Xe ngựa giống như ngày thường khoái lạc chạy trên đường, Trọng Yên Nhi từ trước đến nay không có thói quen quấy rầy cuộc nói chuyện của mọi người, chỉ để bàn tay cho Lưu Lê nắm lấy, vẫn duy trì trạng thái tươi cười dựa vào bả vai của nàng, lòng tràn đầy sự ngọt ngào thỏa mãn.
Lưu Lê thỉnh thoảng xoa xao bàn tay của Trọng Yên Nhi, nàng lười trả lời vấn đề của Lăng Mỵ Như, nếu như nhắc đến chuyện mà này chán ghét nhất từ khi xuyên qua đến nay thì chính là đối mặt với Lăng Mỵ Như, đặc biệt là đối mặt với ánh mắt dò xét của Lăng Mỵ Như, lúc nhìn vào ánh mắt đó hình như mang theo thiên thu vạn ý trong đó, lời nói hỏi ra cứ quanh co lòng vòng, quanh đi quẩn lại lại đem người ta rơi vào vòng bẫy của nàng ta.
"Làm sao? Lưu huynh quả nhiên là người nhỏ mọn, Như muội bất quá là muốn nhìn một chút vật đại sự tặng cho ngươi, cũng không phải không trả lại cho ngươi. Ngươi cứ như vậy trầm mặc không nói, ngay cả hỏi cũng không nguyện ý trả lời, thật sự có chút không tôn trọng Như muội a." Dương Phong đi theo Lăng Mỵ Như kẻ xướng người họa, hắn vốn dĩ đã không thích Lưu Lê, chỉ đợi có cơ hội liền nhất định đả kích nàng một phen.
"A, Ta chưa từng không tôn trọng nàng ta." Lưu Lê nhìn cặp mắt tràn đầy mị hoặc của Lăng Mỵ Như, nói: "Nếu Lăng cô nương đã gọi ta một tiếng Biểu ca, như vậy, ta sẽ có trách nhiệm nói cho ngươi biết một câu. Chính là, tò mò sẽ hại chết người. Người, điều quan trọng nhất không phải là nội tâm, mà là lòng hiếu kỳ." Nàng hướng Lăng Mỵ Như cười, nói đến như vậy thì nên tự hiểu lấy, nếu lại tiếp tục hỏi tiếp lại thật sự không còn ý nghĩa nữa.
Nghe xong lời nói của Lưu Lê, Lăng Mỵ Như quả thật không có tiếp tục hỏi tiếp. Nàng trầm mặc, nghiêng đầu nhìn thấy tay Lưu Lê đang nắm lấy bàn tay của Trọng Yên Nhi. Xe ngựa còn đang xóc nảy, Lăng Mỵ Như thân thể theo sự lay động của xe ngựa mà nghiêng trái nghiêng phải, nàng gợi lên một nụ cười rõ ràng, tản ra hơi thở nguy hiểm. Bỏ qua vẻ mất tự nhiên của loại tiểu thư khuê các kia, nàng giở trò trước mặt Trọng Yên Nhi cầm lấy cánh tay kia của Lưu Lê, nói: "Lời nói của Biểu ca, Mỵ Như chắc chắn sẽ nhớ ở trong lòng. Nên biết rằng, Mỵ Như thích nhất, chính là Biểu ca a."
Thanh âm nghiến răng nghiến lợi phát ra.
Lưu Lê rất không nể tình rút bàn tay bị Trọng Yên Nhi nắm rút ra, giương mắt phát hiện trên gương mặt của Dương Phong viết chữ "Lưu Lê, ta muốn giết ngươi." ngoài mặt như đang cười nhưng trong thì không nhìn mình chằm chằm. Lưu Lê khẽ liếm môi xem thường ánh mắt muốn rụng xuống của Dương Phong, nàng phát hiện nàng bắt đầu bội phục Lăng Mỵ Như, có lối suy nghĩ toát ra cực nhanh, làm cho người ta không tìm được ý đồ của nàng ta.
"Thích nhất, chính là Biểu ca a." Lưu Lê thừa nhận bản thân mình vừa rồi thật sự không có tiền đồ bị thanh âm yêu mị của Lăng Mỵ Như làm kích động, nhưng cũng không thể khẳng định là chính mình bị nàng ta mê hoặc. Thản nhiên nhìn Lăng Mỵ Như, Lưu Lê cố gắng tìm trên mặt nàng một tia dấu vết hư tình giả ý, đáng tiếc chính là, Lăng Mỵ Như rất biết diễn xuất. Nàng nhìn qua, trừ bỏ nhìn thấy mặt không giảm vẻ phong tình vạn chủng nhu tình, chính là tràn ngập vẻ ái mộ.
"Ta cũng rất thích Biểu muội là ngươi đây, ta tin tưởng Biểu tẩu của ngươi cũng sẽ rất thích ngươi. Yên Nhi, ngươi nói đúng không?" Lưu Lê lắc lắc tay của nàng, binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm*, nếu đối phương thích đùa giỡn, nàng sẽ để đối phương đùa giỡn, đùa giỡn đến khi nào đủ mới thôi.
*Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm: 兵来将挡,水来土掩 - Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn (dùng biện pháp hợp lý để đối phó).
"Ân, chỉ cần ngươi thích, Yên Nhi cũng sẽ thích." Trọng Yên Nhi thấp giọng nói, thanh âm tuy nhỏ, lại đủ để cho Lăng Mỵ Như nghe rõ ràng. Nàng nở nụ cười lấy lệ, làm như không có thói quen nhìn thấy hai nữ tử cùng làm chuyện mật ý, nhắm mặt lại giả vờ dưỡng thần.
Xe ngựa sắp vào thành, tốc độ theo thời gian từ từ chậm lại, bên ngoài truyền đến thanh âm hết đợt này đến đợt khác, đó là thanh âm của ăn xin. Lưu Lê bồn chồn quay đầu vén rèm lên, chỉ thấy từng đoàn người ăn mặc quần áo rách rưới quỳ trên mặt đất hướng người đi đường xin bố thí chút thức ăn. Ở góc cửa thành, một ít phụ nữ và trẻ em đã vài ngày không được ăn gì đã té xỉu ở nơi này, không ai nguyện ý quan tâm đến họ, chỉ còn vài thanh niên tráng niên, còn không ngừng cố gắng xin bố thí thức ăn.
"Đang nhìn cái gì?" Thấy Lưu Lê thò nửa đầu ra bên ngoài xem xét, Trọng Yên Nhi tò mò túm lấy ống tay áo của nàng, muốn biết nàng đang xem những gì.
"Không có gì." Lưu Lê ngồi lại bên cạnh của Trọng Yên Nhi, nói: "Ta nhớ thời điểm sáng nay khi chúng ta xuất phát hẳn là không được gặp nhiều ăn mày như vậy? Như thế nào lại đột nhiên xuất hiện nhiều ăn mày thế này? Xem ra là dân đói, hình như họ đã đói bụng rất nhiều ngày rồi."
"Dân đói? Sao lại có thể?" Trọng Yên Nhi có chút điểm nghi hoặc, hiện giờ thái bình thịnh thế, đâu dễ dàng xuất hiện dân đói đến thế? Cho dù là tên ăn mày, cũng chỉ là một đoàn người nhỏ mà thôi.
"Các vị, đã tới lữ quán." Không đợi Lưu Lê mở miệng, bên ngoài người chăn ngựa đã đem xe ngựa đứng ở cửa lữ quán. Nghe được người chăn ngựa thông báo, Dương Phong là người đầu tiên đứng dậy nhảy xuống xe ngựa, đứng ở bên ngoài đưa tay để Lăng Mỵ Như đỡ lấy từ từ bước xuống xe ngựa. Không thể phủ nhận, đối với nữ tử, Dương Phong biểu hiện có nét dáng dấp thân sĩ.
Chính là, thời điểm hắn phát hiện người xuống xe không phải là Lăng Mỵ Như mà là Lưu Lê thì lập tức rút tay về, lặng lẽ chìa chân muốn nàng vấp chân té ngã. Cũng may, Lưu Lê tâm trạng cũng khá ổn, phản ứng cũng rất nhanh, nàng tiến về phía trước vài bước theo bản năng đứng lại, lộ ra sự châm biếm không tiếng động. Không nghĩ tới đường đường là Lại bộ, không ngờ là là thích ở sau lưng người khác làm chuyện tiểu nhân. Tốt lắm, phi thường tốt, hắn xem như là kế nhiệm Lăng Mỵ Như trở thành người thứ hai mà Lưu Lê chán ghét! Là phi thường chán ghét!!!
Trọng Yên Nhi cùng Lăng Mỵ Như lần lượt bước xuống xe. Đương nhiên, nàng cũng không biết nơi này vừa mới xảy ra chuyện gì không vui. Kéo tay Trọng Yên Nhi, Lưu Lê liếc mắt đến Dương Phong, hướng hắn giơ ngón tay giữa lên sau đó lôi kéo Trọng Yên Nhi lập tức trở lại phòng hai người dành cho các nàng. Trong lòng đè nén cơn nóng giận, Lưu Lê nằm trên giường một hồi lâu, ấp úng không lên tiếng.
"Lưu Lê, ngươi làm sao vậy? Đang có tâm sự sao?" Trọng Yên Nhi nghĩ đến nàng hẳn là đang nhớ đến đoàn người dân đói nhìn thấy ở cửa thành, ngồi ở bên giường cầm tơ lụa trong tay giúp nàng lau đi mồ hôi đang chảy trên trán, nói: "Không bằng chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, thế nào? Cũng đi dò xét thử xem dân đói từ đâu mà đến. Nếu có thể giúp, chúng ta liền giúp đỡ một chút, được không?"
"Yên Nhi, tâm địa của ngươi thật tốt." Lưu Lê gối đầu lên cánh tay của mình nhìn Trọng Yên Nhi, trong lòng có chuyện muốn nói với nàng, lại không biết phải nói sao với nàng ấy. Mím môi của mình, Lưu Lê bắt lấy bàn tay của Trọng Yên Nhi, ngồi dậy nói: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài mua chút đồ."
"Ân." Đỡ Lưu Lê đứng dậy, Trọng Yên Nhi từ trong tay áo lấy ra mấy tấm ngân phiếu đưa cho Lưu Lê, nói: "Mấy tấm ngân phiếu này là ta mang theo để phòng ngừa vạn nhất có thể dùng đến, hiện giao nó cho ngươi, chờ đến lúc chỗ dân đói hỏi thăm, chúng ta trước nhất phải đến cửa hàng mua lương thực, sau đó đi phát lương thực cho bọn họ, như thế nào?"
"Ngươi có ngân phiếu, ta cũng có." Lưu Lê luồn tay vào trong ống tay áo, lấy ra năm tấm ngân phiếu, đem nó xếp gọn lại, nói: "Haha, làm việc thiện cũng không thể để một mình ngươi ra tiền. Đi, hai ta xuất môn đi làm việc thiện đi."
Đi dọc theo hành lang, Lưu Lê đột nhiên tò mò muốn xem gian phòng của Lăng Mỵ Như như thế nào. Chậm rãi đi qua mỗi gian phòng khách, Lưu Lê có chút kỳ quái, chiếu theo đạo lý Lăng Mỵ Như hẳn là sẽ sống chết quấn quít lấy mình mới đúng. Hiện tại có thể không cần đi tìm mình, chẳng lẽ nàng ta không sợ mình và Trọng Yên Nhi thừa dịp lúc Dương Phong ở trong phòng khách chơi trò mất tích, làm cho bọn họ tìm không thấy sao?
Đi ra khỏi lữ quán, Lưu Lê cùng Trọng Yên Nhi hai người sóng vai hướng cửa thành đi đến. Đám đông người nghèo mặc y phục rách nát từ đối diện xông tới, bọn họ giống như nổi điện mà chạy về phía trước, cầm trong tay một cái bát nứt nẻ. Lưu Lê đem Trọng Yên Nhi bảo hộ phía sau lưng, túm lấy một người đàn ông đói khát với gương mặt thất vọng và chạy chậm nhất trong đám người, vội hỏi: "Cảm phiền cho ta hỏi, các người là đang muốn đi đâu vậy?".
"Ai nha, người đừng ngăn cản ta, nghe nói phía trước có người phát gạo miễn phí, chậm thêm một chút ta không có gì để ăn đâu!" Người nọ giãy dụa chạy về phía trước, kết quả Lưu Lê càng nắm càng chặt, người nọ giằng co nửa ngày không khỏi sửng sốt muốn tránh khỏi tay Lưu Lê.
"Ai nha! Ngươi rốt cuộc muốn cái gì a! Chậm chút sẽ không còn gạo đâu!" Người nọ nóng nảy, trừng mắt nhìn Lưu Lê dậm chân nói.
"Như thế này, nếu người có thể trả lời vấn đề của ta, ta sẽ cho ngươi tiền, thế nào?" Lưu Lê lấy ra một ít bạc vụ, cầm trong lòng bàn tay. Nhìn thấy bạc, người nọ lập tức ngừng việc giãy dụa, miệng cười toe toét không ngừng gật đầu.
"Các người là dân đói từ nơi nào đến?" Lưu Lê thủy chung vẫn nắm chặt tay của Trọng Yên Nhi, sự ấm ấp từ lòng bàn tay truyền đến trong lòng, phong phú và thỏa mãn.
"Chúng ta là bách tính của huyện Đông Xuyên, ngươi đừng gọi chúng ta là dân đói, nếu không phái huyện của chúng ta mất mùa, chúng ta cũng không cần xa xứ mà đến nơi này ăn xin. Đều là lão bách tính, bình thường ăn mặc tiết kiệm, tiền đều ở nửa đường mà tiêu hết, không ăn xin, ngươi muốn chúng ta phải làm sao!" Người nọ nói đúng lý hợp tình, bộ dáng mười phần khí độ cũng không ai tin hắn là dân đói đã đói bụng lâu ngày.
"Nguyên lai là như vậy, người có thể đi được rồi." Lưu Lê buông người nọ ra, người nọ lập tức nhảy nhót rời đi. Xoay người nhìn Trọng Yên Nhi, nói: "Yên Nhi, chúng ta đến tiệm gạo trước." Lưu Lê lôi kéo Trọng Yên Nhi tiếp tục đi về phía trước. Nàng không biết đường, cũng chỉ có thể dựa vào trực giác mà đi loạn.
Lúc đi qua cái ngõ hẻm nhỏ, Lưu Lê cảm giác trong ngõ hẻm có vật nhỏ nào đó, nàng lui về phía sau vài bước đứng ở đầu ngõ, lập tức mở to hai mắt nhìn nhìn một con chó màu đen trắng xen lẫn. Con chó kia sinh ra mạnh khỏe, xem ra bộ dạng rất giống giống chó Kim Mao, lại có chút giống chó sói. Nó ngồi trong ngõ hẻm, luôn luôn dùng móng vuốt không ngừng gãy gãy mặt của mình, ánh mắt khi thì nháy mắt chậm chạp, khi thì nháy mắt linh hoạt. Như vậy, cực kỳ giống như ánh mắt câu dẫn khách quan đi đường của nữ tử thanh lâu, vô cùng phong tao.
"Là một con chó đực a, đoán chừng là chó hoang rồi." Lưu Lê nhìn thấy nó lộ ra bộ phận chứng minh giới tính, đang muốn lôi kéo Trọng Yên Nhi tránh ra. Con chó kia le lưỡi đầu cọ vào bên thân của Lưu Lê, cọ lên bắp chân của nàng, tựa hồ muốn nàng thu nhận và chăm sóc nó.
"Ta nói này, ngươi không phải là đang tính toán đi theo ta chứ?" Lưu Lê nhẹ nhàng nhấc một cước đẩy nhẹ nó qua một bên, con chó kia cũng không tức giận, mặt dày tiếp tục cọ. Tiếp tục đẩy nó, nó liền trở lại cọ vào Lưu Lê. Thẳng đến khi Trọng Yên Nhi không thể tiếp tục nhìn tiếp được nữa, khoác cánh tay của nàng, nói: "Nếu nó đã cứ cọ vào người, tất nhiên hi vọng người là chủ nhân của nó. Không bằng chúng ta thu nhận và chăm sóc nó được không?"
Lời vừa nói ra xong, con chó kia kêu gâu gâu một tiếng, đổi hướng Lưu Lê chớp chớp mắt. Tiếp tục lại nhìn sang Trọng Yên Nhi, quay đi lại dùng con ngươi làm rung động lòng người nhìn Lưu Lê, lại nhìn con chó kia một cái, nó nâng đầu lên một bên liên tục cọ vào chân Lưu Lê, làm nàng chỉ có thể thỏa hiệp, ngồi xổm xuống chỉ vào nó nói: "Tên nhóc thông minh nhà ngươi, có thể nghe hiểu tiếng người sao? Nè! Ngươi muốn ta thu nhận và giúp đỡ ngươi cũng được, ta cho ngươi một cái tên, sau này phải nghe lời nói của mình ta, biết không?"
"Gâu gâu!" Con chó kia hưng phấn cười lè lưỡi, tỏ vẻ nghe hiểu lời nói nói của Lưu Lê.
"Yo! Thật đúng là một chú chó thông minh a. Đi, sau này tên của ngươi là Phong Tao Tao (Phong lẳng lơ)." Lưu Lê cười đắc ý, cũng không có biện pháp, ai bảo lần đầu mắt nhìn thấy con chó phong tao thế này.
"Âu âu!" Phong Tao Tao bất mãn kêu lên, nólà chó đực! Là chó đực mà! Liền đặt cái tên Phong Tao Tao cho nó,chuyện này làm sao nó chịu nổi!!!