"Mẹ..." Giang Hoài Sương nỗ lực tự nhiên như thường ngày, cùng Giang mẹ chào hỏi: "Ngày hôm nay sao dậy sớm như thế?"

"Muốn làm đồ ăn cho mọi người sớm một chút, chè khoai bột bán có được hay không?" Giang mẹ lắc hộp nước cốt dừa trên tay, hỏi: "Con mới vừa đi ra từ phòng tiểu Lạc?"

"A, Ừ." Giang Hoài Sương có chút chột dạ nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt đáp theo lời Giang mẹ.

"A, sớm như thế này đã lại đây gọi em dậy, rất muốn tố cáo với mẹ chị ngược đãi trẻ em." Chính Giang Hoài Sương đang không biết nên làm sao cho khớp thời gian, phía sau truyền đến giọng nói của Hứa Đan Lạc, mang theo mỏi mệt: "Giang mẹ phải giúp con, bởi vì muốn ăn bánh tart trứng cùng bánh flan, sáng sớm liền đến gõ cửa, thật sự rất là tàn nhẫn."

Giang Hoài Sương trơ mắt mà nhìn Hứa Đan Lạc từ bên cạnh mình đi qua, với tay lôi kéo ống tay áo của Giang mẹ, làm nũng cùng cáo trạng.

"Thật là, cho dù con làm ăn ngon cũng không thể xem con như nhân viên mà sai bảo nha. Tiểu Lạc ngoan, ngày hôm nay để mẹ làm bữa sáng, con lại đi ngủ đi." Giang mẹ cười híp mắt sờ sờ tóc Hứa Đan Lạc, thuận tiện trừng Giang Hoài Sương một chút.

"Vẫn là để con đi, Giang mẹ đang làm chè khoai bột bán sao? Vậy con sẽ làm bánh tart trứng cùng bánh flan, mọi người đi ra ngoài ngồi một chút đi, rất nhanh sẽ có thể ăn điểm tâm." Hứa Đan Lạc nói xong đẩy Giang mẹ ra khỏi phòng bếp, còn không quên lén lút le lưỡi với Giang Hoài Sương một cái.

Thật là một quỷ linh tinh quái hướng, Giang Hoài Sương oán trách trừng Hứa Đan Lạc một chút, lôi kéo mẹ mình vào trong phòng ngồi xuống. Đứa nhỏ này nói dối đúng là trơn tru a, xem ra phải cố gắng giáo dục mới được, trong đầu Giang Hoài Sương ghi nhớ, chờ chuyển về nội thành phải cố gắng trừng phạt tên tiểu tử này, thí dụ như mấy ngày không cho em ấy bước vào phòng mình. Vừa nghĩ đến, Hứa Đan Lạc nhất định là cái dạng tiểu cẩu đáng thương không cam tâm, trong lòng Giang Hoài Sương ngứa ngáy rất muốn cười.

Giang mẹ nheo mắt lại, nhìn con gái mình đang thất thần, lông mày hơi nhíu nổi lên, mở miệng lại không nói cái gì. Chỉ là xoay đầu lại liếc mắt một cái nhìn người đang bận bịu trong phòng bếp, ánh mắt từ từ trở nên hơi phức tạp.

Một lời nói dối sinh ra luôn có chút lý do vạn bất đắc dĩ, bất kể là thiện ý hay là ác ý, Giang mẹ đều không thích mình trở thành nhân vật chính bị giấu diếm. Bởi vì hiếm thấy muốn dậy sớm làm điểm tâm cho mọi người, vì lẽ đó ngày hôm nay chưa đến sáu giờ Giang mẹ đã tỉnh rồi. Lăn qua lộn lại không ngủ được, muốn tóm lấy Giang Hoài Sương cùng con gái vào bếp cũng tốt. Ai biết mấy lần gõ cửa đều không có người trả lời, đẩy cửa đi vào thì trong phòng ngủ của Giang Hoài Sương không có một bóng người, trên giường tuy có chút ngổn ngang nhưng làm thế nào cũng không giống là có người ngủ qua một đêm. Phòng sát bên cũng tìm một vòng, Giang mẹ bồi hồi ở tầng dưới, do dự hồi lâu rốt cục vẫn dời bước chân vào phòng bếp.

Mười phần tâm tư nhưng chỉ có năm phần được dùng để chuẩn bị điểm tâm sớm, năm phần còn lại thì chăm chú nhìn cánh cửa kia, cái này cũng là nguyên nhân Giang Hoài Sương vừa ra liền bị tóm. Để Giang mẹ càng bất ngờ chính là hai người kia hát đôi đúng là xướng đến ra dáng. Nếu không phải trời vừa sáng mình ở ngay phòng bếp chờ đợi, sợ là đã dễ dàng tin. Chỉ là, đến cùng là tại sao hai đứa này... Giang mẹ cau mày liếc về Giang Hoài Sương, một vệt ý cười như có như không ở khóe môi kia, trong lòng không khỏi đánh đến cổ.

Bánh tart trứng, bánh flan, sandwich trứng gà và chân giò hun khói, bánh mì, chè khoai bột bán, bữa sáng vô cùng phong phú, cũng chỉ có một mình Giang ba hồ đồ không biết, được ăn sung sướng cực kỳ. Giang Hoài Sương từng muỗng từng muỗng nhã nhặn ăn bánh flan, Hứa Đan Lạc đang chuyên chú đối phó bánh tart trứng dễ vỡ, trong lòng Giang mẹ nhỏ giọng hừ một chút, vùi đầu ăn canh. Ít lời, hoàn toàn không có ánh mắt trao đổi, đến cùng đây là chân thật hay là giả tạo, Giang mẹ luẩn quẩn, thực vô vị.

Sau bữa sáng, Hứa Đan Lạc nhân cơ hội kéo Giang Hoài Sương lên sân thượng.

"Có chuyện gì mà nhất định phải lên đây nói?" Giang Hoài Sương bị đông cứng đến rụt cổ một cái, không hiểu nhìn Hứa Đan Lạc đang nghiêm túc thị sát hoàn cảnh chung quanh.

Xác định bốn bề vắng lặng, lại đi nơi cầu thang nhìn một chút, lúc này Hứa Đan Lạc thần thần bí bí dựa sát vào Giang Hoài Sương, nhỏ giọng mở miệng: "Sáng sớm hôm nay em giúp Giang mẹ nấu tiếp nồi chè. Thế nhưng rất kỳ quái chính là bột bán trong nồi đã hoàn toàn nấu đến nhừ, em cảm thấy Giang mẹ nhất định đã dậy rất sớm. Chị nói mẹ có biết hay không..." Hứa Đan Lạc tràn đầy lo lắng nhìn Giang Hoài Sương, một vẻ có chút không biết làm sao.

Đưa tay nhéo lỗ tai Hứa Đan Lạc, Giang Hoài Sương mang mấy phần ý cười: "Làm sao, hiện tại đã biết sợ, là ai lúc sáng lão luyện còn oan uổng chị ấy nhỉ?"

"..." Hứa Đan Lạc ngoác miệng ra, chuyển qua người Giang Hoài Sương không phản ứng. Chính mình buổi sáng anh dũng như vậy là vì ai vậy! Lúc này lại muốn lục lọi sổ sách đòi nợ.

Vừa thấy Hứa Đan Lạc khó chịu, Giang Hoài Sương liền muốn cười, đứa nhỏ này thật sự là càng ngày càng khôi hài. Chỉ là, vừa nãy nghe Hứa Đan Lạc nói xong, trong lòng Giang Hoài Sương vẫn còn có chút suy nghĩ. Nếu như Giang mẹ thật sự có hoài nghi, đối với tình huống trước mắt mà nói, cũng thật là chuyện phiền phức. Kết quả tốt nhất đương nhiên là Nhị lão không ngại đều đại hoan hỉ, chỉ là đứa nhỏ này cái đuôi liền muốn vểnh đến trời cao. Kết quả xấu nhất... Giang Hoài Sương không để ý Hứa Đan Lạc giận hờn, đưa tay sờ sờ đầu, giả vờ thoải mái nói: "Chắc là sẽ không biết. Nếu như mẹ biết rồi, nhất định nhịn không được chạy đến hỏi. Nói chung, em đừng suy nghĩ chuyện này, sắp khai giảng phải cố gắng học mới đúng lý. Bình thường cũng đừng dính lấy chị thì sẽ không bị ai biết, ngược lại đoán chừng qua mấy ngày bọn họ cũng phải đi rồi."

"Ai dính lấy chị..." Hứa Đan Lạc xoay gương mặt ửng hồng qua, thấp giọng nói thầm.

Cái tên này, còn có thể lại đáng yêu chút nữa sao... Giang Hoài Sương có chút bất đắc dĩ nặn nặn gương mặt của Hứa Đan Lạc: "Được, là chị dính lấy em, chị dính lấy em có được hay không? Còn nửa năm là phải thi đại học, em cũng đừng quản những chuyện lung ta lung tung không chút manh mối này, xin nhờ em nha."

"Vậy chị dính lấy em nhiều một chút." Hứa Đan Lạc nhanh chóng đem móng vuốt nhỏ cào đến, ngẩng đầu chờ mong.

"Dính lấy em?" Giang Hoài Sương có chút choáng, chỉ là vừa nhìn thấy đứa nhỏ này mặt đỏ hồng, bĩu môi, lập tức liền hiểu được."Tạm thời không muốn!" Ngữ khí của Giang Hoài Sương trở nên hơi nghiêm túc, thuận tiện cong ngón tay ở trên đầu Hứa Đan Lạc, không nhẹ không nặng gõ mấy lần.

"A... Đau..." Hứa Đan Lạc kêu lên, lại không dám quay đầu né tránh trừng phạt của Giang Hoài Sương. Hiện tại không ngoan ngoãn, sau này sẽ phải phiền phức.

Đau cái gì đau, chính mình cũng không dùng lực... Tuy rằng như vậy, Giang Hoài Sương vẫn là lúc Hứa Đan Lạc kêu đau, đúng lúc thu tay lại, nhẹ nhàng xoa xoa nơi vừa nãy gõ lên: "Bất kể nói thế nào, mấy ngày nay vẫn đàng hoàng chút, qua mấy ngày là bọn họ muốn đi rồi. Ngược lại em phải đi học, mấy ngày này nên ôn bài tập thật tốt, hiểu chưa?"

Hứa Đan Lạc đang được xoa đến vô cùng hưởng thụ, lý nào không lập tức ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng vào lúc này, trên trán bị một vật thể mềm mại nhẹ nhàng chạm vào, Hứa Đan Lạc chưa kịp phục hồi tinh thần, bóng lưng của Giang Hoài Sương biến mất dưới cầu thang. Sờ sờ cái trán, Hứa Đan Lạc cong lên khóe miệng, cười đến có chút ngốc. Dính lấy cái gì, tốt nhất...

Tính toán nhỏ đều rất sung sướng, chỉ có điều tất cả mong muốn có trở thành sự thật hay không chính là một chuyện khác. Vừa qua năm mới xong, trường học bắt đầu khai giảng, đảo mắt cũng cuối tháng tư, nhưng Giang ba và Giang mẹ lại không có nửa phần dự định thu dọn đồ đạc tiếp tục đi du lịch, mọi người vẫn tiếp tục ở trong biệt thự. May là có tài xế, đến trường hay đi làm vẫn coi như thuận tiện, chỉ là lúc này có người phiền muộn rất lâu.

Mấy ngày nay bị Hứa Đan Lạc nhìn với ánh mắt ai oán, nhìn chăm chú đến không được, Giang Hoài Sương rốt cục trong một bữa tối, trên bàn hướng về Giang ba hỏi, cuối cùng Giang mẹ nói quyết định kết thúc chuyến du lịch, trở về ở luôn. Giang Hoài Sương thấy tốt nhưng thấy Hứa Đan Lạc trong nháy mắt trên mặt mọc đầy phiền muộn. Cũng phải, áp lực lớp mười hai vốn là rất nhiều, đứa nhỏ này tự mình đặt yêu cầu còn đặc biệt cao, nhưng vừa về đến nhà lại cẩn thận không đi thân cận mình, thật sự rất đáng thương. Giang Hoài Sương thở dài, sau khi bữa tối kết thúc dành thời gian mò vào thư phòng.

Từ sau khi đi học lại, thư phòng liền trở thành cứ địa học tập của Hứa Đan Lạc, Giang Hoài Sương vừa mới đẩy cửa đi vào, vòng qua bình phong liền đối mặt với sinh vật nào đó, nước mắt dịu dàng.

Hứa Đan Lạc cuống quít đem nước mắt lau sạch sẽ, cúi đầu làm ra vẻ nghiêm túc học bài. Giang Hoài Sương đến gần, từ trên bàn rút khăn giấy đưa đến gương mặt nhỏ của Hứa Đan Lạc, không cảm kích mình, chỉ là nhìn chằm chặp sách vở. Hắc, còn có tiểu tính khí, Giang Hoài Sương thu tay, đợi một lúc không thấy phản ứng.

"Còn tưởng rằng ngày hôm nay em xem sách không vô, nhưng mà xem ra chị nghĩ sai rồi, vậy chị đi ra ngoài trước, không quấy rầy em học tập." Giang Hoài Sương thở dài, nói xong hướng về cạnh cửa lùi lại.

"Chị..." Hứa Đan Lạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giang Hoài Sương đang cười nhìn mình, một luồng ủy khuất xông lên đầu, viền mắt lập tức tràn đầy nước mắt.

"Được rồi được rồi, không phải còn chưa đi sao. Nhưng em đừng để bài tập bị ướt nhẹp, nếu không Thái lão sư còn tưởng rằng chị bắt nạt em, khởi binh trở lại bị vấn tội thì không tốt." Giang Hoài Sương thấy đỡ thì thôi, đưa khăn giấy lên.

"Chính là chị bắt nạt em, biết rõ em khổ sở còn đùa giỡn em." Hứa Đan Lạc không nhìn khăn giấy, lôi kéo góc áo của Giang Hoài Sương, quẹt quẹt.

"Ai, bọn họ ở lâu thì ở lâu chứ, sự tình không lớn." Giang Hoài Sương nhẹ nhàng vỗ lưng Hứa Đan Lạc: "Thật không rõ em khổ sở cái gì."

"Em không phải không thích họ ở lại, nhưng mỗi ngày em cũng chỉ có thể cùng chị giả làm người xa lạ, chị không khó chịu sao?"

"Ai nói là người xa lạ, không phải mỗi ngày chúng ta đều nói chuyện sao? Tối nay chị gắp một đũa rau xanh cho em, người xa lạ có thể trong lúc ăn cơm gắp rau xanh cho em ăn sao? Người xa lạ đều rất xấu, đều chỉ gắp rau xanh để tự mình ăn." Giang Hoài Sương cố ý đem đề tài nói thoải mái. Chính mình làm sao không biết Hứa Đan Lạc dính lấy mình quen rồi, nhất thời phải kiêng kỵ cái này lại phải kiêng kỵ cái kia, một ngày cũng nói không được vài câu, chứ đừng nói chi là thời gian chung đụng riêng tư, thật sự là phải chịu đựng.

"Chị biết rõ em chính là nói đến cái gì, em thật muốn biết, nếu như có một ngày Giang ba và Giang mẹ biết rồi lại không đồng ý, chị còn có thể sẽ không cùng với em không?" Âm thanh của Hứa Đan Lạc hơi cất cao, cầm lấy tay Giang Hoài Sương có chút siết chặt, Giang Hoài Sương lại không có nửa phần ý định tránh thoát.

"Chị..." Giang Hoài Sương vừa định mở miệng trả lời, lại nghe phía sau có động tĩnh nhỏ.

"Không, chị vẫn là không muốn trả lời." Hứa Đan Lạc buông tay của Giang Hoài Sương, thu về trên ghế. Một khi Giang Hoài Sương bắt đầu do dự, tiếp theo trả lời nhất định không phải là cái mình muốn nghe.

Vốn là muốn đi xem rõ ngọn ngành, Giang Hoài Sương không còn tâm tư, thở dài: "Em cảm thấy chị là loại người sẽ bởi vì ý nghĩ của người khác mà từ bỏ nguyên tắc làm người sao?"

"Chị là nói?" Hứa Đan Lạc đình chỉ, đột nhiên xuất hiện mừng rỡ, ngẩng đầu lên.

"Muốn cười liền cười đi, bức rứt bực bội cái gì, khó coi chết." Bị chờ mong như vậy, Giang Hoài Sương ho khan một tiếng.

"Nói sao nói sao... Em muốn nghe chị nói..." Hứa Đan Lạc lắc tiểu trảo, không ngừng lắc ống tay áo của Giang Hoài Sương.

"Chị chỉ có thể dựa theo tâm ý của mình để quyết định, ai cũng không thể ép buộc chị. Cùng với chuyện luẩn quẩn như vậy còn không bằng em xem sách thật kỹ." Nửa câu đầu, Giang Hoài Sương hết sức lên giọng. Thật vất vả an ủi Hứa Đan Lạc xong, Giang Hoài Sương vòng qua bình phong, quả thật nhìn thấy cửa thư phòng bị khẽ đẩy ra, nhưng ngoài cửa cũng không có một người.

Quả nhiên, bị nghe được sao...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play