*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bởi vì Du Du rất quấn quít lấy Giang Hoài Sương, vì lẽ đó toàn bộ buổi tối của Giang Hoài Sương hầu như đều xoay quanh Du Du. Nếu không phải Tề nãi nãi và Tiền Hiểu Đồng ngồi bên cạnh Hứa Đan Lạc, thỉnh thoảng cùng nói chuyện, e rằng Hứa Đan Lạc sẽ bị lạc lõng đến chết mất. Chuyện ngày hôm nay không khỏi làm cho Hứa Đan Lạc nhớ đến một câu nói gọi là: "Hội khốc đích hài tử hữu nãi cật" (nghĩa là con không khóc mẹ không cho bú). Liếc mắt nhìn Giang Hoài Sương chuyên tâm cho Du Du ăn bánh gatô, Hứa Đan Lạc cúi đầu uống nước trái cây.

Tiểu hài tử làm ầm ĩ thì dùng hết mười phần tinh lực nên cũng rất nhanh mệt mỏi. Tan tiệc thì cũng đã hơn chín giờ, Du Du không chịu được nữa liền rúc ở trong lòng Giang Hoài Sương ngủ say như chết. Vì vậy Giang Hoài Sương bỏ ra chút thời gian đem Du Du đặt vào bên trong phòng ngủ, sau đó mới mang theo Hứa Đan Lạc tạm biệt rời đi. Thang Biên Tâm chần chờ một chút cũng cúi đầu tạm biệt nhưng ánh mắt ở trên người Tề Tử Vũ bồi hồi hồi lâu.

Bởi vì có Hứa Đan Lạc ở đây nên ba người tuy là cùng nhau đi xuống lầu nhưng Giang Hoài Sương nửa câu cũng không đề cập đến chuyện của Tề Tử Vũ. Chỉ là ở dưới lầu mỗi người đi một đường khác nhau nên liền nói lời tạm biệt rồi dẫn Hứa Đan Lạc lên xe của mình. Nhìn xe nhanh chóng rời đi, Thang Biên Tâm dừng chân yên lặng hồi lâu.

Giang Hoài Sương từ kính chiếu hậu nhìn thấy Thang Biên Tâm cô đơn một mình đứng dưới đèn đường mờ nhạt, không khỏi thở dài thật sâu một hơi. Đột nhiên cảm thấy có một số việc chính mình không nhúng tay vào sẽ tốt hơn.

"Sao chị lại đột nhiên thở dài?" Vốn trong xe yên tĩnh, Hứa Đan Lạc nghi vấn nho nhỏ đột ngột lên tiếng.

"Hơi mệt một chút." Giang Hoài Sương ý thức được tâm tình của mình quá mức rõ ràng, tùy tiện cho một lý do để che giấu.

Qua loa lấy lệ! Vừa nãy cùng Du Du chơi sao không thấy chị nói mệt mỏi... Hứa Đan Lạc trầm mặc không muốn nói chuyện với Giang Hoài Sương, đem cửa sổ xe kéo xuống, quay mặt nhìn ra ngoài xe.

Gió rét ở bên ngoài cứ như vậy không được ngăn chặn liền thổi vào trong xe, lạnh lùng thổi trên người của cả hai. Lạnh quá... Giang Hoài Sương quay đầu muốn kêu Hứa Đan Lạc đóng lại cửa sổ xe, nhưng đúng lúc thấy được gò má của Hứa Đan Lạc chứa đầy tâm sự cùng mái tóc dài qua vai theo gió phiêu dật, trong mắt khó nén cô đơn.

"Không lạnh sao?" Giang Hoài Sương thất thần trong chốc lát, sau đó nhanh chóng nhìn về phía trước, nhưng phân thêm một phần tâm tư cùng Hứa Đan Lạc nói chuyện.

Hứa Đan Lạc nghe được giọng nói của Giang Hoài Sương nhưng do mất tập trung nên chỉ "Ừ" một tiếng, tiếp theo liền hắt hơi một cái.

Không lạnh mà nhảy mũi sao? Giang Hoài Sương càng cảm thấy Hứa Đan Lạc có gì đó không đúng, vì vậy cũng không nói nhiều, trực tiếp đem cửa sổ xe đóng lại.

Cảm giác bực bội trong lòng Hứa Đan Lạc bị đè nén hồi lâu, lúc nãy mới vừa tỉnh táo liền lâm vào bầu không khí ấm áp trong xe, không khỏi khó chịu.

Không quá vài giây, Giang Hoài Sương lại cảm thấy gió mát lần thứ hai kéo đến. Quay đầu nhìn lại, quả thật là Hứa Đan Lạc đang âm thầm tự mở cửa sổ xe. "Em nhảy mũi rồi, nên đem cửa sổ xe đóng lại." Lại nghe Hứa Đan Lạc bên cạnh hắt xì mấy cái, Giang Hoài Sương không thể lý giải được, tiểu loli luôn luôn nghe lời đang nháo cái gì.

Không âm thanh, không hành động... Hứa Đan Lạc vững vàng mà ngồi yên, gió lạnh vẫn thông qua cửa sổ xe tràn vào tàn phá trong xe. Coi như Giang Hoài Sương ngu ngốc đến mấy cũng có thể nhìn ra được tiểu loli đây là đang cùng mình cáu kỉnh, chỉ là tính khí này thật đúng là khó hiểu. Liếc mắt nhìn Hứa Đan Lạc tựa hồ đã biến thành tượng đá, Giang Hoài Sương cũng lười so đo với cái tính khí khó hiểu này, chỉ tập trung lái xe của mình, em ấy muốn hóng gió thì hóng đi.

Chỉ là trong lòng nghĩ không để ý nhưng thân thể có chút không chịu nổi. Gió thổi không bao lâu, Giang Hoài Sương cũng bắt đầu hắt xì. Bất kể nói thế nào cũng không thể để hai người cùng đồng thời sinh bệnh... Ngay lúc Giang Hoài Sương nghĩ sẽ mở miệng nói cái gì thì Hứa Đan Lạc động tác nhanh nhẹn đóng cửa sổ xe.

Híp híp mắt, Giang Hoài Sương đình chỉ ý cười, bắt đầu buồn buồn ho khan lên. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...

"Chị không sao chứ?" Hứa Đan Lạc nghe tiếng Giang Hoài Sương ho khan, cả người không được yên. Vì vậy tượng đá cái gì, tất nhiên là đóng không nổi nữa.

"Khục..." Giang Hoài Sương không lên tiếng, tiếp tục giả vờ ho khan nhưng trong lòng thì vui khôn tả.

Hứa Đan Lạc có chút hoảng hốt, mình có chút giận hờn là thật, thế nhưng tuyệt đối không nghĩ muốn làm Giang Hoài Sương cảm lạnh.

Bàn tay nhỏ mềm mại ở sau lưng mình vỗ nhẹ một chút, lưu ý sức mạnh, có thể thấy được người hạ thủ cẩn thận từng li từng tí. Phối hợp với lời nói có chút cấp thiết của Hứa Đan Lạc đòi dừng xe để tìm nước uống, làm lòng Giang Hoài Sương trở nên mềm nhũn. Lần này coi như buông tha tiểu loli, khóe miệng Giang Hoài Sương có chút đắc ý thoáng cong lên, trước khi Hứa Đan Lạc phát hiện thì thu lại nụ cười.

"Không sao rồi." Giang Hoài Sương hắng giọng một cái, giả vờ ho khan rất hao tổn nguyên khí nha. "Vừa nãy tại sao không vui?" Cảm thấy Hứa Đan Lạc thu hồi bàn tay lại, muốn tiếp tục giả làm tượng đá yên lặng, Giang Hoài Sương thừa dịp hỏi. Dưới tình huống lương tâm băn khoăn, em ấy không thể không trả lời.

Nếu nói cáo già thì phải nói đến dáng vẻ lúc này của Giang Hoài Sương...

Quả nhiên Hứa Đan Lạc chỉ là thoáng trầm mặc một chút liền mở miệng nói: "Em cũng mệt mỏi."

Còn đang hờn dỗi sao? Giang Hoài Sương tinh tế suy nghĩ một hồi, lúc này mở miệng lần nữa: "Là bởi vì Du Du?"

"..."

Thấy Hứa Đan Lạc lại không trả lời, trong lòng Giang Hoài Sương chắc chắn hơn mấy phần. Tiểu hài tử có tâm lý muốn độc chiếm sao? Giống như mình khi còn bé cũng không thích ba mẹ gần gũi với những đứa nhỏ khác... Có điều, tiểu Lạc đã mười lăm tuổi. Cẩn thận suy ngẫm lại, tiểu Lạc và Du Du có rất nhiều điểm giống nhau, đều thích bám lấy mình, muốn ôm một cái. Chỉ là đối với Du Du mà nói, mình là một người có thể gần gũi, còn đối với tiểu Lạc mà nói, mình là một người rất quan trọng. Nghĩ đến lúc nãy mặc dù bên trong giận dỗi nhưng khi nghe được âm thanh mình hắt xì, Hứa Đan Lạc liền vội vàng đóng cửa sổ, vẻ mặt Giang Hoài Sương chậm rãi thanh tĩnh lại.

Thật ra ngoại trừ trẻ con hồn nhiên chuyện gì cũng không hiểu như Du Du, vẫn có người có thể làm cho mình dễ dàng đối mặt, nói ví dụ như - Hứa Đan Lạc.

"Tiểu Lạc, sau này mỗi ngày chị sẽ cùng sống chung với em, cho nên ngày hôm nay mới cùng với Du Du chơi nhiều một chút." Cơ bản biết được Hứa Đan Lạc đang suy nghĩ cái gì, Giang Hoài Sương do dự thật lâu, đến cuối cùng chỉ có thể nói được một câu nói như vậy.

Tuy rằng chỉ là một câu nói nhưng đem đạo lý xa gần nói ra. Hứa Đan Lạc sửng sốt nửa ngày mới ý thức được Giang Hoài Sương đây là an ủi mình! Hay là... còn có chút ý tứ hứa hẹn?

Thấy Hứa Đan Lạc không đáp lại, Giang Hoài Sương chỉ đành nhắm mắt tiếp tục nói: "Vì lẽ đó không nên cáu kỉnh khó chịu, cảm giác rất kỳ quái..." Quả thật nhìn thấy Hứa Đan Lạc trầm mặc không giống dáng vẻ thường ngày hay bám dính mình, làm Giang Hoài Sương cảm thấy phi thường kỳ quái. Thật giống như có món đồ gì đó bị thất lạc.

"Xin lỗi..." Xin lỗi, bởi vì đố kị mà giận dỗi, Hứa Đan Lạc cúi đầu nhẹ nhàng nói, lại cảm thấy lòng bàn tay ấm áp đang nhẹ nhàng xoa trên đỉnh đầu của mình.

Chuyện ngày hôm đó tựa hồ bởi vì thái độ của Giang Hoài Sương mà hóa giải. Thế nhưng cũng chỉ là tựa hồ mà thôi. Mặc dù có chút thấp thỏm nhưng trong lòng Hứa Đan Lạc có một ý tưởng, tuy rằng có chút điên cuồng nho nhỏ thế nhưng chắc hẳn là có thể thực hiện được.

- ------------------------------------

Lại nói Thang Biên Tâm ở bên kia, mãi đến tận khi bóng xe biến mất không nhìn thấy nhưng vẫn đứng đó.

Đúng lúc này, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nghe ra tựa hồ còn có chút cảm giác quen thuộc. Thang Biên Tâm ngẩng đầu hướng về hành lang nhìn lại, chỉ thấy âm thanh chống trộm cùng đèn từng cái từng cái sáng lên, cửa chống trộm nhà lớn được mở ra, xuất hiện ở trước mắt quả thật là Tề Tử Vũ.

Không ngờ Thang Biên Tâm đứng cách cửa không xa, Tề Tử Vũ cầm mở một nửa cửa sắt, trừng trừng mà nhìn bóng người quen thuộc ở trước mắt, giống như là bị choáng váng hoàn toàn.

"Không phải sợ, là tôi, Thang Biên Tâm." Thang Biên Tâm cho rằng do mình đứng ở nơi quá tối làm Tề Tử Vũ hoảng sợ, vì vậy liền ôn nhu lên tiếng, bước nhanh lại gần cánh cổng, làm cho ánh đèn chiếu lên trên người mình, để Tề Tử Vũ nhìn thấy rõ chút.

Có hóa thành tro cũng nhận ra cô! Tề Tử Vũ hừ lạnh một tiếng, nhưng bởi vì Thang Biên Tâm bất ngờ săn sóc mà trong lòng ấm áp.

"Cô không đi cùng Giang Hoài Sương?" Tề Tử Vũ ngữ khí lạnh nhạt, biết rõ còn hỏi.

"..." Thang Biên Tâm không biết nói gì, cái tên này thật ác độc. Hít sâu một hơi, Thang Biên Tâm không muốn cùng Tề Tử Vũ so đo: "Sao cô lại ra đây?"

"Hai người họ để quên cái này." Tề Tử Vũ quơ quơ hộp tiện lợi rỗng trong tay.

Thang Biên Tâm tất nhiên nhận ra đây là cái hộp mà Giang Hoài Sương dùng để đựng những cái bánh quy nhỏ kia: "Hai người họ đã đi được một lúc rồi, chờ lúc đi làm lại mang cho em ấy đi." Dừng một chút, nói tiếp: "Không có chuyện gì, tôi cũng đi đây."

"Thang Biên Tâm!"

Ngay lúc Thang Biên Tâm xoay người muốn đi lấy xe, thì Tề Tử Vũ ở phía sau lớn tiếng gọi tên của mình: "Chuyện gì?" Thang Biên Tâm vỗ vỗ ngực, suýt chút nữa bị dọa sợ rồi.

Tề Tử Vũ chỉ là theo bản năng mà kêu tên của Thang Biên Tâm, lúc này bị hỏi có chuyện gì thì nhất thời cũng không biết nói gì.

Thấy Tề Tử Vũ bộ dạng muốn nói lại thôi, Thang Biên Tâm cảm thấy lựa chọn tốt nhất chính là lập tức rời đi. Nhưng không biết tại sao lời nói ra khỏi miệng là: "Không khí ở cái tiểu khu này rất trong lành, nếu như không ngại thì mang tôi đi dạo chứ?" Dứt lời liền chọn hướng mà đi trước.

Vẻ mặt của Tề Tử Vũ hắc tuyến nhìn đèn đường lờ mờ xung quanh tiểu khu, thật sự là khâm phục năng lực bịa chuyện của Thang Biên Tâm. Tuy là nghĩ như vậy nhưng vẫn đi theo sau Thang Biên Tâm, chậm rãi đi đến. Ánh đèn lờ mờ che lấp tâm tình lúng túng của hai người.

Hai người đều không mở miệng nói chuyện, chỉ là một trước một sau cứ như vậy yên lặng mà đi bên nhau. Thang Biên Tâm rõ ràng có chút mất tập trung, bất tri bất giác liền lệch khỏi con đường, đi đến khu bên cạnh. Không gian bên trong chuyên dùng để nghỉ ngơi, đèn đường bên này chắc là bị hỏng rồi, càng đi thì càng tối đen. Tuy rằng Thang Biên Tâm không để ý mình đang đi nơi nào nhưng vẫn lưu tâm nghe tiếng bước chân của Tề Tử Vũ ở phía sau. Lúc này nghe tiếng bước chân Tề Tử Vũ ngừng lại, Thang Biên Tâm cũng ngừng lại.

"Có việc gì thì nói đi..." Đi lâu như vậy rồi nhưng Tề Tử Vũ cũng không mở miệng, Thang Biên Tâm không thể làm gì khác hơn là tự mình mở đầu. May là xung quanh đủ tối, không cần nhìn vẻ mặt nhau mà quá mức lúng túng.

"Bị trật chân..." Tổng cộng chỉ có ba chữ nhưng Tề Tử Vũ cực kỳ cứng nhắc nói ra, thanh âm cũng không có lên xuống mà chỉ đều đều.

Trong lòng Thang Biên Tâm toát mồ hôi, chị van em, lừa người khác cũng phải có nghề một chút có được hay không, ngay cả giả vờ mỏng manh đáng thương cũng lười giả vờ. Nếu như bây giờ mình đi đến, không phải trực tiếp nói thẳng mình chính là kẻ ngu si?

"Tề Tử Vũ..." Thang Biên Tâm vừa định mở miệng nói Tề Tử Vũ không nên lừa gạt người một cách ngây thơ như vậy, chợt nghe thấy Tề Tử Vũ vô cùng bình tĩnh kêu lên một tiếng: "Bị trật chân..." Trực tiếp cắt ngang lời chưa nói xong của mình.

"..." Thang Biên Tâm yên lặng. Vì vậy hai người trong bóng tối, mơ hồ lại có xu thế giằng co.

"Bị trật chân..." Tề Tử Vũ lần thứ ba lên tiếng, so với lúc trước là khó nén run rẩy.

Trong lòng Thang Biên Tâm hơi căng thẳng, có chút cam chịu số phận đi đến bên người Tề Tử Vũ, không ngoài dự đoán chịu đựng trọng lượng thân thể em ấy. Tùy ý để Tề Tử Vũ dựa vào, Thang Biên Tâm có chút hoảng hốt, rốt cuộc bản thân mình đang làm cái gì vậy?

Nắm lấy quần áo của Thang Biên Tâm, Tề Tử Vũ miễn cưỡng đem nước mắt ép trở lại. Người phụ nữ ngu ngốc này, rốt cuộc là phải chịu đựng đến nông nỗi nào thì mới bằng lòng buông tay Giang Hoài Sương...

Trong bữa tiệc, Thang Biên Tâm đối với Giang Hoài Sương lưu ý, Tề Tử Vũ tất nhiên là lặng lẽ nhìn thấy. Có lẽ không chỉ có ngày hôm nay, mà bắt đầu từ rất sớm, Tề Tử Vũ vẫn luôn lưu tâm đến phần chấp nhất này của Thang Biên Tâm. Mặc dù biết rõ bản thân không hề có phân lượng trong lòng Giang Hoài Sương, cũng muốn chấp nhất đi giành lấy.

Dần dần, chính mình từ người bàng quan đã biến thành người trong cuộc, bất tri bất giác bắt đầu đau lòng cho sự ngu ngốc của cái người này. Không muốn nhìn thấy cô ấy buồn bã ủ rũ, không muốn nhìn thấy cô ấy một mình cô đơn, cũng từng hi vọng rằng kế hoạch của Tề Ngạn có hiệu quả, để Thang Biên Tâm và Giang Hoài Sương nắm giữ hạnh phúc của hai người. Nhưng đến hiện tại, không ngờ rằng mình cũng không có cách nào buông tay. Mặc dù biết con đường này không dễ đi, thậm chí có thể không ai nguyện ý cùng mình đi, nhưng vẫn cứ bước lên.

Thế giới này... Ai đau lòng ai...

Tựa sát hơi ấm, chống không lại ngày đông giá rét lạnh lẽo, Thang Biên Tâm chậm rãi lôi kéo Tề Tử Vũ tựa trên người mình, lên tiếng nói: "Trở về đi."

"Đã nói rồi, trật chân!" Tề Tử Vũ cũng không biết mình và Thang Biên Tâm giống như bây giờ đến cùng tính là gì, chỉ là tâm tình muốn chung một chỗ càng ngày càng mãnh liệt.

"Được rồi, rất lạnh, muốn ồn ào giận dỗi chờ lần sau ấm áp hơn thì làm." Thấy Tề Tử Vũ ngu xuẩn mất khôn, Thang Biên Tâm nắm thật chặt y phục trên người, ngữ khí nghiêm khắc lên.

Tề Tử Vũ thấy thái độ này của Thang Biên Tâm, hỏa khí cũng theo lên: "Đã nói rồi, chân đau, cô muốn đi thì đi, tôi cũng không lôi cô, kéo cô, cầu cô!"

Trong lúc nhất thời, cô một lời tôi một lời, hai người lại khôi phục trở lại quãng thời gian đối lập trước đây, đem một đêm ám muội kia lãng quên ở một góc tối không tên nào đó.

Chờ đến khi ồn ào mệt mỏi, lúc này Thang Biên Tâm mới bán tín bán nghi ngồi xổm xuống, sờ mắt cá chân phải của Tề Tử Vũ, quả nhiên — sưng lên!

"Tại sao cô lại mang giày cao gót đi ra ngoài?"

"Mỗi ngày tôi đều mang giày cao gót, ngày đầu cô thấy tôi mang sao?"

"Cô đau chân sao không nói sớm một chút, còn đi giày cao gót đứng lâu như vậy! Hiện tại đều sưng lên!"

"Tôi không phải đã nói bị trật chân sao!"

"Cô dùng giọng điệu kia nói đau chân, ai tin!"

"Không tin? Không tin, vừa nãy cô đến đây dìu tôi làm cái gì?"

"..." Trầm mặc đỡ lấy Tề Tử Vũ, lần thứ hai đem trọng lượng thân thể đặt trên người mình. Thang Biên Tâm cảm thấy nói chuyện với Tề Tử Vũ, chỉ biết rơi vào tình huống có lý không nói rõ được. Chính mình cũng không thể nói, vừa nãy nghĩ bị lừa gạt thì lừa, để cho em ấy ăn miếng đậu hũ rồi thả mình về nhà cho sớm.

Xem ra, trong chốc lát không thể về nhà được, trước tiên là đưa cái phiền toái lớn này về nhà đã. (-__-)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play