Thương thế của Ngụy Vô Tiện không còn đáng lo nữa, hai người liền khởi hành từ Lịch Thành chạy về Vân Mộng.

Giang Trừng trong lòng nôn nóng, ban đêm ngủ không dưới mấy canh giờ liền thúc giục Ngụy Vô Tiện lên đường.

Ngụy Vô Tiện mấy ngày trước được Giang Trừng chăm sóc chu toàn, sau khi đã hết sốt cao thân thể liền khôi phục bảy tám phần. Giang Trừng cấp hỏa công tâm(*), hơn nữa chưa lành nội thương lại bôn ba mệt nhọc, vài lần vì không chịu đựng nổi mà ngã xuống trên đường.

(*)Cấp hỏa công tâm là gặp phải chuyện khó chịu nhưng không được phát tiết làm tâm sinh ra bệnh.

Ngụy Vô Tiện lo lắng, lôi kéo muốn cho hắn nghỉ ngơi một lát rồi hẵng đi nhưng Giang Trừng đều chỉ nói mình không sao.

Nhiều lần, Ngụy Vô Tiện cũng không thể khuyên, mắt thấy Giang Trừng không chịu đựng nổi, phải giả vờ vết thương của mình bị đau, mới có thể dụ dỗ Giang Trừng dừng lại nghỉ chân một chút.

Hai người khẩn cấp trở lại Vân Mộng đã là bốn ngày sau.

Vào trong thành Vân Mộng, thần kinh Giang Trừng một đường căng thẳng cuối cùng cũng có thể thả lỏng.

Lúc này đang rét đậm, phố xá phồn hoa náo nhiệt, đầy đường đèn lồng màu đỏ điểm xuyết không khí vui mừng.

Thoạt nhìn cũng không khác bình thường.

Hai người xuyên qua phố xá, Ngụy Vô Tiện nhìn xung quanh.

Liếc mắt một cái nhìn thấy ven đường một người bán kẹo hồ lô, vây quanh không ít trẻ con, chảy nước miếng nhìn kia xâu trái cây đỏ hồng, nhưng túi tiền trống trơn.

Ngụy Vô Tiện sờ sờ túi tiền mình, rỗng tuếch.

Hắn nhướng mày cười một cái, từ sau bổ nhào lên lưng Giang Trừng, một tay thuần thục mò vào trong lòng ngực Giang Trừng lấy ra mấy đồng tiền.

Giang Trừng giơ tay muốn cản, nhưng tay Ngụy Vô Tiện kia từ trên xuống dưới đều bọc băng gạc, hắn hơi chần chờ, Ngụy Vô Tiện đã nhanh chóng lẻn đến chỗ người bán hàng rong.

Còn khá mặt dày mà quay đầu lại nói với hắn: "Sắp đến nhà rồi, ngươi còn keo kiệt mấy văn tiền này làm chi?"

"..."

Giang Trừng ngẩng đầu nhìn nhìn hướng Liên Hoa Ổ.

Bọn họ sắp về nhà.

Quần áo Ngụy Vô Tiện rách rưới mà đứng giữa một đống trẻ con còn chưa cao đến hông y, hoàn toàn không cảm thấy mất mặt, chọn hai xâu, trả tiền, trong ánh mắt trông móng của đám trẻ mà cười hì hì đuổi theo Giang Trừng.

Giang Trừng nhéo hắn: "Ngươi từng này tuổi rồi còn ăn kẹo của trẻ con?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Mấy ngày trước ngươi bắt ta uống thuốc kia đắng đến muốn bỏ mạng luôn, không mua nổi mứt hoa quả thì ta ăn kẹo đường hồ lô còn không được à! Này, ngươi nếm thử xem, kẹo đường hồ lô ở Vân Mộng chúng ta vẫn ngọt hơn so với nơi khác nhiều!"

Giang Trừng không nhịn được mà gạt tay y: "Xấu hổ chết người, ngươi cách xa ta ra một chút!"

Ngụy Vô Tiện không buông tha, đưa xâu hồ lô đến bên miệng Giang Trừng bắt hắn cắn một viên rồi mới từ bỏ.

Trước ánh mắt ghét bỏ vô cùng của Giang Trừng, y cắn một ngụm hồ lô ăn đến vui sướng.

Một đường ra khỏi thành hướng đến vùng ngoại ô Liên Hoa Ổ, người càng lúc càng ít, dần dần có thể trông thấy hồ sen tĩnh lặng vào đông.

Rất nhiều lá sen khô vàng trên mặt nước, lộ một mảnh thưa thớt trơ trụi.

Nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc, Ngụy Vô Tiện vui sướng mà huýt sáo, truyền xa ra một mảnh nước bao la.

Giang Trừng lại cảm thấy có chút bất an.

Tựa như có cái gì không hợp lý nhưng không thể nói được.

Nhưng bốn phía xung quanh thật giống như bình thường, mùa đông trên hồ vốn ít cư dân đi lại, lá rụng nổi trên mặt nước, theo dòng nước trôi đi xa.

Bỗng nhiên, Ngụy Vô Tiện ở một bên nghi hoặc nói: "Mấy ngày nay sao không phái người vớt lá khô tàn này lên? Qua ít ngày nữa thì sẽ bị chìm xuống dưới đáy hồ đầy bùn mất."

Lời Ngụy Vô Tiện như một ánh điện xẹt qua, Giang Trừng nháy mắt ngây dại.

Đúng rồi, nương tuy rằng không yêu hoa thích trà như tỷ tỷ, nhưng cũng là một người lo liệu trong nhà từ trên xuống dưới gọn gàng ngăn nắp. Mỗi năm qua mùa hoa sen, mỗi ngày bà đều phải phái người tới dọn sạch lá vàng khô trên hồ sen.

Mùa hè năm sau hồ sen sẽ mênh mông ngàn hoa lá, là cảnh sắc khắp nơi khó gặp.

Kiếp trước hắn ở một mình tại Liên Hoa Ổ đã bao nhiêu năm, mùa đông đều mặc kệ để hồ sen héo tàn, chưa bao giờ có thời gian để lo liệu những việc này, chưa bao giờ được nhìn thấy lại hồ sen đẹp như hồi nương còn sống...

Hắn thế nhưng đã quên...

Trong đầu Giang Trừng trống rỗng.

Hắn lẩm bẩm tự nói: "Sẽ không đâu, Ôn gia sẽ không nhanh như vậy, bây giờ mới hơn bảy ngày... Trong thành cũng không nghe nói một chút động tĩnh, nhất định là nương đã nhiều ngày vội vàng tìm chúng ta mà đã quên làm."

Giang Trừng nắm chặt tay muốn khiến cho mình bình tĩnh lại, móng tay ngăm vào da thịt, nhưng vẫn không khắc chế được mà phát run.

Hắn cất bước chạy về Liên Hoa Ổ.

Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút cũng nháy mắt hiểu được, vội vàng đuổi theo đi: "Giang Trừng!"

Con đường này hai người đi qua mấy ngàn lần, chưa bao giờ từng có cảm giác sợ hãi bất an như thế

Đại môn ở ngay trước mắt Liên Hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện trong lòng càng thêm không yên, y đuổi sát vài bước một phen túm chặt Giang Trừng: "Giang Trừng, không hợp lẽ."

Liên Hoa Ổ có khi nào an tĩnh như thế, liếc mắt nhìn lại một bóng người cũng không thấy, cả giáo trường náo nhiệt cũng không có một xíu thanh âm.

Trong gió lạnh... Có mùi máu nhàn nhạt phảng phất.

Nỗi sợ hãi trong lòng Giang Trừng lúc này như che trời lấp đất, sao còn nghe thấy Ngụy Vô Tiện nói cái gì, bất luận là một chữ.

Hắn liều mạng hất tay Ngụy Vô Tiện.

Hắn phải đi vào. Đây là nhà hắn, bên trong có cha nương hắn!

Lúc này hai người cách cổng mấy trượng.

Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nức nở quen thuộc.

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, lập tức nghe ra âm thanh này không phải Giang Trừng.

Ngẩng đầu nhìn vào bên trong cánh cổng.

Máu trong người như nháy mắt đọng lại.

Ngũ sư đệ cứng còng đứng ở bên trong cánh cổng, trên người còn mặc bộ xiên y dơ hề hề khi ở núi Mộ Khê, chứng minh vừa mới một đường bôn ba mệt nhọc gấp gáp trở về, thậm chí chưa kịp thay quần áo.

Nước mắt trên mặt theo thân hắn không ngừng run rẩy rào rạt mà rơi xuống.

"Ngũ..." Ngụy Vô Tiện há miệng thở dốc, đứng hình, Giang Trừng nhân lúc này tránh khỏi nắm tay của y.

Ngụy Vô Tiện quát: "Giang Trừng!!!"

Ngũ sư đệ nhìn Giang Trừng đỏ mắt xông thẳng vào, đột nhiên bắt đầu kịch liệt mà lắc đầu, lại một chữ cũng nói không nên lời, nước mắt nước mũi theo sự sợ hãi chảy đầy mặt.

Tiếp theo, hắn giống như sắp hỏng mất, đột nhiên khóc lớn, biên khóc gào to với Giang Trừng: "Sư huynh đừng tiến vào! Đừng tiến vào! Đi mau! ĐI MAU!!"

Ngụy Vô Tiện nghe được trong lòng căng thẳng.

Giang Trừng lúc này đã rảo bước qua đại môn Liên Hoa Ổ.

Ngũ sư đệ hoảng sợ mà trừng lớn mắt.

Hắn không quan tâm mà mạnh mẽ bổ nhào vào Giang Trừng, dùng hết sức đẩy Giang Trừng ra phía ngoài.

Giang Trừng bị đẩy cái lảo đảo, hoảng hốt xuôi tai thấy một tiếng kêu vang.

Ngay sau đó, thân thể Ngũ sư đệ lảo đảo.

Giang Trừng nghe thấy hắn nói: "Sư huynh mau... đi... có... mai phục..."

Giang Trừng mờ mịt mà nhìn hắn, tựa hồ còn không biết đã xảy ra cái gì.

Hắn duỗi tay tiếp được Ngũ sư đệ lảo đảo tới chỗ hắn, ngón tay chạm đến một mảnh ấm áp.

"Sư đệ..."

Ngụy Vô Tiện xông lên thấy một màn này.

Lập tức đỏ mắt.

Trên mặt Ngũ sư đệ còn treo hàng nước mắt, mở to đôi mắt, giữa lưng có một mảng máu lớn nhìn đến ghê người.

Mũi tên đỏ trắng đan xen làm đau mắt Giang Trừng.

Kỳ Sơn Ôn thị.

Ức chế thống khổ khiến cho hắn kịch liệt thở hổn hển.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên ngẩng đầu, tàn nhẫn trừng mắt nhìn tu sĩ Ôn gia đang bao vây bọn họ. Tự biết mình cùng Giang Trừng khó thoát thân, nhấc chân hung hăng đá một người gần y nhất.

"Cha... Nương..." Giang Trừng miệng lẩm bẩm.

Bỗng nhiên, Giang Trừng trong lòng ngực bắt đầu trở nên lạnh băng, nghiêng ngả lảo đảo mà bò dậy, không để ý đến mũi kiếm nhắm đến, xông thẳng vào bên trong Liên Hoa Ổ.

Ngụy Vô Tiện gấp đến độ đá văng mấy người trước mắt, đuổi theo sau bảo hộ Giang Trừng.

Liên Hoa Ổ to lớn, đập vào mắt là thi thể khắp nơi.

Hắn liếc mắt một cái liền trông thấy hai cỗ thi thể.

Giang Trừng run rẩy môi, nháy mắt tâm như tro tàn.

Trên người dính đầy máu me cùng bùn đất, Giang Trừng không biết mình đi đến bên cha nương như thế nào, có lẽ là đi tới, cũng có lẽ là bò lại.

Ngụy Vô Tiện đi theo đoạn được một thanh kiếm, chốc lát toàn thân không biết thêm bao nhiêu vết thương, một thân quần áo rách nát giây lát đã bị máu nhuộm đỏ.

Vẫn còn gắng gượng đem Giang Trừng bảo hộ sau lưng.

Giang Trừng thường xuyên cảm thấy ở ngày tháng ở Vân Mộng trải qua quá nhanh.

Những ngày hắn ở Vân Mộng từ lúc sống lại tới này không nhiều lắm, có khi nhàn hắn thường đến chỗ Ngu Tử Diên, có lúc là ngồi ở bên người bà xem bà vấn tóc, chỉ điểm đệ tử, luyện kiếm tĩnh tọa.

Hắn từ nhỏ không học làm nũng, cũng không biết thân cận cùng người, nhiều lúc chỉ lẳng lặng mà ngồi.

Nhiều lần, Ngu Tử Diên luôn ngoài miệng mắng hắn, một người lớn như vậy không chăm chỉ luyện công mà đến bám lấy bà làm cái gì.

Nhưng mỗi một lần Giang Trừng tới, trên bàn đều sẽ chuẩn bị mấy món điểm tâm Giang Trừng thích ăn.

Giang Trừng nghe bà nhắc tới phụ thân vài lần, trên mặt luôn là thần sắc nhàn nhạt, nhưng không hề có nửa phần trừng mắt lạnh lẽo thường ngày.

Giang Trừng biết đầu giường của bà có hộp trang điểm đựng một cây trâm bạc, là khi hai người đính hôn phụ thân tặng cho, mặt trên khắc gia văn Vân Mộng, nhưng chưa từng thấy bà cài lần nào.

Nương hắn giữ vật đó như một phần trân quý, nhưng không chịu thừa nhận là mình động tâm.

Giang Trừng luôn muốn đời này, hắn phải cẩn thật bảo vệ bọn họ, tóm lại có một ngày, có thể thấy bọn họ hoàn hảo trở lại.

Cả nhà bọn họ có thể vui vẻ ở một chỗ.

Đời này không còn mong ước gì khác.

Nhưng trời cao đối với hắn quá mức keo kiệt.

"Cha, nương, hai người... lạnh không?"

Giang Trừng run rẩy sờ khuôn mặt lạnh băng của bọn họ, một mảnh bông tuyết rơi trên mặt Ngu Tử Diên, Giang Trừng nhẹ nhàng lau đi cho bà.

Vài bông hoa tuyết lại thật nhanh mà rơi xuống, dính vào máu đen, Giang Trừng càng lau càng nhiều, cuối cùng phát hiện bất kể như thế nào đều lau không sạch.

Từ yết hầu phát ra một tiếng rên rỉ nức nở, nước mắt rốt cuộc không nhịn được rơi xuống.

Giang Trừng thậm chí không biết nên hận ai.

Đời trước, hắn cố chấp mà đem hết thảy tội lỗi quy lên đầu Ngụy Vô Tiện, mang theo oán hận cùng bất bình sống qua vài chụp năm.

Một đời này... tự một tay hắn làm nên kết cục Liên Hoa Ổ hôm nay, làm hại chính mình cửa nát nhà tan, hắn sao có thể sống nổi?

Nếu cái gì cũng không thể thay đổi, sống lại một đời này còn có ý nghĩa gì?!

Ai tới nói cho hắn biết...

Giang Trừng mở ra lòng bàn tay, lòng bàn tay hiện lên huyết tuyến đỏ sậm trên đó, tựa như ở cười nhạo hắn không biết lượng sức.

Hắn nghĩ, đây nhất định là một cơn ác mộng.

Khi nào mới có thể tỉnh lại đây?

Ngụy Vô Tiện tay cầm kiếm càng thêm trầm trọng, trước mắt đã ngổn ngang mấy xác chết của tu sĩ Ôn gia.

Nhưng trong hận ý ngập trời trong lồng ngực lại không mảy may yếu bớt.

Ngụy Vô Tiện nghiến răng nhìn ra ngoài, nơi Ôn Triều đang ôm nữ nhân cười đến đắc ý.

Ôn Triều cũng không muốn nhìn bọn họ chết, hắn chỉ muốn xem bọn họ thống khổ, giãy giụa như con thú, cuối cùng phải nhận mệnh quy phục, thành thật cúi đầu làm chó.

Rốt cuộc, Ngụy Vô Tiện bị một đám tu sĩ Ôn gia ấn xuống mặt đất, y liều mạng giãy giụa nhìn sang Giang Trừng.

Trong lòng sinh ra một mảnh hàn ý.

Giang Trừng không chút nào phản kháng mà mặc người áp chế, đôi mắt chớp cũng không chớp mà nhìn hai cỗ thi thể trên mặt đất trong giây lát đã bị phủ bởi một tầng bông tuyết mỏng.

Người nằm đó là quan hệ máu mủ của hắn.

Giang Trừng hắn lại một lần không có nhà.

Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay rơi xuống trong sự phân chia, tất cả đều bị nhấn chìm trong huyết sắc.

Ôn Triều vung tay lên, đem hai người trói vào phòng chứa củi của Liên Hoa Ổ.

Ôn Triều đi trước, theo sau là Ôn Trục Lưu và Vương Linh Kiều, thấy hai người, liền nhịn không được vỗ tay cười to nói: "Một màn vừa rồi cũng thật xuất sắc nha!"

Nói rồi đi đến trước mặt Giang Trừng, dùng rồi tay vỗ vỗ mặt Giang Trừng, hài hước nói: "Còn muốn giết ta? Đến đây! Hừ, thật không biết lượng sức!"

Giang Trừng vẫn không nhúc nhích, phảng phất như không nghe thấy.

Ngụy Vô Tiện một bên hung hăng trừng mắt hắn.

"Ồ, còn dám trừng ta?" Ôn Triều cười lạnh, "Xem ra hai lão già Giang gia thật đúng là không biết quản giáo đệ tử nhà mình. Cũng được, nếu bọn họ đã chết, để Ôn gia ta đây thay bọn họ quản giáo một chút!"

Sau đó đem roi trong tay ném qua một bên: "Người đâu, lấy giới tiên của Giang gia ra đây!"

Một lát sau, liền có người đem một cái roi đưa lên.

Đó là giới tiên Giang gia nhà bọn họ.

Vết giới tiên vĩnh viễn không có cách biến mất, là hình phạt khiển trách đệ tử thập phần nghiêm trọng của các gia tộc.

Ngụy Vô Tiện từ nhỏ không ngoan, không ít khi bị Ngu phu nhân mắng chửi, nhưng cũng chưa bao giờ bị chịu hình phạt giới tiên này.

Trước mắt chỉ sợ là tránh không khỏi.

Ngụy Vô Tiện cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Ôn Triều, ánh mắt hết sức khinh thường: "Dùng giới tiên của Giang gia chúng ta, ngươi cũng xứng ư?!"

Ôn Triều giận đến hoá cười: "Để ta cho ngươi nhìn xem ta có xứng hay không."

Ngụy Vô Tiện cũng cười, mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm Ôn Triều.

Khi Ôn Triều không thể nhịn được nữa giơ tay vung xuống một roi, Vương Linh Kiều ở một bên bỗng nhiên nhu nhu mà cọ cọ cánh tay hắn, cười duyên nói: "Ôn công tử đừng tức giận. Ngụy Vô Tiện này không sợ quản giáo đã có tiếng khắp thế gia, chỉ sợ không sợ bị đánh."

Ôn Triều hừ một tiếng sửa sang lại quần áo, hỏi: "Vậy Kiều Kiều có diệu kế gì hay?"

Chỉ thấy ánh mắt Vương Linh Kiều dạo qua người Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng một vòng, kiễng chân đến sát bên tai Ôn Triều nhỏ giọng nói vài câu.

Ánh mắt Ôn Triều sáng lên, cười ha hả: "Thú vị!"

Ôn Triều sờ soạng trên eo Vương Linh Kiều một phen tựa như phang thưởng, ả tựa hồ thập phần thẹn thùng mà cười cười, lui sang một bên.

Ôn Triều đi đến trước mặt Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng lắc lắc giới tiên, mặt mang vẻ đắc ý: "Ngụy Vô Tiện, ngươi xem cho kỹ đây."

Ngụy Vô Tiện biểu tình rùng mình.

Ôn Triều đột nhiên giơ roi trong tay lên, làm bộ muốn quất Ngụy Vô Tiện.

Nhưng nửa đường đột nhiên chuyển hướng, sát trước ngực Ngụy Vô Tiện, một rồi này đánh lên người Giang Trừng.

Giang Trừng đau đến giật nảy, trên mặt vẫn là một bộ vô tri vô giác như cũ.

Ngụy Vô Tiện tức khắc trừng lớn mắt, vẻ mặt phẫn hận, quát: "Ôn Triều! Ngươi dám động vào hắn!"

Ôn Triều thấy thần sắc y, tức khắc cười ha ha lên: "Chơi vui lắm!"

Nói một câu lại vụt thật lên người Giang Trừng, một vệt máu nháy mắt thấm ướt mảnh vải rách nát mặc trên người.

Giang Trừng kêu cũng không kêu một tiếng, Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy đầu tim một trận co rút đau đớn.

"Đệt! Ôn Triều! Ngươi có gan thì quất ta đi!! Quất ta đây này!!"

Ngụy Vô Tiện giãy giụa cố thoát khỏi dây trói, biết rõ biểu hiện của mình càng hận càng thống khổ, thì cái tên khốn kiếp Ôn Triều này nhất định càng sẽ tra tấn Giang Trừng, nhưng y căn bản không khống chế được sợ hãi và thống khổ.

Liên Hoa Ổ không còn, y chỉ còn lại Giang Trừng.

Nhìn Ôn Triều cười lạnh dương tay lại quất xuống một roi, Giang Trừng đau đến nửa hôn mê, trong mắt Ngụy Vô Tiện che kín tơ máu.

Sử dụng giới tiên cần hao phí linh lực, tên ngu ngốc Ôn Triều này quất ba roi, liền cảm thấy không còn linh lực, tùy tay đem roi ném sang một bên.

"Ngươi tốt nhất nên giết ta." Đáy mắt Ngụy Vô Tiện một mảnh khắc cốt hận ý, "Bằng không ta, Ngụy Vô Tiện còn sống một ngày, nhất định sẽ không cho ngươi được sống yên ổn."

"Chát!" Vương Linh Kiều duỗi tay cho Ngụy Vô Tiện một cái tát, trách mắng: "Ngươi dám nói như thế với Ôn công tử ư!"

Uống nước trà được tôi tớ bưng lên, Ôn Triều chịu đựng tức giận vẫy vẫy tay: "Ta không giết các ngươi, giết các ngươi thì thật nhàm chán a? Muốn biết hai lão già Giang gia các ngươi chết như thế nào không?"

Ôn Triều tựa như nhớ tới cái gì, tàn nhẫn cười: "Các ngươi không phải tự xưng là thế gia công tử? Hậu nhân của danh môn? Nhưng ta đây muốn các ngươi trở thành phế nhân! Từ đây không thể bước vào tiên đồ nửa bước! Để ta chơi chán liền chặt đứt gân tay gân chân các ngươi ném cho chó ăn, nếu các ngươi có thể sống sót từ miệng chó bò ra... Ôn gia ta nuôi hai con chó chỉ biết bò, biết sủa! Ha ha ha!"

Ngụy Vô Tiện tức giận trừng mắt nhìn Ôn Triều, nhổ một ngụm nước miếng lẫn máu lên mặt hắn.

Ôn Triều giận tím mặt, cắn răng nói: "Ngươi thật đúng là không thấy quan tài không đổ lệ! Ôn Trục Lưu!"

Ôn Trục Lưu không nói một lời, đi lên phía trước.

Ôn Triều âm lãnh nói: "Trước phế Giang Trừng. Hắn không phải muốn giết ngươi sao? Cho ngươi cơ hội báo thù."

Ngụy Vô Tiện tức khắc luống cuống.

Y cố nén sợ hãi nói: "Ôn Trục Lưu, người muốn giết ngươi là ta! Mưu kế này hết thảy cũng là ta! Là ta Ngụy Vô Tiện! Ngươi giết ta đi! Ôn Triều! Ngươi mẹ nó đừng động đến hắn!!"

Ôn Triều ở một bên cười to: "Lập tức đến phiên ngươi, gấp cái gì? Ngươi trước xem cho kỹ huynh đệ tốt của ngươi biến thành phế nhân như thế nào, đừng có gấp!"

Ôn Trục Lưu đứng trước mặt Giang Trừng.

Giơ tay ấn lên đỉnh đầu Giang Trừng, Ôn Trục Lưu đột nhiên hỏi: "Vì sao muốn giết ta?"

Giang Trừng không hề phản ứng.

Ngụy Vô Tiện ở một bên gào to: "Là ta muốn giết ngươi! Ngươi đừng chạm vào hắn!!"

Ôn Triều ở một bên thúc giục nói: "Đừng kéo dài, động thủ nhanh lên!"

Thấy Giang Trừng vẫn thờ ơ, Ôn Trục Lưu nhíu mày, trong tay phát lực, bắt đầu hoá đi kim đan Giang Trừng.

Giang Trừng cả người run lên.

Ngụy Vô Tiện khóe mắt muốn nứt ra: "Không! Giang Trừng! Giang Trừng! Đệt! Ta muốn giết ngươi, ÔN TRỤC LƯU!!!!"

Trong lúc kịch liệt giãy giụa, tay chân đều bị nứt ra vết máu thật sâu, Ngụy Vô Tiện tan vỡ mà nhìn hết thảy trước mắt, nước mắt nháy mắt chảy đầy mặt.

Giang Trừng... Giang Trừng...

Thật sự quá đau...

Giang Trừng cắn nát môi dưới, cũng không áp được tiếng gầm thống khổ trong cổ họng.

Trong hoảng hốt, hắn giương mắt nhìn cảnh trước mắt, tình cảnh đã từng trải, nỗi đau đã từng nếm.

Bỗng nhiên, bên miệng hắn treo vẻ tươi cười, như cười nhạo chính mình, cũng như cười nhạo vận mệnh.

"Giết ta..." Từ trong cổ họng Giang Trừng phun ra một ngụm máu, "Giết ta đi."

Ngụy Vô Tiện điên cuồng lắc đầu: "Không! Không được!!"

Ôn Trục Lưu nhíu mày không nói.

Rốt cuộc, cuối cùng một tia linh lực biến mất ở trong cơ thể Giang Trừng, khí hải đan điền trống trơn.

Trước mắt Giang Trừng tối sầm, hoàn toàn đánh mất tri giác.

"GIANG TRỪNG!!!!"

Ngụy Vô Tiện thống khổ mà gào rống một tiếng.

Ôn Triều thấy thế cười nói: "Đừng nóng vội, lập tức đến lượt ngươi."

Hắn khom lưng từ trên mặt đất nhặt lên giới tiên, đang chuẩn bị quất Ngụy Vô Tiện mấy roi hả giận, bỗng nhiên có người xông vào.

Ôn Triều bị người quẫy nhiễu tức khắc bất mãn nói: "Không thấy ta đang bận sao!"

Tu sĩ tiến vào nói: "Công tử, tông chủ truyền tin gấp."

Ôn Triều lắc lắc roi, nói: "Vậy cũng phải chờ ta..."

Roi nâng lên lại bị người nắm lấy.

Ôn Triều cả giận nói: "Ôn Trục Lưu!"

Ôn Trục Lưu nói: "Tông chủ chắc có việc gấp."

"..." Ôn Triều hừ lạnh một tiếng, vứt roi, "Cũng được, trước để ngươi ở lại tâm sự cùng huynh đệ không có kim đan của ngươi, ngày mai lại cho ngươi làm bạn cùng hắn!"

Dứt lời ôm Vương Linh Kiều đẩy ngã cửa mà đi, Ôn Trục Lưu cũng theo sau theo đi ra ngoài.

Một lát sau, phòng chất củi chỉ còn lại hai người, một ngất một tỉnh, mình đầy thương tích.

Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Trừng bên cạnh, trong đầu đau đến lung tung rối loạn.

Y nỗ lực muốn làm mình bình tĩnh lại, y muốn cứu Giang Trừng, cứu Giang Trừng, cứu Giang Trừng!

Chỉ là Giang Trừng không còn kim đan nữa...

Y nên làm gì bây giờ?!

Chính y cũng không thể thoát thân, y căn bản không cứu được bất luận kẻ nào!

Y trước nay chưa từng căm hận bọn Ôn cẩu đến như vậy, căm hận chính mình quá yếu đuối.

Ngụy Vô Tiện không hề hay biết mình đang khóc, y không ngừng kêu tên Giang Trừng.

"Giang Trừng... Giang Trừng... Giang Trừng..."

Thẳng đến khi bóng đêm buông xuống, giọng nói Ngụy Vô Tiện không thể phát ra một chút thanh âm, môi vẫn mở ra đóng lại mấp máy kêu cái tên kia.

Nhưng hô hấp người kia mỏng manh đến không thể nghe thấy.

Ngụy Vô Tiện hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play