Đường Tâm Duyệt chặn ngang đoạt về, nếu như để cha mẹ em bé biết có một dì kỳ lạ an lợi truyện tranh bách hợp cho con gái mình, Dụ Viên có thể bị người ta vứt xuống máy bay không?
"Chị làm gì vậy!" Dụ Viên bĩu môi ủy khuất nhìn Đường Tâm Duyệt, rõ ràng mình đang an lợi tác phẩm của Đường tiểu thư cho người khác, tại sao Đường tiểu thư lại tức giận a!
"Cho nên em mang nhiều hành lý như vậy là để chứa mấy thứ này?" Đường Tâm Duyệt giơ giơ quyển truyện.
Dụ Viên đoạt lấy, dè dặt cất vào: "Chị nhẹ nhàng thôi, cái này được ký tên rồi đó!" Coi như là bảo bối, sợ bị hỏng.
"Nếu muốn ký tên, một trăm quyển cũng được." Đường Tâm Duyệt thờ ơ nói.
Dụ Viên ôm sách không buông tay: "Không thèm, quyển này được ký lúc chị còn gạt em mình không phải là Mặt trời lặn!"
Em bé bên cạnh vô cùng hiếu kỳ mà nhìn hai người, sau đó ngẩng đầu nói với người lớn: "Mama, con muốn xem quyển truyện kia!" Sau đó bị mẹ ngăn lại rồi.
Đường Tâm Duyệt đúng là không dám để Dụ Viên đi khắp nơi an lợi cho mình, lỡ như bị phụ huynh đánh thì làm sao?
Vì vậy dọc đường đi Dụ Viên chỉ có thể đọc truyện một mình, sau đó canh coi em bé bên cạnh có duỗi cổ qua nhìn lén hay không.
Đáng tiếc Hành Cuốn không có ở đây, nó bị Đường Tâm Duyệt gửi vận chuyển rồi.
Nói chung, hai người ra ngoài chơi không thể bỏ Hành Cuốn ở lại, vì Hành Cuốn lập chí muốn trở thành một con chó đi ngàn dặm.
Lúc Đường Tâm Duyệt và Dụ Viên xuống máy bay chờ Hành Cuốn, Hành Cuốn đã bị nhốt sắp chịu không nổi rồi. Dựa vào cái gì hai người có thể ngồi buồng thương gia mà bổn bảo bảo chỉ có thể bị vận chuyển vật nuôi mang đi a? Dù gì bổn bảo bảo cũng là một con chó bảo bối, dù là chó lai, nhưng giá trị con người của chủ nhân rất cao không phải sao?
Xuống máy bay cả con chó cũng có vẻ rầu rĩ không vui, ngồi xổm bên cạnh Đường Tâm Duyệt kêu một tiếng cũng không kêu. Em bé trên máy bay khi nãy, phi trường rộng lớn liền thấy cô bé lạch bạch chạy tới ngồi xổm trước mặt Hành Cuốn, sau đó ngẩng đầu mở to hai mắt vô tội hỏi Dụ Viên: "Đại tỷ tỷ, vừa rồi em từng nhìn thấy con chó này trong quyển truyện!"
Dụ Viên thích con nít nhất, sờ sờ đầu cô bé: "Đúng vậy đó đúng vậy đó!"
"Em còn thấy chị nữa!" Tiểu cô nương hồn nhiên mà cười.
"Còn ai nữa?"
Tiểu cô nương sợ hãi nhìn thoáng qua Đường Tâm Duyệt mặt không biểu tình mang kính râm vẻ ngoài cao lãnh, vội chuyển ánh mắt đi, đại tỷ tỷ này một chút cũng không đáng yêu, không hiền lành dễ gần như tiểu tỷ tỷ tròn tròn kia.
Dụ Viên kéo kéo Đường Tâm Duyệt: "Chị dọa tiểu bằng hữu rồi!"
Đường Tâm Duyệt dắt Hành Cuốn đi: "Có cách nào khác sao?"
Dụ Viên chạy chậm theo sau: "Ai da Đường tiểu thư đi chậm một chút, em không theo kịp, không theo kịp em sẽ lạc đường."
Đường Tâm Duyệt bước chậm lại, nhìn thoáng qua Dụ Viên, trông như đang nói: Ôi, bảo bảo thiểu năng của tôi!
Hành Cuốn ở sau lưng Đường Tâm Duyệt bước đi dáng vẻ hiên ngang, kia có là gì, người ta là con chó gặp qua liền nhớ, còn lâu mới giống như Dụ Viên nhòm ngó khắp nơi thấy mây ở thành phố ven biển mà cũng hiếu kỳ.
"Đường tiểu thư chúng ta đến khách sạn trước hả?" Dụ Viên hỏi.
Đương nhiên rồi, Đường Tâm Duyệt ngoắc một chiếc taxi, chạy thẳng đến khách sạn.
Khi Đường Tâm Duyệt vẫn là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Đường thị, ở vẫn là ở khách sạn năm sao, đi vẫn là đoan chính phong cách vẫn là tinh anh, Dụ Viên sùng bái đi ở sau, vào khách sạn mới phát hiện Đường Tâm Duyệt chỉ đặt một phòng.
Còn là phòng một giường lớn.
Việc này đối với Dụ Viên mà nói có thể coi như là phi thường chấn kinh.
"Một một một... giường?" Gương mặt của Dụ Viên lập tức đỏ bừng, các hình ảnh xấu hổ xấu hổ trong truyện tranh bách hợp hiện lên, vội vã che mặt, a, xấu hổ quá đi.
Đường Tâm Duyệt thì ngược lại, vẻ mặt bình tĩnh dường như không có bất cứ vấn đề gì, sau đó vỗ ót Dụ Viên một cái: "Đầu óc đen tối thấy chuyện đen tối!"
Lúc này Dụ Viên mới nghĩ đến, Mặt trời lặn của Đường Tâm Duyệt là một tác giả truyện tranh thanh thủy xứng danh, dường như chưa từng thấy hình ảnh không thích hợp nào trong truyện tiểu trù nương, hoàn toàn dựa vào phong cách vẽ và nội dung mà giành thắng lợi a!
Nghĩ như thế, nhất thời thở dài một hơi, xem ra truyện tranh trước đây Đường tiểu thư lấy đi của mình, chỉ xem thanh thủy, sớm biết chị ấy sẽ lấy về đọc, mình nên đặt mấy quyển 18+ ở trên cùng!
Kế hoạch nuôi dưỡng thất bại, Dụ Viên than thở mình nhìn không đủ xa.
Hành Cuốn thong thả bò trong phòng, hai người cứ đi tới đi lui, biển đâu? Tiểu tỷ tỷ chân dài áo tắm hai mảnh đâu? Thanh xuân nhảy nhót dưới ánh tà dương đâu? Vì sao đứng ở trong khách sạn ôm lấy cái giường liên tưởng đủ thứ a? Suy nghĩ của nhân loại chó chúng nó đúng là không thể hiểu được.
Đường Tâm Duyệt vén rèm cửa lên, đây là tầng 15, đưa mắt nhìn có thể thấy một vùng biển, nàng đặc biệt chọn khách sạn có phòng nhìn ra biển. Trước lúc đi đã tìm hiểu xong rồi, đây là thành phố trên một hải đảo, chỉ cần lầu đủ cao, đâu đâu cũng là phòng có cảnh biển.
Ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào trong, khiến sàn phòng biến thành màu vàng rực, trong không khí không có một hạt bụi, giống như thế ngoại đào nguyên rời xa thành thị ồn ã.
Là một nơi không tệ, thích hợp sinh sống.
Đường Tâm Duyệt ngoắc gọi Dụ Viên: "Đẹp chứ?"
"Đẹp." Dụ Viên đáp.
Đường Tâm Duyệt dựa vào cửa sổ chậm rãi nói: "Giá nhà ở đây chỉ bằng một nửa nhà của tôi, dù mua một tòa cao tầng ở khu phát triển vị trí địa lý cực kỳ tốt thì giá cả cũng không quá cao." Giá cả thế nào chỉ là tương đối với Đường Tâm Duyệt mà thôi, quỷ biết tiền lương bình thường vì mua một căn phòng cần kiệm ăn kiệm mặc bao nhiêu năm.
"Đường tiểu thư vừa ý căn nhà nào rồi hả?" Trong lòng Dụ Viên đột nhiên có chút chờ mong: "Đường tiểu thư thật sự chuẩn bị bỏ trốn với em! Gào gào gào thật kích động!
Đường Tâm Duyệt không nói gì, chỉ cảm thấy cuộc sống có chút bất đắc dĩ.
Vì có thể ở bên cạnh cô gái mình thích mà phải rời xa quê hương, vì làm một vài việc mình thích, thì giống như gây nên lỗi lầm to lớn nhất thiên hạ, phải tạm biệt với gia đình!
Bất quá chỉ là bạn đúng lúc thích một người con trai, mà tôi đúng lúc thích một người con gái, rõ ràng là không liên quan gì đến ai, lại phải để ý đến ánh mắt của rất nhiều người.
"Đường tiểu thư vì em, đáng giá sao?" Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên yên tĩnh, Dụ Viên thấp thỏm hỏi.
Có một số việc Đường Tâm Duyệt chưa từng nói, thế nhưng Dụ Viên đã biết Mặt trời lặn chính là Đường tiểu thư thì tất cả đều trở nên sáng tỏ. Trình tự của việc này hợp nhau đến thế, tựa như nội dung của tiểu trù nương, dưới sự phản đối cực lực của cha tiểu thư, tiểu thư đưa tiểu trù nương bỏ nhà trốn đến một thành phố ven biển, sau đó sống cuộc sống hạnh phúc.
Đột nhiên Đường Tâm Duyệt cười cười: "Em cũng đã từ bỏ một công việc ổn định như thế, tôi không làm chút gì thì thấy có lỗi với em."
Dụ Viên cảm thấy, mình thật sự là một người thông minh, từ ban đầu đã phát hiện sự dịu dàng của Đường tiểu thư.
Rõ ràng là một cô nương săn sóc như vậy a, thế mà tất cả mọi người đều cảm thấy chị ấy cao lãnh không hợp tình người, hừ, nhân loại ngu xuẩn!
Hành Cuốn sốt ruột đảo quanh trong phòng, chừng nào hai người mới đưa bổn bảo bảo ra ngoài chơi a!
Đột nhiên Đường Tâm Duyệt kéo cánh tay múp của Dụ Viên: "Đi, kiếm gì ăn!"
"A? Ăn cái gì? Có phải hải sản không! Được đó được đó!" Hai mắt Dụ Viên lập tức tỏa hào quang! Ngay cả Hành Cuốn cũng nhảy dựng lên, cảm giác nụ vị giác của mình sắp thăng hoa.
"Ăn hải sản gì!" Đường Tâm Duyệt cắt ngang hưng phấn của Dụ Viên, "Ăn đồ ngọt!"
"Hẻ?" Gương mặt Dụ Viên ngớ ra, chẳng lẽ đồ ngọt của mình làm không ngon, cho nên bây giờ Đường tiểu thư phải đổi thành phố tìm món ăn dân dã?
Đường Tâm Duyệt dùng một ánh mắt như nhìn thiểu năng bảo bảo mà nhìn Dụ Viên: "Ngốc! Biết người biết ta trăm trận trăm thắng a! Tôi tìm mấy cửa hàng đồ ngọt khá nổi danh ở đây, đi nếm thử đồ ngọt người khác làm có gì khác của em, như vậy mới có thể phát huy ưu thế phát triển thị trường a!"
Dụ Viên lúng ta lúng túng gật đầu, đây là bắt đầu chuẩn bị vì kinh tế tương lai sao?
Nàng bước đôi chân múp vội vàng đuổi theo: "Vẫn là Đường tiểu thư nghĩ chu đáo!"
Gió ở thành phố này mang theo mùi của biển, có hơi mặn, cũng rất thoải mái. Lỗ mãng Dụ Viên đi theo sau lưng Đường Tâm Duyệt hoàn toàn giống thiểu năng, cũng may Đường Tâm Duyệt là một người mang gps, đến chỗ nào cũng có thể dò được đường chính xác.
Một con đường phía sau sân vận động có mấy cửa hàng đồ ngọt và quán cafe, đều khá nổi tiếng, lắp đặt thiết bị vô cùng thanh lịch, khách khứa nối nhau không dứt. Cũng may đây là thời gian làm việc, ngoại trừ học sinh ra thì không có bao nhiêu người.
Cửa hàng Đường Tâm Duyệt bước vào là nổi tiếng nhất, sau đó trạch trong một góc, gọi thật nhiều loại bánh ngọt và trà sữa.
Nhân viên cửa hàng hiếu kỳ nhìn thoáng qua, hai cô gái gọi nhiều đồ ăn như vậy đúng là hiếm thấy. .
truyện kiếm hiệp hayĐường tiểu thư giơ tay nhấc chân đều mang theo phong thái thiên kim tiểu thư, mỗi cái ăn một miếng cũng không tính là chuyện quá đáng gì. Trong quá trình ăn không nói câu nào, thỉnh thoảng nhăn mày, thỉnh thoảng gật đầu, cứ như lãnh đạo đi thị sát.
Dụ Viên dè dặt hỏi thăm: "Đường tiểu thư?"
Đường Tâm Duyệt kéo Dụ Viên đến bên cạnh mình, trầm giọng len lén nói: "Tôi cảm thấy em làm ngon hơn! Không muốn ăn nữa."
Lời khẳng định bất chợt đến này khiến Dụ Viên nở hoa trong lòng, vội kéo Đường Tâm Duyệt ra ngoài: "Đường tiểu thư chúng ta đừng ăn nữa, thật vất vả ra biển chơi, chúng ta ra bãi cát a! À đúng rồi, về khách sạn thay đồ trước!"
"Này, tôi còn muốn đưa em đi xem cửa hàng và nhà a!" Bộ dạng của Đường Tâm Duyệt là một người nói chính sự, trước lúc đến cũng đã định hết tất cả rồi, nàng thật sự dự định song túc song phi với Dụ Viên sớm hơn một chút.
Chỉ có mua xong nhà và cửa hàng mới không còn nỗi lo về sau, bỏ nhà đi sống cuộc sống mình hướng tới a! Về phần chơi, đợi đến khi dọn tới đây rồi, cả hai có cả đống thời gian cho bản thân chơi bời thoải mái!
Dụ Viên không nghĩ nhiều như vậy, dùng hết sức lực kéo Đường Tâm Duyệt đi: "Em mặc kệ, em muốn xem Đường tiểu thư mặc áo tắm hai mảnh!"
===
Định hoàn trong tuần này, chắc đến cuối tuần là edit xong hết, còn giờ thì cứ mỗi ngày một chương như vậy.