*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cuối năm nay, Giang Hoài Sương nhận được lời mời từ Tề gia, đến tham dự sinh nhật năm tuổi của Du Du - con gái Tề Ngạn. Bởi vì cũng không phải là sinh nhật tròn mười, cho nên nói là tiệc sinh nhật, thật ra cũng chỉ là một nhà cùng nhau tụ họp mà thôi. Tề gia lão thái thái tự mình gọi điện thoại mời Giang Hoài Sương và Hứa Đan Lạc cùng đến. Mặc dù công tác bận bịu lại không muốn gặp mặt Tề Ngạn, nhưng Giang Hoài Sương vẫn là bán chút mặt mũi (giữ thể diện) cho Tề gia lão thái thái. Huống chi mình thật sự rất yêu thích Du Du.

Tắt điện thoại, Giang Hoài Sương hơi có chút xuất thần, năm nay Du Du đã năm tuổi. Bất tri bất giác đã nhiều năm như vậy... Ba tiếng gõ cửa có tiết tấu cắt ngang trầm tư của Giang Hoài Sương. Được đáp lại, Tề Tử Vũ mang một ly cà phê đi vào.

Lại đến ba giờ mười lăm phút rồi sao, Giang Hoài Sương ngẩng đầu liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, quả thật là đúng giờ. Từ sau đêm Giáng sinh, Hứa Đan Lạc thường nướng chút bánh ngọt gì đó để cho mình mang đến văn phòng, làm cho mình dần dần hình thành thói quen uống trà chiều.

"Giang tiểu thư, cà phê."

Tề Tử Vũ đem cà phê đặt xuống, chuẩn bị như ngày thường lui ra ngoài. Giang Hoài Sương lại khác thường mở miệng: "Pha thêm một ly nữa rồi vào đây, ngày hôm nay điểm tâm là cookie bơ và cookie chocolate, cùng nhau ăn chút đi."

Giang Hoài Sương cúi người xuống, lấy ra hộp tiện lợi do Hứa Đan Lạc chuẩn bị kỹ càng vào buổi sáng, đặt ở trên bàn. Vừa mở ra, mùi bơ cùng chocolate thơm ngọt liền lan tỏa trong không khí, Giang Hoài Sương giống như là đang dụ dỗ, nghiêng hộp để Tề Tử Vũ nhìn thấy rõ ràng đồ bên trong. Những chiếc bánh quy xinh xắn, màu sắc mê người được sắp xếp chỉnh tề.

Cạm bẫy... Tề Tử Vũ biết rõ bà chủ mình rất thích tay nghề của Hứa Đan Lạc, hơn nữa với tính tình không thấy thỏ không thả chim ưng của Giang Hoài Sương, lát nữa nhất định là muốn mình nói chút chuyện 'không bình thường'. Tuy là yên lặng oán thầm nhưng vẫn thuận theo đi ra ngoài, tự mình rót một ly, hai phút sau, lần thứ hai xuất hiện ở trước mặt Giang Hoài Sương.

Tuy rằng Giang Hoài Sương cùng Tề gia giao hảo, thế nhưng trong công việc, từ trước đến giờ Tề Tử Vũ đều luôn nghiêm túc cẩn thận. Cho nên dù làm thư ký cho Giang Hoài Sương, người phía dưới cũng không có quá nhiều nghị luận. Lúc này có chút không nắm chắc được mục đích của Giang Hoài Sương, Tề Tử Vũ đơn giản bắt đầu tập trung ăn điểm tâm.

Mắt thấy bánh quy trong hộp từng chút từng chút vơi đi, Giang Hoài Sương lấy khăn giấy lau lau tay, lại uống một hớp cà phê, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Gần đây anh của em đang làm gì?"

Trong lòng Tề Tử Vũ thất kinh, mặc dù biểu tình trên mặt không có biến hóa quá lớn, nhưng tay lại dùng thêm mấy phần lực làm cái bánh vỡ thành hai đoạn, một nửa rơi trên bàn. Biểu hiện như vậy, tất nhiên là bởi vì nghĩ đến chuyện gần đây anh mình xúi bậy Thang Biên Tâm. Chỉ là Tề Tử Vũ không ngờ rằng, lúc này Giang Hoài Sương chỉ là muốn hỏi một chút chuyện liên quan đến sinh nhật của Du Du mà thôi.

"Không có gì đặc biệt, ngoại trừ công việc, chính là về nhà làm phụ nam cho gia đình." Tề Tử Vũ thả bánh quy xuống, tránh nặng tìm nhẹ mà trả lời.

Là không có gì đặc biệt... Nếu như Tề Tử Vũ không phản ứng như vậy, Giang Hoài Sương cũng không nghĩ ra chuyện đặc biệt nào khác.

Giang Hoài Sương không hỏi nữa, chỉ là nói chuyện phiếm vài câu liên quan đến sinh nhật của Du Du. Thấy Giang Hoài Sương chỉ là quan tâm Du Du, Tề Tử Vũ cũng thanh tĩnh lại, hai người mỗi người một ý trò chuyện, ngược lại cũng nói chuyện đến cực kỳ trơn tru. Mãi đến khi Tề Tử Vũ thu dọn xong rời khỏi phòng làm việc, sắc mặt của Giang Hoài Sương liền có chút kém đi.

Mấy ngày gần đây, nhìn không khí lúc có mặt cả Thang Biên Tâm và Tề Tử Vũ, không khó nhận ra giữa hai người họ nhất định có chuyện gì đó. Có điều, xem ra Tề Ngạn cũng có liên quan ở bên trong. Không phải Giang Hoài Sương muốn chiếm lấy Thang Biên Tâm, chỉ là không quá hi vọng Tề Tử Vũ cũng tiến vào cái vòng tròn này.

Hiện tại Giang Hoài Sương và Thang Biên Tâm, khác biệt chỉ là ai mở miệng nói chia tay trước mà thôi. Bởi vì Thang Biên Tâm đối với Giang Hoài Sương còn có nhớ nhung, tất nhiên là sẽ không mở miệng trước. Còn về phần Giang Hoài Sương, trên thực tế hai người cũng không tính là người yêu, cũng sẽ không tính toán nói lời quyết tuyệt. Hiện tại càng có thêm một lý do để không mở miệng, đó chính là Tề Tử Vũ. Con đường này không dễ đi, Giang Hoài Sương xuất phát từ tư tâm, muốn buộc Thang Biên Tâm ở bên người thêm một khoảng thời gian, hi vọng Tề Tử Vũ có thể tỉnh táo trở lại. Chỉ là Giang Hoài Sương không biết, tình huống bây giờ sớm không phải đơn giản như mình đã nghĩ.

Ngày sinh nhật Du Du, khi Giang Hoài Sương và Hứa Đan Lạc mang theo quà gõ cửa lớn Tề gia, thì người mở cửa lại là Thang Biên Tâm. Là Tề Ngạn hay là Tề Tử Vũ mời? Trong lòng Giang Hoài Sương nhất thời lóe lên hai cái tên này. Người mời Thang Biên Tâm không giống nhau, mục đích đương nhiên cũng không giống nhau. Có điều, bất kể là loại mục đích nào, Giang Hoài Sương đều cảm thấy vô cùng không thích. Chỉ là hôm nay mình cũng là khách mời, đúng thật là không tiện nói gì.

Hướng Thang Biên Tâm gật gật đầu, Giang Hoài Sương lôi kéo Hứa Đan Lạc đi vào bên trong, Hứa Đan Lạc không quên nghiêng người kêu một tiếng "Chị Thang". Thật sự là bé ngoan có lễ phép, không nhìn ra lúc này tâm tình của Giang Hoài Sương không được tốt. Còn chưa đi được hai bước liền nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ nhào đến trên đùi Giang Hoài Sương, còn mang theo mùi thơm của sữa đặc trưng trên người con nít.

"Giang Giang!" Du Du mặc áo len màu hồng nhạt, giống như một cục bông màu hồng ôm lấy chân Giang Hoài Sương, hơi ngước lên, trên gương mặt tràn đầy vui vẻ. Nhìn thấy Hứa Đan Lạc đứng bên người Giang Hoài Sương, Du Du ngọt ngào nở nụ cười, kêu một tiếng: "Chị."

"Tiểu Du Du, còn nhớ cô à?" Nhìn thấy Du Du, lúc này có chuyện gì không vui Giang Hoài Sương đều quét đi sạch sành sanh, ngồi xổm người xuống ôm lấy Du Du, cả người tựa hồ cũng trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Lần trước gặp mặt là tháng tám, xem ra trí nhớ của đứa nhỏ này cũng thật là tốt.

"Du Du, gần đây cháu đã lớn như vậy mà còn dính trên người Hoài Sương, còn không mau xuống." Tề nãi nãi nghe động tĩnh bên này, đi theo ra ngoài.

"Không muốn, muốn Giang Giang ôm, Giang Giang đã lâu không có đến ôm Du Du!" Du Du quay mặt đi không để ý đến Tề nãi nãi, dứt khoát lấy cả tay và chân đều co vào trong ngực Giang Hoài Sương, triệt để cuộn thành cái nắm bông.

"Má Tề." Giang Hoài Sương nhìn bà Tề cười cười, điều chỉnh hô hấp một chút, mở miệng nói: "Không có chuyện gì, còn có thể ôm thêm hai năm. Thừa dịp còn có thể, ôm được bao nhiêu liền ôm bấy nhiêu."

Du Du nghe được Giang Hoài Sương nói như thế, liền quay đầu lại nhìn bà nội làm cái mặt quỷ, chọc cho bốn người ở đây cười liên tục.

"Tiểu Lạc, chào bà đi." Giang Hoài Sương vừa nói vừa điều chỉnh tư thế để cho Du Du ở trên người ngồi thoải mái chút.

Gọi má Tề... hay là gọi bà Tề... Từ sau khi được Giang Hoài Sương nhận nuôi, đối với người khác xưng hô đều khó có thể bắt kịp, Hứa Đan Lạc cầu cứu nhìn về phía Giang Hoài Sương thì thấy chị ấy chỉ chuyên tâm chơi đùa với tiểu Du Du, không có chú ý đến tình huống lúc này của mình, vì vậy càng luống cuống lên.

Thật ra Tề nãi nãi tựa hồ nhìn thấy Hứa Đan Lạc chần chờ, tiến lên hai bước kéo tay Hứa Đan Lạc, chủ động mở miệng nói: "Tiểu Lạc là lần đầu tiên đến nhà chúng ta, Tử Vũ thường nhắc đến con, nói con không chỉ học giỏi, người lại ngoan ngoãn, tay nghề làm bếp càng không tệ. Sau này hãy cùng tiểu Sương thường đến nơi này chơi. Giống tiểu Sương gọi má Tề là được rồi, ở chỗ này coi như ở nhà mình đi, đừng làm như người xa lạ."

"Má Tề." Hứa Đan Lạc thở phào nhẹ nhõm, nhất thời trong lòng sinh ra hảo cảm đối với lão nhân gia quần áo chỉnh tề, sợi tóc chỉn chu, lại khôn khéo giỏi giang ở trước mắt này.

"Được rồi, đi vào ngồi nói chuyện đi, đừng đều đứng ở cửa." Tề nãi nãi lôi kéo tiểu Lạc hướng về phòng khách, còn không quên quay đầu lại nói với Giang Hoài Sương: "Con xem Du Du gần đây mập giống như Tiểu Trư rồi, chúng ta đều không bế nổi nó. Con đúng là vẫn có thể bế a, mau mau đi vào ngồi xuống, nếu không lát nữa sẽ đem con đè cho bị thương."

Giang Hoài Sương nở nụ cười: "Con nít phải có chút bụ bẫm như vậy mới đáng yêu." Nói đến Du Du thật sự không tính là mập, đoán chừng là mùa đông sợ lạnh, quần áo mặc nhiều hơn chút cho nên mới có vẻ hơi nặng. Gương mặt nho nhỏ trắng trẻo mũm mĩm, hơi bụ bẫm một chút nhưng bởi vì ánh mắt vừa lớn vừa sáng, phối hợp với dáng vẻ chu miệng nhỏ, trái lại càng lộ ra vẻ đáng yêu.

"Bà nội xấu!" Du Du nghe được Giang Hoài Sương khen mình đáng yêu, liền quay qua hôn Giang Hoài Sương một cái, sau đó thị uy hướng về Tề nãi nãi tuyên cáo: "Yêu nhất Giang Giang! Ghét nhất bà nội nói con béo!"

"Hừ hừ..." Tề nãi nãi quay về Du Du hừ lạnh hai tiếng, trong lòng rất là phiền muộn, rõ ràng số lần Giang Hoài Sương đến đây cũng không tính là nhiều, nhưng mỗi lần đến, cháu gái của mình đều đặc biệt bám dính Giang Hoài Sương. Lần này ngược lại thì tốt rồi, yêu Giang Giang, không yêu bà nội, Tề nãi nãi đánh đổ một hang giấm.

Nhà của Tề gia là do năm ấy Tề Ngạn kết hôn mua hai căn liền nhau, làm thông thành một nhà, Tề lão thái thái, Tề Tử Vũ, vợ chồng Tề Ngạn và Du Du cùng nhau ở cũng còn rất rộng rãi. Mọi người ở phòng khách ngồi vào chỗ của mình, lúc này Giang Hoài Sương mở miệng hỏi Tề Ngạn và Tề Tử Vũ hiện tại đang ở đâu.

"Tề Ngạn ở nhà bếp cùng Hiểu Đồng làm cơm, nha đầu Tử Vũ kia cũng không biết là đi nơi nào, sáng sớm thì không thấy bóng người, chắc là đi mua quà cho Du Du rồi." Tề nãi nãi chỉ chỉ nhà bếp trả lời.

Tề Tử Vũ đi ra ngoài, như vậy Thang Biên Tâm chính là do Tề Ngạn gọi đến, Giang Hoài Sương thở phào nhẹ nhõm. "Nói đến quà, Du Du nhìn cái này có thích không." Giang Hoài Sương từ trong túi lấy ra mấy con rối nhỏ bằng bông.

Đây là mua từ một nhà chế tác thủ công trong một cửa hàng, vải vóc thượng hạng, tay nghề hạng nhất, chọn đều là những hình con vật mà Du Du yêu thích như con thỏ nhỏ, con mèo nhỏ, con chó nhỏ. Quả thật vừa lấy ra thì hai mắt của Du Du liền tỏa ánh sáng, nhanh chóng vồ tới, suýt chút nữa từ trên đầu gối của Giang Hoài Sương trượt xuống dưới. Một lần nữa ôm Du Du ngồi vững vàng, Giang Hoài Sương nhét một con thỏ nhỏ vào trong lòng bé con, lúc này mới yên tĩnh dừng lại.

Nếu như năm đó không phải là mình đột nhiên xen vào, người cùng Tề Ngạn kết hôn nên là người kia... Mà Du Du cũng sẽ là con gái của người kia... Mặc dù biết ý nghĩ như thế có chút cực đoan, thế nhưng Giang Hoài Sương không khắc chế được mà nghĩ như vậy. Tay ôm Du Du lại chặt thêm mấy phần.

Ngồi một bên sôpha, Tề nãi nãi và Hứa Đan Lạc tán gẫu vô cùng vui vẻ. Giang Hoài Sương nhìn một chút Thang Biên Tâm ngồi bên cạnh, hạ thấp giọng hỏi: "Tề Ngạn gọi chị đến?"

"Ừm." Thang Biên Tâm gật gật đầu, mặc dù biết một khi mình xuất hiện ở đây ngày hôm nay, Giang Hoài Sương tất nhiên sẽ hoài nghi, thế nhưng không ngờ em ấy một câu liền nói đến trọng điểm. Tề Ngạn cảm thấy gần đây hai người từ từ lạnh nhạt, tình huống cần hóa giải gấp. Cho nên mới ra hạ sách này, có điều bây giờ nhìn lại, đúng là làm cho càng nguy hiểm hơn.

Giang Hoài Sương nhíu nhíu mày: "Cái tên kia sớm đi ra ngoài là vì trốn em sao?"

"..." Thang Biên Tâm không lên tiếng, chỉ là dáng vẻ kinh ngạc đều bị Giang Hoài Sương nhìn vào trong mắt.

Nhẹ giọng thở dài một hơi, liếc mắt nhìn Du Du vững vàng ngồi ở trong ngực, Giang Hoài Sương không có tiếp tục hỏi. Lúc này không phải cơ hội tốt để nói chuyện. Có điều, nói chung bản thân mình đoán không sai, Tề Ngạn có nhúng tay vào chuyện của mình và Thang Biên Tâm, mà trong lúc đó tựa hồ giữa Tề Tử Vũ và Thang Biên Tâm cũng có chút gì đó, thật sự là hỗn loạn nha...

"Giang Giang?" Du Du cảm giác được Giang Hoài Sương mất tập trung, ôm cổ của nàng quơ quơ.

"Hả?"

"Đói bụng..." Nắm bông hồng nhạt ôm bụng làm bộ dáng đáng thương.

"Đã hơn ba giờ rồi, nếu ăn thêm những thứ khác thì cơm tối sẽ không ăn vào, buổi tối không phải có bánh gatô cháu thích ăn nhất sao?" Tề nãi nãi đang cùng Hứa Đan Lạc trò chuyện, đúng lúc chen vào một câu. Có điều, tất nhiên là bị Du Du tự động bỏ quên.

"Hiện tại đói bụng..." Nắm bông hồng nhạt thấy Giang Hoài Sương bởi vì Tề nãi nãi mà chần chờ một chút, liền gia tăng cường độ làm nũng, ở trong ngực Giang Hoài Sương lăn qua lăn lại.

Ôm chặt Du Du suýt chút nữa lăn xuống, Giang Hoài Sương nhìn bà nội nói xin lỗi một chút, từ trong túi lấy ra một hộp bánh quy đưa cho Du Du.

"Giang Giang! Thật đáng yêu!" Du Du ngồi thẳng, bắt đầu mở nắp hộp bánh quy.

Tất nhiên là Giang Hoài Sương biết Du Du nói chính là bánh quy thật đáng yêu. Trong hộp là bánh quy với đủ loại kiểu dáng động vật nhỏ, là bình thường Hứa Đan Lạc làm cho mình để ăn vặt. Không chỉ tạo hình khác nhau, mùi vị cũng là nhiều loại.

"Là hươu cao cổ!" Du Du hướng về trong miệng nhét vào một cái. "Ăn thật ngon... Ô mai hươu cao cổ! Giang Giang có muốn ăn không?"

"Cô bình thường có ăn. Những bánh quy này là chị tiểu Lạc làm, tương lai Du Du lớn rồi cũng có thể học làm điểm tâm ngon miệng." Giang Hoài Sương mỉm cười, khéo léo từ chối tiểu Du Du.

"Cảm ơn chị tiểu Lạc." Cục bông tròn tròn di chuyển, nghiêng người hướng về Hứa Đan Lạc nói cám ơn. "Em cũng muốn làm điểm tâm thật ngon cho Giang Giang ăn."

"Thật ngoan. Thật ngoan." Giang Hoài Sương cười, sờ sờ đầu Du Du, hôn Du Du một cái.

"Mỗi ngày làm cho Giang Giang ăn!" Suy nghĩ một chút, Du Du bổ sung: "Sau đó muốn ôm Giang Giang một cái, còn muốn hôn nhẹ."

"Hóa ra chị có giá rẻ như vậy?" Giang Hoài Sương vì những lời nói trẻ con ngây thơ của Du Du mà cười vui sướng.

"Cái gì gọi là giá rẻ?" Cục bột nhỏ không thể lý giải cảm giác hài hước của người trưởng thành.

Vì vậy Giang Hoài Sương liền bắt đầu cùng tiểu Du Du thảo luận vấn đề liên quan đến 'Cái gì là giá rẻ'... Chỉ là một màn cực kỳ hài hòa này nhìn ở trong mắt Hứa Đan Lạc lại có một chút cảm giác khó chịu. (¬_¬")

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play