"Yên Nhi cô nương, cô không sao chứ?" Thanh âm của Tần Hạo vang lên bên tai của Trọng Yên Nhi, hắn giúp Trọng Yên Nhi đứng vững, ân cần nói: "Khi bước đi nhớ nhìn đường." Thanh âm của hắn tràn đầy từ tính, nếu nghe kỹ, liền sẽ phát hiện trong sự ân cần đó chẳng qua là tình bạn bè thông thường, có chút toan tính mà thôi.
Ngay từ lúc Trọng Yên Nhi phát ra tiếng la, chính là lúc Lưu Lê cũng quay đầu nhìn về phía cầu thang, theo phản ứng bản năng chính là nhanh chóng đứng dậy, chẳng qua là chân vừa mới bước lên đỡ, lại trong thấy Tần Hạo dùng tốc độ cực nhanh đem Trọng Yên Nhi kéo vào lồng ngực của mình. Khó chịu! Lưu Lê cảm thấy tâm trạng cực kỳ không thoải mái! Nàng đứng yên tại chỗ nhìn về phía cầu thang có hai người đang "thâm tình nhìn nhau", nghĩ đến bọn họ có thể "thâm tình" được bao lâu.
"Đa tạ Vũ...công tử." Trọng Yên Nhi không muốn bị những người khác hiểu lầm, vội vàng tách ra khỏi người Tần Hạo, giữ khoảng cách giữa hai người. Ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Lưu Lê phía kia, đáng tiếc nghiêng mắt cũng chỉ có thể nhìn được bóng lưng của nàng. Bởi vì Lưu Lê trong lòng đang khó chịu đến cực điểm, nàng đưa lưng về phía bọn họ mà ngồi xuống, tự rót một chén trà lại thêm một chén trà uống sạch, rõ ràng mắt không thấy thì tâm sẽ tĩnh, nhưng lòng của nàng hiện giờ là không tĩnh được. Mặt không chút biến đổi đem nước trà thành rượu mà uống, bụng Lưu Lê đã bị nước trà rót đầy nửa bụng.
"Lưu huynh dậy thật sớm a." Tần Hạo chẳng biết lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh Lưu Lê, mà ngồi đối diện với nàng là Trọng Yên Nhi, vẫn như cũ, vẫn là những ánh mắt phức tạp khó hiểu, để cho Lưu Lê vốn đang rất khó chịu lại càng thêm khó chịu.
"Mấy vị khách quan, mọi người xuống vừa thật đúng lúc, điểm tâm đã chuẩn bị xong, sẽ lập tức mang lên phục vụ các khách quan đây." Bà chủ tựa hồ nhìn ra Lưu Lê đang khó chịu trong lòng, vội vàng lại gần để hòa hoãn không khí. Nàng để cho tiểu nhị đem điểm tâm mang lên, đứng bên cạnh Tần Hạo, nở nụ cười hỏi: "Không biết các vị khách quan hôm nay dự định đi du ngoạn nơi nào?".
"Không biết bà chủ có gì để giới thiệu không?" Tần Hạo nói
"Việc này... mấy vị khách quan là từ thành khác tới sao. Hôm nay, chỗ chúng tôi mỗi năm một lần đều bắt đầu lễ hội vườn hoa "túy", khách quan có thể đi nhìn thử xem, đây là phong cảnh của Vân Thành chúng ta, không ít quan lại quyền quý cũng đi đến đây để xem vườn hoa quốc hoa. Hôm nay là ngày đầu tiên để mua Quốc hoa bên cạnh, các vị khách quan có thể đi đến đó để tham gia náo nhiệt.".
"Quốc hoa? Cái gì là Quốc hoa? Vườn hoa "túy" lại là cái gì?" Lưu Lê có chút khó giải thích lập tức đặt hỏi.
"Vườn hoa "túy" chính là vườn hoa, bên trong hoa không thiếu dưới trăm loại. Về phần quốc hoa kia, chính là đại biểu cho Đại Tần triều của chúng ta, do không đặt được tên nên được được gọi là quốc hoa. Nghe nói sự kiện Quốc hoa này một năm chỉ mở một lần, một lần chỉ mở một canh giờ." Bà chủ cười tươi rói, đem chuyện nên giải thích cũng giải thích xong, nói: "Các vị khách quan cứ thong thả ăn điểm tâm, ta không quấy rầy các vị nữa." nói xong, liền thức thời lui xuống.
"Lưu huynh có hứng thú đến vườn hoa "túy" kia xem một lúc?" Lúc nói chuyện, Đại Hắc đã đứng phía sau Tần Hạo. Hắn tựa như cái bóng, không có lúc nào là không đi theo bên người Tần Hạo, nhưng sự tồn tại lại rất nhỏ, làm người khác dễ dàng quên sự hiện hữu của hắn.
"Đi đi, dù sao cũng buồn bực." Lưu Lê dùng thìa khuấy đều chén cháo đang bốc hơi nóng, nàng mới vừa rồi uống nước trà quá nhiều, hiện tại hoàn toàn ăn không vô một chút thức ăn nào, chỉ có thể miễn cưỡng húp vài thìa cháo.
"Được, đã như vậy, chúng ta ăn xong điểm tâm liền đi vườn hoa "túy" xem thử xem." Tần Hạo bưng chén cháo thổi tan khí nóng, miệng nhỏ từ từ húp nó.
"Tần huynh chẳng lẽ không hỏi Yên Nhi cô nương thử xem có nguyện ý đi cùng chúng ta hay không? Không bằng Tần huynh mang theo Yên Nhi cô nương đi dạo xung quanh một chút rồi hẹn gặp lại nhau tại vườn hoa kia. Nữ nhân a, thích đi dạo xung quanh một lát, nhìn một ít phấn bột nước." Lưu Lê đã húp vài ngụm cháo, tựa tiếu phi tiếu nói. Không phải nói thích Trọng Yên Nhi sao? Nàng sẽ tích cực "tác hợp tác hợp" cho các người, cho bọn họ thời gian ở chung một chỗ, tiếp tục "Ngươi ngươi ta ta" đi.!
Lời nói của Lưu Lê làm cho Tần Hạo vô cùng lúng túng, hắn hơi xấu hổ ho khan vài tiếng, nghiêng đầu về phía Trọng Yên Nhi, tựa hồ đang đợi câu trả lời của nàng. Đem thìa cháo húp cạn, Trọng Yên Nhi mím môi, ánh mắt liếc liếc ngó chừng Lưu Lê, nói: "Yên Nhi cũng không phải kiểu nữ nhân thích mấy thứ phấn bột nước kia. Chẳng qua là Lưu công tử, người không thích kiểu nữ tử phong trần như Yên Nhi đây đi theo bên cạnh ngươi sao? Cho nên dự tính đem Yên Nhi giao cho Tần công tử?" Trong lời nói của nàng mang chút ý vị trách cứ, đem quyền chủ động lật tới quay lui, khiến cho Lưu Lê cũng lúng túng theo.
"Lưu huynh, có thật thế không? Lưu huynh không thích Yên Nhi cô nương? Bởi vì nàng là ....nữ tử phong trần?!" Tần Hạo hỏi, hắn có chút hối hận, sớm biết đã không mang Trọng Yên Nhi đến, nếu chỉ có hai người bọn họ cùng đi du ngoạn phong cảnh, thật có chút thích thú.
Xem như điểm tâm này tự nhiên ăn không nữa! Lưu Lê "ba" một tiếng đem thìa vỗ lên bàn, thanh âm tuy không lớn, nhưng đủ biểu đạt nội tâm bất mãn của nàng. Lưu Lê hướng về phía Trọng Yên Nhi hừ lạnh mấy tiếng, nàng sao lại để ý đến thân phận nữ tử phong trần của nàng chứ! Nàng ta thật sự đang quá để ý điều đó sao?! Đem cháo trắng đẩy đi, Lưu Lê tựa tiếu phi tiếu nói: "Ni mã (mẹ nó), ta có nói ta ghét bỏ Yên Nhi cô nương sao? Có hay không có trong lòng hẳn là rất rõ ràng. Nếu Yên Nhi cô nương không thích phấn bột nước, như vậy ăn xong chúng ta đi dạo vườn hao một chút đi.".
"Lưu huynh, ni mã nghĩa là gì? Đó là cách nói ở quê hương Lưu huynh sao?" Tần Hạo trực tiếp bỏ qua "tính xấu" của Lưu Lê, trong mắt hắn, Lưu Lê là một nam tử hoàn mỹ khôi hài hào sảng, mặc dù sẽ có chút ít tính xấu, hoặc là nói chuyện sẽ làm tổn thương người khác.
"Không sai, chính là ngôn ngữ chỗ nơi ta ở. Ni mã nghĩa là....haha...Đương nhiên là ý khen ngợi Tần huynh. Ta đối với ngươi cũng đã nói mấy lần, chính là tỏ vẻ ta đối với Tần huynh sự kính ngưỡng đã đạt đến cảnh giới không thể nói tới được. Ni mã.. ni mã...ni mã...ni mã...!!!" Lưu Lê miễn cưỡng giả bộ cười cười, nàng nghiêng người nhìn sang Trọng Yên Nhi đang ưu nhã húp cháo trắng, nói : "Yên Nhi cô nương là dự tính ăn vào buổi trưa sao? Dường như thời gian bắt đầu lễ hội vườn hoa "túy" cũng có hạn chế.".
"Yên Nhi đã ăn no. Lưu – công – tử!" Trọng Yên Nhi tức giận đem cháo trắng đặt qua một bên, thật ra thì trong bụng vẫn như cũ là một mảnh trống rỗng. Nhưng lời của Lưu Lê thật sự quá đáng ghét, nếu như không có người ngoài ở đây, nàng thật sự muốn tiếp tục uống cháo, uống tới tối, làm cho nàng cứ như vậy mà chờ, chờ chết nàng luôn!!.
"Haha, nếu Yên Nhi cô nương đã ăn no, ta cũng ăn no rồi." Tần Hạo mặt có chút hồng, tựa hồ là bởi vì do húp cháo quá nhanh. Trừ Lưu Lê, Trọng Yên Nhi cùng Tần Hạo hai người cũng chỉ ăn được nửa bụng. Các nàng ngồi trên xe ngựa không biết được Đại Hắc đã chuẩn bị vào lúc nào, chỉ một lát là đã đến khuôn viên vườn hoa "túy" kia. Từng dãy hoa đủ loại màu sắc tranh nhau nở ra, đám người Lưu Lê đi dọc ở hai bên, xung quanh đều là những bó hoa tươi trên đường nhỏ, bốn phía đều tỏa ra mùi thơm ngát.
Giống y lời cũng bà chủ nói, tới vườn hoa này mọi người xung quanh đều là không phú thì quý, quần áo đều là lụa là gấm vóc, toàn là những nhân vật nổi tiếng của Đại Tần triều. Rất nhiều loại hoa mà Lưu Lê không biết tên được trồng ở hai bên đường, ngửi mùi thơm của hoa là say lòng người, Đại Hắc dẫn mọi người từ từ đi hướng về đám người tụ tập ở phía trước. Trong mắt Lưu Lê, Đại Hắc chính là "quản gia toàn năng", thời khắc bảo vệ chủ nhân thì không nói, còn phải làm hướng dẫn viên du lịch, giúp bọn họ mò đường.
Đứng trong đám người, Lưu Lê nhìn xuyên qua cái lỗ hỏng nhỏ liền trông thấy trên bàn bày biện một chậu hoa còn chưa được mở ra. "Khỏa ngực" màu tím kia, chiếc lá hình bầu dục, cả cái chậu dài trăm thước chỉ có một "cặp ngực" được đặt bên trong, mà chiếc lá bầu dục kia cũng tựa như vì nó mà sinh ra, tất cả ánh mắt đều đang đặt trên "cặp ngực" kia, xanh tím phối hợp nhau, làm cho người ta mang đến cảm giác kỳ dị. Từ phía giữa truyền đến thanh âm của tiếng chiêng trống gõ vang, đám người xung quanh bắt đầu xôn xao. Bọn họ tranh nhau giơ tay, tiếng nối tiếng hô lớn: "Tám ngàn lượng!".
"Một vạn lượng!"
"Một vạn hai ngàn lượng!"
"Một vạn năm ngàn lượng!"
Giá tiền đưa ra ngày càng cao hơn, Lưu Lê khinh thường liếc một cái về cái bồn "Quốc hoa" đặt trên bàn kia, lui về cách xa đám người kia, đứng ở dưới cột đá, dùng đầu ngón tay loay hoay chơi đùa với một gốc cây sinh trưởng ở khe hở của tảng đá tên gọi là "cỏ đuôi chó". Nhắc tới "cỏ đuôi chó" thật đúng là chủ một phương, độ phì nhiêu của đất không cao, nhưng hết lần này đến lần khác đều từ khe hở của tảng đá mà mọc ra. Bởi vì thiếu hụt dưỡng khí, phần thân cổ của nó đã ố vàng, nhưng bộ phận như "cái đuôi" vẫn duy trì dạt dào sinh cơ.
"Làm sao lại ngồi chồm hổm ở chỗ này?" Trọng Yên Nhi đã sớm phát hiện ra Lưu Lê đi ra ngoài, thấy nàng đứng ở chỗ cột đá, bàn tay không thành thật chơi với một bụi cỏ vô danh, liền đi theo, bộ dạng muốn nói lại thôi. Trên thực tế, nàng có rất nhiều lời muốn nói với nàng, hoặc là, nên chọn một chủ đề không tệ để cùng nàng nói chuyện một chút mới đúng.
"Cảm thấy không có ý nghĩa nên mới đi ra, Tần huynh đâu? Còn ở chỗ kia sao?" Lưu Lê quay đầu lại ngắm nhìn Trọng Yên Nhi, nắm lên một nắm đất, đặt vào khe hở của tảng đá.
"Hắn lúc nãy còn ở đó, sau đó liền đi ra ngoài."
"Thật không biết làm sao mà hắn lại thích cái thể loại tụ tập nhàm chán như thế này, chỉ là một chậu cây không đáng, có nhất thiết phải dùng nhiều tiền tranh nhau mà mua sao." Lưu Lê giang hai tay ma sát cọng cỏ mang tên "đuôi chó" kia, tạo thành vài cộng lông cỏ, đột nhiên nhớ tới chuyện hồi bé, đem cọng lông cỏ chia làm hai, đặt ở nhân trung, giả làm râu, đưa lưng về phía Trọng Yên Nhi đứng dậy, giả giọng lão nhân nói: "Tiểu nương tử để cho ông hảo hảo khinh bạc người một lần a!". Xoay người lại, cố dán cọng lông cỏ dính vào mép, nâng càm Trọng Yên Nhi lên, vừa muốn tiếp tục đùa giỡn liền cảm giác một trận càu nhàu.
"Nguy rồi, buổi sáng uống quá nhiều trà rồi!" "Râu mép" của Lưu Lê rớt xuống đất, nàng đem số lông cỏ còn lại đặt vào tay Trọng Yên Nhi, cau mày nói: " Ta đi nhà vệ sinh, sẽ trở lại ngay! Ngươi ngàn vạn lần đừng có đi loạn!!" Nói xong bộ dạng ôm bụng chạy nhanh đi.
Lưu Lê ở trong vườn hoa chạy một mạch không rõ phương hướng, nàng chỉ biết là đi tìm nhà vệ sinh, lại cứ quên mất lúc nãy quên hỏi Trọng Yên Nhi nhà vệ sinh ở chỗ nào. Bất đắc dĩ, nàng không thể làm gì hơn là ôm bụng đến trước mặt một người, cũng không quản người kia có bị nàng làm giật mình hay không, vội vã hỏi: "Xin hỏi nhà vệ sinh ở chỗ nào? Nhà vệ sinh ở chỗ nào a?" Người có ba gấp, cho dù bình tĩnh thế nào cũng không có cách đem ở trong tình huống ba gấp mà giữ vững sự bình tĩnh nổi.
"...." Người nọ hoàn toàn nghe không hiểu "nhà vệ sinh" là có ý gì, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu, hướng về vẻ mặt dữ tợn của Lưu Lê có chút sợ hãi nói: "Này....vị công tử này, nhà vệ sinh là...gì?"
"Chính là đi chỗ đi đại tiểu tiện! Các ngươi gọi là gì nhỉ! Xí....xí....Đúng rồi! Nhà xí! Nhà xí ở chỗ nào!? Mau nói nhanh một chút!!" Lưu Lê đã nghẹn đến mức muốn lôi cổ áo của hắn để hắn nhanh dắt mình đi.
" Nhà xí, ở...bên phải!" Người nọ chỉ về bên phải, nuốt nước miếng miệng càu nhàu nói, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lưu Lê chạy như mất mạng hướng về bên phải mà chạy đi, hết sức khẩn cấp, vạn phần khẩn cấp.