Editor: Mặt trăng nhỏ
Xe điện của Hướng Trường Không cũng bị mang tới cục cảnh sát, anh lấy xe nói với Từ Luyến đi bên cạnh: “Vậy tôi đi trước.”
Từ Luyến nhìn anh đẩy xe điện chuẩn bị rời đi, đưa tay cầm lấy túi giữ nhiệt ở cuối xe.
Hướng Trường Không không hiểu quay đầu lại nhìn cô: “Còn chuyện gì sao?”
“...” Giây phút này Từ Luyến thừa nhận, Trương Quả Nhi hình dung về anh rất đúng. Ánh mắt anh u buồn lại thâm thúy như chứa đựng cả giải ngân hà. Cô né tránh ánh mắt nói với anh: “Tôi vẫn cảm thấy anh nên đi bệnh viện kiểm tra một chút.”
Cô không biết vì gì mà bản thân lại trở nên càn quấy như vậy, anh đã nói không có việc gì. Quan trọng là người ta còn phải làm việc.
“Tôi thật sự không sao, lát nữa đi mua thuốc là được.”
Từ Luyến trầm mặc một lúc mới buông lỏng túi giữ nhiệt trong tay ra.
Hướng Trường Không nhìn cô một chút, nói câu: “Hẹn gặp lại” liền lái xe điện rời đi. Từ Luyến nhìn chằm chằm bóng lưng anh rất lâu mới quay người gọi xe về cửa hàng.
Trong tiệm rất bừa bộn, ngoài mấy ngọn nến rơi trên đất còn có một chiếc tủ trưng bày nhỏ bị hỏng. Món đồ tương đối khó thu thập lại chính là chậu hoa mà cô tự tay đập vỡ kia.
Mấy mảnh thủy tinh cùng sứ vỡ còn có thể giải quyết nhưng khắp nơi đều là bùn đất bị dẫm lên. Có lẽ toàn bộ tầng 1 đều sẽ phải quét dọn lại một lần rồi. Còn có chậu hoa Phúc Bồn Tử kia là cái mà cô thích nhất….
Cô phải đi mấy tiệm hoa mới mua được chậu Phúc Bồn Tử dáng dấp vừa tốt, màu sắc cũng rất chuẩn này. Hiện tại nó nằm ỉu xìu trên mặt đất, không biết là còn cứu sống được hay không.
Cô nhặt hoa từ dưới đất lên, dọn dẹp qua một chút. Chuẩn bị lát nữa mang tới tiệm hoa nhờ bà chủ ở đó chọn cho mình một cái chậu khác.
Cửa hàng của mình chắc phải đóng cửa hai ngày. Cũng còn may là trong tiệm còn có phòng làm việc riêng, sẽ không ảnh hưởng tới thời gian làm đơn đặt hàng của cô.
Cô lấy điện thoại ra, đang định gọi cho Trương Quả Nhi nói cô bé hai ngày tới không cần đi làm. Ngụy Nhất Thần lại gọi đến, còn là gọi video.
Đầu ngón tay Từ Luyến ấn một cái, tiếp nhận cuộc gọi.
“Từ Luyến, cậu không sao chứ? Tớ vừa nghe A Mao nói thằng Chu Binh kia đến tiệm làm loạn, cậu không bị thương chứ?”
Ngữ khí lo lắng của Ngụy Nhất Thần đối lập hoàn toàn với thái độ lãnh đạm của Từ Luyến. Cô cầm camera quay một vòng trong cửa hàng, hỏi hắn: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Ngụy Nhất Thần chửi một câu, nói với cô: “Cậy yên tâm, tổn thất trong tiệm tớ nhất định sẽ chịu, tớ đã mua vé về nước đi giải quyết tên Chu Binh kia rồi.”
Từ Luyến nói: “Tổn thất trong cửa hàng bọn họ đã bồi thường rồi, cậu phụ trách dọn dẹp sạch sẽ cửa hàng cho tớ đi.”
“Được được, cậu nói gì thì tớ làm đấy.” Ngụy Nhất Thần trước khi rời đi, đã nghĩ đến Chu Bình sẽ tìm mình trả thù. Toàn bộ quán bar đều đã thu thập ổn thỏa. Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Chu Bình lại đi gây sự với Từ Luyến, “Tớ cam đoan, loại chuyện như thế này sẽ không có lần sau.”
Từ Luyến không coi cam đoan của Ngụy Nhất Thần là thật, ngược lại cô càng khẳng định nhìn nhận trước kia của mình ---người với người không nên quá thân mật, nếu không sẽ xảy ra rất nhiều rắc rối. Dù cô đối với Ngụy Nhất Thần vẫn luôn một mực giữ khoảng cách nhưng trong mắt người khác bọn họ lại quá “Thân mật” mới gây ra phiền phức này.
Cô cúp điện thoại, nhìn thoáng qua cơm hộp trên quầy thu ngân.
Là buổi trưa hôm nay cô đặt cơm đùi gà.
Cô đi tới sờ qua, cơm đã nguội lạnh, bên trên hộp cơm đọng lại rất nhiều giọt nước. Không hiểu tại sao, trước mắt cô lại hiện ra khuôn mặt Hướng Trường Không, loại cảm giác khác thường kia lại xuất hiện một lần nữa. Cô ấn mở phần mềm đặt cơm trên điện thoại, lần đầu tiên tìm hiểu xem người giao cơm cho mình tên là gì.
Hướng Trường Không.
Cô đọc thầm cái tên này trong lòng, đánh giá năm sao khen ngợi cho anh.
Thoát khỏi ứng dụng, cô cầm hộp cơm đã lạnh lên, tìm một cái túi giấy lớn bỏ cây Phúc Bồn Tử vào. Khóa cửa hàng rồi lái xe rời đi. Cô đến trước tiệm hoa ở công viên Tinh Quang, muốn nhờ bà chủ ở đó mau chóng cứu cây hoa này.
“Không vấn đề gì, chỉ cần rễ cây không gãy là có thể sống rồi. Cô chọn một chậu hoa đi, tôi giúp cô trồng lại.” Bà chủ tiệm hoa là một cô gái trẻ khí chất dịu dàng. Hoa trong cửa hàng Từ Luyến đa số đều mua ở đây.
Từ Luyến nhìn một vòng, cuối cùng vẫn chọn chậu hoa giống như lúc đầu: “Cô chuẩn bị trồng lại rồi cứ để đây giúp tôi nhé, ngày mai tôi sẽ đến lấy.”
“Được” Bà chủ nhẹ nhàng gật đầu, lại nói với cô, “Lần trước mấy khối thạch cao tôi lấy ở cửa hàng cô đều đã bán hết, tôi định lấy thêm một ít nữa.”
Khối thạch cao Từ Luyến làm cho mấy tiệm hoa đều bán rất tốt, cửa hàng hoa ở công viên Tinh Quang đều đến tìm cô đặt hàng. Nhưng bởi vì cửa hàng của cô nhân lực có hạn nên thạch cao bán ra rất ít.
“Có thể, nhưng tháng này tôi đang làm một đơn đặt hàng nên có thể sẽ không có nhiều.”
“Vậy bây giờ tôi chỉ lấy một ít, chờ cô rảnh lại nói.”
Hai người thương lượng về số thạch cao và thời gian xong, Từ Luyến định về nhà. Nhưng đi đến cửa tiệm hoa, cô thấy con gái nhỏ của bà chủ còn ngồi ở đó vẽ tranh.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua, bạn nhỏ đang vẽ rừng hoa của Công viên Tinh Quang. Màu sắc rực rỡ tươi đẹp giống như tiên cảnh.
Cô vẫy vẫy tay với cô bé: "Nữu Nữu, tạm biệt."
Nữu nữu ngẩng đầu lên, cũng cười rồi vẫy tay với cô.
Từ Luyến tới nhà, liền đem cơm đùi gà đã nguội lạnh bỏ vào lò vi sóng làm nóng. Sau đó cô ngồi ăn ở phòng khách. Cơm đùi gà ở Ngọa Long cô đã ăn quá nhiều, hương vị cũng không có gì đặc biệt, chỉ xem là dễ ăn. Nhưng phần cơm hôm nay, Từ Luyến luôn cảm thấy hương vị không giống bình thường.
Là bởi vì đã nguội rồi làm nóng sao?
Từ Luyến cầm điện thoại mở app đặt hàng. Cô bình thường đều không nhận xét món ăn nào, nhưng hiện tại đột nhiên rất muốn bình luận một chút.
"Hôm nay đổi đầu bếp làm cơm đùi gà sao? Cảm giác ăn ngon hơn so với trước khi. Ngoài ra còn phải cảm ơn anh trai giao hàng hôm nay đã trợ giúp tôi."
Một lát sau, chủ quán đã trả lời cô: "Chúng tôi không có đổi đầu bếp. Có thể là do người giao hàng ấm áp khiến đồ ăn trở nên mỹ vị hơn nữa đó."
Từ Luyến: "..."
Hướng- ấm- Trường- áp- Không sau khi rời cục cảnh sát, liền gọi điện cho từng người giải thích, cũng bày tỏ sẵn sàng bồi thường tiền đồ ăn hôm nay. Nhưng vẫn bị khiếu nại. Hướng Trường Không cũng không quá để bụng chuyện này, kiên trì hoàn thành ngày làm việc của mình. Trên đường về nhà anh còn thuận tiện mua thuốc cho mình.
Bình thường lúc về nhà, mẹ anh đều đã ngủ, cho nên động tác của Hướng Trường Không rất nhẹ nhàng. Hôm nay vừa mở cửa, đã thấy mẹ đứng tại phòng bếp uống nước. Bà không bật đèn, nhưng Hướng Trường Không vẫn vô ý thức nghiêng nửa mặt bị thương đi: "Mẹ, con đã về."
Ông Thục Lệ vẫn như trước không hề trả lời, bà nhìn Hướng Trường Không một hồi mới thả cốc nước trong tay ra trở về phòng. Hướng Trường Không khóa chặt cửa lại, về phòng mình thay quần áo, thuận tiện kiểm tra luôn vết thương trên người.
Đầu gối cùng bụng anh đều có vết máu ứ đọng. Nhưng vết thương ở đầu gối nghiêm trọng hơn một chút, còn có thể nhìn thấy tơ máu. Anh chạm nhẹ một cái đã rất đau. Trước tiên Hướng Trường Không khử trùng rồi mới bôi chút thuốc. Hôm nay sự việc phát sinh quá đột ngột, anh cũng quên hỏi Từ Luyến tại sao những người kia lại muốn gây chuyện với cô. Nhìn qua Từ Luyến có vẻ khá lạnh lùng nhưng tuyệt đối sẽ không trêu chọc đến bọn họ. Anh đoán việc này hẳn là liên quan đến chàng trai mình gặp hai lần ở cửa hàng cô.
Nghĩ tới đây, Hướng Trường Không bật máy tính lên xem Weibo. Từ khi Hướng Noãn nói với anh Weibo của cửa hàng Từ Luyến, anh vẫn luôn chú ý. Cô hiếm khi đăng tin Weibo, chỉ khi ra sản phẩm mới hoặc cửa hàng có hoạt động ưu đãi gì Từ Luyến mới có thể phát một tin. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, chắc hẳn cô sẽ thông báo.
Hướng Trường Không quả nhiên nhìn thấy tin tức mới nhất trên Weibo của Từ Luyến.
MONSTER: Ngoài ý muốn, hôm nay cửa hàng xảy ra một chút chuyện nhỏ cần đóng cửa hai ngày. Mọi người lưu ý đừng ghé thăm nhé! Ngoài ra, cảm ơn người giao hàng hôm nay đã giúp đỡ tôi. Nếu bữa ăn của mọi người bị giao chậm, xin hãy tha thứ cho cậu ấy. [ôm một cái]
Ở bên dưới bài đăng, Từ Luyến để một bức ảnh. Là bóng lưng Hướng Trường Không. Nhìn qua có thể thấy đây là từ bên ngoài cửa tiệm xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh mà chụp. Hẳn là khách hàng vây xem ở bên ngoài gửi cho Từ Luyến.
Hướng Trường Không không nghĩ Từ Luyến thế mà lại đăng hình ảnh của mình lên Weibo. Càng không nghĩ đến cô sẽ viết xuống lời nói kia. Ở trong ấn tượng của anh, Từ Luyến là một người rất lạnh lùng, cao ngạo.
Xem ra ấn tượng của anh đối với cô vẫn là quá cứng nhắc rồi.
Bài đăng của Từ Luyến bên này thu hút rất nhiều người xem, Hướng Trường Không chỉ mở bình luận xem, không có chia sẻ cũng không bình luận gì. Weibo của anh đã không còn tiếp tục sử dụng, thi thoảng Hướng Trường Không chỉ ngẫu nhiên vào xem chút tin tức.
Nhưng không ngờ xem như thế, lại còn có người nhắn tin riêng cho anh.
Lúc đầu Hướng Trường Không không để ý, nhưng trong lúc anh xem bình luận ở Weibo của Từ luyến. Tin nhắn đã tăng thành năm cái, còn có xu hướng tiếp tục tăng thêm nữa.
Hướng Trường Không nhìn icon máy tính màu đỏ, cuối cùng ấn mở.
Vì yêu người phát điện hàng không: Hướng Trường Không, cậu còn dùng Weibo sao? Cậu nhanh vào nhóm chat nhìn xem, tên tiểu nhân Triệu Địch đang nói lung tung tin tức của cậu đấy.
Vì yêu người phát điện hàng không: Mẹ nó thật tức chết tớ rồi! Đêm hôm khuya khoắt thật muốn đánh người!
Vì yêu người phát điện hàng không: Trường A công của chúng ta sao có thể dạy ra cái đồ chơi như hắn!
Vì yêu người phát điện hàng không: Tớ ở trong nhóm giúp cậu chỉ trích hắn, rất nhiều bạn học khác cũng chỉ trích hắn! Lớp chúng ta vẫn là hướng về cậu!
Vì yêu người phát điện hàng không: Vừa đi nhấp một hớp bia, tỉnh táo hơn hẳn! Cậu vẫn đừng nên xem thì hơn! Cái loại ngu xuẩn Triệu Địch kia không cần để ý đến hắn ta!
Hướng Trường Không đọc xong tin nhắn, đại khái có thể đoán được Triệu Địch nói gì. Anh cùng mấy người bạn đại học cắt đứt liên lạc, ở trên nhóm chat cũng một mực không xuất hiện. Hướng Trường Không suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định mở biểu tượng chim cánh cụt trên mặt bàn.
Đã rất lâu không có ai nói chuyện trong nhóm chat, số lượng tin nhắn đã là 99+. Lúc Hướng Trường Không nhìn, tin nhắn vẫn còn đang tiếp tục tăng lên.
Được rồi ta là hoa khôi lớp: Trong nhà Hướng Trường Không xảy ra chuyện, người khác còn có thể không rõ, bạn học trong lớp chúng ta không ai là không biết cả. Kẻ tiểu nhân đắc chí đúng là làm người khác buồn nôn. Lúc trước nếu không phải Hướng Trường Không rời đi, cậu sẽ có được đề cử du học chắc?
Triệu Địch Địch Địch: Ha Ha, tôi cũng chẳng hiếm có gì chuyện đấy.
Heo nam hoàn mỹ: Ha ha, đúng cậu không hiếm là gì. Cậu chỉ rất vui vẻ nhận cơ hội đấy thôi.
Thầy giáo Đỗ: Được rồi, đừng ầm ĩ nữa. Việc này đúng là Triệu Địch không đúng.
Bên trong nhóm im lặng một giây.
Heo nam hoàn mỹ: Mẹ kiếp, Đỗ Tiểu Thiên nhóc con này, làm tôi còn tưởng là thầy giáo Đỗ tới, sợ muốn chết!
Hướng Trường Không nhịn không được cười một tiếng, vừa rồi anh cũng tưởng rằng thầy giáo Đỗ tới. Nghĩ đến thầy Đỗ, ý cười trên mặt anh lại dần thu vào. Thầy Đỗ cùng chú Hầu giống nhau, luôn cực kỳ vọng với anh. Có thể anh lại phải cô phụ sự mong mỏi của bọn họ.
Hướng Trường Không tìm Triệu Địch trong thành viên nhóm chat, đơn độc ấn mở khung chat cá nhân.
Triệu Định nhìn thấy ảnh chân dung Hướng Trường Không đang sáng, có chút ngoài ý muốn, hắn đoán lúc này tìm mình, hoặc là chất vấn vì cái gì nói xấu Hướng Trường Không trong nhóm chat. Hoặc là châm chọc hắn “ Cười cợt người khác không thành còn bị chỉ trích.” Hắn cười lạnh mở khung chat, sau đó phát hiện đều không giống mình nghĩ.
Hướng Trường Không chỉ hỏi hắn một câu.
“ Cậu vì sao lại làm ở công ty tài chính?”
Lời editor: Xin lỗi mn vì biến mất lâu quá. Kể ra thì cũng chỉ là lý do biện minh thôi. Nhưng đợt vừa rồi t bị ốm xong lại kiểm tra liên miên quá. Đang tranh thủ mấy ngày nghỉ ôn thi bù lại cho các c.
Thêm là câu cuối chương này anh nhà mình thâm sâu thật sự. T edit mà cười ngất luôn ý.