Đường Tâm Duyệt chỉ mang theo một chút hành lý như vậy, áo tắm hai mảnh đâu ra? Người ta là tới làm chính sự, không như Dụ Viên chỉ tới chơi.

"Này." Đường Tâm Duyệt bị Dụ Viên kéo đi, ở đằng sau nói, "Tôi không có mang theo áo tắm."

"Em có mang!" Dụ Viên vui vẻ trả lời.

Đường Tâm Duyệt nhìn dáng người Dụ Viên một chút, sau đó nhìn bản thân một chút: "Em xác định quần áo của em tôi có thể mặc? Size này không khớp a!"

Dụ Viên lập tức sửng sốt, trông như sắp rống ra.

Nhưng mà linh quang nàng chợt lóe: "Yên tâm nha, em có size của chị! Dù sao em cũng là người mang theo mấy rương hành lý a!"

Khi trở lại khách sạn, Dụ Viên mở hành lý ra rốt cuộc Đường Tâm Duyệt cũng hiểu tại sao nàng có thể mang nhiều đồ như vậy. Không khác gì dọn nhà, đúng vậy, đem theo cả figure.

Nhất thời Đường Tâm Duyệt á khẩu không nói được gì, bạn gái mà mình chọn, có khóc cũng phải tiếp tục yêu thương.

Thứ mà thành phố ven biển không thiếu nhất chính là bãi biển, vào thời gian nghỉ hè trời nóng bức, nghìn bước trên bãi biển đều là người. Đường Tâm Duyệt kéo kéo cái áo tắm hai mảnh Dụ Viên mang theo, ghét bỏ nói: "Hàng si đa mười đồng một cái mua ở ven đường sao?"

Dụ Viên chớp chớp mắt: "Mười đồng một cái cũng hiện rõ ngực eo mông của Đường tiểu thư, không có gì tệ hết nha! Vì chúng ta là người phải tiết kiệm mà!"

Đường Tâm Duyệt vô lực mà thở dài, tìm ghế dưới dù che nắng, nằm ngắm phong cảnh.

Nàng có chút không được tự nhiên, rõ ràng Dụ Viên là một cô gái đáng yêu mềm mại khả ái như vậy, tại sao đột nhiên như sắc lang, nhìn chằm chằm vào ngực và chân mình? Dáng người tốt có thể trách bản thân sao? Nàng còn phải trách Dụ Viên ngày nào cũng làm nhiều món ăn ngon, cho nên đường bụng nàng đã nông đi không ít.

Dụ Viên vốn chơi cùng Hành Cuốn, cả người Hành Cuốn đã ướt nhẹp, bên cạnh vây quanh một đống trẻ con. Nó rất tuyệt vọng, bổn bảo bảo là chó phú tam đại nổi tiếng, tại sao muốn vặt lông nó a ê!

Thấy Đường Tâm Duyệt vẫn bất động, Dụ Viên nhấc chân múp của mình chạy tới, dù có thịt thịt nhưng eo không béo thành thùng nước, chỉ trong phạm vi hơi béo cảm giác khá có đường cong.

Đường Tâm Duyệt đứng ở xa nhìn, cứ cảm thấy nhất định xúc cảm sẽ không tệ.

"Sao Đường tiểu thư không qua chơi cùng?" Dụ Viên ngồi xổm trên ghế nằm bên cạnh nhìn Đường Tâm Duyệt đeo kính râm giả bộ cao lãnh, "Lẽ nào Đường tiểu thư không thích chơi với em sao?"

Đường Tâm Duyệt ngáp một cái: "Chúng ta đến xem nhà, nhớ không? Không phải tới chơi cát."

Dụ Viên phồng má bất mãn: "Nhưng mà tới cũng tới rồi, quần áo cũng thay rồi, nằm không ở đây buồn chán biết nhiêu?"

Đường Tâm Duyệt vẫn không nhúc nhích, chơi a? Còn không bằng để nàng về vẽ!

Một kế không được Dụ Viên lại sinh ra một kế khác, nói thì chậm xảy ra thì nhanh, trong lúc đó đột nhiên tiểu trù nương vươn tay, dùng tốc độ nhân viên đánh kem, một trảo hướng về phía ngực Đường Tâm Duyệt, tập kích ngực thành công!

Đường Tâm Duyệt lập tức sững sờ tại chỗ, đầu óc trở nên trống rỗng, vọng tiếng lòng: Ngực mình bị tập kích?

Dụ Viên lập tức đứng dậy, sải chân chạy về phía Hành Cuốn, Đường Tâm Duyệt đẩy đẩy kính râm, bị tiểu trù nương tập kích, hình như nuốt không trôi a!

Vì vậy nàng đuổi theo Dụ Viên!

"Bị tôi bắt được em sẽ thảm!"

"Ế, còn lâu em mới tin Đường tiểu thư sẽ bắt được em a!" Dụ Viên vừa chạy vừa nhảy, xoay người ngoắc ngoắc, "Đường tiểu thư tới đây nha!"

Có lẽ nàng đã quên, thiên kim tiểu thư như Đường Tâm Duyệt, coi trọng nhất chính là vóc dáng và vẻ ngoài, cho nên Đường Tâm Duyệt thường hay tập thể hình, so với người tan tầm là về nhà coi anime như Dụ Viên, ngoại trừ tình huống đang làm bánh mà máy đánh trứng bị hư cần phải tự tay đánh trứng gà mà luyện thành tốc độ tay ra thì, thể năng khác vốn không có cách nào có thể so sánh với Đường Tâm Duyệt.

Chỉ cần ba phút, Đường tiểu thư đã bắt được Dụ Viên chạy loạn trên bãi cát, hiện tại cả người nàng đều là cát, trên mũi cũng có.

"Đường tiểu thư khi dễ chân em ngắn!" Dụ Viên chống hông cắn môi phẫn uất bất bình.

Đường Tâm Duyệt bắt được cánh tay Dụ Viên, hỏi: "Chân của Hành Cuốn còn ngắn hơn em, em từng trốn được nó à?"

Ở xa xa Hành Cuốn mơ hồ nghe thấy có người đang khen nó đẹp trai, chạy đến như ngựa hoang thoát cương, cát bay khắp nơi.

Dụ Viên nhìn dáng chó đang chạy tới, ủy khuất cúi đầu: "Đường tiểu thư ghét bỏ em..." Đôi mắt nhỏ có thần kia khổ sở đáng yêu, gió biển thổi qua ánh mặt trời rọi xuống, phảng phất cả thế giới không còn yêu nàng, nàng thất tình rồi.

Đường Tâm Duyệt ôm trán, đúng là không có biện pháp.

Đột nhiên nàng giang hai cánh tay, sau đó ôm lấy Dụ Viên, vê vê cánh tay, mềm như đang ôm gối.

Cho tới bây giờ Dụ Viên chưa từng ngờ Đường Tâm Duyệt sẽ đột nhiên chủ động ôm lấy mình như vậy, run lên một cái, mặt đỏ bừng như sắp xuất huyết.

"A... A a... Đường tiểu thư..."

"Tôi không bao giờ ghét bỏ em." Đường Tâm Duyệt thấp giọng nói bên tai Dụ Viên, "Không thôi làm gì có đồ ngọt ngon và thịt thịt xúc cảm tốt để bóp?" Nói xong còn vân vê eo Dụ Viên một cái.

Dù Dụ Viên cảm thấy, lúc Đường Tâm Duyệt vê thịt... thủ pháp có chút giống đang vân vê heo.

Dụ Viên lập tức phản công đánh lén lên eo Đường Tâm Duyệt, hai người chị sờ em một cái em sờ chị một cái, giống như khi bé đánh nhau với bạn cùng bàn.

"Eo của Đường tiểu thư thật mảnh!" Dụ Viên sờ soạng eo xong cho ra cảm nghĩ.

"Eo của em thô, thế nhưng sờ lên rất có xúc cảm!" Đường Tâm Duyệt tỉnh bơ.

"Đường tiểu thư có đường bụng! Hầy em cũng muốn có!"

"Tôi có là được, em phụ trách trắng trẻo mập mạp."

"Hâm mộ đôi chân dài của Đường tiểu thư ức hức hức."

"Chỉ hâm mộ chân dài thôi sao?" Đường Tâm Duyệt vẻ mặt kiêu ngạo chỉnh chỉnh vóc người, vóc người này đứng ở bãi biển đủ để du khách tới lui phải dừng chân liếc nhìn.

Dụ Viên hâm mộ nhìn Đường Tâm Duyệt: "Còn có khuôn ngực! Mông vểnh! Cổ thiên nga! Em cũng muốn!"

"Hai người đều như nhau nhìn sẽ chán, tôi phụ trách cao gầy đẹp, em phụ trách lùn mập tròn."

"Này là đang khen hay mắng em?" Dụ Viên nghiêng đầu tự hỏi.

Đường Tâm Duyệt mỉm cười: "Đương nhiên là khen rồi! Trên thế giới này người béo nhiều như vậy, nhưng tôi chỉ thích nhìn mỗi em!"

Kỹ thuật thả thính của Đường tiểu thư thật là cao, thoáng cái Dụ Viên đã cảm thấy trời sáng mây trong cả thế giới lại yêu nàng, ngay cả gió biển cũng thành vị ngọt, nếu như không có Hành Cuốn đột nhiên nhào tới móng vuốt bấu trúng nàng.

"Áo!" Dụ Viên kêu to một tiếng lập tức đánh vỡ hình ảnh tốt đẹp vừa rồi, Đường Tâm Duyệt buông tay, bất đắc dĩ vỗ lên đầu Hành Cuốn một cái: "Buông chân chó của em ra!"

Hành Cuốn ôm đôi chân thô của Dụ Viên wu wu gọi: Thịt thịt như thế xúc cảm tốt, bổn bảo bảo còn lâu mới buông! Dựa vào cái gì chị có thể sờ tiểu trù nương, bổn bảo bảo không thể?

Hành Cuốn tạo phản rồi, Đường Tâm Duyệt dùng tay mình búng móng vuốt của Hành Cuốn.

Đường tiểu thư không chịu động đậy hồi nãy đột nhiên trở nên hoạt bát, đuổi theo Dụ Viên xong giờ đuổi theo Hành Cuốn, nàng cảm thấy sau khi bắt được Hành Cuốn nàng phải cho nó ăn đòn, nói cho nó biết ai mới là chủ nhân.

So với Dụ Viên, Hành Cuốn còn ủy khuất hơn, thiếu chút nữa quên mất, bổn bảo bảo đã không còn là tiểu 'tông túa' duy nhất của chị.

Ở bãi biển có rất nhiều người, một số đắp cát một số chụp ảnh. Đường Tâm Duyệt bắt được Hành Cuốn liền cho ăn một trận đòn, các tiểu bằng hữu lại vây đến chơi với Hành Cuốn.

Dụ Viên lắc thân chen tới: "Nếu như chúng ta thu phí, sờ Hành Cuốn một cái năm đồng, ôm Hành Cuốn một cái mười đồng, chụp ảnh chung hai mươi đồng, thì không cần mở cửa hàng đồ ngọt nữa!

Hành Cuốn u oán nhìn hai người mưu đồ không hợp pháp, ờ, bổn bảo bảo đã suy đồi trở thành công cụ kiếm tiền cho hai người hả?

"Ý hay." Đường Tâm Duyệt đáp, "Vậy một lát tôi đi xem nhà, em ở lại đây thu tiền, vé máy bay của cả hai tôi không cho nữa, tự kiếm tiền mua vé nha?"

Dụ Viên mập mập lập tức ôm lấy Hành Cuốn mập mập, hai mập mập nương tựa nhau mà sống.

Sóng biển vỗ đến, rửa đi cát đất trên người, nước biển rất mặn, sau khi rửa xong da liền bóng bóng. Dụ Viên thích nghịch nước, Hành Cuốn cũng thích, Đường Tâm Duyệt thì thích nhìn cả hai nghịch nước.

Cảm giác này rất tuyệt, không người quen biết, có thể tùy ý làm xằng, không cần cố kỵ người và chuyện xung quanh, cũng không cần sống vì người khác nữa.

Nàng muốn nhanh chóng dọn đến đây, càng nhanh càng tốt.

Mùa hè trời chậm tối, Hành Cuốn chạy trên bãi biển mệt rồi, ngồi thành hàng với Dụ Viên xem mặt trời lặn.

"Chị xem chị xem, mặt trời lặn kìa, lý do Đường tiểu thư chọn bút danh là vì nghĩ đến cảnh đẹp mặt trời ngã về tây sao?" Dụ Viên chỉ về hướng mặt trời lặn, hỏi.

Đường Tâm Duyệt nhìn theo, lắc đầu: "Chỉ tiện tay gõ ra thôi."

"Sau này chúng ta sống ở đây, mỗi ngày đều có thể thấy mặt trời lặn rồi!" Dụ Viên tự mình nói, vừa sờ lông Hành Cuốn, "Thấy mặt trời lặn như thấy được Đường tiểu thư, mặt trời lặn là đẹp nhất!"

Đường Tâm Duyệt đứng dậy, vỗ vỗ lưng Dụ Viên: "Đi thôi, muộn rồi xem nhà không được."

Dụ Viên cũng đứng dậy, Đường Tâm Duyệt dắt Hành Cuốn, Hành Cuốn lại bạch một cái nằm xuống đất, vừa cào loạn: Không muốn, bổn bảo bảo không muốn về, bổn bảo bảo còn muốn chơi nữa!

Đường Tâm Duyệt lôi cả con về, bất đắc dĩ đây là bãi cát, dù mềm mại nhưng thỉnh thoảng có thể có sỏi đá, cấn một cái Hành Cuốn liền tru một tiếng.

"Hành Cuốn giống như chưa muốn về!" Dụ Viên lo lắng nói, "Nó còn muốn chơi thêm lát nữa!"

"Chơi quan trọng hay là xem nhà quan trọng?" Đường Tâm Duyệt hỏi, "Sau này còn có thể đến đây chơi mỗi ngày."

Dụ Viên gật đầu đáp lời: "Nhà quan trọng hơn! Nhưng mà làm gì Hành Cuốn Cuốn bây giờ?"

Đường Tâm Duyệt chỉ vào Hành Cuốn, nói: "Đứng dậy!"

Hành Cuốn vẫy chân làm nũng, còn nghiêng đầu bán moe: Không đứng!

"Có đứng hay không!"

Hành Cuốn cứ không đứng!

Đường Tâm Duyệt giận dữ, ngồi xổm xuống, khiêng Hành Cuốn lên lưng!

Dụ Viên và các tiểu bằng hữu ở bãi biển đều sợ ngây người! Hành Cuốn nằm trên lưng Đường Tâm Duyệt, bốn chân bị Đường Tâm Duyệt nắm, muốn giãy giụa cũng giãy giụa không được.

Mỹ nữ vác Husky, bức tranh này quá buồn cười rồi.

Dụ Viên đi theo sau, vừa đi vừa nhảy: "Đường tiểu thư chị có thể buông Hành Cuốn xuống không?"

"Tại sao?"

"Buông xuống, sau đó cõng em a!" Dụ Viên hâm mộ nhìn Hành Cuốn, "Em cũng muốn được giơ cao cao!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play