Lực lượng tò mò là thứ cường đại nhất, dân chúng trong khi rảnh rỗi dùng năng lực mồm miệng của bản thân truyền bá tích cực lại càng là lực lượng vô địch. Chỉ có mấy ngày, khách đến Khẳng Đức Mạch Đang Đang từ khách cũ đến khách mới đều xếp hàng dài để mua. Mỗi này người qua đường đến ăn dường như cửa tiệm đều chật nít người ăn, bọn họ phần lớn đều là dạng người y phục mặc loại thượng hạng hoặc ít nhất không rách rưới nhưng khi bắt đầu ăn dường như lại giống như dân đói, mồm nhét đầu, khóe miệng dính nước chấm.
Lượng khách nhân đến cửa tiệm ngày càng nhiều, nhưng rất ít có dân chúng thu nhập bình thường đến cửa tiệm ăn, vì trạng thái cân bằng này Lưu Lê ngoài việc gia tăng tiếp đãi khách giới hạn từ hai người lên năm mươi người, lại càng tăng thêm đa dạng các món ăn vặt khác, hơn nữa lại giảm giá món ăn nhất là món khoai tây chiên để mọi người ở mọi tầng lớp đều có thể đến thưởng thức.
Nhìn những người giàu người nghèo đến cửa ăn như lang như sói, trong lòng Lưu Lê cảm giác được một loại ý vị, chính là mấy ngày này hình như tiền vốn của mình rốt cuộc cũng đã trở lại túi rồi.
Vì thu hút khách nhân nhiều hơn và để ngân phiếu có thể chui vào trong tay áo nhiều hơn, Lưu Lê ra mắt thêm một cửa tiệm khách tên là "Bộ sưu tập Nước mắt trân quý", về phần trân quý, chính là những tấm khăn lụa có thêu ba chữ "Trọng Yên Nhi". Những tấm khăn tơ lụa này thật ra là do Trọng Yên Nhi đã dùng qua dự định vứt bỏ đi, bị Lưu Lê thừa cơ thu thập lại một chỗ lại để cho Liễu Nhi dùng tài thêu thùa thêu tên Trọng Yên Nhi lên.
Tổng cộng có năm mươi tấm khăn tơ lụa, Lưu Lê căn cứ nguyên tắc gian lận, ra giá mỗi tấm là một trăm lượng bạc.
Không cần nói, khi mọi người nhìn thấy Trọng Yên Nhi lượn qua lượn lại quanh cửa tiệm của Lưu Lê cũng đích thân đưa khăn lụa cho Lưu Lê, những người có tiền nghe danh tiếng của Trọng Yên Nhi đã lâu lập tức sảng khoái móc ngân phiếu ra để mua được một tấm, thời gian ước chừng chỉ nửa nén hương, Lưu Lê không công ngồi hưởng tiền lời năm trăm lượng bạc.
Thu tiền người khách thứ năm mươi, Lưu Lê đang muốn thu dọn một chút chuẩn bị đóng cửa tiệm, ngẫm nghĩ hôm nay kiếm được không ít tiền liền nhìn thấy một đứa trẻ dáng vẻ ngó tới ngó lui lén la lén lút. Lưu Lê đã được tổ chức huấn luyện ăn trộm từ khi còn nhỏ, chỉ cần nhìn một mắt cũng có thể biết đây có phải đồng loại của mình không. Híp nửa mắt nhìn về tiểu tử kia, Lưu Lê chút ý đến bàn tay vô cùng bẩn kia thỉnh thoảng giơ về phía khách nhân đang ăn, không có ra tay trộm chẳng qua là duỗi tới duỗi lui tựa hồ như đang luyện tập động tác trước khi trộm đồ.
"Chết tiệt, lại dám đến chỗ của lão nương mà trộm! Lá gan không nhỏ a! Lưu Lê rất không tao nhã vòng qua phía sau một chút, trực tiếp tới bên thân của tiểu tử kia, cũng không thèm giữ thể diện cho hắn, túm hắn ném ra ngoài cửa tiệm, nói: "Lá gan ngươi rất lớn a! Dám ăn trộm dưới mắt ta? Ngươi là muốn chán sống phải không?" Hắn còn không biết mình là thần ăn trộm sao?
"Ngươi...không cần ngươi quản!" Tên tiểu tử có chút run rẩy nói.
"Ta hôm nay muốn nhúng tay vào, ngươi định thế nào?! Trộm chưa thành cũng là phạm pháp, đi theo ta tới nha môn!" Lưu Lê quay đầu lại nhìn thỉnh thoảng liếc nhìn mấy vị khách nhân, làm bộ dáng muốn đưa hắn tới nha môn. Tên tiểu tử vừa nghe nói phải tới nha môn mới bắt đầu hoảng sợ lên, không ngừng tránh thoát Lưu Lê, ánh mắt nhìn về một thân ảnh quen thuộc trước mặt, vội vàng hô cầu cứu: "Phó Bang chủ! Cứu ta! Cứu ta!".
Phó Bang chủ?! Lưu Lê có chút bồn chồn nhướng mắt lên nhìn phát hiện Lưu Mặc trong tay đang cầm một bó hoa dại màu vàng hướng từ đối diện đi tới, nghĩ đến mới vừa rồi tên tiểu tử gọi Phó Bang chủ, lúc này đã hiểu hắn là người của Cái Bang, buông lỏng tay chỉ vào hắn nói: "Ngươi mới vào Cái Bang a! Ta là Bang chủ của ngươi, nhớ kỹ nơi nào cũng có thể trộm nhưng đừng biến ta trở thành mục tiêu trộm của ngươi!"
"Công tử, Bang chủ?!" Lưu Mặc cũng phát hiện ra Lưu Lê, có chút xấu hổ liền đem bó hoa giấu phía sau lưng, cười cười đi tới. Liếc mắt nhìn người bên cạnh Lưu Lê, nói: "Đây là Bang chủ Cái Bang của chúng ta, ngươi về trước đi!"
"Thật...Thật xin lỗi!" Tiểu tử kia rất kinh ngạc nhìn về phía Lưu Lê, sau đó nhanh bước chạy đi.
"Công tử, mấy ngày này không gặp được ngươi. Ta nghe nói Lạc Tĩnh thành mở ra một cửa tiệm tên Khẳng Đức Mạch Đang Đang, đang muốn tới đến mua vài món, không nghĩ lại là công tử đích thân mở a." Lưu Lê tay cầm bó hoa giấu sau lưng, nàng hôm nay là định cầm những thứ này để tặng cho Tô Úc Trúc, mấy ngày này nàng chủ động câu dẫn nàng ấy, đáng tiếc mối quan hệ giữa các nàng luôn giữ vững ở phương diện mập mờ không ra mập mờ, làm nàng lúc này đây có chút nhức đầu.
"Đúng rồi a, nhàm chán mà! Cho nên liền mở cửa tiệm này, nếu như ngươi muốn mua thì trực tiếp đóng gói mang đi thôi, dù sao hôm nay cũng đủ năm mươi người khách rồi." Mấy món còn dư lại không phải nàng cùng Trọng Yên Nhi xử lý thì cũng chỉ trở thành xương gặm cho Phong Tao Tao ăn, nàng cùng Trọng Yên Nhi đã bị những món ăn này làm cho cảm thấy phát ngấy, thật sự không muốn đụng tới thêm một lần nữa.
"Nhưng mà công tử, ngươi nếu mở cửa tiệm này thì chuyện bên mấy cửa tiệm bên kia phải làm sao bây giờ? Ngươi nên biết cửa tiệm của chúng ta đã bắt đầu lớn mạnh, rất nhiều chuyện cũng cần công tử tự mình xử lý, nếu không trong Bang sẽ trở nên lộn xộn mất thôi." Lưu Mặc có chút bất an nói, mấy ngày nay nàng rất ít sống ở tửu quán, phần lớn thời gian cũng là ở trong Bang xử lý những chuyện liên quan người mới gia nhập Bang phái, dĩ nhiên phần nhỏ thời gian còn dư chính là đi câu dẫn Tô Úc Trúc.
"Ngươi từng nghe nói qua nào có vị Bang chủ nào mà chân chính đi nhúng tay vào sự vụ trong Bang chứ? Ngươi đã là Phó Bang chủ, những chuyện này dĩ nhiên hẳn là ngươi quản mà! Ta lúc đầu gầy dựng Bang phái không có ý định nhúng tay vào những chuyện này, ta là Bang chủ dĩ nhiên là có công việc mà ta muốn làm. Chuyện trong Bang giao cho ngươi, ta rất yên tâm, nếu như một mình ngươi xử lý không kịp có thể nhờ Tề Nhạc cùng Lục Cửu trợ giúp, hai người kia cũng không tệ. Dù sao sau này chuyện nhỏ ngươi cứ tự mình giải quyết, chuyện lớn cũng tự mình quyết định trừ phi chuyện càng ngày càng lớn thì hãy đến tìm ta quyết định đi." Lưu Lê nói một hơi không dứt, cuối cùng vòng quanh phía sau Lưu Mặc cười đê tiện nói: "Ta nói này Lưu Mặc a, ngươi cùng bà chủ Lâm Trúc lâu phát triển đến mức nào rồi?! Hôn rồi sao? hay là ngủ luôn rồi?"
"Công tử! Ngươi...ngươi sao có thể có ý nghĩ như vậy được! Ta...ta rất là thuần khiết!" Lưu Mặc đỏ mặt đưa tay lên sờ mặt của mình, qua một lúc cảm giác có chút mất mát liền thật thà khai ra: "Công tử, mấy ngày nay ta mỗi ngày đều đi tìm Tô cô nương, nàng mặc dù nhiệt tình chiêu đãi ta nhưng chỉ là sự nhiệt tình giữa bằng hữu với nhau. Ta...chúng ta lâu như vậy cũng chỉ trong một lần vô tình sờ vào tay nàng ấy một chút mà thôi. Công tử, ngươi nói theo đuổi nàng có phải là rất khó khăn không a."
"À, cái vấn đề này tương đối thâm thúy, ta xem người vẫn là để cho ta suy nghĩ kỹ lưỡng sau đó lại giúp ngươi tìm ra biện pháp tốt đi. Hoa này là tặng cho Tô cô nương a, vậy ngươi đi đi ha? Nơi này còn gà luộc có muốn không, nếu muốn ta đóng gói cho ngươi mang đi vậy."
"Không...không cần nữa. Ta vẫn là đi tặng hoa cho Tô cô nương trước đây, nàng không thích ăn đồ có dầu mỡ đâu." Lưu Mặc thời điểm nhắc đến Tô Úc trúc luôn cứ không kìm được khóe miệng vung lên một nụ cười, nàng hướng Lưu Lê lắc lắc bó hoa dại trong tay lập tức bước nhanh về hướng Lâm Trúc lâu mà đi. Mỗi ngày đều đúng lúc này nàng sẽ đến gặp Tô Úc Trúc, nếu như đến muộn nói không chừng nàng ấy có lẽ sẽ nóng ruột không chừng a.
Có lẽ không cần rồi, vậy tối nay những đồ ăn thừa này không thể làm gì khác hơn là thuộc về Phong Tao Tao rồi. Lưu Lê rất bất đắc dĩ trở lại cửa tiệm thu dọn những "tàn cuộc" mà khách nhân còn lưu lại, Phong Tao Tao gần đây đối với mấy cái này đã chán ăn, nếu như không phải tự mình ép buộc nó ăn mấy thứ xương cứng này, e rằng nó đã sớm coi thường từ lâu và trở lại "hang ổ" của mình giơ cờ kháng nghị kêu loạn điên cuồng rồi.
Bởi vì danh sách hạn chế khách, không ít người qua đường nhìn thấy Lưu Lê bắt đầu thu dọn đồ đạc liền tiếc nuối xoay người rời đi. Nơi này dù gì cũng là dưới chân thiên tử, cho dù tâm không cam lòng như thế nào cũng không thể hành động lỗ mãng được. Lưu Lê xoay người đang muốn đem những mâm thức ăn vào cầm vào trong phòng bếp tẩy rửa, một thanh âm tựa hồ đã biến mất hoặc thanh âm mà Lưu Lê chưa từng muốn chào đón lại vang lên từ phía sau lưng nàng: "Thật là không ngờ, Khẳng Đức Mạch Đang Đang mà dạo gần đây dân chúng trong Lạc Tĩnh thành tranh giành nhau ăn thì ra là do Lưu Lê ngươi đích thân mở sao! Không biết có thể đi cửa sau được hay không, để chúng ta có lộc ăn không đây?"
Thanh âm mỵ hoăc từ trong xương như vậy ngoại trừ Lăng Mỵ Như thì còn ai nữa chứ? Lưu Lê nhíu nhíu mày vẫn là xoay người lại vung lên một nụ cười hoàn mỹ hướng về một đôi nam nữ đang đứng ở cửa. Nữ tử tất nhiên là Lăng Mỵ Như, mà nam nhân thì không cần đoán ngoại trừ Dương Phong thì không có ai khác.
Hôm nay Dương Phong mặc một thân y phục màu xanh lam lộ ra thần thái sáng láng, chẳng qua cái gọi là sáng láng tại thời điểm nhìn Lưu Lê luôn cứ toát ra nồng đậm sự khinh bỉ. Lưu Lê vốn không thích Dương Phong, hôm nay gặp lại như vậy trong lòng càng thêm chán ghét. Nàng đem thức ăn thừa còn lại đổ vào một cái thau lớn, cười nói: "Lăng cô nương, cửa sau dĩ nhiên ta sẽ mở, chỉ còn lại một ít thức ăn đã nguội các ngươi chờ trong chốc lát ta đi hâm nóng lại một lần nữa rồi đem tới cho các ngươi."
"Vậy làm phiền ngươi Lưu Lê." Lăng Mỵ Như ôn nhu như nước ngước nhìn nàng.
"Làm phiền Lưu huynh." Dương Phong mặc dù ngoài miệng khách sáo vô cùng, nhưng cũng không có nhìn lấy Lưu Lê nói những lời này mà ngược lại làm ra dáng rất thân sĩ làm động tách mời Lăng Mỵ Như ngồi xuống.
Xí! Một tên chân chó! Lưu Lê trong lòng khinh thường nghĩ, bắt đầu có ý nghĩ "nạp nguyên liệu". Nàng đến phòng bếp một lần nữa đem ít cánh gà cùng gà chiên xù hâm nóng lại, vừa cố ý làm tặng hai bát canh. Chỉ bất quá thời điểm nấu canh Lưu Lê đem bát canh thuộc về Dương Phong tăng thêm một chút gia vị. Dùng mâm gỗ bưng thức ăn cho bọn họ, Lưu Lê cũng không có gấp gáp vén màn đi ra ngoài mà tựa vào tường đứng ở nơi nào đó lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Không khí trầm mặc một lát sau thì Dương Phong thanh âm dẫn đầu truyền đến: "Như muội, ngươi nói cách của ngươi có thành công không? Nếu Lương vương cũng đã xác định vật kia là thứ hắn cần thì tại sao chúng ta không trực tiếp..."
Lời của hắn còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy Lăng Mỵ Như "suỵt" một tiếng, nói: "Cẩn thận tai vách mạch rừng. Ngươi phải hiểu được thứ Lương vương muốn không chỉ là vật kia mà còn có sự trợ giúp của nàng ta, yên tâm đi, lần này ta đã có kế sách vẹn toàn." Thanh âm tràn đầy tự tin của Lăng Mỵ Như.
Lưu Lê nghe xong cười lạnh mấy tiếng, cố ý phát ra tiếng bước chân lớn cũng vén rèm đi ra ngoài. Nàng chuẩn bị thức ăn xong đặt lên trên bàn, lại đem canh đặt đến trước mặt hai người, bộ dạng mến khách, nói: "Đến đây, các ngươi nếm thử đi. A đúng rồi, trước khi ăn gà chiên xù phải uống canh trước, canh này là do ta tỉ mị chế biến, các ngươi chỉ cần trực tiếp thổi nguội uống là được." Lưu Lê dường như vô ý cầm mâm gỗ lên lấy đi ấm trà đem nước trà nóng đổ đầy rồi lần nữa mang để về chỗ cũ, hướng bọn họ làm động tác xin mời, ý bảo không cần khách sáo.
Có lẽ làm canh do Lưu Lê bán làm thật sự không tệ, hai người hơi ngại vì không có thìa để múc lên húp, liền đành dùng hai tay nâng bát canh lên húp. Nhìn gương mặt của Lăng Mỵ Như lộ ra nụ cười thỏa mãn, thì ngược lại chân mày của Dương Phong nhăn nhó cực kỳ khó coi, hắn liếc mắt nhìn Lưu Lê đang làm bộ đang bận rộn, đặt xuống bát canh còn đang uống dang dở, trực tiếp cầm lấy ấm trà trên bàn rót vào miệng của mình.
"A!" Dương Phong bị nước nóng trong ấm trà làm đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đặt bình trà xuống không ngừng dùng tay quạt quạt đầu lưỡi. Đầu lưỡi vừa mặn vừa cay vừa nóng! Dương Phong tức giận chỉ vào Lưu Lê, mồm miệng nói chuyện có chút không được rõ ràng quát: "Họ Lưu kia, ngươi thật sự quá hèn hạ!"
"Ha ha, Dương huynh tại sao lại vô duyên vô cớ nói ra những lời như vậy chứ? Ta nơi nào hèn hạ đây? Bất quá ta hèn hạ cũng bởi vì ta họ Lưu a, hạ lưu vô sỉ cũng là hạng mục trong kinh doanh của ta a!" Lưu Lê khoanh tay trước ngực hài hước nhìn Dương Phong, tiếp tục thu dọn tủ đồ. Nói ta hèn hạ, nhưng làm sao sánh bằng hai người hèn hạ trước mặt ta chứ.
"Phong ca, ngươi không sao chứ? Ngươi sao vậy?" Lăng Mỵ Như làm như quan tâm hỏi han, giọng nói thật sự ôn nhu nhàn nhạt.
"Hừ! Như muội phải cẩn thận một chút, họ Lưu kia tuyệt đối là hạ lưu háo sắc!" Dương Phong phất phất tay áo, hắn lần đầu tiên bị đối xử như vậy, nếu không phải bởi vì nàng ta là người mà Lương vương cần, mình đã sớm tìm mọi lý do để đem nàng ta hành hạ một trận cho hả dạ rồi.
Nghĩ đến kế hoạch của Lăng Mỵ Như, Dương Phong cũng không thể không nén cơn giận nói: "Như muội ngươi cứ ở lại đây đi, ta còn có công vụ trong người, ta đi trước đây!" Vừa dứt lời liền đứng lên rời đi, ngay cả câu cáo từ cũng không nói ra.
"A? Tại sao ngươi không rời đi cùng hắn vậy?" Lưu Lê tò mò hỏi, trong lòng suy đoán nàng ta rốt cuộc muốn làm gì và mình phải ứng phó như thế nào đây.
"Lưu Lê, mấy ngày nay không thấy ngươi, ta thật sự rất nhớ ngươi. Ta...mấy ngày trước có tới Ôn Hương lâu tìm ngươi, không lường trước được họ nói ngươi đã rời đi rồi, ta tức thì mới cùng hắn mang ta đi khắp thành để tìm ngươi. Ngươi biết không, vì ngươi, ta đã bị phụ thân đuổi ra khỏi nhà? Khuê tú danh gia vốn không nên dễ dàng xuất đầu lộ diện, phụ thân nghe thấy ta đi đến thanh lâu liền muốn cùng ta đoạn tuyệt quan hệ. Hôm nay ta đã không có nhà để về, tiền trên người đã dùng hết, cũng không thể ở chỗ của Dương Phong. Ta còn đang suy nghĩ, nếu như hôm nay không tìm được ngươi, sợ rằng thật sự phải ăn ngủ đầu đường xó chợ, không nghĩ tới....cư nhiên ông trời lại thương hại ta, để cho ta có thể còn gặp lại ngươi!" Lăng Mỵ Như ôn nhu nở nụ cười, trên mặt chẳng biết từ lúc nào đã có nước mắt chầm chậm rơi xuống, từng bước đi đến Lưu Lê bên cạnh, mở ra hai cánh tay muốn ôm nàng vào lòng, nhưng rồi lại giống như lúng túng không thể ôm được, nói: "Lưu Lê, ta đã không có nhà để về....ngươi...ngươi có thể chứa chấp ta không? Ta...ta cái gì đều cũng có thể làm, ta giúp ngươi dọn dẹp nhà cửa, cũng có thể làm phụ bếp trong nhà bếp của ngươi." Lăng Mỵ Như mím môi, trong ánh mắt mang theo tia cầu xin, là thâm tình mà cầu xin.
------------HẾT CHƯƠNG 51-------------
Lời Editor: Dự định đăng 4 chương, nhưng lần trước lỡ hẹn, nên tặng mọi người thêm 2 chương. Cám ơn mọi người đã chờ đợi. Hy vọng mọi người đọc truyện vui vẻ.
Cuối tháng mình đăng tiếp 4 chương nhé. :D
Mọi người đọc có chỗ nào sai sót chính tả hoặc là cách dùng từ không thích hợp hoặc là đọc không thuận miệng, không hiểu chỗ nào cứ nói với mình. Khi Edit xong truyện mình vẫn sẽ chỉnh sửa lại hoàn chỉnh hơn.