Có chút chuyện một khi đã bị phá vỡ liền không thể giống như lúc ban đầu. Có chút khoảng cách một khi đã đến gần rồi muốn xa lại càng khó. Một cái móng vuốt bắt đầu hạnh kiểm xấu vuốt ve bên hông, Giang Hoài Sương hơi di chuyển hướng về mép giường, giả vờ như không nghe thấy âm thanh đau buồn gọi đang kêu phía sau. Cái gi thực tủy biết vị, đáng ghét nhất... Giang Hoài Sương thở dài, nếu như nói lần thứ nhất bị ăn đến sạch sẽ còn có thể trốn tránh do xuân dược phát tác nên thần trí không minh mẫn, như vậy lần thứ hai này hoàn toàn chính là do mình lưỡng lự. Giang Hoài Sương cảm giác mình cũng không chịu thua kém, chẳng qua là bị trêu chọc liền một đường đi xuống. Xét đến cùng vẫn là Hứa Đan Lạc không tốt khơi mào, chạy đến nói chút chuyện khiến người ta tai đỏ tim đập, lại làm sự tình khiến người ta ngượng ngùng như vậy.
Cảm giác được Giang Hoài Sương mâu thuẫn, Hứa Đan Lạc tiểu trảo ngoan ngoãn dừng ở bên hông của Giang Hoài Sương, bất động. Chỉ là đem thân thể đến gần một chút, ngửi trên người Giang Hoài Sương, khí tức nhàn nhạt quen thuộc khiến người ta muốn ngủ. Vận động quá độ vốn là chuyện tốn sức, thêm vào ép buộc kiềm chế dục vọng, Hứa Đan Lạc cảm giác mình vẫn là nhanh chóng đi ngủ. Đỡ phải một lúc suy nghĩ lung tung lại làm những chuyện khiến Giang Hoài Sương chán ghét.
Hô hấp ở phía sau từ từ trở nên nông nhẹ mà đều đều, Giang Hoài Sương biết Hứa Đan Lạc đã ngủ, vì vậy từ bên giường hơi di chuyển trở về, chậm rãi xoay người nằm mặt đối mặt. Hai lớp rèm cửa sổ, chỉ kéo cái lớp mỏng kia, không tính ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào trong phòng, miễn cưỡng có thể để người ta mơ hồ nhìn thấy đường nét vật thể xung quanh. Tuy rằng không thấy rõ vẻ mặt đang ngủ của Hứa Đan Lạc, thế nhưng Giang Hoài Sương cảm thấy lúc này chắc là dáng vẻ bĩu môi cùng lông mày nhíu lại.
Đầu ngón tay ở nơi lòng bàn tay chậm rãi xoa xoa, dễ dàng nhớ tới gương mặt nhỏ hồng của Hứa Đan Lạc lúc nãy, nói: "Em thật cũng muốn." Cùng với lòng bàn tay chạm đến cái mảnh ướt át trơn dính kia. Dù cho phía dưới của mình là bị ép làm, chỉ là chuyện như vậy, chỉ cần động tình đối với tiểu Lạc cũng là có ảnh hưởng. Giang Hoài Sương ở trong bóng tối nheo mắt lại, nhẹ nhàng sờ sờ tóc dài nhu thuận của Hứa Đan Lạc, âm thầm căn dặn chính mình, vẫn là phải đem khoảng cách khống chế thêm.
Thật sự không muốn để cho Hứa Đan Lạc ức đến khó chịu như vậy, nhưng lại càng không muốn thương tổn Hứa Đan Lạc, Giang Hoài Sương nhắm mắt lại, cầm cái đuôi tóc mềm mại quấn quanh ở ngón tay, dường như luẩn quẩn khác thường.
Thật sự là càng ngày càng ngon miệng đây... Tâm tình muốn đem Hứa Đan Lạc ăn sạch a, nụ cười nhàn nhạt yếu ớt không tự chủ trong giấc mộng, còn đáy lòng cũng là kích động lớn nhất.
Ngay lúc Giang Hoài Sương cẩn thận tiêu trừ chút ám muội giữa hai người, một cơ hội liền lặng yên mà dến. Đương nhiên, cũng có thể nói là bắt đầu một bất ngờ.
"Xế chiều hôm nay đừng làm điểm tâm, thu dọn đồ đạc đi biệt thự bên kia đi." Giang Hoài Sương nói, mở tủ lạnh ra nhìn: "Trong tủ lạnh vẫn là đừng để lại đồ, gọi điện thoại cho dì giúp việc lại đây thu dọn một chút, sau đó cùng đi biệt thự quét dọn."
"Là Giang ba và Giang mẹ quay về sao?" Hứa Đan Lạc thả nắm tay xuống, tính toán ngày tháng, bọn họ cũng nên về ăn tết.
"Ừm, mới vừa gọi điện thoại, nói chiều nay máy bay sẽ hạ cánh, chúng ta đi thu dọn một chút trước." Trong lòng Giang Hoài Sương khoan khoái, cuối cùng cũng coi như là có lý do danh chính ngôn thuận kéo khoảng cách thân mật quá giới hạn này ra một chút.
"Sau khi đi biệt thự..." Trong tay Hứa Đan Lạc thưởng thức mì vắt, lại không nói hết lời.
"Sau khi làm sao?" Nói chung là Giang Hoài Sương biết Hứa Đan Lạc muốn hỏi cái gì nhưng không có chủ động nói ra.
"Không có gì." Hứa Đan Lạc biết, một khi trở về biệt thự liền không còn là thế giới hai người, tự nhiên buổi tối cũng không thể ngủ chung giống như bây giờ. Thật vất vả mới bắt đầu cuộc sống có chút ngọt ngào, nhưng do mọi người hàng năm trở về một lần mà tan thành mây khói.
Vốn là muốn chờ Hứa Đan Lạc chủ động nói, tiếp theo mình liền có thể một mạch nói ra ý nghĩ, chỉ là bây giờ nhìn giống như không có hi vọng gì. Giang Hoài Sương nhìn Hứa Đan Lạc đang cố gắng chà đạp giày vò vắt mì vô tội. Vậy thì chuyện tiếp theo mình muốn nói sẽ làm cho Hứa Đan Lạc càng thêm khó chịu. Nhưng mà như vậy, có mấy lời vẫn là phải căn dặn trước. Giang Hoài Sương ho khan hai tiếng, chủ động đến gần xoa xoa tóc Hứa Đan Lạc: "Sau khi trở về biệt thự..."
"Sau khi trở về biệt thự liền tách ra ngủ." Hứa Đan Lạc ngẩng đầu lên, nở nụ cười cắt ngang lời của Giang Hoài Sương: "Em sẽ ngoan ngoãn, không để cho Giang ba và Giang mẹ hoài nghi, cũng sẽ không làm chị khó xử."
"..." Giang Hoài Sương nhìn vẻ mặt thành thật bảo đảm của Hứa Đan Lạc, nở nụ cười. Cái tên này, thật không biết nên nói em ấy tốt chỗ nào. Thông minh thì rất thông minh nhưng thời điểm ngốc nghếch cũng có thể đem người ta làm tức chết.
Hứa Đan Lạc cúi đầu tiếp tục nhào cuộn mì, nếu là chuyện không có cách nào thay đổi, vậy còn không bằng mở miệng trước, để Giang Hoài Sương an tâm một chút cũng tốt. Huống chi hiện tại bản thân mình cũng không đủ năng lực, cũng không phải thời cơ tốt nhất để Giang ba và Giang mẹ biết. Giữa hai người cũng đã có nhiều vấn đề cần giải quyết, nếu như nhiều thêm cái nữa, thật không biết nên làm thế nào cho phải. Hứa Đan Lạc có chút buồn bực đem vắt mì đè bẹp dí, phảng phất lúc này mình giống như đang bị một con vịt lại một con vịt đạp đến không có cách nào vươn mình.
Không khó nhìn ra từ lúc dọn vào biệt thự, mặt mày Hứa Đan Lạc liền có chút buồn phiền. Chỉ có điều trước mặt Giang ba và Giang mẹ, cái cỗ tâm tình kia tựa hồ trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, chỉ còn lại tiểu loli ngoan ngoãn nghe lời, cười híp mắt được người ta yêu thích. Một năm gặp mặt một lần, trái lại để Giang Hoài Sương cùng Giang ba và Giang mẹ thân cận rất nhiều, mỗi lần đều trôi qua thời gian cực kỳ hài hòa vui vẻ.
Tết đến thì vẫn như cũ, người một nhà đơn giản trải qua chung một chỗ. Đến khi lì xì, lúc đến lượt Hứa Đan Lạc xưng hô thì Giang Hoài Sương nhìn thấy Giang mẹ nhíu mày một cái. Tuy rằng Giang mẹ không còn kiên trì bắt Hứa Đan Lạc gọi gia gia nãi nãi nữa, thế nhưng tựa hồ vẫn không có từ bỏ cái ý niệm này. Giang Hoài Sương không muốn mẹ con luyến ái cấm kỵ, vì vậy cấp tốc tìm đề tài phân tán tâm tư của Giang mẹ. Sau đó, Hứa Đan Lạc càng ngày càng ít nói nhưng để Giang Hoài Sương ý thức được, cái động tác cau mày kia, không chỉ là một mình mình mà thôi.
Trong ngày nghỉ, nghe Giang mẹ kể chuyện lý thú chu du các nơi hoặc là cùng Giang ba thảo luận hoạt động của công ty, dù cho là nghỉ đông nhưng Giang Hoài Sương vẫn khá là bận rộn. Vì vậy cũng không có thời gian riêng tư cùng Hứa Đan Lạc tâm sự. Suy nghĩ một khi nghỉ đông kết thúc, Giang ba và Giang mẹ sẽ đi rồi, vì vậy Giang Hoài Sương liền đem Hứa Đan Lạc an ủi, tạm thời đè nén xuống. Ngược lại, thời gian riêng tư còn có thể có rất dài.
Sau giờ trưa ấm áp, hương cà phê cùng điểm tâm nóng... Giang Hoài Sương vừa nghe Giang ba phân tích việc công ty, vừa phân tâm nhìn Hứa Đan Lạc đang tập trung tinh thần nghe Giang mẹ nói cách làm mì Ý chính tông. Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua rơi xuống đất, phản chiếu trên người Hứa Đan Lạc, giống như khoác thêm một tầng vàng phấn nhàn nhạt làm cho trở nên hơi mờ ảo. Rõ ràng là ý cười dịu dàng cùng Giang mẹ thảo luận cách làm mỹ thực nhưng lại khiến cho Giang Hoài Sương cảm thấy ít đi thứ gì đó... Tại sao vẫn cảm thấy đứa nhỏ này mặc dù là đang mỉm cười nhưng vẫn làm cho người ta cảm giác có một loại rất cô quạnh.
Giang Hoài Sương hầu như không nhịn được, liền muốn tiến lên nắm chặt tay Hứa Đan Lạc nói, nếu như không vui vẻ như vậy thì không cần cười. Nhưng âm thanh ho khan của Giang ba trong những giây tiếp theo đem mình trở về hiện thực. Giang Hoài Sương nâng ly cà phê lên, chậm rãi uống, che giấu mình nhất thời thất thố.
Tháng ngày ở biệt thự Hứa Đan Lạc tương đối quy củ, chỉ là đi theo bên người Giang mẹ, tuyệt đối sẽ không chủ động đến gần Giang Hoài Sương. Quy củ như vậy để cho trong lòng Giang Hoài Sương cảm giác là lạ, nhưng thật ra bản thân mình rất chán ghét, thật sự là đến gần rồi ghét bỏ, cách xa lại thương nhớ... Tình cờ chuyển ánh mắt đến rồi lại lảng tránh, Giang Hoài Sương cảm thấy phiền muộn.
Mắt thấy nghỉ đông sắp kết thúc, sinh nhật của Hứa Đan Lạc cũng đến. Giang Hoài Sương nghĩ có thể dựa vào cơ hội sinh nhật, để cho Hứa Đan Lạc thỏa mãn một chút, nhưng mà không nghĩ đến vì cái sinh nhật này càng suýt chút nữa xảy ra sự cố.
"Tiểu Lạc năm nay đã đủ mười tám, đại sinh nhật thành niên, cũng không thể lại là mấy người chúng ta quạnh quẽ như vậy." Sau khi xong bữa tối thì Giang mẹ buông đôi đũa trong tay xuống, lấy khăn lau miệng, chậm rãi lên tiếng.
Giang ba cười híp mắt sờ sờ đầu Hứa Đan Lạc, tán thành nói: "Đúng nha, nói đến cũng là thời điểm nên cho Tiểu Lạc mở rộng giao tiếp, dù sao đại học xong cũng phải vào công ty giúp tiểu Sương giải quyết khó khăn."
Hứa Đan Lạc có chút hốt hoảng nhìn về phía Giang Hoài Sương, thì thấy chị ấy đang chuyên tâm dùng muỗng nhỏ uống canh, một bộ khí định thần nhàn, phảng phất căn bản không nghe thấy thảo luận bên này.
Chuyện Giang gia nhận nuôi mình vẫn không có gióng trống khua chiêng, nếu như lần này thật sự công khai... Danh phận của mình và Giang Hoài Sương coi như đã ngồi vững vàng. Theo như suy nghĩ thì Giang mẹ vẫn rất hy vọng nghe mình gọi gia gia nãi nãi, vậy mình và Giang Hoài Sương chẳng phải là... Hứa Đan Lạc đau buồn đến đòi mạng, thường ngày hận không thể mau mau trải qua tháng ngày này, lúc này lại ước gì đời này đều đừng đến mười tám tuổi.
Xem ra bên kia bình tĩnh uống canh vẫn không thể trông cậy nổi, Hứa Đan Lạc siết chặt góc áo, mở miệng: "Con..."
"Hiện tại tiểu Lạc đang học lớp mười hai, hay là đừng làm chuyện phiền phức như thế. Ăn xong bữa tiệc sinh nhật, sau này tiểu Lạc sẽ có thêm nhiều phiền phức. Hiện tại còn nửa học kỳ, sắp đến thời điểm quan trọng nhất, ba mẹ, hai người có thể đừng gây thêm phiền phức nữa hay không." Giang Hoài Sương buông chén canh xuống, trước khi Hứa Đan Lạc ủy khuất đến khóc lên, đúng lúc mở miệng.
"Cũng đúng, cũng đúng. Cái này là chúng ta không nghĩ đầy đủ hết. Công khai, cho dù không đi gây chuyện, chuyện phiền phức cũng sẽ tìm đến cửa, hiện tại vẫn là việc học của tiểu Lạc quan trọng hơn." Từ trước đến nay Giang ba hiểu rõ Giang Hoài Sương nhất, lúc này nghe được con gái nói hợp tình hợp lý, lại nhìn thấy Hứa Đan Lạc một bộ rụt rè nhìn mình, dáng vẻ nhỏ nhắn đáng thương, lập tức xoay chuyển chiều gió.
"Tiểu Lạc cảm thấy thế nào?" Giang mẹ quay đầu hỏi.
"Ừm... Hiện tại con muốn nỗ lực thi vào một trường đại học tốt." Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương cùng Giang ba đi ra cứu sân, trong lòng buông lỏng, sức lực rốt cục khôi phục một chút. Tuy rằng Giang mẹ vẫn rất hòa thuận, thế nhưng không biết tại sao gần đây mình càng ngày càng có chút sợ.
"Vậy thì chờ con thi lên đại học xong, trong lúc tiệc rượu đồng thời giới thiệu đi, dù gì hiện tại cũng không vội." Giang mẹ nở nụ cười, tựa hồ cũng không ngại kiến nghị bác bỏ này: "Vậy sinh nhật này vẫn là trải qua ở nhà, nói đến, liền rất muốn ăn bánh gatô ô mai do tiểu Lạc làm lần trước nha."
Vì vậy đề tài thảo luận liền từ công bố quan hệ nhận nuôi biến thành là sẽ ăn bánh gatô mâm xôi hay là bánh gatô chocolate. Nhân lúc rảnh rỗi trong khi thảo luận, Hứa Đan Lạc cảm kích nhìn Giang Hoài Sương một chút, đúng lúc phát hiện đối phương cũng nhìn mình, không khỏi mặt đỏ lên nhưng trong lòng giống như được bôi mật.
Trước sinh nhật một ngày, Giang Hoài Sương liền hỏi Hứa Đan Lạc, sinh nhật mười tám tuổi có ý nghĩa kỷ niệm như vậy, muốn tặng lễ vật gì. Kết quả Hứa Đan Lạc nhăn nhó nửa ngày, mới mở miệng nói ra hi vọng có thể ngủ chung một đêm.
Trong nháy mắt gương mặt của Giang Hoài Sương đỏ bừng, nhưng Hứa Đan Lạc luôn mãi giải thích chỉ là đơn thuần ngủ, sau đó mặt cũng trở nên càng đỏ. Nghĩ sai ý thật đáng ghét. Cũng không nói từ chối, Giang Hoài Sương chỉ là hừ nhẹ một tiếng liền lách người.
Ăn xong bánh sinh nhật, theo thường lệ đến thời gian nhận quà. Giang ba và Giang mẹ chính là đưa đồ mua được trong chuyến du lịch, một ít đồ chơi nhỏ tinh xảo, còn có một phần tiền lì xì to. Cho dù là tâm tư hay là phân lượng đều rất đúng chỗ, những con vật nhỏ đáng yêu kia càng làm cho Hứa Đan Lạc yêu thích vô cùng.
Khi Giang Hoài Sương lấy ra một cái hộp nhỏ chứa vòng ngọc thì Hứa Đan Lạc sửng sốt một chút, tâm tình đột nhiên âm u, sau đó là ý cười miễn cưỡng. Giang Hoài Sương xoay người che miệng cười trộm, tại sao đứa nhỏ này lại dễ dàng bị lừa gạt như thế.
Biệt thự tổng cộng có hai tầng, tầng dưới cùng là phòng khách cùng với phòng ăn, bên trái phòng ăn là cầu thang lên lầu, bên phải là một phòng bếp kiểu mở, ngoài ra còn có hai căn phòng ngủ, trong đó một căn chính là Hứa Đan Lạc ở. Tầng hai, phòng ngủ lớn là của Giang ba và Giang mẹ, phòng ngủ sát vách là của Giang Hoài Sương, ngoài ra còn có một thư phòng, sân thượng là vườn hoa nhỏ lộ thiên.
Mắt thấy sắc trời đã tối, hàn huyên một lúc Giang ba và Giang mẹ lên lầu trước, Giang Hoài Sương cũng theo đi lên lầu. Lén lút nhìn xuống xem xét một chút, vẻ mặt của Hứa Đan Lạc đang bị đè nén mà nhìn cầu thang, miệng nhỏ cong lên giận hờn. Thật là ngu ngốc, trong lòng Giang Hoài Sương âm thầm oán thầm nhưng tăng nhanh bước chân lên lầu.
Tắm rửa, thay áo ngủ, kiên trì chờ đợi, mãi đến khi gần mười hai giờ mới nhẹ nhàng ra ngoài, cẩn thận leo xuống cầu thang. Giang Hoài Sương cau mày đứng trước cửa phòng Hứa Đan Lạc, bên trong rõ ràng đèn đã tắt. Đã ngủ rồi sao... Giang Hoài Sương do dự một chút, vẫn là xoay tròn tay nắm mở cửa.
Mơ mơ hồ hồ nhìn thấy người ngồi trên giường cuộn thành một đoàn, Giang Hoài Sương vừa định đi đến gần một chút, đùng một cái, đèn trên đỉnh đầu đột nhiên bật lên. Giang Hoài Sương mau mau đóng cửa phòng lại, để tránh khỏi bị người khác nhìn thấy.
"Tại sao chị lại đến rồi?" Hứa Đan Lạc đem mặt vùi vào đầu gối, âm thanh rầu rĩ.
"Chị không đến chúc mừng sinh nhật, em khóc à?" Giang Hoài Sương tức giận ngồi ở mép giường, đem mặt Hứa Đan Lạc từ trên đầu gối lấy ra, rút cái khăn giấy nhẹ nhàng lau: "Đã mười tám tuổi, tại sao vẫn như một tiểu hài tử, nếu không cho ăn kẹo sẽ khóc?"
"Không phải bởi vì chuyện này." Hứa Đan Lạc bị nói đến thật xấu hổ, kéo khăn giấy trên tay Giang Hoài Sương qua, lau lung tung ở trên mặt.
"Vậy thì nói một chút, cả ngày em không ra khỏi cửa, vậy là bị băng ghế trong nhà trêu ghẹo hay bị bàn trong nhà trêu chọc?" Giang Hoài Sương đùng một cái vuốt ve tay Hứa Đan Lạc, mắt thấy gương mặt nhỏ trắng mịn bị lau lung tung biến thành màu đỏ, em ấy không đau lòng, mình còn đau lòng làm chi đây.
"Chị nói xem, nếu như thi xong đại học, Giang mẹ lại muốn đề cập đến việc công khai chuyện chị nhận nuôi em, làm sao bây giờ?" Hứa Đan Lạc hướng về Giang Hoài Sương nhích lại gần, ngoan ngoãn được lau mặt.
"Còn đến nửa năm. Nếu như đến lúc ấy thật sự không được... Nói sau đi. Em vì chuyện này đã khó chịu mấy ngày? Để ý như thế sao?" Giang Hoài Sương nhéo cái mũi nhỏ của Hứa Đan Lạc, cười nói: "Làm sao vậy, để em thừa nhận được chị nhận nuôi rất mất mặt à?"
"Không phải." Hứa Đan Lạc vội vàng phủ định, thuận tiện mím mím miệng: "Em là sợ... Sợ thật sự công khai chuyện chị nhận nuôi em, thì chị càng không chịu cùng với em. Trong lòng chị kiêng kỵ, ít nhiều gì cũng có việc này đi... Em không để ý nhưng em sợ chị quan tâm."
Một câu 'Em không để ý nhưng em sợ chị quan tâm'. Nói đến làm cho Giang Hoài Sương sững sờ, thuận tiện trong lòng lại có chút chua xót. Nhẹ nhàng đâm đâm gò má của Hứa Đan Lạc, thấp giọng oán giận: "Ngu ngốc." Giang Hoài Sương đứng dậy tắt đèn, không muốn bị Hứa Đan Lạc nhìn thấy viền mắt của mình bắt đầu ửng hồng.
"Ngủ đi." Giang Hoài Sương đi trở về bên giường, kéo Hứa Đan Lạc nằm xuống.
"Ngày hôm nay chị có thể ngủ ở chỗ này sao?" Lời nói của Hứa Đan Lạc có chút không xác định, nhưng càng nhiều là mừng rỡ.
Giang Hoài Sương khó chịu: "Không phải vậy em cho rằng chị muộn như vậy chạy đến nơi đây là cùng em tán gẫu sao?" Lời còn chưa nói hết, tay nhỏ mềm mại liền thuần thục quấn lấy bên hông, một thân thể ấm áp kề sát mình.
"Sinh nhật vui vẻ..." Giang Hoài Sương tìm cái trán Hứa Đan Lạc, nhẹ nhàng hôn một cái, dành cho cái ôm ấm áp.
Trong lúc bất tri bất giác, hai người đã quen ngủ cùng nhau. Lúc này ngủ đến quá thoải mái, không cẩn thận liền ngủ quên. Lúc Giang Hoài Sương tỉnh lại thì đã là tám giờ mười ba phút. Nhưng ở biệt thự, tám giờ rưỡi là thời gian ăn điểm tâm. Không làm Hứa Đan Lạc bị đánh thức, Giang Hoài Sương rón ra rón rén, nằm nhoài cạnh cửa nghe ngóng một lúc. Hô, cũng còn tốt, yên lặng chắc là không có người đi xuống. Chỉ cần hiện tại mình đi ra ngoài, lách vào phòng khách hay là phòng bếp thì không sao.
Cấp tốc mở cửa, Giang Hoài Sương vừa định lách vào phòng khách liền nghe thấy giọng nói của Giang mẹ truyền đến từ phòng bếp: "Tiểu Sương?"
Miễn cưỡng xoay người lại, lần đầu tiên Giang Hoài Sương hận chết kiểu phòng bếp mở của biệt thự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT