Ăn xong cơm tối cùng Trọng Yên Nhi, Lưu Lê xem chừng lúc này Lăng Mỵ Như hẳn là đã bình tĩnh lại rồi, nàng hôn nhẹ lên trán của Trọng Yên Nhi rồi đi đến phòng bếp đem đồ ăn hâm nóng xong rồi trực tiếp đẩy cửa phòng của Lăng My Như bước vào. Mảnh vỡ của lọ thuốc rơi dưới đất khi nãy đã được Lăng Mỵ Như thu dọn sạch sẽ, Lưu Lê liếc mắt nhìn Trọng Yên Nhi đang ngồi dựa vào đầu giường, nàng đem thức ăn đặt ở trên bàn, đi tới ngồi bên cạnh này, thanh âm hòa hoãn nói: "Ăn cơm đi, ăn cơm trước đi, xong rồi ta có vài lời muốn nói ngươi."
"Ta không đói bụng, ngươi có lời gì muốn nói thì cứ nói thẳng là được rồi." Thanh âm của Lăng Mỵ Như có chút nghẹn ngào, Lưu Lê nhìn thấy đôi mắt của nàng ửng đỏ, biết là nàng ta hẳn là đã khóc không ít. Chuyện này là do nàng ra tay đánh người trước, Lưu Lê cũng không biết cho dù xảy ra chuyện gì không hỏi rõ nguyên nhân đã nhận định Lăng Mỵ Như sai trước, có lẽ là do nàng nghe lén không ít chuyện nàng ta cùng Dương Phong bàn bạc với nhau nên trong lòng đã hình thành nhận định đều do Lăng Mỵ Như đang diễn trò. Đem cháo bưng đến trước mặt Lăng Mỵ Như, Lưu Lê tự biết có chút hổ thẹn bèn thổi thổi đi hơi nóng của cháo, nói: "Ăn chút cháo đi, ta biết là do ta không đúng, thật xin lỗi."
"Một câu thật xin lỗi sẽ không có chuyện gì sao? Ngươi có biết cái tát của ngươi đau như thế nào không!" Lăng Mỵ Như khẽ sờ gương mặt của mình, nước mắt lại lần nữa tuôn rơi, nào còn hình tượng tiểu thư khuê các nữa. Có lẽ sau khi gặp phải Lưu Lê, nàng đã không còn hình tượng tiểu thư khuê các gì nữa rồi, cái tát này đánh ra biết bao nhiêu sức mạnh chỉ có người trong cuộc mới hiểu được, nhẹ nhàng đẩy cánh tay đang đút cháo của Lưu Lê ra, nàng sẽ không quên cái tát này đánh lên mặt nàng tột cùng có bao nhiêu đau đớn, nàng càng sẽ không quên người đầu tiên ra tay đánh mình là Lưu Lê.
"Ta không phải đã tới đây giải thích với ngươi rồi sao! Ngươi đã không muốn ăn thì không ăn vậy, ta giúp ngươi bôi thuốc trước." Lưu Lê từ trong lồng ngực móc ra một lọ thuốc, đầu tiên đưa đầu ngón tay vào trong lọ thuốc lấy ra một ít thuốc mỡ lên muốn bôi loạn lên trên mặt của Lăng Mỵ Như thì bị nàng ta đưa tay ngăn cản. Lưu Lê lập tức không vui gầm nhẹ một câu: "Đừng náo!" giọng nói mang theo bá khí ra lệnh, làm cho Lăng Mỵ Như nghe xong liền hạ tay xuống, ngó chừng nét mặt Lưu Lê, cảm nhận được đầu ngón tay của nàng đang cẩn thận bôi loạn thuốc mỡ trên mặt mình. Cũng không biết là có liên quan đến thuốc bôi hay không vẫn làm cho Lăng Mỵ Như đỏ mặt, gương mặt của nàng một trận nóng rang, hô hấp nóng bỏng của Lưu Lê phả lên trên môi của Lăng Mỵ Như, hương thơm nhàn nhạt của lá sen nhắc nhở nàng tối nay chắc hẳn là ăn cháo ngó sen.
Lưu Lê thoa tung tung vô cùng nhẹ nhàng, rất cẩn thận sợ sẽ làm Lăng Mỵ Như bị đau, trong lúc này hai người ngoại trừ trầm mặc cũng chỉ là trầm mặc, thuốc mỡ bôi xong, Lưu Lê ngẩng đầu phát hiện gương mặt hồng ửng của Lăng Mỵ Như. Không biết có thể hình dung mỹ nhân trước mắt này như thế nào, cảm giác gương mặt càng ngày càng trở nên kiều mỵ. Đem lọ thuốc đặt vào trong tay của Lăng Mỵ Như, Lưu Lê có chút không được tự nhiên đứng dậy, trịnh trọng nói lời xin lỗi: "Thật xin lỗi, ta biết ta ra tay thật sự quá nặng, ta cũng không muốn. Nếu ta đã chứa chấp ngươi, hy vọng ngươi có thể cùng chúng ta chung sống hòa thuận, ta không muốn chuyện hôm nay phát sinh thêm lần nào nữa. Yên Nhi nàng cũng không cố ý, ta cũng thay nàng ấy nói xin lỗi ngươi. Lăng cô nương, nếu ngươi vẫn còn tức giận thì có thể tát ta lại một cái."
"Đối với ngươi, ta làm sao lại tức giận được chứ? Ta chỉ là khó chịu khi ngươi không nghe ta giải thích liền manh động nhận định là ta làm sai, thậm chí nói ta...dối trá. Đừng gọi ta là Lăng cô nương, gọi ta Mỵ Như là được rồi." Lăng Mỵ Như cúi đầu không nhìn đến nàng ấy, trong lòng nàng đối với cát tát của Lưu Lê vẫn còn lưu lại sợ hãi, chẳng qua là chính sự quan trọng hơn nên xương cốt quật cường của nàng không thể dễ dàng bị quật ngã như vậy.
"Ách...Mỵ Như, là ta không tốt, ta không nên manh động, não đúng là bị úng nước rồi. Ngươi nhìn ngươi thân là một đại tiểu thư lại tới đây giúp ta nhất định là mệt chết đi được, vẫn là nên đem chén cháo này ăn hết đi." Lưu Lê bị nàng ta nói lòng tràn đầy áy náy, đứng dậy một lần nữa bưng chén cháo còn ấm, dùng muỗng không ngừng khuấy.
"Nếu ngươi manh động đầu óc úng nước, vậy thì phải bồi bổ cho ta. Ngươi...ngươi đút ta ăn được không? Đích thân người ta dùng tay thu dọn những mảnh nhỏ khi nãy, động một chút liền đau."
Tay thu dọn cùng ăn cháo có quan hệ gì sao? Lưu Lê khẽ nhíu mày, nàng không thích ứng được người được voi đòi tiên như Lăng Mỵ Như, lại phải làm theo lời nàng ta. Cho dù biết nàng ta ở đây đùa giỡn bày quỷ kế gì đó, bọn họ cũng đối với Lăng Mỵ Như cũng tràn đầy cảm giác áy náy. Trong lòng tính toán chỉ lần này thôi, cũng có như cả hai người hòa nhau, sau này nàng cận lực cách xa nàng ta một chút, giữ một khoảng cách nhất định.
Không nói lời nào coi như thỏa hiệp, Lưu Lê thổi nhẹ cái muỗng chứa cháo, đưa đến miệng Lăng Mỵ như, đem nàng biến thành bệnh nhân nằm trên giường bệnh, nói: "Há miệng, A!" giọng nói giống như đang dỗ dành trẻ con làm cho Lăng Mỵ Như buồn cười, cánh môi hé mở đem muỗng cháo không nóng không lạnh cho vào miệng, mùi thơm ngó sen nhàn nhạt lẫn trong miệng làm Lăng Mỵ Như hưởng thụ mà nhắm mắt lại.
Lưu Lê hầu hạ theo kiểu "bệnh nhân nhược trí" cho Lăng Mỵ Như, cũng không biết lúc nào đã ăn xong hơn phân nửa chén cháo. Phải biết rằng, sức ăn từ trước đến nay của nàng không lớn, mặc dù chỉ có một chén cháo như vậy cũng chỉ có thể ăn được nửa chén mà thôi. Có cảm giác đã no bụng, Lăng Mỵ Như lắc lắc đầu ra ý bảo không cần đút thêm cho nàng nữa, lại thuận thế ngã vào trong ngực của Lưu Lê làm cho Lưu Lê tay chân luống cuống, lại nói: "Cứ như vậy dựa vào ngươi, cảm giác thật an ủi. Có thể chờ ta ngủ rồi rời đi được không, ta không muốn một mình đối diện với ban đêm."
"Xem như ta nợ ngươi." Lưu Lê nhỏ giọng thì thầm, trên thực tế nàng rất muốn đứng dậy để rời khỏi tình huống không minh bạch, mập mờ như thế này, đây lại còn là một trong những tâm kế của nữ nhân. Cho dù dùng đầu ngón chân cũng biết được hiện tại những hành động Lăng Mỵ Như hết thảy đều là diễn trò bởi vì muốn lấy thứ đồ trên người mình mà thôi, nhưng Lưu Lê chính là không thể đẩy nàng ta ra được, bởi vì từ khi bắt đầu nàng ta đã là ân nhân của mình, về sau tuy chán ghét âm mưu của nàng ta, nhưng hiện tại lại áy náy bởi hành động ban nãy của mình, cho nên thời điểm nàng ta dựa vào nàng, bản thân chỉ có thể để mặc như vậy, tự bản thân đổ lỗi cho bản thân vậy.
Nữ nhân và nam nhân không giống nhau, nam nhân thân thể cường tráng, cứng ngắc cho dù có thể làm cho người khác cảm giác an toàn nhưng cũng làm cho người khác cảm giác không thoải mái; nữ nhân như nước, cho dù là nữ nhân khí tràng mạnh mẽ cũng sẽ có thời điểm mềm mại, ôn hòa. Tựa vào trong ngực Lưu Lê, Lăng Mỵ Như có thể cảm giác được chính là trước nay nàng chưa từng cảm giác thể thiếp thoải mái như vậy. Nàng từng bị Dương Phong ôm lấy tựa vào ngực của hắn, chẳng qua là khi đó tình thế ép buộc, cảm giác khi đó mang đến cho nàng chính là không thoải mái, bản thân Lăng Mỵ Như cũng tự động bài xích.
Hiện tại, đối mặt với một người cả giới tính cùng tính cách khác người, ôm vào ngực như vậy, nàng thừa nhân bản thân đã cố ý rơi vào một "cái ôm yêu thương", vì thế thời khắc Lăng Mỵ Như dựa vào cái ôm mang cảm giác thoải mái này, thân thể nàng cũng không có nửa điểm cảm giác mâu thuẫn, ngược lại có chút mê muội. Nữ nhân này cùng giới tính với mình, trên ngực của nàng ấy mang theo hương vị cỏ cây mát lạnh, làm cho nàng quên đi những thứ "nhiệm vụ, âm mưu, thủ đoạn" để cho nàng có thể có chút thời gian an tĩnh mà trầm luân.
Giữ vững một tư thế quá lâu, thân thể Lưu Lê giống như bị điểm huyệt dường như cương cứng đến khó chịu. Nàng vỗ nhẹ bả vai của Lăng Mỵ Như phát hiện nàng ấy đã ngủ say, dung nhan mỹ lệ làm cho người ta không nhịn được muốn sờ lên. Giờ phút này nàng ấy hoàn toàn không có giả bộ diễn xuất dối trá, chỉ có mị thái hồn nhiên thiên thành, cho dù ngủ cũng như vậy. Hai tay Lưu Lê đặt lên vai của nàng ấy tận lực cẩn thận để cho nằm xuống giường, đưa tay chạm vào mặt của Lăng Mỵ Như, nàng ấy đang ngủ thấy không thoải mái liền nhíu chân mày lại.
"Ai..." Lưu Lê than thở, lắc đầu ra khỏi phòng cũng nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, nếu như nàng ấy không phải loại người tâm tư có nhiều mưu kế thì các nàng đã sớm trở thành bằng hữu.
Buổi sáng Lưu Lê dậy rất trễ, buổi tối sau khi trở về phòng tất nhiên cùng Trọng Yên Nhi triền miên đến nửa đêm. Trọng Yên Nhi rời giường lúc nàng vẫn còn ôm chăn ngủ say sưa, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa cũng không làm cho Lưu Lê thức giấc, Trọng Yên Nhi rửa mặt xong sau đó ra mở cửa, bị Lăng Mỵ Như mặc y phục làm từ mảnh vải rách dọa sợ hết hồn. Nàng không nghĩ tới Lăng Mỵ Như lại thật sự nghe lời Lưu Lê mặc nó vào, tóc dài vốn rũ xuống phía sau lại được buộc lên, giờ phút này nàng nghiễm nhiên thành nữ nhân thành thục phong phú ý vị, mặc dù mặc bộ y phục này cũng không có cách nào che đi cốt cách mị hoặc từ trong xương của nàng.
"Yên Nhi tỷ tỷ, đêm qua ngủ có ngon không? Ta đã nấu cháo, ăn một chút nhé." Lăng Mỵ Như tay bưng cháo trắng cùng chút thức ăn, thanh âm hiểu biết ôn nhu.
"Mau vào trong đi." Trọng Yên Nhi nhận lấy đồ ăn của Lăng Mỵ Như đặt ở trên bàn, xoay người lại chỉ thấy hai gò má ửng hồng hiện trên mặt, đang ngượng ngùng cúi đầu. Lại quay đầu, Trọng Yên Nhi hiểu ra nguyên nhân nàng ta xấu hổ. Trên giường, Lưu Lê trần truồng ôm chăn nằm nghiêng, tấm lưng trơn bóng bại lộ trong không khí hướng về phía các nàng. Giờ phút này Lưu Lê đang nằm thấy mộng đẹp, làm sao lại nhận thức được hai đạo ánh mắt cực nóng đang rơi xuống người mình?!
"Lăng cô nương đừng trách, nàng ấy...Ai" Trọng Yên Nhi vốn định nói chút ít lời xin lỗi, lại thấy Lăng Mỵ Như thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Lưu Lê, không thể làm gì khác hơn là trước hết lấy chăn nàng ấy đang đè dưới thân thể, phủ lên người của nàng ấy. Động tác phủ chăn này không gấp gáp, hai tay Lưu Lê tự nhiên choàng lấy vòng eo của Trọng Yên Nhi kéo xuống, sau một tiếng hét kinh hãi, Trọng Yên Nhi còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra đã bị nàng ấy đặt xuống dưới thân.
"Yên Nhi, nàng tên tiểu yêu tinh không thành thật như vậy phải bị phạt a!" Lưu Lê nhắm hai mắt môi câu khởi lên nụ cười gian tà, chịu không nổi thanh âm Trọng Yên Nhi kháng cự nữa, liền dùng môi che lại môi của nàng ấy, tựa như trở ngại y phục trên người của Trọng Yên Nhi nên Lưu Lê giơ tay lung tung sờ soạng, một bàn tay của nàng nắm lấy khỏa ngực mềm mại mà xoa nắn qua lại, một bàn tay khác lại kéo chân của nàng ấy ra, dùng đầu lưỡi hôn hít qua lại trên bờ vai của nàng ấy, để lại vài dấu ngân đánh dấu chủ quyền.
"Ưhm.." Trọng Yên Nhi hừ nhẹ một tiếng, phát hiện Lăng Mỵ Như đã sớm đứng ở nơi đó đang sửng sốt tột cùng, lúc này mới gắt giọng: "Lê, Lăng cô nương còn đang nhìn đấy!"
"Cái gì, Lăng...cô nương?!" Lưu Lê nghi ngờ mở mắt ra nhìn thì phát hiện trong phòng không chỉ có mình và Trọng Yên Nhi còn có Lăng Mỵ Như đang trợn mắt hốc mồm. Cười mỉa mấy tiếng, Lưu Lê vội vàng đem chăn bông che trước người Trọng Yên Nhi, còn bản thân thì một mảnh y phục cũng không có, cũng không bận tâm bước xuống giường đi đến trước tủ treo y phục lấy ra một bộ y phục mới, một bên vừa mặc một bên vừa nói: "Buổi sáng tốt lành, không nghĩ tới y phục rách này lại rất hợp với ngươi."
"A!!" Lăng Mỵ Như phản ứng chậm không biết bao nhiêu lần, ánh mắt của nàng đầy phức tạp liếc nhìn hạ bộ của Lưu Lê liền đỏ mắt mở cửa phòng chạy thẳng ra ngoài. Làm cho Lưu Lê không hiểu nổi liền ngẩn người, hỏi: "Không phải mới vừa nãy còn đứng đây xem Đông cung đồ sao? Làm sao y phục ta còn chưa mặc vào nàng ta lại phản ứng như vậy rồi? Phản ứng chậm chạp vậy?"
--------HẾT CHƯƠNG 53----------