Nghe thấy thanh âm không rõ ràng của Trọng Yên Nhi, vốn là đã chạy trước vài bước Lưu Lê từ từ lui trở về sau. Trong đêm tối, Lưu Lê chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Trọng Yên Nhi đang ngồi dưới đất.
"Ngươi không sao chứ?" Lưu Lê ngồi xuống trước mặt Trọng Yên Nhi, cầm tay nàng muốn kéo nàng đứng dậy. Hành động lôi kéo này làm chân của nàng càng đau đớn hơn, không muốn để cho Lưu Lê cảm thấy mình mềm yếu, Trọng Yên Nhi cắn răng mượn ngoại lực miễn cưỡng đứng dậy.
"Làm sao vậy? Có phải bị té trúng chỗ nào không?" Lưu Lê thanh âm có chút gấp gáp, những tên sơn tặc kia rất có thể đã phát hiện các nàng chạy trốn, nếu như các nàng không mau chóng rời khỏi nên đây, chỉ sợ rằng sẽ bị đám sơn tặc kia bắt trở lại.
"Ta...ta không sao." Trọng Yên Nhi có chút ủy khuất, rõ ràng mời vừa nãy đã nói cho Lưu Lê biết nàng bị trẹo chân rồi, nhưng Lưu Lê bộ dạng sửng sốt một chút cũng không có. Nàng cảm thấy hơi tức giận, liền nói dối là mình không có chuyện gì cả, thật ra mắt cá chân đã không có cách nào bước tiếp được nữa.
"Không có chuyện gì là tốt rồi, vậy chúng ta nhanh chóng đi thôi, ta không nhận rõ đường ở nơi này, chúng ta tựa theo dọc bờ sông đi một đường đi xuống xem sao, có thể tới đâu hay tới đó, chỉ cần an toàn là ổn rồi." Lưu Lê cẩn thận nhìn phía sau và xung quanh, cũng chưa phát hiện ra có phía sau có ánh sáng thoáng hiện ra. Nàng cất bước về phía trước vài bước, lại nhận thấy Trọng Yên Nhi vẫn còn đứng yên ở chỗ cũ, Lưu Lê cảm thấy có gì đó không đúng lắm, vừa quay người lại đi về phía bên người nàng hỏi: "Ngươi rốt cuộc là làm sao vậy? Có phải bị té trúng chỗ nào rồi không?".
"Lưu Lê, ta..." Giọng nói của Lưu Lê làm nước mắt của Trọng Yên Nhi rơi xuống lã chã, nàng đưa tay lên lau nước mắt, giọng hơi ủy khuất nói: "Ta bị trẹo chân, nhưng ngươi...ta đã nói với ngươi, ta bị trẹo chân mà."
Ách...thật ư? Nhưng hình như nàng vừa nãy không nghe thấy gì cả, hoặc là không có nghe được. Lưu Lê mấp máy miệng, đỡ Trọng Yên Nhi từ từ ngồi xuống, thanh âm trở nên nhu hòa hơn, nói: "Chân nào của ngươi bị đau? Thật xin lỗi, ta vừa rồi thật sự không nghe thấy lời của ngươi, chỉ nhìn thấy ngươi ngồi dưới đất, còn tưởng rằng ngươi chẳng qua là té xuống mà thôi."
"Chân phải...A...Đừng động, đau quá...."
"A, ngươi đừng có rút chân về a! Ngươi như vậy ta không có cách giúp ngươi chữa trị đâu!" Lưu Lê trở nên nóng nảy, không thể tiếp tục ở chỗ này làm trễ nãi thời gian được nữa, nhất định phải nhanh lên một chút, nếu không sẽ bị đám sơn tặc đuổi kịp, nàng sẽ phải bị bắt thành thân với tên Mục Tử Anh kia a. Nàng thật sự không muốn thành thân với Mục Tử Anh, cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì về bọn sơn tặc kia.
"Nhưng mà...đau quá...A..." Trên mặt của Trọng Yên Nhi tràn đầy nước mắt, Lưu Lê đụng vào làm nàng đau phải hít vào một hơi, loại đau đớn thấu tâm can này làm mồ hôi lạnh của nàng cũng phải toát ra.
"Ai, ngươi có phải không thích ta không?" Con ngươi của Lưu Lê đảo quanh một vòng nhìn Trọng Yên Nhi, trong đầu liền hiện ra một cái kế thật tiểu nhân để xử lí Trọng Yên Nhi.
"Ngươi...sao lúc này lại hỏi ta như vậy? Ta...ngươi biết rõ ta rất chung tình...Ân..." Một cánh môi mềm mại ngăn chặn lại lời nói còn muốn thốt ra của Trọng Yên Nhi, không giống như nụ hôn hời hợt, thoáng qua của ngày trước, Lưu Lê hung hăng dán lên môi của nàng, chẳng qua là chỉ đè mạnh lên môi của Trọng Yên Nhi nhưng không có ý định xâm nhập vào trong khuôn miệng của nàng, chỉ để đầu óc của Trọng Yên Nhi đột nhiên trở nên trống rỗng một khắc.
Thừa dịp Trọng Yên Nhi không biết phải làm sao, hai tay của Lưu Lê đem cổ chân của nàng khôi phục lại như cũ, đau đớn kịch liệt làm cho Trọng Yên Nhi đột nhiên cắn mạnh lấy môi của Lưu Lê, vết cắn hung hăng hạ xuống, mang theo mùi vị máu tươi từ từ lan tỏa ra.
"Được rồi." Lưu Lê rời khỏi đôi môi của Trọng Yên Nhi, lau vết máu đang rỉ ra trên cánh môi, quay lưng ngồi xuống trước mặt Trọng Yên Nhi, nói: "Quả là nói không có sai, miệng lưỡi bén nhọn chính là ngươi rồi, lên đi, ta cõng người đi."
"Thật xin lỗi, ta..." Trọng Yên Nhi đỏ mặt không biết nên nói cái gì, không thể làm gì hơn là miễn cưỡng bò lên trên lưng của Lưu Lê. Tuy nói Trọng Yên Nhi là một nữ nhân thân hình mảnh mai, nhưng nàng so với người bình thường không nhẹ hơn bao nhiêu. Lưu Lê hít mạnh một hơi cố gắng để cho hai chân mình thẳng lên, cước bộ chậm chạp từ từ đi về phía trước. Trời đã quá tối, nàng hoàn toàn không thấy rõ tình hình phía trước, chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình tìm kiếm phương hướng không sai biệt lắm.
Đi trong chốc lát, phía sau lưng Lưu Lê đã đổ một tầng mồ hôi thấm ướt cả y phục, nàng vỗ nhẹ mông của Trọng Yên Nhi, nói: "Ngươi nên giảm cân đi a."
"Ngươi!" Trọng Yên Nhi đem đầu chôn sâu vào hõm vai của Lưu Lê, khuôn mặt vô cùng nóng rang, nàng không được tự nhiên mà giật giật eo mình, hờn dỗi nói câu: "Háo sắc."
"Nói ta háo sắc a?" Lưu Lê khẽ nghiêng đầu, vừa vỗ vào mông của nàng vừa nói: "Thời điểm ta háo sắc thật sự ngươi còn chưa nhìn thấy đâu! Còn nói ta háo sắc, ta như vậy nhưng so với nữ chính trong các bộ phim X còn có cảm giác thuần khiết hơn nhiều....Í?" một giọt mưa như hạt châu rơi xuống gương mặt của nàng, mới đầu Lưu Lê còn tưởng rằng Trọng Yên Nhi khóc, cũng không để ý tới. Nhưng qua một lúc, những hạt mưa ngày càng nặng hạt, rơi ngày một nhiều hơn, đến cuối cùng trở thành cơn mưa thật to.
"Lưu Lê, trời mưa rồi! Trước tiên phải tìm một chỗ tránh mưa mới được!" Trọng Yên Nhi cứ một mực từ trên người Lưu Lê nhảy xuống, chân của nàng đã không còn đau như trước. Không thể để cho Lưu Lê tiếp tục cõng nàng, sợ nàng chịu đựng không nổi mất.
"Đừng nhúc nhích! Ngươi xem!" Lưu Lê tiếp tục cõng Trọng Yên Nhi đi về phía trước nhìn xem, có ánh sáng mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt của các nàng.
Có ánh sáng chính là nói cách huyện thành không còn xa nữa! Lưu Lê hít sâu một hơi, hưng phấn di chuyển bước chân nhanh hơn, đối diện với cơn mưa còn dài phía trước vẫn còn chút buồn bực. Vừa đi vừa nói: "Ngươi kiên trì thêm chút nữa, chúng ta rất nhanh sẽ đến kinh thành không biết tên gì kia rồi, kiên trì một chút, lại kiên trì thêm chút nữa thì sẽ thấy lữ quán cho chúng ta nghỉ ngơi.
"Lưu Lê, mưa càng ngày càng nặng hạt, chúng ta hay là tìm một chỗ trú mưa trước đi, cẩn thận bị cảm lạnh. Yên tâm đi, bọn họ có đuổi theo, trời đang mưa lớn như vậy, cho dù bọn họ có đuổi theo xuống núi cũng đã sớm quay trở về hang ổ rồi." Tóc của Trọng Yên Nhi sớm đã bị nước mưa làm cho ướt sũng, ngay cả lưng áo phía sau cũng đã sớm thấy cả da thịt bên trong. Thỉnh thoảng có gió thổi qua, nàng bị lạnh tới mức đông cứng, thân thể phát run từng cơn, chỉ có thể cố gắng dán chặt lấy lưng của Lưu Lê, hấp thu hơi ấm còn sót lại chút ít trên người của Lưu Lê.
"Ai! Ta van xin ngươi trước tiên đừng có tiếp tục nói nữa được không? Lập tức sẽ rất tới nhanh thôi, chỉ cần tắm rửa nước nóng sẽ không có chuyện gì cả." Chân Lưu Lê sớm đã mỏi đến nhũn ra, lại bị cơn mưa to rột rửa như vậy, tâm tình đã sớm đến cực điểm. Nàng không thời gian cùng Trọng Yên Nhi thảo luận vấn đề có cần tìm nơi trú mưa hay không, một đoàn ánh sáng ẩn hiện phía trước, nàng chỉ muốn nhanh đi đến lữ quán. Trước nhất, nàng chỉ hy vọng lúc này Trọng Yên Nhi đừng có nói chuyện nữa.
"...." Không nói thêm lời nào, không cho nàng nói chuyện nàng sẽ không nói vậy. Không có Trọng Yên Nhi ở bên tai Lưu Lê nói chuyện, chung quanh chỉ còn lại thanh âm mưa rơi. Lưu Lê thở hổn hển cố gắng không buông Trọng Yên Nhi xuyên qua cánh rừng cây, đường nhỏ bùn lầy biến thành con đường đá trải dài, những căn nhà ven đường chỉ còn lại ánh nến tạo thành mảnh đen nhánh không rõ ràng. Lưu Lê cõng Trọng Yên Nhi trái nhìn phải nhìn, rốt cuộc cách đó không xa phát hiện ra một lữ quán. Cõng Trọng Yên Nhi nhanh chân đi vào lữ quán, nhìn thấy ông chủ lữ quán đang ngủ gật trên quầy tính tiền, Lưu Lê để Trọng Yên Nhi xuống, dìu nàng đi đến phía trước đánh thức ông chủ lữ quán thức dậy. Từ trong tay áo rút ra một nửa tấm ngân phiếu đặt lên trên quầy, nói: "Ta muốn một gian phòng hảo hạng, chuẩn bị nước tắm cho hai người dùng."
"A, khách quan người thật là may mắn, chỗ ta chỉ còn duy nhất một gian phòng hảo hạng a!" Ông chủ lữ quán nhìn thấy tấm ngân phiếu hai mắt liền sáng lên, hắn để cho tiểu nhị dẫn Lưu Lê và Trọng Yên Nhi đi lên căn phòng hảo hạng nằm ở lầu hai, bản thân thì chạy đến phòng bếp, phân phó người làm đi đun nước nóng. Hắn cũng không có thời gian để trò chuyện bát quái với Lưu Lê và Trọng Yên Nhi, chỉ là suy đoán có phải hai người là đôi phu thê tuổi còn trẻ, tự định chung thân, sau đó cầm ngân phiếu bỏ trốn vì tình, nhưng hắn căn bản chỉ là suy đoán, cũng không rảnh để quản chuyện không phải của hắn. Phòng hảo hạng của lữ quán cũng coi như sạch sẽ, tiểu nhị cũng ông chủ dựa theo sự phân phó của Lưu Lê đem hai thùng nước tắm đi lên.
Đợi một lúc, tiểu nhị đem nước tắm chuẩn bị xong xuôi liền đóng cửa phòng thối lui ra ngoài. Y phục của Lưu Lê bị mưa xối đa phần đều ướt hết, nàng đem cửa phòng khóa lại, nhanh chân đi đên phía sau tấm bình phong đem y phục cỡi xuống, nhảy vào trong thùng tắm thoải mái ngâm mình bên trong, hướng về phía Trọng Yên Nhi đang ngồi trên giường thấp giọng hô: "Này, nước tắm của ngươi cũng đã chuẩn bị xong rồi, tới đây tắm nước nóng đi, coi chừng bị cảm lạnh." nhưng cũng không làm cho Trọng Yên Nhi mở miệng nói chuyện, nàng thật không có mở miệng nói nửa lời.
Chẳng qua là thời điểm đến lữ quán, sắc mặt của nàng đã thật sự tái nhợt vô cùng, thật dễ dàng được Lưu Lê đỡ ngồi dựa vào bên giường, lúc này nếu không phải đuổi đi chút hàn khí trên người, sợ rằng nàng thật sự bị nhanh chóng bị cảm mạo. Không có người trả lời, Trọng Yên Nhi tựa như có lẽ nằm trên giường ngủ.
"Có cái gì không đúng a." Lưu Lê càng suy nghĩ càng có cái gì đó chưa đúng lắm, nàng từ trong thùng tắm đi ra ngoài, miễn cưỡng mặc trung y phía trong đi ra ngoài bình phong muốn biết Trọng Yên Nhi có đang ngủ hay không. Không xác định rõ là nàng có ngủ thiếp đi không, Lưu Lê nhìn thấy nàng cả người co rúc lại như hình dáng con tôm luộc, trong miệng đang lẩm bẩm không biết là muốn nói gì.
"Yên Nhi, Yên Nhi? Ngươi không sao chứ?" Lưu Lê đi đến bên giường cố gắng lay nàng tỉnh dậy, mu bàn tay vừa chạm vào mặt của nàng, phát hiện mặt nàng đang cực kỳ nóng lên. Nàng đem bàn tay dán lên trán của Trọng Yên Nhi để dò xét thử, lại phát hiện trán của nàng cùng gương mặt đều nóng hổi như nhau.
"Hỏng bét, đều nóng ran lên rồi." Lưu Lê mím môi không biết phải làm thế nào, nàng cũng không phải là đại phu, hiện ở bên ngoài đang mưa to, cho dù là có y quán, cũng đã sớm đóng cửa về nhà ngủ ngon rồi.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Lưu Lê ngó chừng nhìn thấy bộ dạng đang nhíu mày khó chịu của Trọng Yên Nhi, không đành lòng nhìn nàng khó chịu như vậy, rồi lại không biết phải nên làm gì để giúp này hạ sốt. Lưu Lê ở ghế tròn ngồi một lát, nàng nhớ trước kia mình nóng sốt, bạn gái của nàng đã luôn dùng cồn giúp nàng lâu thân thể đến khi nhiệt độ hạ xuống thì thôi. Nhưng là, nơi này không phải là thế giới hiện đại, nàng tới chỗ nào để lấy cồn đây a!
"Đúng rồi! Rượu!" Lưu Lê hưng phấn vỗ hai tay ra tiếng, mở cửa vọt chạy đến đại sảnh dưới lầu, hoàn toàn quên mất bản thân đang chỉ mặt trung y mỏng mà thôi, ngay cả đầu tóc đều có chút tán loạn. Ông chủ lữ quán bị bộ dạng dọa người của Lưu Lê làm cho giật mình, đại não hỗn loạn cố gắng thanh tĩnh trở lại, hắn miễn cưỡng nhếch môi, nói; "Khách...khách quan, xin hỏi ngài có chuyện phân phó sao?".
"Rượu! Ta muốn rượu! Cho ta số lượng rượu lớn! Càng nhiều càng tốt, không đúng, càng lạnh càng tốt! Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút! Còn có một cái khăn lông sạch sẽ! Lập tức đưa đến cho ta!" Lưu Lê lớn tiếng ra lệnh cho ông chủ lữ quán, đem hắn hoàn toàn bị nàng dọa đến giật mình, vội vòng chạy vào hầm rượu tìm ra một vò rượu lạnh nhất, ôm nó đưa cho Lưu Lê, vừa tìm một cái khăn lông giao cho nàng, vừa nói: "Khách quan, đều chuẩn bị xong rồi....Ngài nên nhanh chóng trở về phòng a, coi chừng bị lạnh." thật sự dọa chết ta rồi, trái tim nhỏ bé của ta đây chịu không nổi sự kích thích này a!
"Yên tâm đi, ta không phải là quỷ, sẽ không chạy đến dọa người ta! Cám ơn!" Lưu Lê hừ nhẹ mấy tiếng, ôm rượu cùng khăn lông vác lên vai chạy nhanh về gian phòng của nàng và Trọng Yên Nhi. Đem cửa từ bên trong khóa kỹ lại, Lưu Lê phát hiện hai má của Trọng Yên Nhi đã nóng đến đỏ bừng, hai tay vì cơ thể khó chịu mà nắm chặt thành quả đấm, cả thân thể giống như đứa trẻ bị vứt bỏ, thống khổ mà co rút vào nhau.