Tần Ninh thật sự không muốn uống thuốc, cô chạy đến bên người Hàn Quân Vũ, cánh tay nhỏ ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng.

"Hàn thúc thúc, từ nay cháu sẽ rèn luyện thật nhiều, sức khỏe nhất định sẽ khá lên. Nên đừng bắt cháu uống mấy thứ thuốc đó, được không?"

"Vì cái gì mà không uống?"

Hàn Quân Vũ mắt lạnh nhìn đôi tay nhỏ của cô đang bám chặt lấy cánh tay mình, sắc mặt u lãnh, ngữ khí nghiêm khắc.

"Ninh Ninh, tôi đã dặn em, đừng dựa gần vào đàn ông như vậy!"

"..."

Nhìn sắc mặt lạnh lẽo của anh, cô sợ hãi buông cánh tay anh ra, quay đầu nhìn bát thuốc trên tay dì Trương, cảm thấy mình như chuẩn bị rơi vào vực sâu không đáy.

Chỉ cần cô đồng ý uống bát thuốc đầu tiên này, thì khẳng định về sau sẽ còn có rất nhiều, rất nhiều những bát thuốc tiếp theo chờ đợi, giống như một khi cô đã chấp nhận nhảy xuống vực sâu, nhất định sẽ bò không ra.

Cô cắn cắn bờ môi hồng phấn, lại lần nữa đưa tay lên nắm ngón tay út của anh, trông cực kỳ giống một con mèo nhỏ đang tìm cách lấy lòng, có ý xấu.

"Mấy loại thuốc này rất đắng, hơn nữa mỗi lần cháu uống xong, cổ họng đều bị ám bởi mùi vị của nó."

Đây có thể miễn cưỡng coi là một lý do, nhưng vì sức khỏe của cô, việc này dù gì cũng không thể thương lượng được.

"Dì Trương, đi lấy thêm một cái bát khác." Mặt anh không chút biểu tình, đẩy tay cô ra, trên người tỏa ra vài tia lạnh lẽo.

"Vâng.."

Tuy rằng dì Trương không rõ anh có ý gì, nhưng bà vẫn nghe theo sự phân phó, đi lấy một cái bát nhỏ khác ra.

Hàn Quân Vũ đổ một nửa thuốc vào cái bát khác, không chút do dự ngửa đầu, uống bằng cạn đống thuốc trong cái bát nhỏ.

Toàn bộ quá trình uống thuốc, khuôn mặt đẹp trai của anh vẫn luôn một mực giữ vẻ lạnh lùng.

Trong lòng Tần Ninh hoài nghi, có phải một nửa số thuốc anh vừa uống, đã bị đóng băng hết mùi vị rồi?

"Ninh Ninh, uống nhanh lên!"

"..."

Tần Ninh hậu tri hậu giác, phải mất hồi lâu sau cô mới phản ứng lại được, anh đã uống một nửa thuốc của cô.

Trong lòng khiếp sợ, đôi môi trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhăn lại thành một đoàn.

Anh mời cô uống thuốc theo cách này, cô làm sao có thể không uống chứ!

Cô bẹp bẹp miệng, đôi mắt to ủy khuất chớp chớp, động tác cực kỳ chậm chạp bưng nửa bát thuốc kia lên.

Nghĩ đến anh uống một liều hết nửa bát thuốc đắng mà không hề chớp mắt, cô hít sâu một hơi, thể hiện bộ dáng anh dũng hy sinh, nhưng thực chất là đang đem đầu ra pháp trường để giặc chém.

Ngửa đầu uống xong một ngụm, hàng lông mày đẹp của cô nhăn thành cái bánh quai chèo.

Quá đắng!

Cô phải uống thêm mấy cốc nước ấm, một hồi lâu sau mới chịu dừng lại.

Chân mày cô gái nhỏ nhíu lại, con ngươi màu hổ phách như đang cố cất giấu nước mắt, khuôn mặt trắng bệch hiện lên vẻ cay đắng, nhìn cảnh này anh có chút mềm lòng, nhưng sắc mặt vẫn lạnh như cũ.

"Hàn thúc thúc, về sau, cháu nhất định sẽ nghe lời, ngoan ngoãn uống thuốc. Nhưng, thúc không cần mời cháu uống thuốc như này nữa a."

Hàn Quân Vũ không quan tâm, trước sau vẫn luôn là duy trì khoảng cách với cô, ngữ khí đạm mạc, "Thuốc Tiêu Tước kê cho em đều là thuốc bổ, tôi đã hỏi qua hắn, cả kể tôi có uống cũng không ảnh hưởng gì."

"Nhưng, thuốc vốn có ba phần độc, ngộ nhỡ phản tác dụng thì làm sao bây giờ?"

"Về sau, nếu tôi không đi công tác, sẽ ở nhà uống thuốc cùng em, cho nên em đừng có chơi xấu giở thói lười biếng!"

"..."

Anh uống cùng cô như này, thì làm sao còn có thể lười biếng được nữa chứ.

Dùng xong bữa tối, anh lên lầu, đột nhiên quay người gọi cô.

"Ninh Ninh, làm bài tập chưa?"

Tần Ninh đang chuẩn bị ôm dì Trương đi tản bộ, bước chân lập tức dừng lại, khóe miệng giật giật.

"Hàn thúc thúc, chủ đề này sẽ khiến cháu tiêu hóa không tốt."

Hàn Quân Vũ phớt lờ vẻ mặt đáng thương của cô, sắc mặt lạnh thêm vài phần, "Bài tập về nhà hãy mang đến thư phòng tôi, tôi sẽ kiểm tra việc học của em."

Nếu muốn nuôi dưỡng cô tốt, thì nhất định việc học tập không thể sơ sẩy.

"..."

Hôm nay dạ dày cô khẳng định sẽ tiêu hóa không tốt!

Tần Ninh bất đắc dĩ, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, cầm một chồng bài thi đi đến thư phòng.

Lần trước khi bước vào căn phòng này, cô đã quá vội vã, nên không có chú ý tới thư phòng bài trí như nào.

Không gian thư phòng rất lớn, so với phòng ngủ cô thì nó lớn hơn nhiều, hai màu đen trắng đơn giản rõ ràng. Kệ sách vừa to vừa rộng, trưng bày từng cuốn sách ngay ngắn, đại khái phải lên tới một nghìn quyển sách.

Bên trái cửa sổ sát đất là một cái ban công, sau cửa sổ là hai cái ghế sô pha màu đen lớn, cô hướng ánh nhìn lên người Hàn Quân Vũ.

Trước mặt anh là một chiếc bàn lớn với các tập tài liệu được đặt ngay ngắn thẳng hàng, đèn bàn và máy tính cũng được sắp xếp gọn gàng, cách bài trí nghiêm ngặt này cũng đủ khiến người ta hiểu thái độ làm việc của anh.

"Lại đây."

Anh lạnh giọng nhổ ra hai chữ, khiến người ta mơ hồ cảm nhận được khí lạnh đang đầy ắp cổ họng anh.

Cô sợ tới mức co rúm hai vai, đi đến bàn anh.

Cũng không biết vì cái gì, từ sau khi cô nằm viện, thái độ Hàn thúc thúc đối với cô lúc nào cũng lạnh như băng, khiến cô sợ không dám tới gần.

Đôi khi cô da mặt dày cố ý tới gần anh, kết quả lại bị anh quát lớn, nên hiện tại cô thực sự rất sợ.

Chẳng lẽ cô đã làm gì đó khiến anh khó chịu, nhưng cô có làm gì đâu?

Tâm tình cô bắt đầu bực bội.

"Còn đợi tôi mời em ngồi xuống?"

Hàn Quân Vũ thấy cô nhìn mình đến ngây ngốc, thất thần như vậy khiến sắc mặt anh lại lạnh hơn vài phần.

Tần Ninh kinh ngạc hoàn hồn, nhận ra mình lại sắp bị anh ghét bỏ, chạy nhanh tới kéo một cái ghế dựa tới, sợ hãi ngồi xuống.

Hàn thúc thúc để cô ngồi đối diện anh như này để làm bài sao?

"Tôi có việc phải giải quyết, có gì không hiểu em có thể hỏi tôi." Anh lạnh giọng ra lệnh.

Ý tứ rõ ràng, bắt cô làm bài tập về nhà, sau đó để anh kiểm tra.

"..."

Tần Ninh tru cặp môi hồng phấn, hậm hừ phồng má, thầm oán trách trong lòng, nhưng lại không dám nói ra.

Làm bài trong bất an, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông trước mặt một cái, phát hiện khi anh tập trung làm việc, khuôn mặt lạnh lùng còn đẹp trai hơn bình thường rất nhiều.

"Còn không có ngắm đủ?"

Bị tầm mắt si mê của cô gái nhỏ này nhìn chằm chằm khiến cả người Hàn Quân Vũ bốc hỏa, cảm giác chỉ cần cô nhìn xuống dưới một chút nữa thôi, anh lập tức sẽ biến thành cầm thú!

"Cháu, cháu đang suy nghĩ."

Tần Ninh chột dạ chuyển tầm mắt, gương mặt đỏ ửng, cúi đầu che mặt.

Nhìn trộm mà bị phát hiện, đây chắc chắn là chuyện đáng xấu hổ nhất trong kiếp này, không gì sánh nổi!

"Không nghĩ ra vấn đề gì?"

Hàn Quân Vũ tùy ý ngẩng đầu, phát hiện cô gái nhỏ đang khổ tâm nhìn chằm chằm bài thi, hàm răng vừa trắng vừa nhỏ cắn cắn đầu bút.

Đầu bút vẫn đảo đảo bên trong hàm răng trắng của cô, càng tô thêm sự hồng hào lên bờ môi căng mọng, nhìn thực sự lóa mắt.

Không có cố tình tạo ra tiếng động hay ám chỉ điều gì, nhưng đôi mắt đơn thuần sạch sẽ lại lộ ra vẻ nghiêm túc, hiển nhiên là cô đang tự hỏi vấn đề về bài toán này, đây chắc chắn chỉ là một động tác nhỏ mà cô vô thức thực hiện.

Một cơn nóng từ bụng dưới trào lên, Hàn Quân Vũ đột nhiên cảm thấy cổ họng khô rát.

Lười biếng kéo kéo cà vạt, lại cởi mấy cúc áo sơmi, nhưng thân thể khô nóng vẫn không chịu hạ nhiệt đi chút nào.

Với khoảng cách như vậy anh vẫn có thể ngửi thấy vị đắng thoang thoảng của thuốc xen lẫn hòa quyện với mùi hương ngọt ngào từ sữa tắm, đây là một loại hương vị khiến người khác phải trầm luân, anh mất khống chế hít sâu một hơi.

Đáng chết!

Hàn Quân Vũ cáu kỉnh trong lòng, muốn nhảy dựng lên túm cô gái nhỏ gây chuyện này ném ra khỏi thư phòng.

Nhưng là, do anh tự mang phiền toái gọi người đến, cho nên trong lòng càng buồn bực.

Một ngọn lửa khô nóng cháy lên, và với sự tự chủ mạnh mẽ, áp lực của ngọn lửa đã giảm xuống.

Hàn thiếu là kiểu người bên trong càng mãnh liệt thì bên ngoài lại càng bình tĩnh.

Mấy năm nay phải lăn xả trên thương trường, trải qua bao nhiêu mưa gió, bất luận trước mặt là kẻ nào, anh cũng có thể tự mình che giấu cảm xúc một cách hoàn hảo nhất.

Đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh như băng của anh hỏi, Tần Ninh sợ tới mức hàm răng run lên, kẽo kẹt một tiếng, cắn rớt bút bi.

"..."

Hàn Quân Vũ cảm giác chỗ bành trướng nào đó có hơi đau.

"Khó, không nghĩ được."

Tần Ninh nhìn chằm chằm bài toán mất nửa giờ còn không giải ra, cắn bút bi.

Rõ ràng cô biết mọi ký tự Trung Quốc, biết đọc biết viết và hiểu nghĩa, nhưng tại sao khi chúng được liên kết đứng cạnh nhau, cô lại không hiểu?

"..."

Gọi là một cô bé ngốc nghếch, cũng thật không hề bêu xấu cô chút nào!

Hàn Quân Vũ hít một hơi thật sâu, chờ phần dưới bình phục lại, anh mới tắt máy tính đi ra phía sau xem bài kiểm tra của cô.

Một cái bóng rũ xuống trước mắt, cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông chống bên cạnh cô, chiếc áo sơ mi màu đen bị cởi đến ba cái cúc, lộ ra cỗ mị lực của sự trưởng thành.

Cánh tay mạnh mẽ căng ra, để lộ xương quai xanh quyến rũ và cơ ngực to lớn, lười biếng lại kèm theo chút mị hoặc.

Đột nhiên xộc lên mũi cô một mùi hương bạc hà dễ ngửi, trong phút chốc tim Tần Ninh đập nhanh hơn, không tự chủ được liền đỏ bừng mặt mũi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play