*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thời gian luôn trôi qua vội vàng, mặc kệ là muốn thay đổi hay là không muốn thay đổi, đều theo thời gian mà bắt đầu chậm rãi lệch khỏi quỹ đạo vốn có. Bất tri bất giác phát sinh biến hóa, ngoại trừ cùng nhau trưởng thành, còn có cái dục vọng nhỏ nhỏ kia không ngừng từ từ sinh sôi...

Giang ba và Giang mẹ vẫn như những năm trước, theo thói quen vội vàng đến rồi lại vội vã đi. Sau khi trải qua thời gian vui vẻ ngắn ngủi lại là sự chia ly lâu dài. Mặc dù trước khi đi có nói rằng không chừng năm sau muốn về nước nghỉ ngơi, nhưng cũng chỉ là nói không chừng mà thôi. Giang Hoài Sương chỉ là nghe một chút, trong lòng luôn cảm thấy đây chỉ là lời nói không có thành ý, ngay cả hứa hẹn cũng không bằng. Có điều cũng tốt, bọn họ không hề nói muốn định cư ở nước ngoài. Vì thế Giang Hoài Sương ở trong lòng âm thầm oán trách một chút, vẻ mặt bình tĩnh mà đưa hai vị lão nhân lên máy bay. Đối với Giang Hoài Sương mà nói, tất nhiên là không muốn chia ly, thế nhưng không biết bắt đầu từ khi nào đã có thói quen cùng Hứa Đan Lạc có cuộc sống hai người, vì vậy cảm giác cô đơn tựa hồ cũng bị lãng quên hồi lâu.

Cuộc sống bởi vì có sự xuất hiện của Hứa Đan Lạc mà hơn một năm nay có rất nhiều thay đổi. Chính vì thế Giang Hoài Sương càng lưu ý chuyện công ty nhiều hơn, dẫn đến việc không thể hoàn toàn cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi, bắt đầu ảnh hưởng đến một phần cuộc sống. Giống như việc Giang Hoài Sương vốn đáp ứng khi khai giảng năm học mới thì sẽ cùng Hứa Đan Lạc đến trường học báo danh, nhưng bởi vì công ty đột nhiên phát sinh tình hình cần mình xử lý, nên phải để Tề Tử Vũ thay mình đưa Hứa Đan Lạc đến trường. Đối với Giang Hoài Sương, đây chỉ là một tình huống cấp bách, một chuyện hợp lý mà thôi, thế nhưng với Hứa Đan Lạc mà nói tất nhiên là không phải như vậy.

Từ sau lần đến Tề gia ăn tiệc sinh nhật của Du Du, Hứa Đan Lạc càng hiểu rõ cái gì gọi là 'hài tử khóc mẹ mới cho ăn'. Hơn một năm nay mình nỗ lực học tập, làm bé ngoan nghe lời, thậm chí lo toan việc nhà, lúc bắt đầu là vì để Giang Hoài Sương càng nhanh tiếp nhận mình, về sau tự nhiên là bởi vì muốn để Giang Hoài Sương càng yêu thích mình thêm một chút. Một loạt nỗ lực làm ra thành quả rõ ràng, ràng buộc giữa Giang Hoài Sương và mình càng thêm sâu sắc. Nhưng vấn đề phát sinh chính là Giang Hoài Sương đối với mình càng ngày càng yên tâm, thời gian lao đầu vào công việc cũng càng ngày càng nhiều. Sau khi khai giảng năm học mới, thậm chí liên tục một tuần Giang Hoài Sương đều sau mười một giờ đêm mới trở về, thời gian gặp mặt bắt đầu trở nên ít ỏi đến đáng thương, càng không nói là có thể như trước đây bình thường ăn cơm tán gẫu.

Càng muốn cùng Giang Hoài Sương ở chung nhiều hơn, thì khi ở một mình càng cảm thấy cô đơn trống vắng.

Hứa Đan Lạc thừa nhận bản thân mình có quá nhiều lòng tham. Muốn được yêu thích, muốn được chú ý, muốn độc chiếm càng nhiều vị trí ở trong lòng Giang Hoài Sương. Được rồi, nói một cách chính xác, có thể chiếm trọn trái tim của Giang Hoài Sương thì càng tốt hơn nữa. Tuy rằng hiện tại Giang Hoài Sương không có nói chuyện yêu đương với ai, thế nhưng năm nay chị ấy đã hai mươi lăm tuổi, tính ra khoảng cách kết hôn cũng không phải chuyện quá xa xôi. Đến lúc ấy, cho dù Giang Hoài Sương quyết định không muốn có con, cũng vẫn sẽ có một người đàn ông tham dự vào cuộc sống của chị ấy, càng không có khả năng có thể tiếp tục cuộc sống như hiện tại, tháng ngày chỉ có hai người...

Mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Đan Lạc sẽ không ngừng dâng lên sự chua xót, tắc nghẽn đến mức vô cùng khó chịu. Nếu như không thể thay đổi sự hữu hạn của thời gian, như vậy thì muốn ở trong sự hữu hạn của thời gian, chiếm được càng nhiều càng tốt...

Sau khi liên tục bận rộn mấy tuần, rốt cục Giang Hoài Sương cũng hoàn thành xong buổi tăng ca cuối cùng. Khách hàng người Mỹ này thật là khó chịu, nếu không phải lần này là hợp đồng hơi lớn thì cũng không cần phải tự mình đi tiếp hắn, một bà chủ mà phải tăng ca mệt gần chết. Mỗi đêm cứ về muộn như vậy, một khi buông xuống thân mình liền đặc biệt uể oải, thật sự rất nhớ nhung cái giường rộng rãi mềm mại trong nhà. Giang Hoài Sương thở dài một hơi, xe chạy trên đường phố hầu như không có một bóng người.

Lại sắp mười hai giờ rồi, liếc mắt nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại di động, Giang Hoài Sương đứng trước cửa nhà lấy ra chìa khoá, nhẹ nhàng mở cửa. Ngay lập tức bị ánh đèn sáng trong phòng làm chói mắt.

"Còn chưa ngủ?" Ngữ khí của Giang Hoài Sương không cách nào che giấu sự kinh ngạc, lại nhìn đồng hồ treo trên tường một chút, mình không có hoa mắt, là mười hai giờ. Tuy rằng hôm nay là cuối tuần nhưng ngày mai là thứ hai, còn phải đi học. Giống như ngày thường, Hứa Đan Lạc nên lên giường đi ngủ trước mười một giờ mới đúng.

Tựa ở trên ghế sôpha đã ngủ đến có chút mơ hồ, Hứa Đan Lạc nghe thấy giọng nói của Giang Hoài Sương, giật mình một cái, khựng lại một chút rồi đứng lên nhưng đã không còn vẻ mệt mỏi lúc nãy.

"Ừm." Nhẹ giọng đáp lại, Hứa Đan Lạc có chút sốt sắng mà nhìn Giang Hoài Sương đang đổi giày.

"Ngày hôm nay ngủ muộn như vậy, không buồn ngủ sao? Hay là có chuyện gì muốn chờ chị trở về?" Giang Hoài Sương vừa nói vừa cúi đầu đổi dép đi trong nhà, ngáp một cái thật lớn.

"Không có chuyện gì." Hứa Đan Lạc ngoài miệng nói không có chuyện gì, nhưng ánh mắt nửa phần đều nhìn Giang Hoài Sương không dời đi.

"Không có chuyện gì thì chị đi ngủ, gần đây tăng ca đến nỗi đày đọa cả người." Nhớ đến cái tên béo người Mỹ khó chơi kia, thật là khiến cho cả người đều mệt mỏi, Giang Hoài Sương lau lau nước mắt đang hiện ra ở khóe mắt, oán giận nho nhỏ một chút rồi muốn về phòng tắm rửa đi ngủ.

"Chờ đã..." Thấy Giang Hoài Sương không phản ứng chút nào liền muốn trở về phòng ngủ, Hứa Đan Lạc nhịn không được nữa.

"Còn có việc gì?" Giang Hoài Sương dừng bước, dựa vào cạnh tủ chờ Hứa Đan Lạc nói, thật sự là rất buồn ngủ, liên tục một tuần giấc ngủ bị giảm thật sự là rất tra tấn.

Thấy Giang Hoài Sương vô cùng mệt mỏi uể oải, Hứa Đan Lạc cảm giác vào lúc này mình níu kéo chị ấy thật là có chút không nên. Vô ý thức kéo kéo tóc trên vai, Hứa Đan Lạc nhất thời lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Giang Hoài Sương uể oải lại dụi dụi con mắt, lúc ngẩng đầu lên vừa đúng lúc nhìn thấy động tác nhỏ có chút bất an của Hứa Đan Lạc, lại nhìn kỹ một chút, tâm tư hơi động, liền có mấy phần rõ ràng. Rời khỏi cạnh tủ, đi vài bước đến bên cạnh Hứa Đan Lạc, đưa tay xoắn một lọn tóc bên tai tiểu loli, sờ sờ, Giang Hoài Sương ôn nhu mở miệng: "Tóc nhuộm màu không tệ, có điều, tuy rằng Nhất Trung không có cấm học sinh nhuộm tóc, nhưng vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn."

Dừng lại nhìn sắc mặt Hứa Đan Lạc một chút, tạm thời Giang Hoài Sương có thể khẳng định, đây chính là nguyên nhân vì sao muộn như vậy mà tiểu loli còn chưa ngủ, vì vậy bổ sung thêm một câu: "Loại màu đỏ này quá tối, còn có vẻ già dặn, lần sau nên để thợ cắt tóc chọn màu sắc trẻ trung, sẽ càng xinh đẹp hơn." Có điều, đột nhiên thay đổi như vậy, là đến thời kỳ tuổi trẻ nổi loạn sao. Giang Hoài Sương cảm thấy ở thời kỳ này, mình nên vuốt ve và thuận theo, so ra có vẻ thích hợp hơn.

Nhìn Giang Hoài Sương không có nửa phần trách cứ, vẻ mặt còn nghiêm túc cho ý kiến. Hứa Đan Lạc ngoại trừ "Ừm." thật sự không biết còn có thể nói cái gì.

"Cho nên hiện tại chị có thể đi ngủ?" Nhéo nhéo gò má Hứa Đan Lạc hơi có chút ửng hồng, trong giọng nói của Giang Hoài Sương cũng mang theo mấy phần ý cười. Tuy rằng vẫn yêu thích mái tóc đen thuần của Hứa Đan Lạc, nhưng mà lúc này nhuộm tóc trông cũng rất đáng yêu nha.

"Ừm." Uể oải trả lời một tiếng, Hứa Đan Lạc nhìn theo Giang Hoài Sương ngáp một cái tiến vào phòng ngủ của mình. Cũng chỉ có Hứa Đan Lạc mới biết, lúc này huyết khí trong cơ thể từ từ dâng trào, tuyệt đối là bởi vì tức giận chứ không phải ngượng ngùng.

"Oa, thật là đẹp! A a a..." Không nghĩ rằng thứ hai đến trường thì sẽ thấy bộ dáng thành thục rất nhiều của Hứa Đan Lạc. Chỉ là Vương Nguyệt Di còn chưa kịp cảm thán xong liền bị một bàn tay nhỏ che lên miệng mình. "Hm... Hm..."

"Nhỏ giọng một chút!" Hứa Đan Lạc trừng mắt nhìn Vương Nguyệt Di, làm mặt dữ dằn. Mãi đến khi Vương Nguyệt Di gật cái đầu muốn rơi xuống, lúc này mới buông lỏng tay ra.

"Hô... Cậu là muốn làm ngộp chết mình sao?" Vương Nguyệt Di thở ra một hơi lớn, thấy Hứa Đan Lạc vẫn tiếp tục dáng vẻ trừng mắt nhìn mình, tiến lên trước đưa tay ra, nhỏ giọng mở miệng: "Cậu đi nhuộm tóc à?"

"Ừm." Hứa Đan Lạc lườm một cái, không chút khách khí đập xuống bàn tay tên ngồi cùng bàn, đem tóc của mình giải cứu ra.

Chà xát mu bàn tay đỏ hồng do bị đánh, Vương Nguyệt Di cũng không thèm so đo với Hứa Đan Lạc, đề tài rất nhanh lại trở về chuyện nhuộm tóc.

"Ý của cậu là, người nhà của cậu hoàn toàn tán thành việc cậu nhuộm tóc?" Vương Nguyệt Di nghe xong Hứa Đan Lạc thuật lại, miệng nhỏ ngơ ngác mà há thành hình chữ "O".

"Ừm." Hứa Đan Lạc buồn bã ỉu xìu nhìn sách vở trên bàn, mỗi khi mình và Vương Nguyệt Di nói đến chuyện trong nhà thì đều dùng từ 'người nhà' để thay thế cho xưng hô 'Giang Hoài Sương'. Vì vậy Vương Nguyệt Di vẫn luôn nghĩ người nhà ám chỉ là ba mẹ của Hứa Đan Lạc.

"Cậu thật hạnh phúc... Nếu như là ba mẹ của mình, nhất định sẽ quở trách mình rất lâu, sợ rằng còn trực tiếp mang mình đi nhuộm lại mái tóc." Mắt Vương Nguyệt Di sáng như sao, bắt đầu ước mơ nếu như ba mẹ mình cũng có thể tiến bộ như vậy thì tốt rồi.

"Có gì hạnh phúc chứ..." Hứa Đan Lạc tức giận đem đống sách nặng nề ở trên bàn sắp xếp chỉnh tề một chút, sách vở đập trên mặt bàn phát ra tiếng vang ầm ầm, mang theo một chút tâm tình bức bách muốn phát tiết lúc này. Việc nhuộm tóc đối với học sinh trung học mà nói, căn bản có chút hơi khác người, chính vì muốn để Giang Hoài Sương lo lắng cho mình nhiều thêm một chút, dùng nhiều thời gian hơn ở trên người mình, cho dù là quở trách cũng tốt.

Kết quả ngược lại là thất bại... Nhớ đến đêm hôm qua, thái độ ngầm đồng ý của Giang Hoài Sương. Hứa Đan Lạc bắt đầu hoài nghi có phải là Giang Hoài Sương đối với mình yên tâm quá mức, ngay cả cảm giác hơi hơi khẩn trương cũng đều không có. Hiện tại mình giống như là một con dê con hoàn toàn được nuôi thả, cảm giác thật sự rất là tồi tệ.

Nhìn ra tâm tình của Hứa Đan Lạc hết sức kém, Vương Nguyệt Di thức thời ngậm miệng lại. Mãi đến tận tiết thể dục buổi chiều, thường là thời gian cho nữ sinh tán gẫu, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí moi chuyện của Hứa Đan Lạc ra. Có điều tin tức biết được cũng chỉ là Hứa Đan Lạc cảm giác bản thân bị người trong nhà nuôi thả, ngay cả làm việc có chút khác người cũng không khiến người nhà lo lắng, vô cùng không có cảm giác tồn tại. Tuy rằng Vương Nguyệt Di không biết tại sao việc bị nuôi thả là chuyện hạnh phúc nhưng đối với Hứa Đan Lạc mà nói lại phiền muộn như vậy, nhưng mình nhất định phải đứng về phe Hứa Đan Lạc mà tán thành.

"Đại khái là do cậu làm còn chưa đủ." Nghe xong Hứa Đan Lạc oán giận, Vương Nguyệt Di cân nhắc nửa ngày mới phát biểu một câu như thế.

"Phải biết rằng bình thường thầy cô và phụ huynh đều khá là thiên vị đối với học sinh có thành tích tốt lại ngoan ngoãn, cho nên khi có chút vấn đề nhỏ cũng rất dễ dàng được bỏ qua. Nói ví dụ như lớp chúng ta có Lưu Kiệt và Trương Vượng, Lưu Kiệt có thành tích tốt, quan hệ tốt, còn thành tích của Trương Vượng thì bình thường, nghe nói gần đây còn cùng một ít người lưu manh qua lại. Nếu như hai người kia cùng nhuộm tóc, mọi người không biết rõ tình huống cặn kẽ đều rất dễ dàng suy đoán rằng, có phải là Trương Vượng học theo người xấu không, nếu như là Lưu Kiệt, nhiều lắm thì chỉ cảm thán học sinh bây giờ đều chạy theo mốt thời thượng."

"Cho nên?"

"Thử tưởng tượng một chút đi, nếu như Lưu Kiệt ngoại trừ nhuộm tóc còn hút thuốc, đánh nhau, thành tích xuống dốc, nhiều thứ thay đổi kết hợp lại liền để cho mọi người phải bận tâm, không phải sao?"

"Ý của cậu là, mình nên mấy lần thi cử thất bại, hút thuốc, đánh nhau sau đó cùng người xấu có chút qua lại, như vậy người trong nhà sẽ để ý đến mình nhiều hơn?" Hứa Đan Lạc phỏng đoán lời của Vương Nguyệt Di, cảm thấy đúng là có mấy phần đạo lý, chỉ là làm như thế có thái quá hay không.

"Không không không!" Vương Nguyệt Di thấy bộ dạng nghiêm túc cân nhắc của Hứa Đan Lạc, trong lòng toát mồ hôi một cái, vội vàng phủ định: "Ý của mình là..." Vương Nguyệt Di nói tường tận lại đề nghị của bản thân, hai người lại bàn bạc một hồi lâu mới đưa ra được một phương án tạm ổn. Muốn làm cho người khác lo lắng rồi lại thật sự không phải làm cho người khác lo lắng, thật sự là một chuyện vô cùng tiêu hao trí óc.

Vì vậy sau khi lên lớp Hứa Đan Lạc vẫn ở trong trạng thái đăm chiêu, điều này làm cho Vương Nguyệt Di không khỏi có chút bận tâm. Đến cùng nguyên nhân là gì mà để cho Hứa Đan Lạc gần đây có biến hóa lớn như vậy... Trước đây suy đoán cậu ấy có người yêu thích nhưng bây giờ nhìn lại, tựa hồ đơn thuần là bởi vì chuyện trong nhà mà buồn phiền. Vương Nguyệt Di vỗ vỗ cái trán, đột nhiên cảm thấy tuy rằng mỗi ngày đến trường đều chung một chỗ, nhưng mình đối với Hứa Đan Lạc vẫn còn hiểu quá ít.

"Cậu xác định cậu thích bị người nhà xem như phạm nhân để quản sao?" Lúc tan học, Vương Nguyệt Di không yên tâm lại hỏi Hứa Đan Lạc một tiếng, không thể nào tưởng tượng được có người lại thích bị quản lý nghiêm ngặt như vậy.

"Ừm." Hứa Đan Lạc đáp lời một tiếng nhưng trên tay đang nhanh chóng thu dọn sách vở, sau khi tan học, nàng còn rất nhiều nơi phải đi.

Vì vậy buổi tối hôm ấy, khi Giang Hoài Sương về đến nhà thì thật sự nhận được một sự 'kinh hỉ' ngoài ý muốn. Tinh tế đánh giá Hứa Đan Lạc từ trên xuống dưới một lượt, thật sự là không có cách nào tiếp tục duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt. Giang Hoài Sương cười khổ xoa xoa huyệt thái dương, có chút mỏi mệt, lẽ nào đây chính là cái gọi là đến thời kỳ nổi loạn sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play