không có sơn đạo trực tiếp đi lên, Diệp Bổ Y sau khi rời Hổ Khiêu Giản, từ nơi đó tay không níu kéo leo lên, đại khái là vì hái một đóa hoa la hán, lưu làm kỷ niệm.
Y lẩm bẩm tự hỏi: “… Là đoạn vách đá kia sao?”
Chúc Đông Phong nghẹn lời.
Hắn không hiểu Nam Ly chỉ tới cái gì.
Nam Ly nhìn hài cốt trên đất, lại hỏi: “… Chết rồi?”
Chúc Đông Phong một câu nói cũng không nói được.
Nam Ly chỉ vào hài cốt của cậu, miệng cười nhưng không cười: “Hắn chết? Chỉ vì hái một đóa hoa?”
Y nhìn về phía thi hài kia, nhẹ giọng nói: “… Liền dây chuyền làm cho ngươi cũng không mang, cố tình chạy đi hái hoa, thật sự là đạo sĩ ngốc.”
Dứt tiếng, y ho khan vài tiếng, chỉ cảm thấy trong miệng nước bọt tăng nhanh, sặc y khó chịu lòng buồn bực.
Y nghển cổ muốn đi phun ra nước bọt, lại đột nhiên nôn ra một ngụm máu lớn.
Hết thảy ký ức của Diệp Bổ Y dừng lại vào ngày tìm thấy thi hài kia.
Mà sau khi tàn hồn của Diệp Bổ Y nhập thể, Từ Hành Chi chậm rãi mở mắt ra.
Quỷ vương Nam Ly thấy thế, lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
Người trước mắt này là một vật phẩm thượng giai y mười năm qua hiếm thấy tìm được.
Từ sau khi y thổ huyết, bệnh nặng một hồi, Nam Ly liền tại bên trong Hổ Khiêu Giản bày ra hai mươi bảy đạo mê trận, bắt được người lui tới, chỉ cần có người xông vào trong cốc, y liền muốn nhọc lòng kiểm tra một phen.
Đầu tiên, người tới thân thể không thể quá gầy yếu. Diệp Bổ Y từ nhỏ thân thể không tốt, cứ việc sau khi lớn lên tráng kiện hơn rất nhiều, vẫn còn có chút yếu đuối mong manh. Nam Ly không hy vọng cậu sau khi phục sinh vẫn là con ma ốm.
Tiếp theo, niên kỷ người tới cũng cần thích hợp, cũng không có thể có một ít ham mê kỳ lạ bất lương, miễn cho làm bẩn hồn Diệp Bổ Y.
Quan trọng nhất là, người tới nhất định phải có một trái tim nhân thiện lại có chút ngớ ngẩn như Diệp Bổ Y.
Chỉ có trái tim như vậy mới xứng đáng với Diệp Bổ Y.
Mà người trước mắt này, cơ bản phù hợp hết thảy mọi mong đợi của Nam Ly.
… Một khi tẩy hồn kết thúc, hết thảy ký ức của Từ Hành Chi sẽ bị ký ức của Diệp Bổ Y bao trùm.
Nam Ly chỉ cần đem hồn phách từ trong cơ thể Từ Hành Chi dẫn ra, lại đào lấy tim, đưa tới nơi y cất giấu hài cốt Diệp Bổ Y, vận dụng pháp thuật suốt đời của y, nhất định có thể khiến Diệp Bổ Y mang theo toàn bộ ký ức cải tử hồi sinh.
Cốt nhục mất đi của Diệp Bổ Y thật khó đắp nặn lại, nhưng chỉ cần tiểu đạo sĩ của y trở về, cho dù chỉ có thể được đến một bộ biết đi biết nói, y cũng không có mảy may lời oán hận.
Y vuốt ve hai má Từ Hành Chi sau khi thức tỉnh, đem âm thanh phóng tới nhẹ nhất nhu hòa nhất: “Có thể nhận ra ta là ai không? Tiểu đạo sĩ?”
Từ Hành Chi hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Nhận ra. Một tên vương bát đản hỗn trướng.”
“… Tiểu đạo sĩ?” Nam Ly hơi run nửa ngày, hoàn toàn tỉnh ngộ, “Ngươi?? Cũng là ngươi? Ngươi không phải hắn???”
Từ Hành Chi vẫn là đầu đau như búa bổ, mà đối mặt với cặn bã cỡ này, vẫn lễ phép mà lộ ra mỉm cười giễu cợt: “Làm sao? Không nhận ra Diệp Bổ Y của ngươi?”
Nam Ly sắc mặt kịch biến, đem Từ Hành Chi từ trên đài tha xuống, nắm chặt vạt áo trước của hắn: “Làm sao có khả năng? Tẩy hồn làm sao sẽ thất bại?”
Từ Hành Chi trào phúng nói: “Có lẽ là tiểu đạo sĩ của ngươi không muốn gặp lại ngươi đi.”
Nam Ly nơi nào chịu nghe Từ Hành Chi nói năng bậy bạ, một chưởng vận lên linh lực, để ở trên trán Từ Hành Chi, nhắm mắt phát lực, thúc công thăm dò.
Chỉ chốc lát sau, Nam Ly kinh ngạc mở mắt ra: “Ngươi từng bị tẩy…”
Không chờ tiếng nói của y kết thúc, ngoài điện liền vang lên một tiếng nổ tung triệt thiên chấn địa, phảng phất như Cộng Công một đầu đụng phải Bất Chu sơn (*), một đạo yêu lực mênh mông đẩy tới, đem cửa phòng hất bay đi.
(*) Cộng Công tương truyền là hậu duệ của Viêm Đế Thần Nông thị. Mục đích khởi binh của ông ta là giành lại đế vị của tổ tiên đã bị tước đoạt bởi Hiên Viên Hoàng Đế, Ngô Hồi được đế Cốc phái đi cầm quân dẹp loạn. Cộng Công giỏi về thủy lợi nên sai lính phá đê làm nước lụt lan tràn khắp nơi khiến dân tình cực khổ, Ngô Hồi một mặt di dân đến những vùng núi cao một mặt nghiên cứu ra loại tên mũi tẩm dầu châm lửa từ xa nhắm bắn vào doanh trại địch. Quân đội của Cộng Công bị tên bắn ở trên núi xuống chết cháy như rạ tháo chạy tán loạn, Ngô Hồi bấy giờ mới huy động tổng lực quân lính tràn xuống chém giết tơi bời. Cộng Công thua to uất quá đâm đầu vào núi Bất Chu mà tự tử.
Nam Ly bỗng nhiên nhìn lại, sắc mặt phút chốc hạ xuống băng điểm: “Ai?”
Chúc Đông Phong ngã vào phòng tối, phía sau lưng thình lình cắm vào một cái quỷ thương!
Trong miệng hắn khanh khách có tiếng, nhưng vẫn là máu thịt be bét mà nặn ra một câu nói: “… Chủ thượng, hai mươi bảy mê trận… Đều bị phá… Vương thượng, thỉnh vương thượng mau mau ly…”
Quỷ thương trên lưng hắn bỗng nhiên rút ra, tiếng huyết nhục vang dội tung tóe đem âm cuối đã suy yếu đến cực điểm của hắn triệt để vùi lấp.
Một đạo thương quang tựa như sao băng quét tới, thẳng chỉ hướng sau gáy Nam Ly.
Tiếng Chu Bắc Nam ra lệnh từ sau lưng y truyền đến: “… Đem hắn thả xuống.”
Nam Ly nghe tới âm thanh này, ngược lại cũng nghe lời, đem Từ Hành Chi đẩy đến trên vách tường, ánh mắt lại xoay một cái, liền có bốn quỷ đinh bỗng dưng sinh ra, phân biệt đóng ở hai vai cùng ống quần Từ Hành Chi, đem hắn miễn cưỡng treo ở trên tường.
Sau khi nhốt lại Từ Hành Chi, y mới quay đầu lại, vừa lúc cùng Chu Bắc Nam đụng phải mặt đối mặt.
Nhìn thấy khuôn mặt này, Chu Bắc Nam hơi nhíu mày, tựa hồ có chút mệt mỏi mê hoặc.
Nam Ly cũng lộ ra nụ cười dử tợn: “Là ngươi a? Ngươi vẫn chưa có hồn phi phách tán?”
Chu Bắc Nam ngạc nhiên: “Ngươi nhận ra ta?…”
Nam Ly ác liệt nở nụ cười, đột nhiên nhấc tay nắm chặt mũi thương của Chu Bắc Nam, sắc mặt không chút nào thay đổi, ngón tay hơi động, quỷ thương trong tay Chu Bắc Nam trơ mắt biến thành một hồi tro bụi!
Giữa đám bụi tung bay, Chu Bắc Nam bị Nam Ly bóp lấy cái cổ, ấn ngã một cái xuống đất.
Y hiển nhiên đã bị thất bại vừa nãy đánh cho lý trí không còn, lúc này càng là đem toàn bộ oán phẫn nộ phát tiết lên trên người Chu Bắc Nam: “Ta là quỷ vương. Chỉ là một tàn hồn, cũng dám ở trước mắt ta quơ thương múa kiếm?”
Nam Ly càng ngày càng dùng sức, gạch bị phá nát ra, Chu Bắc Nam bị từng tấc từng tấc miễn cưỡng mà ấn vào dưới nền đất, hồn thể cũng mơ hồ nổi lên biến hóa sáng tối, hiển nhiên là không có cách nào cùng quỷ lực mang tính áp đảo như vậy kháng lại.
Kiên trì của Nam Ly hoàn toàn biến mất, thần sắc khủng bố, hai mắt đỏ như máu đỏ của máu: “Không nhớ rõ ta? Ân? Thật đáng thương, liền lời nói hùng hồn ngươi lập xuống cũng không nhớ được? Ngươi chính là nói qua, muốn một thương đâm nát tan trái tim của ta, muốn tự tay đem ta lột da tróc thịt, ngươi không nhớ rõ?”
Chu Bắc Nam mở to hai mắt: “Ngươi —— là ngươi…”
“Ngươi liền muội muội sắp sinh của mình cũng không bảo vệ được.” Nam Ly ác ý mà lộ ra mỉm cười đến, “Ta còn nhớ tên của ngươi, Chu Bắc Nam, ngươi quả thực là tên rác rưởi.”
Y nắm chặt ngón tay, càng là phải đem linh thể Chu Bắc Nam tươi sống bóp tắt!
Thế nhưng y mới vừa phát lực, cả người liền bay ngang ra ngoài, đập vào một chỗ trên vách tường, miễn cưỡng đem vách tường phòng tối phá nát chia năm xẻ bảy.
Mạnh Trọng Quang từ bên ngoài đạp vào.
Đuôi mắt cùng giữa trán hắn đỏ thẫm như máu, hồng ý trong mắt cơ hồ muốn nhỏ giọt xuống, mái tóc màu đen rối tung ra, quỷ lực bị lôi kéo khắp nơi sôi nổi bay lên.
Hắn đứng ở nơi đó, sống thoát thoát là một con diễm quỷ phát cuồng.
Nhưng hắn căn bản vô tâm cùng Nam Ly chiến đấu, chỉ hư mang một đôi mắt tìm kiếm bóng hình Từ Hành Chi: “Sư huynh? Ngươi ở nơi nào?”
Giữa bụi trần mông lung, Nam Ly lung lay bò người lên, từ bên hông rút ra đoản kiếm, cũng hướng phía Từ Hành Chi đâm tới.
Nhìn thấy có người ở trong tầm mắt mình lay động, Mạnh Trọng Quang ánh mắt oai lệ, một mạch phi hồng từ lòng bàn tay hắn bay ra, thẳng hướng Nam Ly mà đi.
Nam Ly phất lên lưỡi kiếm đón đỡ, chỉ nghe kim thiết giao kích, tiếng như bạo đậu, Nam Ly chỉ nỗ lực chống đỡ mấy hiệp, liền cảm thấy ngọt đắng trong miệng khó chịu, đơn giản bỏ quên lưỡi kiếm, miễn cưỡng tiếp nhận một đòn nghiêm trọng từ Mạnh Trọng Quang.
Một cánh tay của y bị lăng trì bay mà ra, mà y ngược lại dựa vào cổ xung lượng này, phi thân thẳng hướng Từ Hành Chi nhào tới, chưa đến trước người hắn, y liền động lên tay còn lại khởi động quỷ lực, nỗ lực đem tàn hồn còn lưu lại trong cơ thể Từ Hành Chi hút ra.
Thế nhưng y tìm khắp kinh mạch toàn thân Từ Hành Chi, cũng không tìm được một tia hồn phách bị y cất giấu nhiều năm!
“Trả lại cho ta!” Nam Ly tê thanh rít gào, “Đem hắn trả lại cho ta!”
Nhưng mà, sợi hồn phách nho nhỏ kia không đáp lời y, giấu ở trong cơ thể Từ Hành Chi, không chịu tái xuất.
Giống như rất nhiều năm trước, Diệp Bổ Y không chịu đáp ứng y, không chịu để ý đến y.
Nam Ly bị liên tưởng như vậy kích thích hoảng hốt thất thố, trắng bệch nghiêm mặt muốn lần nữa tìm kiếm, hai con quỷ nô liền phá cửa sổ mà vào, mỗi bên kéo lấy Nam Ly phát điên: “Vương thượng, mau mau đi!”
Nam Ly tê thanh hô: “Ta không đi! Hắn vẫn còn ở nơi này, hắn…”
Một quỷ nô đẳng cấp hơi cao trong đó thừa dịp Nam Ly phát điên, quyết tâm, một chưởng đánh vào trên gáy Nam Ly.
Nam Ly chính là thời điểm huyết mạch cuồn cuộn, ăn một chưởng này, huyết khí hướng não, thế nhưng ngất đi.
Quỷ này nô đem Nam Ly đẩy vào trong lồng ngực một quỷ nô khác: “Mang theo vương thượng mau mau…”
Không kịp dứt lời, quỷ nô đang cầu xin miễn cưỡng nổ tung, biến thành tro bụi, không mảy may lưu!
Trải qua hai mươi bảy mê trận, Mạnh Trọng Quang tâm trí cùng giác quan đã mất, căn bản không phân biệt được đông tây nam bắc, giống như người say rượu, như thú nhốt trong chuồng, ở trong phòng bao quanh đảo quanh, một khi nghe đến nơi nào truyền đến âm thanh khác thường, không nói hai lời chính là bắn ra yêu lực tinh thuần.
Quỷ nô này liền làm người chết thay Nam Ly.
Một quỷ nô khác cả kinh cả người co rúm lại, nơi nào còn dám lưu lại, lặng lẽ đỡ Nam Ly, xuyên tường mà qua, trong chớp mắt liền tiêu biến che giấu hình bóng.
Chu Bắc Nam đỡ cuống họng, ho khan từ dưới đất bò dậy.
Mới vừa bò nửa thân mình, hắn liền có điều dự cảm, thật nhanh lăn sang bên cạnh.
Thoáng qua chốc lát, địa phương vừa nãy hắn nằm liền bị linh lực Mạnh Trọng Quang nổ ra một cái hố lớn.
Chu Bắc Nam mắng to một tiếng: “Mạnh Trọng Quang ngươi nhìn rõ…”
Không chờ hắn nói xong, Mạnh Trọng Quang liền không phân tốt xấu đánh tới một chưởng, miễn cưỡng đem phòng tối nổ sụp nửa bên!
Chu Bắc Nam đem hết khí lực toàn thân, thời điểm liên tục lăn lộn mà chạy trốn tới cửa phòng tối không còn tồn tại nữa, vừa lúc Đào Nhàn khi nãy hôn mê cùng Khúc Trì đi tới, Lục Ngự Cửu, Chu Vọng, Nguyên Như Trú cũng cách sau đó không xa đi theo.
Chu Bắc Nam hô to: “Mau mau chạy! Mạnh Trọng Quang hắn điên rồi!”
Mạnh Trọng Quang nghe được một tiếng dị động này, lòng bàn tay lại tụ lên một đạo yêu lực đỏ tươi bàng bạc, nhếch miệng cười gằn.
Mắt thấy Mạnh Trọng Quang lập tức sẽ ra tay, Từ Hành Chi vừa nãy bị quỷ lực của Nam Ly xâm thể, chơi đùa choáng váng đầu hoa mắt rốt cục tìm về khí lực nói chuyện, khàn cổ họng kêu thành tiếng: “Mạnh… Trọng Quang!”
Chỉ một tiếng này, tầng tầng sát ý trong mắt Mạnh Trọng Quang cùng tâm ý hôi bại liên dần dần rút đi.
Hắn như tiểu hài nhi hoang mang rối loạn mà nhìn xung quanh khắp nơi, cuối cùng cũng coi như thấy rõ Từ Hành Chi bị đóng ở trên tường.
Cả người hắn nhất thời có sức sống, phong mang giảm mạnh đến không, chạy thẳng tới, không nói lời gì ôm lấy eo Từ Hành Chi, tựa như mèo con làm nũng từng tiếng mà kêu: “Sư huynh! Sư huynh…”
Chu Bắc Nam suýt nữa bị giết thấy tình trạng như vậy, trợn mắt ngoác mồm.
Từ Hành Chi đầu váng mắt hoa, miễn cưỡng thở dốc hai tiếng, nhìn thấy Mạnh Trọng Quang trước mắt lê hoa đái vũ, tâm mềm mại đến rối tinh rối mù: “Khóc cái gì, nam tử hán đại trượng phu. Mau buông ta xuống.”
“Sư huynh, xin lỗi, xin lỗi…” Mạnh Trọng Quang hoang mang thất thố dùng mu bàn tay lau mặt, “Ta, ta có hay không làm sợ sư huynh? Trọng Quang không phải cố ý, không phải…”
Hắn giương tay một cái, quỷ đinh đóng trên ống tay áo Từ Hành Chi liền tán loạn biến mất.
Mất đi khí lực Từ Hành Chi hướng bả vai hắn mềm mại đổ xuống.
Thời điểm tiếp xúc đến thân thể Mạnh Trọng Quang, hắn liền phảng phất ngã vào một đạo hắc ám sâu thẳm, ý thức toàn bộ biến mất, bất tỉnh đi.
Có lẽ là nhờ lực lượng quỷ của Nam Ly kích thích ban tặng, trong đầu Từ Hành Chi rốt cuộc lại nhiều thêm một đoạn ký ức ngắn hoàn chỉnh.
Tác giả có lời muốn nói: [ hệ thống nhắc nhở: Cách thức hóa thất bại ]