Đã qua hai ngày kể từ lúc bọn họ ở trong sơn động.

Quần áo ướt đẫm dán trên người, trong gió lạnh thổi thấu xương, Giang Trừng lo lắng Ngụy Vô Tiện bệnh sẽ càng nặng hơn, nhưng lại không có giải pháp. Chỉ có thể dọc theo đường đi không ngừng gọi tên Ngụy Vô Tiện, ý muốn làm y thanh tỉnh chút, ít nhất chịu được đến khi hắn đến thôn trấn tiếp theo tìm đại phu.

Đợi cho sắc trời hơi sáng, hai người cuối cùng cũng chạy đến một trấn.

Lúc này quần áo trên người hai người đều bị gió lạnh hong khô hơn phân nửa, Ngụy Vô Tiện vô tri vô giác nằm trên lưng Giang Trừng, hô hấp nóng rực phả vào gáy Giang Trừng làm hốc mắt hắn khô khốc.

"Ngụy Vô Tiện đừng ngủ! Ta sẽ tìm đại phu ngay! Đừng ngủ!" Giang Trừng trong miệng không ngừng thấp giọng gọi, không biết là đang nói cho Ngụy Vô Tiện nghe hay là đang nói cho chính mình nghe.

Đến khi Giang Trừng thấy bảng hiệu y quán, chân hắn đã mềm nhũn suýt nữa ngã ra đất.

Lúc này chưa tới canh năm, bốn bề đều vô cùng yên tĩnh.

Lang trung y quán bị một trận đập cửa dồn dập làm cho bừng tỉnh.

"Ai ai ai! Gõ cửa hay là phá cửa? Cửa sắp bị ngươi đập rơi rồi!" Lang trung hùng hùng hổ hổ mà mở cửa, xem xét bản lề trên cửa có còn nguyên vẹn hay không trước, lúc này mới đánh ngáp mở mắt nhìn hai thiếu niên một thân tàn tạ trước mắt, "Giờ này không chữa trị đâu!"

Giang Trừng vội la lên: "Sư huynh của ta bị sốt cả ngày, phiền ngươi xem bệnh cho hắn!"

Người nọ lại trên dưới đánh giá hắn vài lần, nói: "Ngươi có tiền không?"

Giang Trừng ngẩn ra.

Hắn do dự một chút, cúi đầu trong ngực sờ sờ, lấy ra một chiếc chuông bạc tinh xảo: "Dùng cái này đổi."

Lang trung kia cười như không cười mà lắc đầu: "Nơi này chúng chỉ thu bạc, mời đi chỗ khác."

Nói rồi muốn khép cửa lại.

Giang Trừng vội duỗi tay chặn lại cửa, cắn răng khẩn cầu nói: "Ta đi hiệu cầm đồ đổi bạc, trước tiên xem bệnh cho sư huynh ta đã."

Người nọ nhìn thân thể Giang Trừng gầy ốm lại còn mang bộ dạng mệt mỏi nhưng không ngờ rằng hắn lại có sức lực lớn như thế nên lang trung miễn cưởng mở cửa ra.

Giang Trừng trừng mắt nhìn, lại lặp lại một lần: "Ngươi xem bệnh cho sư huynh ta, ta đi đổi bạc."

Lang trung kia do dự một lát rồi nhượng bộ: "Vào đi."

Sắp xếp Ngụy Vô Tiện cẩn thận xong, Giang Trừng nhìn Ngụy Với Tiện hoàn toàn bất tỉnh nhân sự một chút sau đó xoay người rời khỏi y quán.

Lúc này trên đường có vài người đi tới đi lui, thấy Giang Trừng một thân máu me, ai nấy đều tránh còn không kịp.

Thật vất vả bắt được một người mới có thể biết được vị trí của hiệu cầm đồ

Hiệu cầm đồ đúng là đã mở cửa làm ăn.

Giang Trừng đi vào, chưởng quầy lập tức cầm quạt giấy đi ra tiếp.

Chưởng quầy này thật có tình người, phảng phất như không phát hiện một thân hỗn độn của Giang Trừng, ân cần hỏi: "Công tử muốn cái gì?"

Giang Trừng móc ra một chiếc chuông bạc, đặt lên bàn: "Đổi cái này."

"Này..." Chưởng quầy kia tiếp nhận chuông bạc lăn qua lộn lại đánh giá một lát, lại nhìn lén Giang Trừng, khó xử nói: "Thứ này xem ra chỉ là đồ chơi đẹp mắt, không đáng giá."

Giang Trừng cũng không định nói cho hắn biết được đây là pháp khí, ngày sau hắn còn cần phải chuộc lại. Hắn nói: "Ngươi chỉ cần nói đổi được bao nhiêu."

Chưởng quầy nói: "Kỹ thuật khắc bạc cũng không tệ lắm, được một lượng bạc, không thể nhiều hơn."

Giang Trừng nhíu mày.

Chưởng quầy vội nói: "Thứ này của công tử thật không phải đồ gì tốt, không bán được giá cao. Nhưng nếu công tử cần tiền gấp, ta thấy ngọc bội bên hông ngài cũng có chút giá trị..."

Giang Trừng lạnh nhạt nói: "Không được. Một hai thì một hai, cầm đi."

Sắc mặt chưởng quầy lập tức không tốt, thu lại vẻ ân cần, lấy ra một lượng bạc.

Giang Trừng lấy bạc, bỗng nhiên trở tay từ đoạt lấy cây quạt trong tay chưởng quầy, cạnh giấy sắc bén để ở trên cổ hắn.

Chưởng quầy kia bị biến cố bất thình này làm cho ngây dại, hoảng sợ mà nhìn thiếu niên vẻ mặt dơ bẩn nhưng mặt mày tàn nhẫn này.

Giang Trừng nói: "Thứ này ngươi cho cất cẩn thận, ngày khác ta sẽ tới lấy."

Chưởng quầy cuống quít gật đầu đáp ứng.

Giang Trừng thu cây quạt rồi quăng trở lại bàn, xoay người chạy ra ngoài.

Còn lại chưởng quầy vuốt cổ âm thầm kinh hãi.

Khi chạy về y quán, Ngụy Vô Tiện vẫn chưa tỉnh, vết thương trên người đã được lang trung xử lý qua.

Thấy Giang Trừng trở về, lang trung đem mấy bao thuốc đã gói kỹ đưa cho hắn: "Một ngày hai bao, trong vòng 3 ngày sẽ hết sốt."

Giang Trừng nhíu mày, nhìn Ngụy Vô Tiện, trong tay nhận thuốc.

Nghe lang trung kia nói: "Người tu tiên các ngươi nếu không có chỗ để đi thì ở phía tây thôn có cái miếu hoang, các ngươi có thể lánh tạm chút vào mùa đông gió lạnh."

Giang Trừng rùng mình: "Ngươi biết cái gì?"

Lang trung xua tay nói: "Đừng trừng ta! Vết thương trên người sư huynh ngươi không phải vũ khí tầm thường gây nên, là thứ cực sắc bén gây thương tích nhỉ? Ta làm nghề y nhiều năm, đã cứu nhiều môn sinh thế gia, điểm này mắt thường nhìn vẫn nhận ra. Các ngươi cả ngày trảm yêu trừ ma, thật là vất vả."

Giang Trừng thu lại lệ khí trên mặt, không đáp.

Lang trung nói: "Như vậy đi, tiền thuốc ta tính giá rẻ cho ngươi, bốn đồng hai mươi văn, số lẻ không tính, đưa ta bốn đồng là được."

Giang Trừng dương tay ném bạc qua, xách gói thuốc, cùng lang trung lấy tiền thừa, cõng Ngụy Vô Tiện hướng tới miếu hoang ở phía tây thôn mà đi.

Lời nói của lang trung kia không phải giả, miếu hoang này tuy nhìn rách nát, nhưng bốn vách tường toàn vẹn, cũng đủ tránh gió che mưa.

Giang Trừng đặt Ngụy Vô Tiện trên đống cỏ khô, cởi xiêm y chống lạnh trên người xuống, đắp lên cho y, còn mình chỉ mặc một cái áo đơn rồi lấy thuốc đi ra ngoài.

Ra ngoài tiêu mười văn tiền tìm một nông phụ đi sắc thuốc, lát sau Giang Trừng ôm cái ấm thuốc đã sắc về miếu.

Lúc này là mặt trời đã lên cao.

Giang Trừng rót một chén thuốc, đợi cho hơi nóng vơi đi, hắn liền nâng Ngụy Vô Tiện dậy, để thân dựa vào người mình, bưng lên chén thuốc đút y uống.

Nhưng Ngụy Vô Tiện lúc này không có ý thức, Giang Trừng chưa có kinh nghiệm bón thuốc bao giờ, một chén thuốc miễn cưỡng rớt hết lên thân hai người, không biết có uống vào được một phần mười chén thuốc không.

Chén cùng ấm thuốc đều là Giang Trừng mượn từ nhà phụ nhân kia, Giang Trừng nhìn chằm chằm bình thuốc kia, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Mắt thấy ấm thuốc đang tan dần hơi nóng, Giang Trừng nhíu mày, trong lòng nhổn ngang, giơ tay rót một chén, bưng lên uống một hớp lớn, lại ngậm trong miệng không nuốt xuống.

Cúi đầu nâng cằm Ngụy Vô Tiện, môi dán lên đôi môi không có tí huyết sắc nào của y.

Giang Trừng thử thăm dò dùng đầu lưỡi cạy khớp hàm Ngụy Vô Tiện, đem một ngụm thuốc đổ qua.

Rõ ràng giữa môi răng đều là mùi vị cay đắng, Giang Trừng không hiểu sao lại sinh ra cảm giác chột dạ, tim đập nhanh hơn vài phần.

Mắt thấy biện pháp này có thể dùng được, một bình thuốc đã được Giang Trừng dùng cách này mớm cho Ngụy Vô Tiện.

Không biết là thuốc có tác dụng, hay là nguyên nhân gì đó khác, nhưng môi Ngụy Vô Tiện đã có chút huyết sắc.

Giang Trừng cưỡng chế ý nghĩ khác thường trong lòng, không cho mình nghĩ nhiều, một lòng chỉ ngóng trông Ngụy Vô Tiện mau tỉnh lại.

Hắn lại xé một mảnh vải trên người, ra dòng suối nhỏ ngoài tẩm ướt, lau mặt và tay cho Ngụy Vô Tiện, cuối cùng giặt sạch để trên trán Ngụy Vô Tiện cho lui nhiệt.

Rồi dựa vào một bên, trông Ngụy Vô Tiện.

Nhất thời rảnh rỗi, Giang Trừng mới bỗng dưng cảm giác được mình cả người đau đớn, đặc biệt là đôi chân, đã là sưng đau khó nhịn. Ngực bị Ôn Trục Lưu đá lúc này cũng đau như bị lửa thiêu đốt, tra tấn thần kinh hắn.

Ngụy Vô Tiện vẫn cứ hôn mê, Giang Trừng liền mặc kệ tự mình thấp giọng rên rỉ, hắn nửa cuộn thân thể nằm bên cạnh Ngụy Vô Tiện, đau đến mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống.

Ôn Trục Lưu... Ôn Triều...

Giang Trừng đau đến ý thức không rõ, trong miệng lăn qua lộn lại niệm hai cái tên hắn hận thấu xương.

Trong lòng sợ hãi cùng đau đớn trên người đồng thời kéo tới, như muốn ép hắn suy sụp đến vỡ nát.

Nhưng hắn biết, kể cả có nhiều thống khổ hơn nữa, hắn hiện tại cũng không được suy sụp.

Giang Trừng nhịn không được đem nắm tay để ở bên miệng, đem tiếng gào thống khổ chặn toàn bộ trong yết hầu.

Tới gần chạng vạng, Giang Trừng khôi phục một chút duỗi tay sờ trán Ngụy Vô Tiện, hình như nhiệt độ đã giảm không ít.

Trong lòng mới hơi bình tĩnh.

Hắn nâng ấm thuốc trở về, vẫn như ban ngày ngậm một ngụm thuốc mớm cho y, lại đi lấy nửa ấm nước sạch, cúi đầu mớm cho Ngụy Vô Tiện hai ngụm.

Trong lòng Giang Trừng không có bất luận một ý nghĩ gì hết, dù sao Ngụy Vô Tiện cũng đang hôn mê bất tỉnh.

Hắn lại uống một ngụm nước, vừa mới dán lên môi Ngụy Vô Tiện, mớm được một nửa, bỗng nhiên nhận thấy đầu lưỡi Ngụy Vô Tiện giật giật.

Giang Trừng tức khắc cứng lại, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.

Tiếp theo trong nháy mắt, Ngụy Vô Tiện duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm môi hắn.

Chén trong tay Giang Trừng bang một tiếng rớt xuống đất, vỡ.

Nhưng mà Ngụy Vô Tiện dường như không nghe thấy, chấp nhất mà đem đầu lưỡi thăm đo trong miệng Giang Trừng.

Đôi môi khô khốc không còn đơn giản là dán vào nhau, hai cánh môi Nguỵ Vô Tiện đè lên môi dưới Giang Trừng nhẹ nhàng mút vào, đầu lưỡi cuốn lấy lưỡi Giang Trừng tinh tế dò xét một lần.

Thậm chí còn ở nuốt nước bọt trào ra trong miệng Giang Trừng.

Rốt cuộc, khi đầu lưỡi Ngụy Vô Tiện lại một lần nữa nhẹ nhàng cọ qua hàm trên của hắn, da đầu Giang Trừng tê rần, vội vàng rời khỏi môi Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện hình như có chút không tình nguyện mà níu lại, khi đôi môi rời ra thậm chí còn vang một tiếng "ba" nhỏ.

Giang Trừng tức khắc mặt đỏ tai hồng.

"Đệt!" Giang Trừng mắng một câu, giơ tay đẩy Ngụy Vô Tiện dính trên người mình ra.

Ngụy Vô Tiện thì không hề động mà mình ngã xuống cỏ khô trên đất.

Giang Trừng trên mặt nóng đến lợi hại, dường như sắp nhịn không được mà nhào lên đánh người, vừa ngẩng đầu thấy Ngụy Vô Tiện liền ngây ngẩn cả người.

Ngụy Vô Tiện nhắm hai mắt nằm trên mặt đất, trong miệng không hiểu đang lẩm bẩm cái gì, một đôi môi sưng đỏ sau khi bị áp bách.

Giang Trừng cố nén xúc động muốn động thủ, tiến lên, mới nghe ra Ngụy Vô Tiện trong miệng nhắc mãi chính là: "Nước".

—— Ngụy Vô Tiện chưa tỉnh.

Tức khắc nỗi lòng Giang Trừng phức tạp khôn kể, không biết có nên thở nhẹ một hơi.

Nhiệt độ trên mặt còn chưa rút đi, chén đã bị Giang Trừng làm vỡ.

Giang Trừng chỉ có thể nâng Ngụy Vô Tiện dậy, bưng ấm đưa đến bên miệng y, Ngụy Vô Tiện lúc này ý thức đã khôi phục một chút, tự mình nuốt mấy ngụm nước.

Giang Trừng thấp giọng hỏi: "Còn muốn uống không?"

Ngụy Vô Tiện mơ hồ lắc đầu, lại ngủ.

Buông ấm thuốc, thu dọn những mảnh sứ rớt đầy đất, Giang Trừng lại ngồi bên người Ngụy Vô Tiện.

Trong bóng đêm hắn vô ý thức mà duỗi tay sờ sờ môi.

Nhìn có vẻ bệnh của Ngụy Vô Tiện đã tốt hơn chút.

Hoá ra cùng Ngụy Vô Tiện hôn môi là loại cảm giác này.

Ngụy Vô Tiện tỉnh rồi có nhớ rõ không?

...

Giang Trừng bỗng nhiên ý thức được mình đang suy nghĩ gì, hung hăng mà cắn đầu lưỡi, sự bén nhọn gây nên nỗi đau đớn làm hắn thanh tỉnh.

Có nhớ hay không cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Việc gì phải để ý.

Giang Trừng rũ mắt.

Chỉnh lại quần áo trên người Ngụy Vô Tiện rồi hắn nằm xuống bên cạnh, trên đống cỏ khô.

Buổi đêm hôm đó, Ngụy Vô Tiện tỉnh dậy.

Trong bóng đêm Ngụy Vô Tiện không biết mình đang ở nơi nào, y sờ sờ bên người, liền đụng vào một thân thể ấm áp.

"Giang Trừng?" Sốt cao khiến cho giọng nói y khàn đến không thể phát ra thanh, một tiếng này mình cũng không nghe rõ mà người bên cạnh lại lập tức tỉnh.

Giang Trừng duỗi tay sờ soạng tay y: "Ngươi tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào?"

Ngụy Vô Tiện thanh thanh giọng nói, nói: "Cũng đỡ, chỉ là..."

Giang Trừng nhíu mày nói: "Chỗ nào không thoải mái?"

Ngụy Vô Tiện cười nhẹ: "... Muốn đi tiểu."

"..."

Giang Trừng quẹt hộp lửa.

Ngụy Vô Tiện lúc này mới phát hiện trên người mình là áo trong giữ ấm của Giang Trừng.

Giang Trừng duỗi tay dìu y, thấy y bất động, nghi hoặc nói: "Làm sao vậy?"

Ngụy Vô Tiện lắc đầu, quàng vai Giang Trừng đứng dậy, hỏi: "Chúng ta đang ở đâu?"

Giang Trừng nói: "Hẳn là ở Lịch thành."

Ngụy Vô Tiện dừng lại: "Nơi này cách núi Mộ Khê hơn trăm dặm phải không?"

Giang Trừng gật đầu: "Không thể ở quá gần, Ôn Triều sẽ không dễ dàng thả chúng ta đi."

"Ngươi một đường cõng ta đi?" Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn hắn.

Giang Trừng bị ánh mắt sáng quắc của Ngụy Vô Tiện nhìn đến luống cuống, quay mặt đi tức giận nói: "Phí lời! Một thanh kiếm cũng không có, ta còn có thể kéo ngươi bay lên hay sao? Nói nhảm cái gì, mau đi tiểu đi!"

Lúc này đã đi ra ngoài cửa nơi ở ẩn, Ngụy Vô Tiện buông lỏng Giang Trừng, dịch đến dưới tàng cây giải quyết việc, hai người lại cùng nhau trở lại trong miếu.

Để Ngụy Vô Tiện nằm xuống, Giang Trừng đắp áo lên người y.

Kết quả hắn vừa mới nằm xuống một bên, thổi tắt lửa, Ngụy Vô Tiện lại xốc áo xuống.

Giang Trừng hừ một tiếng: "Ngươi lại muốn làm gì? Nghĩ mình hết bệnh rồi có phải không?"

Chỉ nghe Ngụy Vô Tiện cười một tiếng, dịch đến sát bên người Giang Trừng, ôm chặt eo hắn.

Giang Trừng đột nhiên kinh ngạc một chút, kêu lên: "Ngươi làm gì?!"

Ngụy Vô Tiện ở bên tai hắn lẩm bẩm nói: "Ngươi không lạnh hả? Cùng ngủ thôi?"

Giang Trừng giãy giụa: "Ai muốn ngủ cùng ngươi!?"

Ngụy Vô Tiện còn đang bệnh không có khí lực, mắt thấy Giang Trừng sắp tránh ra, y liền chơi xấu nói: "Ngươi không ngủ cùng ta thì ta không đắp. Dù sao cũng là ta bị bệnh, nếu như ngươi cũng bị bệnh thì đều là lỗi của ta!"

Giang Trừng giận dữ: "Ngươi..."

Ngụy Vô Tiện nhân cơ hội cầm áo lại đây đắp lên trên thân hai người, dụ dỗ nói: "Sư đệ ngoan, đừng nghịch, tay ta đau... Mau ngủ đi, ta buồn ngủ."

Giang Trừng khiếp sợ với mặt dày không biết xấu hổ của y, thấp giọng mắng một câu: "Ai nghịch với ngươi chứ..."

Ngụy Vô Tiện hình như đã nhanh chóng ngủ mất, hai tay hai chân gác lên trên người hắn, vẫn không nhúc nhích.

Trên người y còn mang theo nhiệt độ khác hẳn với nhiệt độ của người thường, chốc lát liền ủ thân thể đông lạnh như băng của Giang Trừng trở nên ấm áp.

Giang Trừng bất đắc dĩ.

Sau một lúc lâu, hắn duỗi tay dém lại áo trên thân hai người để không cho gió lọt vào, trong lòng biết Ngụy Vô Tiện tuyệt sẽ không ngủ nhanh như, nhưng vẫn thả nhẹ động tác.

Sau đó gác tay lên lưng Ngụy Vô Tiện, khép lại mắt.

Ngày hôm sau tỉnh lại Giang Trừng trước duỗi tay xem xét nhiệt độ trên trán Ngụy Vô Tiện, thấy nhiệt độ cao cuối cùng cũng rút đi. Mới không khách khí mà một tay hất y từ trên người mình xuống.

Ngụy Vô Tiện ôm áo Giang Trừng lăn một cái trên đống cỏ, lật đến một bên khác tiếp tục ngủ.

Giang Trừng cũng lười kêu y, mang theo ấm thuốc liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Qua gần nửa canh giờ mới đem ấm thuốc trở về.

Giang Trừng đá hắn: "Dậy uống thuốc."

Ngụy Vô Tiện bất động, lại trở mình đối diện Giang Trừng, hừ nói: "Giang Trừng, ta đói."

Giang Trừng đơ ra, lúc này mới nhớ tới hai người đã gần ba ngày không ăn cái gì. Lúc trước Ngụy Vô Tiện hôn mê bất tỉnh, mình thế nhưng cũng không nhớ tới phải mua chút đồ ăn.

Hắn đem ấm thuốc đặt ở một bên, gật đầu nói: "Ta đi mua đồ ăn, ngươi mau dậy đi."

Giang Trừng mới vừa đi tới cửa, bỗng nhiên cảm giác phía sau có một tiếng gió, hắn đột nhiên quay đầu lại, một phen tiếp được đồ vật bay tới —— là quần áo của hắn.

Ngụy Vô Tiện chống cánh tay, ngáp một cái: "Mặc quần áo tử tế lại đi."

Giang Trừng liếc hắn một cái, hai ba cái liền cởi áo ngoài, cầm lấy quần áo mặc lại tử tế.

Sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Trong miếu Ngụy Vô Tiện như suy tư gì mà đặt chân lên bàn ngồi, đùa nghịch ngọc bội và chuông bạc bên hông mình —— hẳn là lúc y hôn mê Giang Trừng đã buộc lên cho.

Tiền mua thuốc Giang Trừng lấy ở đâu?

Bên hông hắn chỉ treo ngọc bội, vừa mới cởi áo ngoài cũng không thấy trong lòng ngực hắn có chuông bạc, chuông bạc đâu rồi...

Ngụy Vô Tiện nghĩ, liền bưng lên ấm thuốc kia như rót rượu uống một ngụm, lập tức phun đầy ra đất.

Y nhổ hai tiếng, nhíu mày nói: "Sao mà đắng thế này!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play