Liêu Kính Hàn chú tâm giới thiệu về hạng mục mới của Liêu thị,nàng không phát giác ra Ngô Tư Giai vẫn đang chăm chú ngắm nhìn mình,hiện tại Liêu Kính Hàn không già đi mà vẫn còn đẹp trai như thế,dường như không có dấu hiệu nào của thời gian từng trải qua trên dung mạo xinh đẹp này,chỉ khiến mị lực càng thêm hấp dẫn,làm cho Ngô Tư Giai càng bị khí chất thần bí này mê hoặc,Liêu Kính Hàn thấy nàng thất thần cũng không được thoải mái cho lắm,mình đang nghiêm túc mà bị người khác sao lãng lời nói thì ai có thể dễ chịu đây.
« Không biết Ngô tổng có hiểu những gì ta vừa nói hay không »
« Ta hiểu,ngươi cứ tiếp tục đi »
Ngô Tư Giai duy trì nụ cười trên môi,một tay chống càm chuyên tâm lắng nghe,Liêu Kính Hàn hơi khó chịu khi bị nàng nhìn chằm chằm,nhưng người ta có thành ý đến đây tìm mình hợp tác,cha nàng lại là bằng hữu trên thương trường của Liêu Thanh Huy,nếu không thì Liêu Kính Hàn đã không tiếp nàng,chỉ đành kiên nhẫn giải thích cho xong những việc cần thiết,Ngô Tư Giai cũng không đọc kỹ bản hợp đồng đã ký tên,nàng chỉ có một yêu cầu duy nhất là Liêu Kính Hàn phải đích thân giám sát việc xây dựng khu địa ốc mới cho mình,có như thế thì cả hai mới có nhiều thời gian gặp gỡ,Liêu thị kinh doanh trong lĩnh vực bất động sản và xây dựng,những công trình lớn ở trong nước cũng là do họ xây dựng nên,lần này Ngô Tư Giai đến đưa tiền cho nàng,dĩ nhiên nàng sẽ hoàn thành tốt chức trách của mình,nàng lịch sự tiễn Ngô Tư Giai ra ngoài.
« Mong là cuộc hợp tác lần này diễn ra tốt đẹp »
« Tối nay có một buổi party tại gia,không biết Liêu tổng có nhã hứng đến tham dự hay không »
Ngô Tư Giai vốn có mưu đồ từ trước,party diễn ra cũng chỉ để dẫn dụ Liêu Kính Hàn tham dự,Liêu Kính Hàn hơi khó xử,ai biểu người ta là khách hàng lớn của Liêu thị,lần này nàng không đi không được chỉ đành miễn cưỡng nhận lời,nàng gọi điện cho trợ lý thay mình chuẩn bị lễ vật đến Ngô gia,Liêu thị ngoài việc làm ăn thì còn tham gia từ thiện,gần đây đang xây dựng một viện trẻ mồ côi,vừa có thể làm từ thiện lại có thể làm danh tiếng của Liêu thị càng được nhiều người biết đến,đây là một việc hoàn mỹ đầy ý nghĩa,đại sứ từ thiện lần này dĩ nhiên sẽ là Tống Hàm Nghi,cũng nhờ có nàng mà các thương nhân đến tham gia từ thiện càng đông hơn dự tính,xem ra hai người thật là phu thê đồng lòng,nhận được rất nhiều lời tán thưởng từ người hâm mộ cũng như người trong giới thương nhân,họ luôn cho rằng Tống Hàm Nghi và Liêu Kính Hàn là một cặp đôi đẹp đáng ngưỡng mộ,chỉ có điều người trong cuộc thì mới hiểu hình huống hiện tại không được tốt đẹp cho lắm.
Liêu Kính Hàn tựa lưng vào ghế thở dài,đôi khi rất mệt mõi nhưng cũng đành phải cố gắng,công việc này nàng không làm thì ai sẽ làm đây,muốn về hưu trước bốn mươi tuổi có lẽ hơi khó khăn,Liêu thị lại là tập đoàn lớn,càng làm thì càng lớn,nếu muốn thu nhỏ lại sợ là quá khó khăn,bây giờ chỉ còn biện pháp ít tiếp đi vài khách hàng,có tiền tất nhiên phải kiếm,nhưng nàng cũng cần thời gian để quan tâm đến lão bà nhiều hơn,nếu lơ là sợ rằng có tiền mà mất đi lão bà,khi tan sở trở về nhà nhìn thấy có một chiếc xe lạ đậu ở bên ngoài,nghe quản gia nói là của đồng nghiệp trong làng giải trí với Tống Hàm Nghi,nàng mang theo bó hoa đi vào nhà,muốn tặng hoa để dỗ ngọt lão bà,vào trong không nhìn thấy Tống Hàm Nghi và bằng hữu nơi nào,nàng đi đến du thuyền thì nghe được thanh âm của một nam nhân.
« Hàm Nghi,ngươi còn nhớ thời điểm tuyệt vời mà chúng ta từng trải qua ở miami hay không,ta không ngại ngươi đã kết hôn,ta cũng biết là ngươi yêu ta,chỉ cần ngươi đồng ý ly hôn thì ta sẽ lập tức cầu hôn với ngươi,ta thật sự nghiêm túc muốn cùng ngươi kết hôn,ngay cả nhẫn cưới ta cũng đã mua rồi »
« Ta... »
Tống Hàm Nghi bất giấc đẩy Thiệu Duy ra,nàng chạy ra ngoài đuổi theo Liêu Kính Hàn,nhưng lại bị Thiệu Duy kéo lại,hắn quỳ xuống thành tâm muốn cầu hôn nàng,chính vì biết nàng đang say nắng mình,cho nên hắn càng phải chớp lấy thời cơ này,nếu bỏ qua một thời gian nữa thì sẽ không còn cơ hội.
« Ta yêu ngươi,đồng ý cùng ta kết hôn được không,cuộc sống của ta chỉ ý nghĩa khi có ngươi bên cạnh »
« Xin lỗi ta không thể,chuyện ở miami thì nên để nó ở lại đó đi... »
Tống Hàm Nghi bỏ mặt Thiệu Duy quỳ ở đó,nàng chạy vào nhà thì nhìn thấy bó hoa trên bàn nhưng không thấy Liêu Kính Hàn,sự việc không có như Thiệu Duy nói,nàng rất sợ Liêu Kính Hàn hiểu lầm,người ngoài nghe được những lời này tất nhiên sẽ hiểu lầm nghiêm trọng,Liêu Kính Hàn trong lòng đau xót,tâm tình tồi tệ đến cực điểm,nàng đã nhìn lầm Tống Hàm Nghi,nàng vốn muốn quên đi việc này,nhưng bây giờ nam nhân kia còn đến tận nhà cầu hôn,nàng dù ngu ngốc cũng nên nhận biết chuyện gì đang diễn ra,thì ra từ trước đến nay người vẫn còn ở trong ảo tưởng chính là nàng,ngu ngốc ảo tưởng rằng Tống Hàm Nghi chỉ thủy chung yêu mình nàng,có lẽ nàng đã tự đề cao bản thân,nàng đang muốn chạy xe đi thì bị Tống Hàm Nghi ngăn cản trước đầu xe.
« Lão công nghe ta giải thích được không... »
« Ta không muốn nghe,ngươi mau tránh ra đi »
Liêu Kính Hàn lạnh lùng không muốn nhìn đến Tống Hàm Nghi,tất cả chỉ là giả dối,nếu nàng trở về trể hơn sẽ nhìn thấy cảnh tượng gì đây,có lẽ vượt xa sự tưởng tượng của mình,nàng không muốn tiếp tục làm kẻ ngu ngốc thừa biết bị người ta lừa dối vẫn im lặng coi như không có chuyện gì,Tống Hàm Nghi ánh mắt đỏ ửng đi đến bên cửa xe muốn mở cửa thì Liêu Kính Hàn đã chạy xe đi mất,nàng không biết Liêu Kính Hàn trở về từ lúc nào và đã nghe được bao nhiêu chuyện,nhưng nàng hoàn toàn không có ý định tiếp nhận tình cảm của Thiệu Duy,hắn đi đến bên cạnh an ũi nàng.
« Ngươi đừng lo lắng,ta sẽ giải thích chuyện này với nàng,tin tưởng nàng sẽ không hiểu lầm ngươi »
« Không cần ngươi đi về đi »
Tống Hàm Nghi mệt mõi xoay người đi vào nhà,tâm trạng của nàng rất tồi tệ không muốn nói chuyện với hắn nữa,để hắn đi giải thích thay thì sự việc càng tệ hại hơn,nàng gọi gần chục cuộc điện thoại nhưng Liêu Kính Hàn vẫn không chịu bắt máy,thậm chí còn khóa máy,nàng thất thần ngồi trên sofa lặng lẽ rơi nước mắt,có lẽ Liêu Kính Hàn rất hận nàng,có lẽ sẽ rất đau lòng và thất vọng,chính vì biết như thế nên nàng đã dừng lại đúng lúc,cứ nghĩ che giấu thì Liêu Kính Hàn sẽ không phát hiện ra việc này,thật không ngờ lại xảy ra tình huống đáng tiếc,việc này cũng là do nàng không chịu thành thật từ trước,hiện tại muốn giải thích sợ là Liêu Kính Hàn không muốn nghe nữa.
Liêu Kính Hàn ngồi trong quán bar uống rượu một mình,nàng quá mệt mõi không muốn làm thêm điều gì nữa,hiện tại chỉ muốn tự chuốc say mình,Tống Hàm Nghi cho nàng hy vọng rồi nhẫn tâm cướp đi,trước kia nàng hạnh phúc thế nào khi Tống Hàm Nghi đồng ý lời cầu hôn của mình thì bây giờ nhận lấy đau khổ bấy nhiêu,nàng làm tất cả cũng điều vì Tống Hàm Nghi,nàng có điểm nào sai tại sao Tống Hàm Nghi lại đối với nàng như thế,nếu không còn yêu nàng nữa thì cứ nói ra,vì sao phải chọn cách lừa gạt nàng,tiếng nhạc vang lên dồn dập hòa cùng rượu cồn trong người làm cho nàng đầu óc trống rỗng,uống hết mất chai rượu loại mạnh liền bất tĩnh nhân sự trên sofa,đến một giờ sáng thì Hứa Gia Văn mới tìm thấy nàng,tức giận đánh vào người nàng một cái.
« Kính Hàn,mau tỉnh lại,các ngươi xảy ra chuyện gì,Hàm Nghi thế nào lại khóc thê thảm còn nhờ ta dẫn đi tìm ngươi »
Hứa Gia Văn thở dài nhìn Liêu Kính Hàn say đến không biết trời đất là gì nữa,buổi tối Tống Hàm Nghi gọi cho nàng,giọng nói cũng mang theo tia khóc ý,nói là cả hai cải nhau sau đó Liêu Kính Hàn bỏ đi đến giờ vẫn chưa về,nhờ nàng dẫn đi tìm,vì nàng thường cùng Liêu Kính Hàn và Diệp Vũ An đi đến quán bar giải trí,còn Tống Hàm Nghi thì ít lui tới nơi này nên không biết phải đi đâu tìm,Tống Hàm Nghi và Diệp Vũ An vẫn còn đang đi khắp nơi tìm kiếm,nàng gọi điện cho Tống Hàm Nghi nói đã tìm thấy Liêu Kính Hàn,Hứa Gia Văn cảm thấy sự việc lần này có lẽ rất nghiêm trọng,Liêu Kính Hàn từ trước đến nay sức chịu đựng vượt xa người thường,bây giờ có thể biến thành như vậy có lẽ đã chịu đựng vượt quá giới hạn,người nào có thể bình tĩnh khi biết lão bà yêu thương phản bội mình đây,Tống Hàm Nghi đến nơi đau lòng ôm lấy Liêu Kính Hàn,nhìn đống vỏ chai trên bàn thì cũng biết Liêu Kính Hàn đã uống bao nhiêu rượu,ba người cùng nhau rinh Liêu Kính Hàn trở về nhà.
« Thật xin lỗi đã làm phiền đến các ngươi »
« Chúng ta là bằng hữu cần gì phải khách khí,nếu không còn việc gì bọn ta trở về trước,các ngươi có hiểu lầm gì thì sớm nói rõ đi »
Diệp Vũ An liếc nhìn Hứa Gia Văn,cả hai hiểu ý liền rời đi,dù không hiểu rõ chuyện gì xảy ra nhưng nhìn sơ thì họ cũng biết có lẽ Liêu Kính Hàn ức hiếp Tống Hàm Nghi,cho nên nàng mới khóc đáng thương như thế,chẳng lẽ huynh đệ của họ ra ngoài đi ăn vụng bị phát hiện hay sao,thật là oan uỗng cho Liêu Kính Hàn,nàng mới là người bị hại,Tống Hàm Nghi lấy khăn lau mặt cho Liêu Kính Hàn,lão công vì nàng làm rất nhiều chuyện,vậy mà nàng có thể vô tâm không hay biết,còn ở bên ngoài phát sinh tình cảm với người khác,kỳ thật nàng thường hay vắng nhà,dù Liêu Kính Hàn có nhớ đến nàng vẫn giả bộ như không,để nàng có thể an tâm thực hiện đam mê của mình,nàng thật sự đáng trách,chỉ biết trách Liêu Kính Hàn không dành nhiều thời gian cho mình,mà không chịu thông cảm cho đối phương.
Liêu Kính Hàn tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau,nhận ra mình trở về đây cũng không có nhiều kinh ngạc,nàng đi vào phòng tắm rửa mặt,trở ra liền đi tìm vali thu dọn y phục,ngôi nhà trước đây của nàng đã bán,hiện giờ đi nơi nào cũng được,chỉ cần không nhìn thấy Tống Hàm Nghi nữa là đủ,Tống Hàm Nghi trở về phòng nhìn thấy Liêu Kính Hàn đang thu dọn,nàng đau khổ choàng tay ra phía trước ôm lấy Liêu Kính Hàn.
« Lão công... »
Không có ai đáp lời nàng,chỉ có không gian an tĩnh và tiếng sóng biển,nàng biết Liêu Kính Hàn không muốn nhìn thấy mình,có lẽ bây giờ đang rất hận mình,nàng dán mặt mình vào lưng Liêu Kính Hàn,thấp giọng thì thầm.
« Ngươi còn nhớ từng nói cho dù ta có làm sai điều gì thì ngươi vẫn yêu ta hay không,ta xin lỗi vì đã làm tổn thương đến ngươi,nhưng người ta yêu chỉ có mình ngươi,nếu như ta yêu hắn thì ta đã tiếp nhận tình cảm của hắn,ta thừa nhận mình đã từng lừa dối ngươi...nhưng mọi việc không có như ngươi nghĩ,làm ơn đừng bỏ đi,ta không thể sống thiếu ngươi... »
« Ngươi không thật sự hiểu ta...ta có thể tha thứ cho bất kỳ lỗi lầm ngươi từng gây nên,nhưng không thể tha thứ khi ngươi luôn nói yêu ta mà lại lừa dối ta,từ trước đến nay ta luôn cho là ngươi thật sự yêu ta,cho đến hôm nay ta mới nhận ra đối với ngươi thì tình cảm vài tháng ngắn ngủi còn quan trọng hơn tình cảm nhiều năm qua mà ta dành cho ngươi...ta rất sợ có một ngày sẽ nhận ra người ngươi yêu đã sớm không phải là ta... »
« Không có,ta không có như vậy...ta yêu ngươi...ta chỉ cần có ngươi là đủ rồi...ta sẽ không bao giờ lừa dối ngươi nữa »
Tống Hàm Nghi không biết nên nói gì vào lúc này,nàng kéo Liêu Kính Hàn về phía mình,hôn nhẹ lên mặt đối phương một cái,nước mắt của nàng thắm ướt cả gương mặt,ánh mắt trở nên mơ hồ hơn không còn nhìn rõ mọi vật nữa,nàng thừa nhận mình đã sai lầm,không có tư cách xin tha thứ,nhưng nàng còn yêu Liêu Kính Hàn nhiều hơn nữa,nàng không thể đánh mất người mình yêu,Liêu Kính Hàn trầm mặc lau khô những giọt nước mắt trên gương mặt xinh đẹp diễm lệ.
« Có lẽ chúng ta nên tạm xa nhau một thời gian...ta muốn xác định lại tình cảm mà ta dành cho ngươi »
Tống Hàm Nghi lắc đầu liên tục,nàng không thể để Liêu Kính Hàn rời đi,nếu rời đi sợ là sẽ không trở lại nữa,Liêu Kính Hàn nhanh chống bỏ y phục vào vali lại bị nàng ngăn cản,nàng ôm chặt lấy Liêu Kính Hàn,từ bỏ cả tôn nghiêm để vang cầu.
« Làm ơn,ngươi muốn làm thế nào cũng được...nhưng đừng rời bỏ ta,đừng lãnh đạm với ta như vậy... »
Liêu Kính Hàn ánh mắt đỏ ửng,cố gắng kiềm nén không để mình rơi lệ,Tống Hàm Nghi khiến nàng đánh mất lòng tin vào tình yêu của cả hai,bây giờ cũng không biết Tống Hàm Nghi thật lòng hay giả dối,nàng không muốn tình yêu xen lẫn sự đa nghi,như vậy sẽ rất mệt mõi,nàng thở dài kéo vali rời đi,vào lúc này nàng muốn được an tĩnh,Tống Hàm Nghi thống khổ khi không thể ngăn được Liêu Kính Hàn rời đi,thà rằng Liêu Kính Hàn mắng chửi hay đánh nàng cũng không sao,ít ra vẫn tốt hơn là lãnh đạm đến đáng sợ như vậy.