Rõ ràng lộ trình chỉ có mấy phút đồng hồ lại bị Lưu Lê đi gần mười mấy phút đồng hồ, não nàng đang tìm cách suy nghĩ tính toán giải thích thế nào với Đoàn Can Linh vì hành động mạo phạm khi nãy. Thật ra nếu như Lưu Lê đem mọi chuyện sắp xếp lại đầu đuôi thì sẽ phát hiện căn bản không phải nàng mạo phạm, là do Đoàn Can Linh "khiêu khích" trước.


Đáng tiếc nàng không đem mọi chuyện nghĩ xa như vậy, chỉ cần khoảnh khắc trong nháy mắt cánh môi chạm nhau đó, trong lòng Lưu Lê giống như có cái gì đó đụng trúng, loại cảm giác không biết diễn tả thế nào. cảm giác không rõ ràng như vậy, thậm chỉ nó tồn tại dường như không đáng kể.


Hiện tại đã là thời gian cửa lớn Ôn Hương lâu mở rộng để buôn bán, các cô nương mặt hoa da phấn cũng đã tụ tại đại sảnh, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn thân hình có thân hình, có thể tới đây đều là những vị công tử vừa có tiền vừa có tướng mạo không tệ. Từ cửa sau Ôn Hương lâu đi vào, Lưu Lê mới vừa rồi tinh thần hưng phấn thoáng cái đã trở nên buồn ngủ, nàng sờ sờ bụng mình, hiện tại dạ dày trống không cần chuẩn bị vài thứ để no bụng.


Thừa dịp đại thẩm không có trong phòng bếp, Lưu Lê lén la lén lút đem điểm tâm cùng gà quay mà đại thẩm vừa làm xong đặt vào trong một mâm bưng ra ngoài. Mùi thơm của gà quay làm miệng Lưu Lê tràn ra nước miếng, nàng rất không có hình tượng ngồi chồm hổm ở góc tường, nếm đồ ăn ngon trong mâm.


Khoan nhắc đến tướng ăn này của Lưu Lê, con gà cùng điểm tâm trong mâm chỉ trong thời gian nháy mắt liền đều bị nàng tiêu diệt sạch sẽ. Ăn nhiều thức ăn dầu mỡ rất dễ bị mắc nghẹn, vào lúc nàng nuốt xuống miếng thịt gà cuối cùng, miếng thịt gà kia rất không có đạo đức lại nghẹn nên cổ họng của nàng, lập tức từ trong góc đứng lên, ở ngay tại chỗ dùng sức mà nhảy mấy cái liền, vừa chạy xuống nhà bếp, cầm lấy bầu nước rót hết vào miệng, mới có thể đem miếng thịt gà nên cổ họng nuốt xuống được.


Ăn uống no nê, Lưu Lê ợ một cái trọn vẹn đi vào trong Ôn Hương lâu. Nàng cũng không xác định được Đoàn Can Linh đã trở về hay chưa, cho nên trước hết hơi lưỡng lự đứng trước cửa phòng của Trọng Yên Nhi. Là Liễu Nhi mở cửa, khi nhìn thấy Lưu Lê nàng dùng một loại ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái nhìn nàng, vừa quay đầu nhìn về phía trong phòng nói: "Tiểu thư, Lê Nhi tới rồi."


"Để cho nàng vào đi." Bên trong truyền ra thanh âm của Trọng Yên Nhi, nếu nói một ngày không gặp như cách ba thu, mặc dù không tới một này nhưng đối với Lưu Lê người vừa mới ăn no mà nói một thế kỷ cũng không sai biệt lắm. Nàng thấy Trọng Yên Nhi ngồi ở trước bàn đang đã thay y phục đang trang điểm, rất là ân cần đến chậu đồng ở bên kia rửa tay, từ phía sau ôm lấy nàng, nói: "Ta thay nàng kẻ lông mày có được không?"


"Được." Trọng Yên Nhi đứng dậy để cho Lưu Lê ngồi xuống, bản thân thì ngồi lên đùi của nàng, đem bút kẻ lông mày giao cho Lưu Lê, nhìn vào cặp con ngươi màu nâu của nàng ôn nhu nói: "Có nàng thay Yên Nhi kẻ lông mày, Yên Nhi ngay cả gương đồng cũng không cần soi nữa." Đầu bút kẻ nhỏ nhọn từ từ kẻ theo đường nét lông mày mảnh dẻ của Trọng Yên Nhi, Lưu Lê chuyên chú nhìn vào lông mày đẹp mắt của nàng, vẽ phác thảo một chút, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn cặp môi đầy đặn của Trọng Yên Nhi một cái.


Dĩ nhiêu, hết thảy mọi thứ đều bị người đứng cạnh cửa là Liễu Nhi để trong mắt. Một cảnh ôn tình như vậy làm cho Liễu Nhi rất không quen, nhất là lời tiểu thư nhà mình vừa nói ra có thể so với tình thoại ngọt ngào, thật sự là Liễu Nhi chưa từng nghe qua nàng nói qua. Tình cảm giữa nữ nhân và nữ nhân, cuối cùng là Liễu Nhi cũng không cách nào quen thuộc được.


"Yên Nhi, ta đã đi gặp Tần huynh rồi, hắn nói buổi tối sẽ tới đây." Tay phải Lưu Lê cầm lấy bút kẻ lông mày cẩn thận phác thảo lông mày của mỹ nhân, tay trái thì kìm lòng không đậu xoa mặt của nàng, chậm rãi ma sát lên cánh môi làm người khác hút hồn như vậy. Lông mày như vậy, mắt như vậy, mũi như vậy, môi như vậy, làm cho Lưu Lê vốn đang khống chế bản thân liền không tự chủ được bị luân hãm vào trong đó, hô hấp cũng rối loạn theo.


"Vũ Vương phái người tới thông báo nói là sẽ đến ngay, ta đang suy nghĩ bảo Liễu Nhi ra ngoài tìm nàng đây. Nhưng mà, không phải nàng của tỷ tỷ đi ra ngoài dạo phố sao? Sao không cùng nàng ấy trở lại vậy?" Trọng Yên Nhi cảm giác được hô hấp của Lưu Lê trở nên trầm thấp, lại nhìn nàng liên tục ma sát môi của mình, tất nhiên có thể đoán ra được mấy phần dụng ý. Chẳng qua là lúc này cũng không phải là thời điểm là chuyện kia, huống chi lúc sau Vũ vương sẽ tới, không nên để cho đường đường là một Vương gia lại chờ lâu.


"Nàng trở về rồi? Trở về thì tốt rồi, ta còn tưởng rằng nàng ta chạy không thấy bóng rồi. Đúng rồi, nàng biết không? Việc này...ta có....khụ khụ...xem như là muội muội đi, nàng ấy coi trọng bà chủ Tô Úc Trúc của Lâm Trúc lâu. Ta dự định tìm với một đôi nữ nhân đến Lâm Trúc lâu diễn một màn kịch, kích thích kích thích vị Tô cô nương kia, để tìm hiểu thử xem nàng ta có thể chấp nhận tình cảm này không? Nhưng mà ta tìm không được, cho nên...nàng có thể ở trong Ôn Hương lâu tìm ra hai cô nương hay không? Diễn kịch là được, không cần thật tình đâu." Nghe được Đoàn Can Linh trở về, Lưu Lê cũng yên lòng rất nhiều, ít nhất nàng ấy hiện tại vẫn ở trong Ôn Hương lâu mà không phải là một nơi hẻo lánh mà nàng không biết.


"Biện pháp này hay, đợi đến ngày mai ta tìm Hồng Nhi cùng Oanh nhi trong lâu đi đến Lâm Trúc lâu diễn một màn là được. Về phần vị Tô cô nương kia có thể tiếp nhận hay không, ta cũng không biết. Lê, nàng có thể biết? Ta mới vừa rồi vốn là dự tính để cho tỷ tỷ cùng lại đây, cũng để cho nàng quen biết Vũ vương. Nhưng ai biết nàng vừa nghe đến Vương gia liền lập tức chạy trở về phòng, nói là vô cùng buồn ngủ. Ta xem nàng ấy lúc trở về mặt đỏ vô cùng, có phải bị lây gió rét nên bị sốt rồi hay không? Nếu là như vậy, chúng ta nên tìm đại phu để xem bệnh cho nàng ấy một chút." Trọng Yên Nhi bắt được bàn tay đang sờ tới xươn quai xanh của mình, hờn dỗi đánh một cái nhẹ lên bàn tay đó một cái, nói: "Lê! Vũ vương dù sao cũng đã tới rồi...chúng ta...chúng ta đợi Vũ vương đi, buổi tối hãy...làm được không?" Nói xong những lời này, mặt Trọng Yên Nhi cũng nóng lên, từ lúc nàng cùng Lưu Lê ở chung một chỗ, nàng cũng bị lây bệnh lớn mật hơn rồi, hôm nay cũng có thể nói ra lời nói làm người ta ngượng không dứt được.


"Ha, vậy ta nghe theo Yên Nhi!" Vốn là Lưu Lê cũng không có dự tính đối với Trọng Yên Nhi làm cái gì, chẳng qua là thấy mỹ nhân chủ động mở miệng, trái tim của nàng cũng trở nên mong đợi. Về phần Đoàn Can Linh, Lưu Lê nhướng mày, một đường chạy trở về Ôn Hương lâu nàng còn không đỏ mặt sao? Nhưng mà, nàng thật nghĩ không ra Đoàn Can Linh cũng sẽ đỏ mặt nha, chậc chậc chậc, không dễ dàng thấy mà.


Đem lông mày của Trọng Yên Nhi vẽ thật tốt, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Tú bà, nhắc nàng nhanh chuẩn bị một chút, sau đó đến phòng hảo hạng, Vũ vương đang ở đó đợi nàng. Dĩ nhiên, Tú bà hiện tại còn chưa biết Lưu Lê cùng Trọng Yên Nhi sống chung một chỗ. Chờ sau khi Tú bà rời đi, Lưu Lê cùng Trọng Yên Nhi cùng chuẩn bị đi vào gian phòng hảo hạng.


Bên trong, Tần hạo đang ngồi vô vị nghe các vị cô nương Ôn Hương lâu đàn ca thổi sáo, mà Đại Hắc vẫn như trước đây đứng ở phía sau hắn. Phát hiện Lưu Lê đi đến, Tần Hạo vui vẻ đứng dậy, chẳng qua là nụ cười trên khóe miệng theo ánh mắt dời đến hai bàn tay đang nắm chặt nhau của Lưu Lê và Trọng Yên Nhi mà chuyển sang cười khổ. Nụ cười cứng trên mặt một lúc sau, Tần Hạp lịch sự mời hai người ngồi xuống, nói: "Hôm đó sau khi các người bị sơn tặc bắt đi, ta thật sự vô cùng lo lắng, nhìn thấy các người cũng không có chuyện gì ta cũng yên tâm rồi. Đến đây, ta trước mời ngươi một chén, coi như chúc mừng các ngươi ở bên nhau."


"Ha ha, Tần huynh ngươi làm sao lại khách khí như vậy? Đến đến đến, nói không chừng sau này ngươi cùng tìm được một vị cô nương xinh đep như Yên Nhi thôi! Lại nói ngươi lớn lên đẹp trai như vậy lại là một vị Vương gia, đây quả là đối tượng tốt nhất trong lòng các mỹ nữ a!!" Lưu Lê sảng khoái đem chén rượu một hơi uống sạch, lại sợ Trọng Yên Nhi uống rượu không ăn thức ăn sẽ bị đau bụng, rất là ân cần giúp nàng gắp một ít thức ăn vào trong chén, mà Trọng Yên Nhi vẫn giữ nụ cười ôn nhu trên miệng, không khỏi làm người ta để mắt tới.


Động tác thân mật của hai người đều rời vào trong tầm mắt của Tần Hạo, hắn giống như người dư thừa cứ như vậy ngồi ở chỗ đó cũng không cần người bên cạnh rót rượu thay, định cầm lấy bầu rượu mãnh liệt rót vào mấy ngụm, lớn tiếng nói: "Cùng cô nương xinh đẹp giống như Yên Nhi cô nương, ha ha, chỉ sợ thế gian này có thêm một mỹ cô nương cũng không lọt vào mắt của ta được. Lưu huynh nói rất đúng, ta đường đường là Vương gia, mỹ nữ tuyệt đối là đối tượng tốt nhất ở trong lòng ta. Tiếc là không làm gì được, hết lần này tới lần khác ông trời chọc ghẹo thế nhân, để cho ta...ha ha... chúng ta uống...!"

"Ây, ngươi động kinh a? Uống nhanh như vậy làm gì?" Lưu Lê đoạt lấy bầu rượu của Tần Hạo, cảm thấy hắn trở nên có chút không thể giải thích được. Hương thơm mát lạnh trên người hỗn hợp mùi rượu xung quanh Tần Hạo, hắn giương mắt nhìn Lưu Lê, đột nhiên ôm lấy nàng, nói: "A! Ta quả nhiên...ta thế nhưng lại giống như Vương huynh!!!"


"Ngươi động kinh!" Lưu Lê ghét bỏ đẩy hắn ra, một lần nữa ngồi trở lại vị trí của mình, Nàng không biết rốt cuộc Tần Hạo bị trúng gió gì nữa, không giải thích được hành động vừa nãy. Nhưng Trọng Yên Nhi đã nhìn ra, ánh mắt của nàng nhìn Tần Hạo lại nhìn Lưu Lê, cuối cùng xác định một việc đó chính là Tần Hạo hẳn là thích Lưu Lê, e rằng, hắn cho rằng Lưu Lê là nam tử vừa mới có người yêu nên trở nên phiền toái như vậy rồi.


"Không có động kinh. Đúng rồi, ta nhớ đến một việc." Tần Hạo bị Lưu Lê đẩy ra, nhất thời cảm thấy hành động mới vừa rồi của mình quá mức mạo phạm, để đem chuyện vừa rồi lảng tránh, hắn xấu hổ ho khan vài tiếp gắp vài miếng thức ăn, nói: "Mấy ngày nữa ở Tụ Hiền lâu bên kia cử hành đại hội "Đối quan", không biết Lưu huynh có hứng thú đi cùng ta không?"


"Đối quan? Cái gì là đối quan?" Lưu Lê không giả thích được hỏi, mà Trọng Yên Nhi đối với cụm từ này nghi ngờ không dứt.


"Đối quan là đại hội hằng năm được cử hành. Đến lúc tài tử của các nơi hoặc là quan viên các nơi đều tụ tập tại đó, quan chức phàm là thấp hơn tam phẩm cũng có thể tham gia. Tiên hoàng lúc còn sống do tiên hoàng tự đứng ra chủ trì đại hội, từ khi Hoàng huynh lên ngôi tới nay, việc đại hội đối quan liền được giao cho Vương huynh cùng Tiết công công của Đông Xưởng chủ trì. Đối quan cũng không phải là dùng văn thơ đối ngẫu thi đấu, mà là người chủ trì của đại hội nói lên vấn đề về trị quốc làm quan, tùy thuộc người tham gia có thể đối đáp. Nếu là trả lời không tệ, là được thăng quan tiến tước; ngược lại, nếu trả lời không tốt, viên quan ngũ phẩm sẽ thay bằng thất phẩm, về phần thất phẩm trở xuống thì sẽ bị lột bỏ quan tịch. Nói cách khác, phàm là tham gia đại hội đối quan cũng phải chuẩn bị vẹn toàn, nếu không, chức quan khó giữ được." Tần Hạo giải thích.


"Vậy mấy tên tài tử thì sao?" Lưu Lê hỏi.


"Tước bỏ đi danh hiệu tú tài." Tần Hạo uống cạn rượu trong chén, còn nói: "Hôm qua Vương huynh gửi thiệp tới đây, một mình ta đi sợ thật sự nhàm chán nên mới muốn mời Lưu huynh đi theo ta. Nếu Lưu huynh muốn đi thử, cũng có thể được. Dù sao Lưu huynh vừa không có công danh lại không có chức quan trên người, cho dù đối đáp không tốt bọn họ cũng sẽ không đem ngươi làm gì được cả."


"Chậc, nghe có chút thú vị. Tựa như đánh bạc vậy, thua thì hai bàn tay trắng, thắng thì gia tài bạc vạn." Lưu Lê tâm tư ý xấu lại bắt đầu động, người đi đều là quan viên nha! Nói không chừng nàng có thể ở bên trong đại hội thuận lại có lấy được không ít bảo bối, cũng không chắc nha!.

"Ta đi! Đến lúc đó Tần huynh ngươi dẫn ta đi theo đi!" Lưu Lê vụt đứng lên, vừa nghĩ tới những bảo bối kia toàn bộ đều chạy vào trong tay nàng, nàng thật hưng phấn vô cùng. 

--------------Hết chương 43---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play