"Hử? Ngươi nói ta lừa ngươi? Ta khi nào đã lừa ngươi chứ?" Đoàn Can Linh lấy khuôn mắt vô tội nhìn Lưu Lê, so sánh với người đối diện đằng kia, hiện tại nàng chỉ muốn nhìn Lưu Lê ngây ngốc một lát.


"Còn nói không lừa ta? Ngươi không phải là Đại trưởng công chúa sao? Nếu như không phải hôm nay có người đến đón ngươi hồi cung, có phải ngươi dự định vĩnh viễn cũng không nói thật?! Không tồi, thật sự không tồi!" Lưu Lê nói.

"Ê! Ngươi có nói lý hay không?! Lỗ tai nào của ngươi nghe thấy ta nói mình không phải là Đại trưởng công chúa?! Lại cái lỗ tai nào nghe tai nói khuê nữ phú gia phú hộ hả?! Cái lỗ tai này của ngươi còn chưa nghe nói tới, vậy tại sao nói ta lừa ngươi chứ?! Lại nói ngươi có từng hỏi ta thân phận của ta chưa! Ngươi quả thực là không nói lý mà!!" Đoàn Can Linh nhéo lấy lỗ tai của Lưu Lê, một bên nhéo không đã nghiền liền dứt khoát hai tay làm nhiều việc cùng một lúc, hai lỗ tai của Lưu Lê trực tiếp bị Đoàn Can Linh nhéo lấy.


"Ngươi!" Lưu Lê bị lời nói của nàng làm cho không thể trả lời được, nàng ấy nói không sai, bản thân quả thật chưa từng hỏi qua chuyện gì hoặc điều tra về Đoàn Can Linh. Cho tới lúc này nàng chỉ đơn thuần tiếp nhận sự hành hạ của đối phương, căn bản không có nghĩ đến tìm cách gì đến dừng lại trò hành hạ này của nàng ấy lại.


Đứng ở đó tùy ý để Đoàn Can Linh nhéo lấy hai cái lỗ tai của mình, nàng phát hiện mình ngay từ lúc đầu đã hình thành thói quen tiếp nhận loại đối đãi này. Thậm chí, nàng có chút thích bị Đoàn Can Linh hành hạ như vậy.


Thích? Lưu Lê rùng mình một cái, mình không phải là loại thích bị ngược đãi chứ? Làm sao lại thích bị đối đãi như vậy?! Cái này, quả thật là bất khả tư nghị sao!!

"Các ngươi tựa hồ rất không để Bổn cung vào trong mắt sao? Công khai đả tình mạ tiếu* như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết thân phận của mình sao? Đường đường là Đại Tần Đại trưởng công chúa, lại đem một thân tôn nghiêm hoàng thất của mình dẫm ở dưới bàn chân." Thanh âm của Tần Nguyệt Dao rất nhẹ nhưng cũng vô cùng uy nghiêm, trên mặt của nàng vẫn treo nụ cười làm người ta đoán không ra ý nghĩ của nàng.

*Đả tình mạ tiếu – 打情骂俏: tán tỉnh ve vãn

Dĩ nhiên, nếu có người đoán đươc, thì nhất định sẽ hiểu giờ phút này đây Tần Nguyệt Dao rất muốn đem Lưu Lê nắm trong lòng bàn tay. Nghĩ lại nàng là đệ nhất mỹ nhân của Đại Tần triều mà lại bị Lưu Lê tên bách tính thường dân này không nhìn đến, thật sự làm nàng khó chịu đến cực điểm.

Nghe được lời của Tần Nguyệt Dao, Đoàn Can Linh cuối cùng cũng buông tay đang nhéo lỗ tai Lưu Lê ra. Nàng không biết bây giờ có thể nói với Lưu Lê gì nữa, thở dài một hơi, Đoàn Can Linh lập lại vấn đề lúc nãy đã hỏi Lưu Lê: " Lưu Lê, nếu như ta rời đi, ngươi sẽ nhớ ta chứ? Ngươi sẽ đến tìm ta sao? Hôm nay ngươi đã biết thân phận của ta, như vậy ngươi sẽ đến tìm ta sao?"


"Ngươi thật phải đi sao?" Lưu Lê suy nghỉ hơn nửa ngày mới thốt ra được một câu như vậy, mặc dù là một câu hỏi vô ích nhưng không thể không hỏi.


"Bổn cung không có nhiều thời gian như vậy, ở chỗ này nhìn màn diễn khổ vì tình của các ngươi, đi thôi." Tần Nguyệt Dao thúc giục, hướng phía sau mình ngoắc ngoắc tay, sau đó liền có một tên nhược nam nhược nữ mặc y phục của thái giám. Tần Nguyệt Dao ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng dặn dò vài câu, ánh mắt lại thủy chung không có từ trên người Lưu Lê dời đi. Qua một lúc, nam tử gật đầu giống như trước liếc mắt nhìn Lưu Lê một cái, lui ra ngoài nhưng lại không thối lui vào trong đội ngũ binh lính khi nãy.


"Cái gì mà màn diễn khổ vì tình! Ngươi cho rằng đang đóng phim truyền hình sao? Còn khổ vì tình nữa! Ngươi để cho ta cùng nàng ấy nói thêm vài lời sẽ chết sao!!" Lưu Lê nhịn không được bị Tần Nguyệt Dao thúc giục, bất kể nàng ta là thân phận gì nàng cũng phải mắng mới được.


Tần Nguyệt Dao này trước nay còn chưa từng bị một tên nô tài nào cả gan hoặc bất luận kẻ nào mắng qua, nghe Lưu Lê mắng xong liền thật sự ngẩn người, qua một lúc lâu mới kịp phản ứng, nói: "Ngươi nói đóng phim truyền hình? Thế nào là đóng phim truyền hình?"


Phương pháp tốt nhất đối xử với người mình ghét chính là không nhìn tới, cho nên Lưu Lê lần nữa đem tầm mắt đang nhìn Tần Nguyệt Dao dời đi, vỗ vỗ lên túi gấm do Đoàn Can Linh mang lên đai lưng của nàng trong đó có chứa Linh Đang nàng cực khổ kiếm đươc. Nở một nụ cười thật tươi, tỏ vẻ vô tâm vô phế, nói: "Trở về đi, trong hoàng cung cẩm y ngọc thực cái gì cũng có, có gì không tốt chứ? Ngươi ở đây chỉ có thể chịu khổ thôi, ta nói đúng rất đúng mà...vốn dĩ người chịu khổ thật sự là ta....ha ha ha ha. Được rồi được rồi, đi đi đi a! Lại đây, một cái ôm tạm biệt." Không đợi Đoàn Can Linh phản ứng, Lưu Lê mở lớn hai cánh tay ôm lấy nàng ấy. Tựa hồ cái ôm này có chút siết chặt, siết chặt đến nỗi ngay cả bản thân Lưu Lê cũng hít thở không thông.


Cái ôm dài này cũng không thể làm tâm tình của Đoàn Can Linh tốt hơn, nàng nhẹ nhàng đẩy Lưu Lê ra, nhìn chăm chú Lưu Lê đem bộ dáng của nàng hoàn toàn khắc sâu vào trong tim mình, cuối cùng hạ quyết tâm đi đến bên người của Tần Nguyệt Dao nói: "Đi thôi, hồi cung."


"Hồi cung." Tần Nguyệt Dao bổ sung một câu, quay đầu nhìn về Đoàn Can Linh đang dần dần đi xa, nàng cũng không lập tức đuổi theo, mà hướng Lưu Lê lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ, thật không chút nào để ý ở đây có người hay không, ưu nhã đi về phía Lưu Lê, bỗng nhiên ôm lấy Lưu Lê, đôi môi nhẵn nhụi mềm mại dán lên "hình xăm" trên cổ của Lưu Lê, dùng thanh âm cũng chỉ có Lưu Lê mới có thể nghe thấy nói: "Yên tâm, chúng ta còn có thể gặp lại."


"Ngươi..." Phản ứng của Lưu Lê rõ ràng chậm nửa nhịp, chỉ kịp hoàn hồn thì trông thấy ánh mắt kiều mỵ của Tần Nguyệt Dao nhìn nàng, cuối cùng thứ còn nhìn thấy được chỉ là bóng lưng của những tên thị vệ kia.


Giống như hết thảy tới cũng mau mà đi cũng mau, tất cả tiểu thương cũng nhanh chóng trở về trên đường lớn sắp xếp lại, làm cho đường phố cũng khôi phục tiếng uyên náo như cũ. Lưu Lê mới phát hiện thì ra không phải là mơ, Đoàn Can Linh đã thật sự rời đi.

"Thật là đi rồi." Lưu Lê cười khổi, đứng ở đường lớn người đến người đi, cảm giác thật không biết làm sao. Nàng trước kia có từng nghĩ qua Đoàn Can Linh có lẽ sẽ rời đi, có lẽ nàng là nữ nhi đại gia đình, như vậy, ít nhất mình có thể biết nàng ở đâu sau đó lại đi "quấy rầy" nàng, nhưng hiện tại thì sao đây? Nàng đường đường là Đại trưởng công chúa, cùng thân phận của mình là một trời một vực. Hoàng cung, hoàng cung là nơi mình có thể đến sao? Cho dù nàng dùng các cách hiện đại kia nhảy tường vào hoàng cung, bên trong nhiều thị vệ như vậy cũng đủ cho mình mất một bình máu.


Tâm của Lưu Lê trở nên loạn, hoặc là nói trước nay chưa từng loạn. Trên mặt nàng thủy chung treo nụ cười khổ, nàng không ngừng tự hỏi là tại sao? Tại sao trong lại có cảm giác căng chướng hít thở không thông như vậy chứ! Cái này được xem là gì ?! Cái này được xem là gì a! Tâm của nàng có chút đau, thật sự có một chút đau đớn.

Nàng hiện tại cần một cái ôm, không sai, là một cái ôm. Lưu Lê tăng cước bộ nhanh trở về Ôn Hương lâu, rõ ràng càng chạy càng nóng, nhưng nàng lại càng cảm thấy càng chạy càng lạnh. Từ cửa sau Ôn Hương lâu đi vào, Lưu Lê đem ba bước đi thành hai bước vọt tới gian phòng chỉ thuộc về nàng và Trọng Yên Nhi. Cửa vừa được người bên trong mở ra, Lưu Lê thấy rõ dung mạo của người nọ liền ôm lấy nàng ấy, cũng bước vào trong gian phòng.


"Lê, nàng làm sao vậy?" Trọng Yên Nhi chuẩn bị ra khỏi cửa đã bị Lưu Lê ôm lấy, nàng mơ hồ cảm thấy hẳn là có chuyện gì xảy ra nếu không Lưu Lê sẽ không có bộ dạng này. Vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của nàng, Trọng Yên Nhi tùy ý để nàng ôm thật chặt, nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là tỷ tỷ lại khi dễ nàng?"

"Yên Nhi, nàng ấy không có khi dễ ta. Nàng biết không, nàng ấy là Đại trưởng công chúa...đã...đã hồi cung rồi. Có lẽ, vĩnh viễn cũng sẽ không trở về nữa! Ha ha." Thanh âm Lưu Lê có chút rầu rĩ, nghe không hiểu rốt cuộc làm sao lại cười. Nàng cứ như vậy ôm Trọng Yên Nhi, đầu đặt ở hõm vai của nàng ấy mà cõ qua cọ lại.


"Vậy hiện tại nàng lại nhớ tỷ tỷ sao? Đừng như vậy, tỷ tỷ sẽ trở lại." Trọng Yên Nhi an ủi, không có bất kỳ ngoài ý muốn nào, tựa hồ đã biết Đoàn Can Linh là Đại trưởng công chúa, cũng có thể đã biết nàng ấy sẽ hồi cung.


" Nhớ nàng? Ta...Ta làm sao nhớ nàng ta?! Nhớ nàng ta khi dễ ta sao?! Quỷ mới nhớ đến nàng ta a! Nàng ta đi ta liền giải phóng, hết thảy đều vui vẻ lên, ta liền có nhiều thời gian bên cạnh Trọng Yên Nhi nàng rồi!"


"Đừng khẩu thị tâm phi, ta xem nàng chính là nhớ đến tỷ tỷ rồi." Trọng Yên Nhi khanh khách nở nụ cười, nếu Lưu Lê không muốn thừa nhận vậy nàng thay nàng ấy thừa nhận vậy. Trọng Yên Nhi nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm náo động lớn, nói: "Lê, không bằng cùng ta ra ngoài dạo một chút, thế nào?"


"Không đi, ta mới vừa đi dạo lâu như vậy rồi. Yên Nhi, nàng cùng ta nằm một lát có được không vậy! Có được không vậy!" Lưu Lê bắt đầu làm nũng, rời khỏi cái ôm của Trọng Yên Nhi trực tiếp lôi kéo nàng ấy nằm xuống giường.


Đối với chuyện tối hôm qua Lưu Lê say rượu, Trọng Yên Nhi nửa chữ cũng không nói ra, cùng nàng nằm lên trên giường, Trọng Yên Nhi giống như gối ôm tùy ý để Lưu Lê ôm lấy.


Có lẽ, sau khi ngủ được một giấc sẽ không nghĩ loạn nữa. Bất quá là bởi vì nàng đột nhiên cảm thấy không có quen mà thôi, chẳng qua là khi bị Đoàn Can Linh hành hạ lâu như vậy đột nhiên không có ai khi dễ lại cảm thấy không thích ứng được mà thôi. Nhắm mắt lại, Lưu Lê không ngừng ở trong lòng tự mình nói chuyện. Nàng không muốn làm cho mình cứ tiếp tục nghĩ loạn như vậy nữa, nhưng trong đầu vẫn là thỉnh thoảng suy đoán nàng ấy đã trở về cung hay chưa, hoặc là những thứ trong cuộc sống bị Đoàn Can Linh hành hạ. Còn có nụ hôn lơ đãng phát sinh kia. Cứ nghĩ như vậy, Lưu Lê chẳng biết từ lúc nào đã rơi vào mộng cảnh tiến vào giấc ngủ. 
----------HẾT CHƯƠNG 49------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play