Cả người Tần Ninh khẩn trương, cô không dám động đậy, ánh mắt cũng dần trở nên phiêu loạn.

Để che đậy sự chột dạ của mình, cô tùy tay chỉ vào một bài toán, "Hàn thúc thúc, bài này cháu không biết."

"Ừm."

Hàn Quân Vũ ra vẻ lạnh nhạt, lấy cây bút từ tay cô, sau đó viết lên tờ giấy nháp một công thức.

Tần Ninh nhìn anh đưa ngòi bút trên tờ giấy trắng hiện ra một đám số liệu làm cô hoa hết mắt, sau khi anh khoanh vùng đáp án, cô lập tức đi tra câu trả lời đúng trong tờ đề thi.

"Oa, Hàn thúc thúc, thúc thật lại hại nha."

Đáp án đó hoàn toàn chính xác.

Hàn Quân Vũ nhìn lướt qua đáp án mình phân tích, anh đã cố làm đơn giản nhất có thể.

"Tôi giải như này, nhìn có hiểu không?"

Tần Ninh chột dạ lắc đầu, đôi mắt màu hổ phách to tròn không chớp nhìn chằm chằm anh, giống như một con mèo nhỏ vừa làm chuyện gì sai trái, muốn tìm một cái hầm chui vào.

Bị cô nhìn chằm chằm đến khó chịu, anh theo thói quen khẽ đưa tay ra xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, đến lúc ý thức được hành động của mình, cánh tay cứng đờ.

Anh tựa hồ tức giận với chính mình, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo, môi mỏng mím chặt.

"Tôi sẽ giảng lại lần nữa, chú ý nghiêm túc nghe!"

"Dạ."

Giọng nói của anh trầm thấp, từ tính mà êm tai, truyền tới tai, lỗ tai Tần Ninh lúc này chỉ cảm thấy ầm ầm, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Tần Ninh tự nhủ với lòng phải coi Hàn thúc thúc như ba mình, không cần phải khẩn trương như vậy.

Nhưng cái não lớn nhất của cô hoàn toàn mất khống chế, cứ kêu ầm ầm như sắp nổ tung đến nơi, căn bản là cô đã không còn cách nào để bình tĩnh ngồi nghe anh giảng.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

Tim đập như trống dồn, mặt cô đỏ bừng.

"Nghe hiểu không?" Hàn Quân Vũ lạnh giọng hỏi.

Tần Ninh khẩn trương đến nỗi không nghe được anh nói cái gì, thì làm sao có thể hiểu cơ chứ.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch!

Giọng nói anh truyền đến tai khiến bộ não cô choáng váng, ánh mắt theo đó cũng trở nên mơ hồ.

Hơi thở của anh tiến vào vào ốc nhĩ làm bên tai nóng lên, hại cô đứng ngồi không yên.

"Hàn, Hàn thúc thúc, cháu, ừm, cháu có chút không thoải mái, cháu muốn về phòng nghỉ ngơi chút."

Cô líu lưỡi, nói còn không rõ từ.

Hàn Quân Vũ nhìn đôi má ửng đỏ của cô, anh lo lắng đặt mu bàn tay lên trán cô, cảm thấy nhiệt đôi có chút bất thường.

Đôi mắt lạnh lẽo của anh khẽ nhíu lại, cô vừa mới ra viện, không phải là lại phát bệnh đấy chứ?

"Có phải lại sốt rồi không, theo tôi đến bệnh viện."

Tiêu Tước đã nói cô cũng không thể phát sốt thêm nữa, nếu nhiệt độ tăng lên cao, thì có khả năng đầu óc gặp vấn đề.

"Không, không cần. Cháu, cháu quay về ngủ một giấc là sẽ tốt thôi ạ."

Tần Ninh đẩy cánh tay anh ra, hoảng loạn chạy ra khỏi thư phòng.

Hàn Quân Vũ không yên tâm, đi theo cô ra ngoài.

Đứng bên ngoài phòng ngủ của cô gõ cửa.

"Ninh Ninh, không thoải mái chỗ nào thì hãy nói với tôi, đừng có ngang ngạnh."

Ngữ khí lạnh lẽo của anh lúc còn ở thư phòng đã bị tiêu tán lên chín tầng mây, giờ phút này đây, trong giọng điệu chỉ còn lại sự quan tâm dịu dàng dò hỏi cô, còn lộ ra vài phần ôn nhu.

"Hàn thúc thúc, cháu muốn ngủ."

Tần Ninh chạy vào toilet dùng nước lạnh hất lên mặt, cuối cùng cũng có thể làm giảm độ nóng trên khuôn mặt xuống, sau đó cô khẽ hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần.

Thấy Hàn thúc thúc quan tâm hỏi mình như vậy, cô cảm giác có chút áy náy trong lòng, liền đi ra mở cửa.

"Hàn thúc thúc, có thể điều hòa trong thư phòng mở cao quá. Giờ cháu không nóng nữa rồi."

Để chứng minh mình không có bị sao, cô nở một nụ cười thật tươi, sau đó với lấy bàn tay to của anh, đặt lên cái trán trơn bóng của mình.

Hàn Quân Vũ nhíu mày, thư phòng căn bản là không có mở điều hòa!

Mu bàn tay đặt trên trán cô, khi chắc chắn nhiệt độ cơ thể cô bình thường, anh mới có thể giảm bớt lo lắng, nhưng tay anh lại luyến tiếc không muốn rời đi, từ tốn chuyển tay đến chỗ khác trên mặt cô.

Xoa xoa gương mặt cô, một cô gái mười bảy tuổi có khuôn mặt nhỏ tinh xảo như búp bê Barbie, mặt đầy collagen, trắng mịn, mềm mềm làm anh không muốn buông tay.

Lòng bàn tay của người đàn ông này rộng lớn, có hơi nóng, nhưng đâu đó cô vẫn cảm nhận được vài phần lạnh lẽo quen thuộc, chỉ cần để trên khuôn mặt nhỏ là có thể ngăn cản được mọi tầm nhìn của cô.

Khuôn mặt cô tươi cười, đôi mắt màu hổ phách sáng như sao trời, "Hàn thúc thúc, cháu thật sự không sao, thúc tin cháu đi a."

Hàn Quân Vũ nhếch môi, khẽ nâng khuôn mặt cô lên, nhẹ nhàng ép vào làm ngũ quan trên khuôn mặt cô hơi hơi nhăn lại, các đặc điểm trên gương mặt co lại thành một đoàn.

Tần Ninh cảm giác được hơi lạnh tỏa ra từ người anh đã tiêu tán đi rất nhiều, trong đôi mắt sâu thẳm kia cũng không còn vẻ lạnh lẽo xa cách nữa, sự căng thẳng lo lắng trong lòng cô mấy hôm nay cũng theo đó buông xuống.

Khuôn mặt nhỏ bị anh xoa đến biến hình đổi dạng, hai má cô phồng lên, thở phì phì trừng anh.

Giây tiếp theo, anh đưa tay lên che mắt cô lại, sau đó đặt một nụ hôn lên trán cô.

Ánh mắt thuần túy sạch sẽ quá mức của cô khiến anh mất kiểm soát, muốn gần cô nhiều hơn nữa, nhưng tất cả những điều này, nếu tiếp tục thì sẽ biến anh thành một tên tội phạm.

"Ninh Ninh, ngủ ngon."

"..."

Đây là nụ hôn chúc ngủ ngon của anh sao.

Nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông đang rời đi, Tần Ninh liền xoay người đóng cửa lại.

Cô tựa lưng lên tường, đưa tay sờ lên chỗ mà anh vừa hôn, nhận ra bản thân cũng không hề ghét loại tiếp xúc này.

Đột nhiên Hàn thúc thúc lại làm những hành động thân mật như vậy, có phải trong lòng thúc ấy, cũng không hề chán ghét cô?

* * *

Việc nghỉ học do sinh bệnh đối với Tần Ninh riết cũng thành quen, mà không phải chỉ thành quen nguyên với Tần Ninh không, cả bạn học cô cũng dần thấy chuyện này là bình thường.

Cho nên lúc cô đi học lại, mấy người bạn trong lớp cũng không ai để ý lắm.

Tần Ninh ngó nhìn bàn học, thấy một sấp tài liệu ôn thi đặt trên bàn, cô cũng không dám đi tới.

Quá khủng bố!

"Tần Ninh, giáo thảo* trường chúng ta tới tìm cậu đấy!"

(Giáo thảo: Người đẹp trai nhất trong trường, xứng đáng với hoa khôi)

Không biết là ai nói, làm ánh mắt mọi người xung quanh đều hướng lên người Tần Ninh, trong số đó có kẻ ghen ghét có người hâm mộ.

"..."

Tần Ninh đột nhiên bị người khác nhìn chằm chằm, có chút không hiểu được, ngẩng đầu lên liền thấy một nam sinh đứng trước cửa lớp học.

Đứng ở hành lang dài, Tần Ninh nghi hoặc nhìn Hàn Tử Câm.

Lần trước cô không cẩn thận đã đụng phải cậu ta một cái, lúc đó cậu ta đã tốt bụng đỡ cô, không phải hôm nay lại lấy lí do đó mà tới tìm cô ăn vạ, gây phiền toái cho cô đấy chứ?

Tần Ninh mở rộng bộ não, nghĩ đến tất cả mọi khả năng có thể xảy ra, trong mắt có sự phòng bị đối với cậu ta.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"

"Nghe nói cậu bị bệnh, lâu lắm rồi mới quay lại trường học." Hàn Tử Câm đè nén sự lo lắng, cố gắng để giọng điệu mình có thể điềm đạm nhất.

"Có phải là do sắp thi, nên cậu học quá sức không?"

"Đúng nha!"

Tự nhiên lại được người khác quan tâm hỏi thăm, Tần Ninh vô cùng cảm kích, sự phòng bị cũng theo đó mà buông xuống.

Nhưng suy cho cùng thì cô và cậu ta cũng không phải là người thân thích, nên cô vẫn duy trì khoảng cách một mét với cậu ta.

Tự dưng cậu ta hỏi vậy, làm cô lại nhớ đến đống bài thi dày cộp đang chờ mình, cô đau đầu nhăn khuôn mặt nhỏ lại, hàng lông mày đẹp theo đó cũng nhăn lại thành bánh quai chèo.

Có lẽ lời Giang Bội nói thật sự đúng, cô không thích hợp với việc học hành, nên cố gắng dưỡng sức khỏe tốt lên thì hơn.

Nhưng mà, cô không cam lòng!

"Đây là bút ký mà tôi đã sửa lại, có lẽ sẽ hữu ích đối với cậu."

(Bút ký: Ai học văn sẽ biết)

Hàn Tử Câm dù sao cũng chỉ là một thiếu niên tầm thường, nên có nhiều cảm xúc lẫn lộn như vậy, cậu ta đương nhiên là vô pháp che giấu.

Lúc cậu ta lấy notebook ra, tuy đã cố gắng che giấu sự khẩn trương trong lòng, nhưng bên tai vẫn đỏ ửng, ánh mắt trốn tránh.

Tần Ninh nghi hoặc, không dám tiếp nhận, "Cậu đưa notebook cho tôi, vậy cậu dùng cái gì?"

"Đây là tôi.."

Hàn Tử Câm dừng lại, cậu ta không thể nói mình là vì cô nên mới cố ý làm quyển notebook này, vẻ mặt bình tĩnh chỉ tay lên trán, "Tôi làm bài không cần bút ký, chỉ cần bộ óc này là đủ."

"..."

Tần Ninh chớp mắt, có lẽ học bá và học tra khác nhau.

Thực sự chính là như vậy.. Đau tim!

"Hàn Tử Câm, tôi không thể lấy notebook của cậu được."

"Vì cái gì?" Hàn Tử Câm khó hiểu, ngữ khí có chút sốt ruột, "Chúng ta là bạn đi, nếu đã là bạn rồi, quyển notebook này cũng chẳng có gì đáng giá, cậu không cần nó, thì tôi lập tức sẽ đem vứt bỏ."

Thấy cậu ta chuẩn bị ném quyển notebook vào sọt rác, Tần Ninh chạy nhanh tới ngăn cản, giật lấy cuốn notebook.

"Đừng, tôi nhận."

Nhìn quyển notebook nằm gọn trong tay cô, Hàn Tử Câm mới cảm thấy mỹ mãn, "Cậu cứ xem nó trước đi, nếu có gì không hiểu, cậu cứ hỏi tôi qua Wechat, để tôi kết bạn Wechat bới cậu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play