Từ Hành Chi không nói hai lời, kéo lấy Đào Nhàn quay đầu liền trốn.
Chỉ mới chạy ra hai bước, hắn liền bị bách lần thứ hai dừng bước, chậm rãi hướng phía sau lùi lại vài bước.
Nam nhân nguyên bản nằm nghiêng trên vương tọa không ngờ đứng ở trước mặt hắn, tóc đổ như thác nước, trong tay còn bưng một ly rượu trái cây, một đường rượu từ khóe miệng y chảy xuống, bị hắn tiện tay lau, trên mu bàn tay trắng ngần lưu lại một chút rượu.
Y cười hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Từ Hành Chi theo bản năng hướng phía sau nhìn lại, lại thấy nam nhân trên vương tọa kia chống cằm hướng hắn cười nhạt.
Hắn lần thứ hai nhìn lại, cổ lại bị một cái tay khác túm chặt.
Hai chân sau khi nhấc khỏi mặt đất, Từ Hành Chi chợt cảm thấy khó thở, vừa định động dùng chủy thủ trên tay, liền cảm thấy trên tay nhẹ đi.
“Chủy thủ tốt.” Nam nhân thoải mái đánh giá chủy thủ bị đoạt từ trong tay hắn, “Mũi nhọn mặt mỏng, chém sắt như chém bùn, là thứ tốt để trừ quỷ phục yêu.”
Từ Hành Chi giãy dụa nỗ lực đẩy tay nam nhân ra, nhưng cánh tay kia lại giống như luyện từ thép, không nhúc nhích tẹo nào.
Đào Nhàn nhào lên muốn cùng y đánh nhau, mà nam nhân thậm chí xem thường đối với Đào Nhàn động thủ, theo tay áo vẫy một cái, Đào Nhàn liền bị một trận cương phong nhẹ nhàng quạt bay, đụng phải một bức tượng người gỗ, thời điểm té xuống cư nhiên bất tỉnh nhân sự.
Nam nhân đem chủy thủ trở tay hướng ra phía ngoài ném đi, chủy thủ bay trên không trung phát ra tiếng huýt dài bén nhọn, đâm vào bên trong vai một tượng gỗ người khác.
Bên trong tượng người gỗ phát ra tiếng kêu thảm thiết khàn khàn quái lạ, tại đại điện trống trải rầu rĩ mà vang vọng.
“Những thứ này đều từng là người khiến ta không vui.” Nam nhân hiển nhiên không muốn để cho Từ Hành Chi lập tức chết ở trước mắt. Y đem Từ Hành Chi cả người vô lực thả ngã xuống đất, dán vào bên lỗ tai hắn ong ong nói, “Hiện tại hồn phách của bọn họ đều bị hạn chế bên trong tượng gỗ này, mặc kệ bọn họ cam không cam nguyện, bọn họ đều phải ngày ngày gặp mặt ta. Nếu như không muốn bằng hữu của ngươi thành người gỗ của ta, ngươi phải nghe lời ta.”
Từ Hành Chi ho ra một miệng mùi máu tanh, trong lòng sớm vững tin người này chính là chủ nhân Hổ Khiêu Giản, quỷ vương chưởng quản vạn ngàn âm binh quỷ tốt: “… Ta nghe lời ngươi, ngươi có thể thả hắn rời đi Hổ Khiêu Giản sao?”
Quỷ vương thận trọng mà suy nghĩ một phen: “Ta sẽ trực tiếp giết chết hắn, làm cho hắn ít chịu khổ sở.”
Từ Hành Chi nói: “Ngươi cũng thật thiện lương.”
Quỷ vương nghe ra được trào phúng trong lời nói của Từ Hành Chi, cười một cái, không muốn đáp lại.
Từ Hành Chi liền ho khan vài tiếng, tứ chi mới từ từ có khí lực.
Hắn bò người lên: “… Ngươi cần phải đáp ứng, chờ sau khi ta chết mới xử trí hắn.”
Quỷ vương rất hứng thú, hỏi ngược lại: “Ồ? Vì sao?”
“Ta cùng với hắn có cam kết, hắn sẽ không chết trước ta.” Từ Hành Chi nói, “Ngươi không phải nói thưởng thức ‘trái tim nhân nghĩa’ của ta sao? Vậy thành toàn một chút cho nó, được không?”
“Ngươi và hắn… ?” Quỷ vương thần sắc thoạt nhìn có chút kỳ dị, “Ngươi và hắn là quan hệ như thế nào?”
Từ Hành Chi vuốt yết hầu bị bóp đến nổi ấn tím, tính nhẩm một phen, cho ra con số tương đối chính xác: “Ta biết hắn tổng cộng chừng mười ngày đi, tính là người quen.”
Quỷ vương không tin, xì cười ra tiếng.
Từ Hành Chi không hề chớp mắt mà nhìn hắn.
Thấy dáng vẻ ấy của hắn, quỷ vương dần dần thu hồi ý cười: “… Ngươi muốn cứu hắn?”
Từ Hành Chi dùng một tay còn sót lại chống đỡ thân thể: “Làm sao cứu? Ta ngay cả mình đều cứu không được.”
Quỷ vương: “Có người đang xông qua hai mươi bảy mê trận của ta, muốn cứu các ngươi. Ngươi định kéo dài thời gian, đợi bọn họ đến?”
Từ Hành Chi dùng tay quệt vệt máu chảy ra từ khóe môi, lại không kiêng kị gì chùi chùi tay lên vạt áo hoa phục của quỷ vương: “Ta sợ là không chờ được, nhưng hắn nói không chừng còn đợi được.”
Từ khi tiến vào Man Hoang, Từ Hành Chi liền luôn cảm giác tính mạng mình như ngàn cân treo sợi tóc, hiện tại thanh kiếm treo trên đỉnh đầu hắn đã chém xuống, hắn nếu không nhân cơ hội nói miệng cho sảng khoái, chết rồi liền nói cái gì cũng cũng không nói ra được, chẳng phải quá thiệt thòi.
“Bên trong Hổ Khiêu Giản có hai mươi bảy mê trận, Man Hoang đến nay không người có thể phá. Tiến vào sâu nhất chỉ có một người, bây giờ còn đang ở ảo cảnh thứ mười ba điên điên khùng khùng.” Quỷ vương như là phát hiện đồ chơi mới mẻ gì đánh giá Từ Hành Chi, “… Đồng bạn của ngươi chết chắc rồi.”
Từ Hành Chi không chút để ý mà đáp: “Há, kia rất lợi hại nha.”
Quỷ vương: “…” (Jeje: Lấy bọ chọi vô mặt ảnh là đượccccc!!!!)
Trầm mặc nửa ngày, quỷ vương phất lên một quyền, không có dấu hiệu nào đem Từ Hành Chi đập xuống đất.
Một quyền này thật sự lợi hại, Từ Hành Chi trong thời gian dài cái gì cũng đều nghe không thấy nhìn không tới.
Khi hắn lại lần nữa có thể nhìn rõ đồ vật, đã bị bắt tiến vào một gian phòng, bị trói trên một cái giường nhỏ, tay chân không biết trúng mê độc gì, cư nhiên tê mỏi xụi lơ, không thể động đậy.
… Từ khi tiến vào Man Hoang đến nay, Từ Hành Chi cơ hồ tại mọi thời khắc không thể thả lỏng, không phải là bị trói, chính là bị khảo, liền ngay cả mười mấy ngày trên đường tới Hổ Khiêu Giản, Mạnh Trọng Quang đều phải dùng dây xích bạc đem hắn trói ở bên người mới bằng lòng ngủ.
Cho nên giờ khắc này, cứ việc bị người trói như heo chết, Từ Hành Chi cũng có thể bảo trì tâm tình ổn định.
Quỷ vương mắt nhìn Từ Hành Chi từ trên xuống dưới.
Trên mặt y đã không còn biểu tình, nói: “… Trừ hắn ra, không ai có thể cùng ta nói như vậy.”
Bản tính hỉ nộ vô thường của người này qua vài lần đối mặt liền lộ rõ, mà Từ Hành Chi như cũ làm theo ý mình. Hắn dùng đầu lưỡi chạm vào miệng vết thương trong miệng gây ra do bị hàm răng đụng trúng, mơ hồ không rõ nói: “Vậy ngươi thật đáng thương.”
“Ngươi người này rất có ý tứ.” Quỷ vương lần thứ hai lộ ra cười tà lạnh lẽo âm u như rắn độc, “Nói nhiều đi, sau khi tẩy hồn rồi, ngươi lại muốn nói mấy thứ âm dương quái khí này sợ không có cơ hội.”
… Tẩy hồn.
Gu đọc sách của Từ Hành Chi từ trước đến giờ rườm rà, sớm không nhớ ra chính mình từ bản thư tịch kỳ quái nơi xó xỉnh nào thấy qua ghi chép về loại bí thuật này, nhưng hắn ít nhất rõ ràng mà nhớ tới, “tẩy hồn” là pháp thuật quỷ tộc cùng ma đạo thường dùng nhất.
Thuật này phải đem một tia tàn hồn dư phách không hoàn chỉnh, để vào bên trong một bộ thân thể linh phách hoàn chỉnh, lại dùng pháp thuật thôi thúc, nhượng ký ức bên trong tàn hồn từ từ rót vào hồn phách hoàn chỉnh, rất nhanh, tàn hồn sẽ sinh ra cành cành nhánh nhánh, quấn lấy ký ức đầy đủ, tự thân bù đắp, cũng thuận thế tẩy đi ký ức nguyên bản bên trong hồn phách hoàn chỉnh.
Sau khi tu hú chiếm tổ chim khách, người thi thuật chỉ cần động thủ, dẫn hồn ly thể, đem trái tim còn ấm nóng bên trong thể xác đó đổi vào bên trong thi thể trước kia của tàn hồn, liền có thể thành công khiến người kia sống lại.
Nói đơn giản, quỷ vương thiết trí cửa ải, tuyển chọn tỉ mỉ, là muốn dùng một trái tim cùng tẩy hồn thuật, đến phục sinh một người.
Không đợi Từ Hành Chi có phản kháng, quỷ vương liền không kịp chờ đợi từ trong lòng ngực trái móc ra một chiếc khăn tay dệt từ sợi đay một bên góc viền đã mài mòn, bẳng phẳng mở ra.
Giữa khăn tay một mảnh hoa khô thừa cơ bay lên, phiêu phiêu đãng đãng dừng ở ngực Từ Hành Chi.
Bên trong khăn tay nằm chính là một bình ngọc khóa hồn nho nhỏ, còn có một số cánh hoa la hán khô héo.
Quỷ vương quý trọng mà đem bình khảm ngọc mở ra, dụng tâm che chở, đem tàn hồn mỏng manh chỉ còn dư lại một tia dẫn vào trán Từ Hành Chi.
Trong chớp mắt tàn hồn vào cơ thể, trán Từ Hành Chi như bị búa lớn xuyên tạc qua, hắn dựng thẳng thân thể, phát ra một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Quang ảnh thật mạnh từ trước mắt hắn chạy như bay mà qua, đông đảo chi tiết nhỏ mơ hồ trong thời gian mài tẩy nghịch lộc trở nên rõ ràng, Từ Hành Chi đang quá khó để phân biệt đâu là mở đầu, rốt cuộc nghênh đón một cố sự sặc sỡ sắc thái.
Tiếp đó, Từ Hành Chi mơ một giấc mộng dài.
Mà tại thời điểm giấc mộng này bắt đầu, liền nói cho hắn biết, ở trong giấc mộng này, hắn gọi là Diệp Bổ Y, mà một người khác trong giấc mộng, gọi là Nam Ly.
Diệp Bổ Y là tại thời điểm mười ba năm trước cõng lấy một bộ thi thể gặp phải Nam Ly.
Nam Ly tại vách núi trồng đầy hoa la hán của mình, ngẫu nhiên cúi đầu xuống, liền nhìn thấy tiểu đạo sĩ Diệp Bổ Y chậm rãi từng bước cõng lấy thi thể đi đường kia.
Diệp Bổ Y hai mắt khóc hồng hồng, như quả đào tươi mới ướt át, cậu cũng không sợ hỏng đôi mắt, còn đang không ngừng dùng tay áo lau chùi.
Nam Ly nhìn cậu chăm chú rất lâu.
Diệp Bổ Y lại không có chú ý tới y, cậu đi mệt, liền đem thi thể thường thường chỉnh chỉnh mà để dưới đất, thở hổn hển một hồi lâu, mới một lần nữa đem thi thể vác lên, chuẩn bị tiếp tục gấp rút lên đường.
Nam Ly đột ngột lên tiếng nhắc nhở y: “Phía trước là Hổ Khiêu Giản, ngươi còn muốn hướng phía trước đi không?”
Diệp Bổ Y đột nhiên nghe đến tiếng người, sợ hết hồn, nhấc mở mắt nhìn y, mắt quả đào phình phình, thoạt nhìn như là một loại động vật nhỏ nào đó.
Cùng Nam Ly mắt to trừng mắt nhỏ một phút chốc, Diệp Bổ Y mới phản ứng được trước mắt chính là người trong Man Hoang.
Cậu há miệng run rẩy rút kiếm ra khỏi vỏ: “Ngươi, ngươi đừng tới đây.”
Nam Ly thả mình từ vách núi nhảy xuống, Diệp Bổ Y sợ đến nhắm mắt lại, chờ đến khi cậu lại mở mắt ra, Nam Ly lại tiêu tan bóng dáng.
Đang lúc kinh ngạc, Diệp Bổ Y bị thanh âm sau lưng truyền đến sợ đến suýt chút nữa không cầm được kiếm.
Nam Ly chắp tay đánh giá thi thể sau lưng cậu: “Người này là gì của ngươi?”
Diệp Bổ Y nhanh chóng rút lui vài bước, dán vào vách đá, sốt sắng mà nắm chuôi kiếm, đáp: “… Ta cũng không quen biết.”
Nam Ly hiếu kỳ: “Không quen biết, ngươi cõng lấy hắn làm chi?”
Diệp Bổ Y nhỏ giọng nói: “Người trong đồng đạo, vươn tay viện trợ là chuyện quên tử nên làm… Đây là Từ sư huynh dạy chúng ta.”
Nam Ly cười: “Vậy Từ sư huynh của các ngươi có hay không dạy ngươi, nhìn ánh mắt người khác lúc cùng người nói chuyện, cũng là chuyện quân tử nên làm?”
Diệp Bổ Y cảm thấy được có chút đạo lý, muốn nhìn Nam Ly, lại bị khuôn mặt đoan chính cực kỳ tuấn mỹ của y bức đến phải dời đi tầm mắt sang chỗ khác: “… Ngươi, ngươi là người bên trong Man Hoang?”
Nam Ly quan sát tỉ mỉ đôi mắt tránh né của cậu, không lên tiếng.
Thấy Nam Ly chỉ một mực nhìn mình chằm chằm, mặt Diệp Bổ Y có chút nóng lên: “Ta phải đi.”
Nam Ly lại bắt lấy cổ tay của cậu: “Một mình ngươi muốn đi đâu?”
Diệp Bổ Y rất hồi hộp, nói: “Ngươi mau thả ta ra. Ta tại hiện thế nghe nói qua, Hổ Khiêu Giản bên trong Man Hoang có quỷ vương cư ngụ, hắn ở đây ở hàng trăm hàng ngàn năm, ta làm sao đánh thắng được hắn.”
Nam Ly hỏi: “Ngươi cõng lấy một bộ thi thể, dự định đi tới chỗ nào?”
“Đi đến địa phương cỏ nước um tùm.” Diệp Bổ Y ngây thơ nói, “Ta muốn đem vị đạo hữu này hảo hảo an táng.”
“Vậy ngươi chỉ sợ là phải bận rộn đến chết.”
Nam Ly cười nhạo: “Mấy ngày nay ngược lại thật kỳ quái, không ít tu đạo đều bị lục tục quăng vào Man Hoang; trước một trận vùng này còn chết sáu, bảy tu sĩ.”
Diệp Bổ Y mở to hai mắt: “Thật a?… Vậy hài cốt bọn họ ai tới thu liễm đây?”
Nam Ly: “Man Hoang không có thói quen chôn người.”
Diệp Bổ Y: “… Tại sao?”
Nam Ly cũng không biết được chính mình tại sao lại kiên nhẫn như vậy giải thích cho Diệp Bổ Y: “Luôn có vài quỷ quái yêu mà đạo hạnh thấp, không tranh giành được thức ăn, những thi thể chết đi liền thành bữa tiệc lớn đối với chúng. Ngươi chôn người, chúng nó còn phải nhọc lòng ngóng lực mà đào ra, ngươi đây không phải là khiến người khác thêm phiền phức à.”
Diệp Bổ Y sốt sắng nói: “Kia vị đạo hữu này phải làm sao cho phải… Ta không thể vứt bỏ hắn không quản.”
Nam Ly suy nghĩ một chút, nói: “Ta biết bên trong Hổ Khiêu Giản có một nơi có hồ nước ngọt, xung quanh có sơn thủy có cây, phong cảnh hợp lòng người. Ngươi nếu tin ta, liền đi theo ta.”
“Bên trong Hổ Khiêu Giản có quỷ vương…”
“Ta cùng với quỷ kia vương là người quen.” Nam Ly nói, “Nếu như ta thay ngươi nói tốt vài lời, hắn tất nhiên sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.”
“Lừa người.” Con ngươi đen thui của Diệp Bổ Y chuyển động, “… Ngươi lừa người, ngươi chính là quỷ vương.”
Lần này đến lượt Nam Ly ngẩn ra: “Ngươi làm sao biết…”
Một lời của y thốt ra, Diệp Bổ Y liền kinh hãi đến biến sắc, vác lên thi thể nhanh chân bỏ chạy.
Nam Ly hiểu ý, lắc người một cái, liền khiến Diệp Bổ Y giống như chú thỏ nhỏ đang dự định chạy trốn chặt chẽ vững vàng đâm vào người mình, kém chút nữa quăng mông ngã lên cỏ.
Khóe miệng y hơi hơi giơ lên một chút: “… Tiểu đạo sĩ, ngươi dám lừa ta.”
Kiếm Diệp Bổ Y cầm trong tay run như nến tàn trong gió, trong đôi mắt chứa đầy nước mắt: “Ngươi đừng tới đây, ngươi…”
Nam Ly cười nhạo cậu: “Không có ai dạy ngươi cầm kiếm sao?”
Diệp Bổ Y run lập cập: “Ta là đệ tử ngoại môn, thiên tư không tốt…”
Nam Ly cưỡng ép nhịn cười: “Vậy ngươi ở bên trong mấy ngọn tiên sơn đó của các ngươi có thể làm gì?”
Diệp Bổ Y mang theo tiếng khóc nức nở: “… Quét dọn.”
Nam Ly cười ra thành tiếng.
Y đơn giản cũng không che giấu thân phận chính mình nữa, quang minh chính đại mà đưa điều kiện: “Ta cho ngươi một chỗ đất dung thân, cũng để cho vị đạo hữu xa lạ này bình yên xuống mồ. Thế nhưng ngươi nhất định phải đi theo ta.”
Diệp Bổ Y theo bản năng cự tuyệt: “Không cần.”
Nam Ly hỏi ngược lại: “Không cần ngươi có thể đi nơi nào? Đi tìm những đạo hữu chết đầy đất kia của ngươi? Hay là bị quỷ yêu gì trong Man Hoang bắt đi, dằn vặt đến chết? Thân đi vào Man Hoang, có thể được một chỗ che chở không dễ, ta nhìn ngươi hợp mắt hợp duyên mới thu nhận ngươi, ngươi đừng không biết cân nhắc.”
Diệp Bổ Y ngẫm lại cũng đúng có lý: “… Nhưng mà, nói rõ trước, ngươi tuyệt đối không thể buộc ta tự tay giết đạo hữu…”
Cậu trước khi tiến vào liền nghe nói người Man Hoang hung tàn dị thường, những phạm nhân lưu vong đều là bị Đạo môn trừng phạt mới thân hãm nhà tù, cùng đạo môn kết thù kết oán một lúc lâu, một khi có đệ tử đạo môn phạm vào sai lầm lớn bị tập trung vào trong đó, tất nhiên sẽ bị bọn họ chơi đùa đủ rồi sau liền giết chết.
Cậu rất sợ Nam Ly đem cậu mang về là mưu đồ gây rối, có rắp tâm khác.
Nam Ly: “… Ngươi yên tâm, chút kiếm thuật mèo quào này của ngươi, chỉ có bị bọn họ giết.”
Diệp Bổ Y liền suy nghĩ một chút, cảm thấy được lời này cũng rất có đạo lý: “Ân!”
Nam Ly nhìn bộ dáng ngốc lăng này của cậu tâm tình liền tốt lên: “… Đạo sĩ ngốc.”
Diệp Bổ Y lại hỏi: “… Nhưng bộ dáng này của ta có thể giúp ngươi làm gì chứ?”
Nam Ly vỗ một cái lên đầu cậu: “Quét dọn.”
Nam Ly đem Diệp Bổ Y mơ mơ hồ hồ lừa gạt trở về Hổ Khiêu Giản, cũng cùng cậu đem vị đạo hữu xa lạ kia an táng tại một nơi phong cảnh rất tốt bên hồ.
Ngay đêm đó, Diệp Bổ Y tại trong phòng Nam Ly quét dọn một đêm cũng khóc suốt cả đêm, liền đem hai con mắt khóc thành tiểu quả đào.
… Đường hoa chưa từng quét vì khách, bây giờ vì quân mà mở cửa vào. (*)
(*) Nguyên văn Hán Việt: Hoa kính bất tằng duyên khách tảo, bồng môn kim thủy vi quân khai (花径不曾缘客扫, 蓬门今始为君开). Đây là một câu thơ trong bài thơ “Khách chí” của Đỗ Phủ, ỷ chỉ sự nghênh đón tận tình của gia chủ khi người bạn này đến. Tất nhiên là đem vào đam mỹ thì ý nghĩa lệch lạc hết cả rồi hờ hờ =))))
Diệp Bổ Y ăn thiệt thòi lớn mệt mỏi không muốn gặp lại Nam Ly, rút vào bên trong chăn run lẩy bẩy.
Nam Ly vuốt đầu tóc ướt đẫm của cậu: “Ngoan.”
“Ngươi lừa người.” Diệp Bổ Y khóc lóc kể lể, “Nguyên lai ngươi dẫn ta trở về là bởi vì ngươi muốn, ngươi muốn…”
Diệp Bổ Y không tìm được một từ thích hợp để diễn tả tình cảnh giờ phút này, tức giận đến hai má trắng bệch: “… Ngươi, sẽ gặp báo ứng.”
Nam Ly vỗ giường cười đến không kiềm chế được.
Diệp Bổ Y đem gương mặt ửng hồng chôn vào bên trong chăn, nhu nhu mà nói: “Tên lừa đảo.”
Nam Ly nằm nhoài trên lưng cậu, bóp cằm Diệp Bổ Y, khiến cậu nhìn thẳng chính mình: “Sau này không lừa ngươi, ta sẽ đối đãi tốt với ngươi, được không?”
Diệp Bổ Y không tin: “Kia ngoéo tay.”
Nam Ly hỏi: “… Ngoéo tay là cái gì?”
Diệp Bổ Y tay dắt tay dạy y, vì vậy, rất nhanh, ngón tay út hai người câu lấy nhau, sau một phen quấn quýt, ngón tay cái lại giao nhau, tạo thành con dấu.
Diệp Bổ Y chính mình trước tiên vì động tác giống như ám muội này làm cho đỏ mặt, muốn rút tay về, mà Nam Ly lại kẹp chặt tay cậu không tha.
Nam Ly hỏi: “Lại đến?”
Diệp Bổ Y sợ đến nhảy xuống giường bỏ chạy, lại bị Nam Ly không nể mặt mũi mà ôm trở lại.
… Diệp Bổ Y ở lại Hổ Khiêu Giản.
Cậu chỉ phụ trách quét tước gian phòng của quỷ vương Nam Ly, một lần quét chính là chừng mấy ngày không rời nổi giường.
Nam Ly đối đãi với cậu rất tốt, cũng từ chỗ cậu biết được nhiều chuyện.
Diệp Bổ Y vốn là thứ tử một đại thương hộ gia nào đó, từ nhỏ thân thể gầy yếu, phụ thân cậu tin vào lời giải thích của một vị đạo sĩ tha phương, cho là tu đạo mới có thể bảo vệ tính mạng của cậu, vì vậy phụ thân không ngại xa ngàn dặm, thân mang theo số tiền lớn, đem Diệp Bổ Y đưa vào đứng đầu tứ môn tu tiên trong thiên hạ, Ứng Thiên Xuyên.
Nhưng Diệp Bổ Y ở Ứng Thiên Xuyên từ năm tuổi ngốc đến mười bảy tuổi, dạng pháp môn gì cũng chưa học, thân thể ngược lại bởi vì mỗi ngày quét tước vệ sinh mà tráng kiện lên.
Quỷ tốt bên trong Hổ Khiêu Giản đều biết quỷ vương mang về tiểu đạo sĩ mặc tím bào cùng mây vai thiếp vàng này là để làm gì, thận trọng một chút, đối với Diệp Bổ Y một mực cung kính, cá tính cởi mở chút, thì trong âm thầm gọi cậu là vương phi.
Mỗi lần nghe người khác gọi như vậy, mặt Diệp Bổ Y đều là đỏ bừng, nhanh chân chạy mất, tháo chạy đến nhanh chóng.
Cậu ngẫu nhiên sẽ đi vấn an vị đạo hữu không quen biết kia, thời điểm trở về, thật cẩn thận mà phủng một bó hoa hái từ bên hồ đưa cho Nam Ly: “Cho ngươi.”
Nam Ly nhận lấy: “Tại sao?”
“Bởi vì…” Tiểu đạo sĩ đỏ mặt, “Bởi vì ta cảm thấy đặt ở trong nhà chúng ta rất thích hợp.”
Nam Ly cười cười, không tỏ rõ ý kiến, đem cậu ôm vào lòng hôn một cái lên trán.
Vì vậy tiểu đạo sĩ liền đỏ mặt, khúm núm mà chạy vào nội viện hít sâu.
Nam Ly có lúc còn mang tiểu đạo sĩ kia hồ nước trong suốt tinh khiết kia bơi lội.
Nam Ly thích nhất tiện tay hướng trong hồ ném xuống chút bảo bối vụn vặt, lại kêu Diệp Bổ Y nhảy vào nước tìm. (Jeje: Coi thằng nhỏ là cẩu à =]])
Diệp Bổ Y không biết bơi lội, nhưng hồ nước không sâu, cậu đều ngoan ngoãn lặn xuống, nín thở tìm tòi dưới đáy hồ.
Loại du hí tẻ nhạt này cũng không ý nghĩa đặc biệt gì, nếu như nhất định muốn kể ra chút lý do mà nói, kia cũng là bởi vì Nam Ly thích xem dáng dấp Diệp Bổ Y vì tìm về đồ vật của y mà sứt đầu mẻ trán.
Mỗi khi tìm được đồ vật Nam Ly ném, Diệp Bổ Y sẽ kiêu ngạo mà ngẩng cao đuôi nhỏ bò lên bờ, ướt nhẹp mà khoe khoang: “Nam Ly Nam Ly, ngươi xem!”
Vào lúc này, Nam Ly sẽ đè lại Diệp Bổ Y cả người thấm nước, lấy trời làm mền đất làm nhà, thô bạo lại dã man mà muốn cậu, đem cái đuôi nhỏ vểnh cao của cậu làm cho cụp lại.
Đông đi xuân tới, trời lạnh rồi lại ấm, trong lúc vô tình, Diệp Bổ Y đã tại Hổ Khiêu Giản vượt qua ba năm.
Ngày nào đó, cậu ôm xiêm y Nam Ly tự tay giặt sạch, thừa dịp hiếm thấy khí trời tốt đi tới nội viện chuẩn bị phơi nắng, lại nghe được một đôi quỷ quái đối thoại.
Trong lời nói của bọn họ nói đến “vương phi”.
Diệp Bổ Y khởi điểm cho rằng bọn họ nói chính là mình, đang muốn xấu hổ chạy đi, liền nghe đến một quỷ nô trong đó than thở nói: “Nếu vương phi cùng cốt nhục trong bụng vương phi còn tại thế…”
Một tên khác đáp: “Cũng đúng, nếu bọn họ vẫn còn, vương cũng sẽ không tự giận mình như vậy, suốt ngày cùng một nam nhân hỗn tại một chỗ.”
Diệp Bổ Y ngơ ngơ ngác ngác ôm y phục ướt nhẹp ly khai.
Cậu che miệng lại, sợ mình tiết ra một chút tiếng động, quấy nhiễu hai quỷ nô kia.
Nam Ly trước từng có vợ con sao? Tại sao chưa bao giờ nghe y nói qua đâu?
Diệp Bổ Y cầm quần áo phơi tại nơi khác sau, tâm tư lo lắng cực kì, liền không muốn trở về gian phòng, đơn giản bắt đầu tản mạn không mục đích mà đi dạo xung quanh, tán gẫu an ủi.
Thời điểm đi ngang qua một gian cung điện đá lộng lẫy, Diệp Bổ Y đứng lại bước chân.
Nam Ly từng ở trên giường nửa đùa nửa thật hạ mệnh lệnh với cậu rằng, bất kỳ địa phương nào bên trong Hổ Khiêu Giản cậu cũng có thể đi, chỉ có cung điện đá dựa phía đông này là không thể vào.
Lúc đó Diệp Bổ Y tò mò hỏi: “Ta đi vào sẽ như thế nào đâu?”
Nam Ly cười híp mắt : “Vậy ta liền đào hai tròng mắt của ngươi.”
Dưới bầu không khí kiều diễm kia, Diệp Bổ Y chỉ coi y đang kể chuyện cười, nhưng hiện giờ cậu nhìn cung điện trước mắt, đầu quả tim thế nhưng chà xát vọt lên khí lạnh.
Cậu thật cẩn thận mà đẩy cánh cửa tòa cung điện phủ đầy bụi kia.
Sau một canh giờ, cậu đầy mặt tái nhợt từ trong điện đi ra.
Bên trong điện tràn đầy, nhiều vô số, đều là vật của thê tử Nam Ly khi còn sống.
Nàng là một nữ nhân, một nữ nhân trong bụng có thể sinh ra hài tử.
… Mà cậu lại là nam nhân.
Nàng là nữ tử thanh mai trúc mã cùng Nam Ly, là một con quỷ.
… Mà cậu lại là người.
Nàng rất thích cười. Xuyên thấu qua một mặt tường vẽ đầy tranh nàng cười, chiếm khắp bức tường, Diệp Bổ Y bừng tỉnh cảm thấy chính mình có thể nghe được tiếng cười giòn tan của nàng.
… Mà cậu lại thích khóc.
Truyện ký của nàng viết rõ, nàng là một nữ tử trình độ linh lực cùng Nam Ly không phân cao thấp.
… Mà cậu là một phế vật tu mười hai năm cũng không tu ra môn đạo gì.
Thứ duy nhất Diệp Bổ Y có thể cùng nữ tử kia so với, chính là con mắt của cậu.
Ánh mắt của hai người đường viền kinh người mà tương tự, cho nên Diệp Bổ Y tại thời điểm đối diện bức bích họa cực đại kia, chỉ cảm thấy phảng phất bị mình trong kính nhìn kỹ, cả người lạnh lẽo.
Sau khi trở về phòng, Diệp Bổ Y lăng lăng ngẩn người hồi lâu.
Cậu khó giải thích được nghĩ tới trò chơi ném đồ vật vào hồ Nam Ly thường dẫn cậu đi chơi.
Nam Ly lần này ném đi một người rất trọng yếu, Diệp Bổ Y muốn thay y tìm trở về.
Không ai dạy tiểu đạo sĩ ngốc kia làm thế nào yêu thích một người, vì vậy, cậu bắt đầu học theo tất cả của nữ nhân đã chết kia.
Cậu học nữ tử kia mặc quần áo nhuộm màu xanh đen.
Cậu vì học châm thêu đem đôi tay mình đâm thủng trăm ngàn lỗ.
Cậu học không lộ răng mà mỉm cười, nhìn đại khí lại khoan dung.
Diệp Bổ Y biến hóa rõ ràng như thế, Nam Ly không thể không thấy được.
Mà Nam Ly sau khi phát hiện điểm này, lại đối với Diệp Bổ Y lạnh nhạt, không thường gọi cậu đến phòng mình, cũng rất ít khi như quá khứ, thường xuyên đến trêu đùa cậu.
Diệp Bổ Y càng ngày càng hoảng loạn, cậu không biết mình đã làm sai điều gì, cho nên cậu càng thêm cần cù mà luyện tập châm thêu, ý đồ từ các loại thực vật tìm kiếm chủng loại có thể dệt thành loại vải mềm mại.
Ngày nào đó, Nam Ly đến xem cậu, mới nói hai câu, y liền nhăn lại lông mày: “Ngươi tại sao lại quấn tay?”
Diệp Bổ Y hoang mang nói: “Không, không, không có gì.”
Nam Ly lại không tùy theo tính tình của cậu, đem tay cậu kéo ra vừa nhìn, sắc mặt nhất thời chìm xuống.
Lòng bàn tay mu bàn tay của Diệp Bổ Y đều sưng lên, mọc đầy cái vết sưng đỏ do độc thực vật, cái mới đè lên cái cũ, nhìn đặc biệt khủng bố.
Diệp Bổ Y hoảng loạn đến không dám nhìn Nam Ly: “Ta… Ta…”
Giây lát, cậu nghe được Nam Ly ngậm lấy chán ghét đánh giá: “Thật ghê tởm.”
Diệp Bổ Y coi chính mình nghe lầm, chuyển mắt qua đến, ngơ ngác nhìn Nam Ly.
Nam Ly tâm tình cực kém mà đứng dậy: “Ta đi.”
Nam Ly đi rồi, Diệp Bổ Y hồn vía lên mây, sờ soạng sân sau, dùng xà phòng liều mạng xoa tay, mưu toan đem những vết tích sưng tấy từ trên tay của cậu miễn cưỡng xóa đi.
Xà phòng bên trong Man Hoang chỉ dùng mỡ động vật cùng dầu thực vật luyện thành, thô ráp dị thường, dưới sự ma sát kịch liệt kéo dài nửa canh giờ, hai tay Diệp Bổ Y ngứa ngáy đau dữ dội.
Cậu một bên rửa tay, một bên đau đến rơi nước mắt.
… Nhưng mà cậu lại chữa lợn lành thành lợn què, đem một đôi tay rửa đến đỏ hơn càng sưng lên.
Diệp Bổ Y thất vọng trở về phòng, qua lại chuyển vài vòng, hạ xuống quyết tâm thật lớn, mới từ dưới gối rút ra khăn tay sợi đay hôm nay cậu định đưa cho Nam Ly, nhanh chóng hướng cung điện Nam Ly chạy đi.
… Cậu muốn giảng hòa, cậu không muốn để cho Nam Ly chán ghét cậu.
Thế nhưng thời điểm tới gần cung điện, Diệp Bổ Y lại rõ ràng nghe đến từ bên trong truyền ra tạp thanh, cùng với tiếng an ủi từ thị cận Chúc Đông Phong của Nam Ly.
Diệp Bổ Y một chút cũng không có dũng khí tiến vào, bồi hồi hai vòng liền muốn rời khỏi.
Nhưng ngay thời điểm cậu xoay người, cậu rõ ràng nghe được âm thanh trong điện Nam Ly: “… Ngươi biết không? Hắn lại muốn biến thành Vân Hoa.”
… “Vân Hoa” là tên vương phi của Nam Ly.
Diệp Bổ Y quỷ thần xui khiến kề sát tới trên cửa, nghiêng tai lắng nghe.
Chúc Đông Phong nói: “Nói như vẹt, bắt chước bừa, hắn không xứng.”
Nam Ly rất buồn bực: “Hắn học ai không tốt? Vì sao phải học Vân Hoa? Hắn chẳng lẽ cho rằng như vậy ta liền sẽ thích? Hắn chẳng lẽ là nữ nhân sao? Ta chán ghét nhất nam nhân làm bộ làm tịch học theo nữ nhân!”
(Jeje: Nói thật bạn Y bày tỏ tình yêu như vậy là sai rồi, mà ông Ly này cũng không đúng. Không thích thì phải nói, phải giải thích ra ngay từ đầu, chứ cứ im im thế này ai mà biết được)
Diệp Bổ Y há mồm, lại phát hiện mình mất khí lực, nửa điểm tiếng động cũng không phát ra được.
… Cậu cố gắng biến thành người Nam Ly chân tâm yêu thích kia, muốn khiến Nam Lý cao hứng một chút chút, mà Nam Ly lại hạ xuống lời bình như vậy với cậu.
Thật ghê tởm, ghê tởm.
Diệp Bổ Y (*) còn chưa kịp thở một hơi, liền nghe đến bên trong lại truyền ra âm thanh phẫn nộ đến cực điểm của Nam Ly: “Nói trắng ra là, hắn và Vân Hoa cũng chỉ có một đôi mắt như nhau, còn lại quả thực khác biệt một trời một vực. Nếu như hắn không có cặp mắt kia, mặc hắn chết ở nơi nào trong Man Hoang ta cũng sẽ không quản hắn!”
(*) Này trong qt ghi Nam Ly, nhưng mình nghĩ chỗ này phải là Diệp Bổ Y mới hợp lý nên sửa lại.
Nam Ly quả nhiên là tức giận.
Tại thời điểm y phát hiện Diệp Bổ Y bắt đầu học tập các loại hành vi cử chỉ của vong thê y, y liền biết đến, Diệp Bổ Y tất nhiên đi vào cung điện mình không cho phép cậu vào.
Nam Ly ghét nhất người có tà đạo, huống chi lần này là Diệp Bổ Y luôn đối với y nói gì nghe đấy.
Nhưng y không muốn thừa nhận, thời điểm khi biết chuyện này, y phi thường sợ sệt.
Nói đến buồn cười, đường đường quỷ vương cư nhiên phải sợ một tiểu đạo sĩ sứt sẹo.
Nhưng Vân Hoa chính là Vân Hoa, Diệp Bổ Y chính là Diệp Bổ Y, y không thích Diệp Bổ Y biến thành bất cứ người nào, lại càng không nguyện cậu biến thành Vân Hoa.
Tại tâm tình như vậy điều động, y thậm chí âm u mà phỏng đoán, Diệp Bổ Y không phải là muốn dựa vào mô phỏng theo đến áp chế chính mình, ám chỉ cậu đã biết bí mật của mình?
Cậu có phải đang đợi chính mình hướng cậu giải thích?
Cậu có phải ở trong bóng tối cười nhạo bộ dáng nôn nóng dị thường của mình?
Cậu có phải cho rằng cậu đối với mình trọng yếu như vậy?
Nam Ly cực kỳ chán ghét loại cảm giác bị uy hiếp này, tại vừa nãy đối với Diệp Bổ Y phát giận, sau khi nói lời ác độc, tâm tình y không chỉ không có chút nào chuyển tình, ngược lại càng thêm ác liệt.
… Y coi trọng Diệp Bổ Y, quả thật là bởi vì cặp mắt kia.
Thế nhưng ai sẽ bởi vì một đôi mắt tương tự liền cùng người như hình với bóng mà trải qua ba năm?
Nam Ly nuốt vào một chén rượu đắng, đem chén rượu bằng bạc hung hăng ném lên mặt đất.
Lòng y tràn đầy bị phiền não lấp kín, thậm chí không có lưu ý đến có một tiểu đạo sĩ không đủ linh lực đứng yên tại cửa thật lâu.
Vẫn là Chúc Đông Phong chú ý tơi bên trong khe hở khép hờ kia một đạo thân ảnh đơn bạc lại thấp bé.
Hắn kinh nghi nói: “… Vương phi?”
Nam Ly bỗng nhiên ngẩng đầu.
Tiểu đạo sĩ trước cửa rút lui hai bước, quay người liền chạy.
Không kịp nghĩ cậu vừa rồi nghe được bao nhiêu, Nam Ly thay đổi sắc mặt, chấn tay áo vung lên, sức mạnh nhất thời không thể khống chế, Diệp Bổ Y đột nhiên không kịp chuẩn bị bị gió tay áo này quét ngã, tầng tầng ngã xuống đất, lúc này liền là một ngụm máu tươi phun ra ngoài.
Nam Ly đứng dậy, chén rượu trong tay thế nhưng cầm không chặt, leng keng một tiếng rơi trên mặt đất.
Y thậm chí có chút kinh hoảng thất thố mà nói nhỏ: “… Diệp Bổ Y?”
Nam Ly rất thích lừa gạt Diệp Bổ Y.
Y có lúc cố ý mấy chuyện xấu, lừa gạt Diệp Bổ Y nói y làm mất đồ trong hồ, mà trên thực tế vật kia lại nằm trong lòng bàn tay y, nhìn Diệp Bổ Y cong lên cái mông nhỏ tận tâm tận lực mà vì chính mình bận rộn, y liền cảm thấy rất thú vị.
Diệp Bổ Y cũng từng oán giận Nam Ly lừa cậu, oán giận rất nhiều lần, mỗi lần đều giống như thiên đại oan ức, khóc chít chít mà nhìn y chằm chằm.
Song lần này, trong ngữ điệu của Diệp Bổ Y không có mảy may thương tâm cùng oan ức.
Hoặc là bởi vì, lần này cậu đích xác là nghiêm túc nói câu nói này.
“… Nam Ly, ngươi thật sự là một tên lừa gạt.” Diệp Bổ Y lau khóe môi một cái, từ trên mặt đất chậm rãi bò lên, lẩm bẩm nói, “… Ngươi mấy năm nay đều đang gạt ta.”
Tác giả có lời muốn nói: Chuyện xưa bi kịch về bá đạo đại vương yêu ngốc manh tiểu đạo sĩ
Editor có lời muốn nói: Nhân vật qua đường mà tác giả cũng ngược đến hộc máu được thì mọi người hiểu số phận của đoàn người nhân vật chính rồi đấy =.=” Mà chương này với chương sau đều dài kinh =.=”
Chương sau đặt pass nhé. Pass là tên sư phụ của Từ Hành Chi, tổng cộng 13 ký tự. Không cách không dấu không viết hoa.