*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"..." Thang Biên Tâm nhìn người phụ nữ trước mắt đang từng bước ép sát mình, nhất thời lại có chút không biết chắc là cô ta đang thật sự say hay là đang giả vờ say. Vì vậy chỉ đứng yên tại chỗ, hy vọng có thể tùy cơ ứng biến.

Bước chân của Tề Tử Vũ hơi có chút loạng choạng nhưng xác định được mục tiêu là hướng về phía Thang Biên Tâm rồi áp sát, ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: "Cô biết cô có bao nhiêu ngu ngốc hay không? Nói cho cùng thì cái tên Tề Ngạn kia cũng chỉ là muốn để cho lòng mình thoải mái một chút, cho nên mới kéo theo một người nào đó ghép đôi cùng Giang Hoài Sương. Mà cô, chỉ vừa vặn làm quân cờ của anh ta thôi. Nếu như cô thất bại cũng không quan trọng lắm, Tề Ngạn có thể tiếp tục làm dao động những người khác. Còn Giang Hoài Sương, nếu như chị ấy có một chút quan tâm cô, bây giờ cô cũng sẽ không cần phải ở đây..."

"Cô thật sự uống nhiều rồi." Thang Biên Tâm cau mày cắt ngang Tề Tử Vũ, bản thân mình thật sự có chút nghe không nổi nữa. Cũng không phải bởi vì Tề Tử Vũ vô căn cứ ly gián quan hệ, mà là bởi vì những lời nói thật này không phải ai cũng thích nghe. Đối với Thang Biên Tâm mà nói, có lúc nguyện ý đem đầu rụt vào bên trong vỏ, che tai bịt mắt.

"Có một số việc cô sẽ không hiểu đâu, tôi đưa cô trở về." Thấy Tề Tử Vũ bộ dạng càng lấn tới, Thang Biên Tâm cũng không còn tâm tình tiếp tục tìm hiểu.

"Đưa tôi trở về?" Tề Tử Vũ đột nhiên quỷ dị mà khẽ mỉm cười, để Thang Biên Tâm không hiểu sao mà rùng mình một cái. "Làm sao vậy, cái gì cũng chưa hỏi liền thả tôi đi, nếu vậy mấy chai rượu này không phải uổng phí hết sao?" Tề Tử Vũ chỉ chỉ mấy chai rượu rỗng trên bàn, nhẹ nhàng nói nhưng từng chữ đều hướng về phía Thang Biên Tâm.

"Không biết cô đang nói cái gì..." Thang Biên Tâm nghiêng người đỡ lấy Tề Tử Vũ có chút loạng choạng. "Say rồi, tôi đưa cô về nhà."

Được đỡ lấy, Tề Tử Vũ cảm thấy như có một tia ấm áp lướt qua trái tim, tiếp theo chính là lạnh lẽo càng thêm sâu nặng. "Tôi không có say, tôi cực kì tỉnh táo." Bỏ tay Thang Biên Tâm ra, Tề Tử Vũ dựa vào bên cạnh bàn vững vàng mà đứng thẳng, tiếp tục mở miệng: "Mang tôi về đây, lại rót rượu cho tôi uống, không phải là cô muốn chuốc cho tôi say rượu để lỡ lời nói cho cô biết chuyện trước đây của Giang Hoài Sương hay sao? Làm sao vậy, hiện tại lại không muốn nghe nữa?"

Sắc mặt của Thang Biên Tâm tối sầm, cái tên này thông minh hơn nhiều so với mình tưởng tượng. Nghĩ như vậy, vẻ mặt liền dần dần thanh tĩnh lại, đôi mắt của Thang Biên Tâm mỉm cười, hơi có thâm ý lướt qua người Tề Tử Vũ. Trên má trái có lúm đồng tiền nho nhỏ càng làm cho nàng có thêm mấy phần quyến rũ, khiến cho người khác thêm yêu thích, chỉ là khi mở miệng thì mang theo một chút ý đồ mê hoặc: "Vậy bây giờ cô muốn nói sao?"

Tề Tử Vũ dời đi con mắt vốn đang nhìn chằm chằm Thang Biên Tâm, giống như là cùng ai đó giận hờn, hừ nhẹ hai tiếng, phun ra hai chữ: "Không muốn."

Nhưng nói xong lại rất nhanh đem ánh mắt quay trở về, nhìn thấy Thang Biên Tâm miệng vẫn cười ôn hòa, trong nháy mắt Tề Tử Vũ tức giận không chỗ phát tiết: "Tôi không muốn nói cho cô, cô còn cười, có cái gì tốt mà cười. Đáng ghét nhất chính là rõ ràng cô không vui còn muốn làm ra dáng vẻ thân thiết mỉm cười." Nói xong, Tề Tử Vũ đưa tay ra, hung hăng véo ngắt hai gò má của Thang Biên Tâm.

Thang Biên Tâm nhanh chóng ra tay đẩy Tề Tử Vũ xa một chút, xoa xoa gò má có chút đau, tức giận nói: "Tôi cười tôi, liên quan gì đến cô. Đi, tôi đưa cô về." Nói xong liền tiến lên kéo Tề Tử Vũ. Ngoài ý muốn, không gặp phải bất kỳ ngôn ngữ hoặc hành động phản kháng nào. Chỉ là rõ ràng có thể nhìn thấy được trong mắt Tề Tử Vũ hàn ý càng ngày càng sâu, Thang Biên Tâm trong lòng cả kinh, tay liền bất tri bất giác nới lỏng ra.

"Chuyện không liên quan đến tôi?" Thấy Thang Biên Tâm buông lỏng tay, Tề Tử Vũ sửa lại quần áo một chút, nhưng vừa nói vừa hướng đến gần Thang Biên Tâm một chút: "Không phải cô đã sớm biết tôi yêu thích cô sao? Muốn lôi kéo tôi lấy thông tin, mang tôi về nhà, rót rượu tôi uống, cô đối với tôi làm những chuyện này, không phải đã sớm biết tôi yêu thích cô sao?"

Sau khi Tề Tử Vũ đem lời nói xong, giữa hai người đã không còn khoảng cách dư thừa. Thang Biên Tâm thậm chí có thể cảm giác được khi Tề Tử Vũ đang nói chuyện, mang theo hơi thở nhẹ nhàng lướt qua gò má của mình cùng mùi rượu nhàn nhạt. Lời nói bị nghẹn ở nơi cổ họng, nhất thời Thang Biên Tâm cũng không biết nên nói cái gì. Phủ định sao? Không, quả thật là mình biết, ít nhất là từ sớm đã mơ hồ phát hiện tâm ý của Tề Tử Vũ. Sở dĩ sau này tiếp xúc cũng không tạo khoảng cách, không thể nói là mình không có tư tâm. Giả vờ không biết, sau đó dụ người này nói ra thông tin mình muốn biết, để đạt được mục đích giữ lại Giang Hoài Sương.

Chỉ là chính mình cũng không biết, trong lòng Tề Tử Vũ vẫn như gương sáng, biết rõ ràng ý đồ của mình nhưng lại dung túng. Giống như ngày hôm nay, biết rõ ràng mình muốn thăm dò quá khứ của Giang Hoài Sương nhưng vẫn đáp ứng cùng mình trở về. Cái người bề ngoài thường ngày dịu ngoan kia nhưng giờ khắc này lại tỉnh táo cùng sắc bén như dao... nhất thời Thang Biên Tâm có chút hoang mang, đến cùng hiện tại Tề Tử Vũ là đã say hay là chân chính tỉnh táo...

"Không nói lời nào, tôi coi như cô ngầm thừa nhận." Trong lòng Tề Tử Vũ giống như bị ai đó tàn nhẫn đánh mạnh một cái, miễn cưỡng chịu đựng đau đớn. Cho dù lúc trước có nghi ngờ suy đoán, giờ khắc này lại được chứng thật, vẫn là có chút khó chấp nhận.

"Xin lỗi." Thang Biên Tâm lui về phía sau một bước. Hành động lui về phía sau này giống như là nói sau này mình sẽ cùng Tề Tử Vũ giữ một khoảng cách, sẽ không bao giờ lợi dụng giống như ngày hôm nay. Giống như Giang Hoài Sương đã nói, Tề Tử Vũ không phải là người trong cuộc, bản thân mình không nên ích kỷ, chỉ vì đạt được mục đích của mình mà làm cho cô ấy dính vào trong đó.

"Không sao, tôi yêu thích cô, cô có thể lợi dụng tôi, không cần khách khí." Tề Tử Vũ thấy Thang Biên Tâm lùi bước, cũng có thể đoán được hiện tại cô ấy đang suy nghĩ gì, ngữ khí liền thả lỏng: "Tôi yêu thích cô, cô có muốn cân nhắc một chút hay không?"

Nghe được lời nói của Tề Tử Vũ, Thang Biên Tâm đầu tiên là trầm mặc, tiếp theo suy nghĩ rồi mở miệng: "Có ý gì?"

"Tề Ngạn đã nói, cô và Giang Hoài Sương chung một chỗ, ban đầu cũng chỉ bởi vì cô đơn mà thôi. Có thể cô không yêu chị ấy nhiều như vậy. Cho nên có muốn suy nghĩ một chút đổi thành người khác hay không." Tề Tử Vũ dừng một chút, tựa như cho Thang Biên Tâm một ít thời gian để tiêu hóa tin tức vừa nhận được.

"Tôi sẽ thường xuyên ở cùng cô, sẽ không để cho cô một mình cô đơn, sẽ cùng cô trải qua mỗi một ngày lễ giống như ngày hôm nay. Quan trọng nhất chính là tôi yêu thích cô, tôi yêu thích cô hơn so với cái khối băng lớn Giang Hoài Sương kia. À, nói sai rồi, cái khối băng lớn Giang Hoài Sương kia thật sự không thích cô. Hơn nữa nếu như cô yêu thích chị ấy, như vậy thì sớm muộn gì cô cũng sẽ trở thành sự quấy nhiễu của chị ấy..." Tề Tử Vũ chần chờ một chút, đem câu nói còn lại kia nói ra miệng.

"Cô đây là đang đào góc tường nhà bà chủ cô?" Trong lòng Thang Biên Tâm có chút loạn, không thể không nói, Tề Tử Vũ làm cho mình có chút động lòng, thế nhưng sự tình vốn không nên biến thành như vậy...

"Chị ấy sẽ không để ý."

Tuy là Tề Tử Vũ nói lời thật nhưng mà có chút chọc giận Thang Biên Tâm. Dù cho là sự thật, Thang Biên Tâm cũng không nguyện ý nghe Tề Tử Vũ dùng một thái độ đương nhiên nói ra hết như vậy.

"Tôi để ý. Hình như đã quên nói với cô, nếu như cô yêu thích tôi, như vậy cô đã trở thành sự quấy nhiễu của tôi." Đem nguyên câu của Tề Tử Vũ trả lại, Thang Biên Tâm cảm thấy nơi bị thương trong lòng bây giờ thoải mái hơn rất nhiều. Là một người không có năng lực tự hồi phục, Thang Biên Tâm chỉ có thể dùng cách thương tổn người khác để giảm bớt tích tụ trong lòng.

Như Thang Biên Tâm dự liệu, trong nháy mắt sắc mặt của Tề Tử Vũ trở nên tái nhợt, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên hoảng loạn hơn.

Thang Biên Tâm không muốn tiếp tục cùng Tề Tử Vũ dây dưa vấn đề này, cũng không muốn thấy bộ dáng Tề Tử Vũ bị đả kích, vì vậy muốn nhắc lại chuyện đưa cô ấy về nhà. Vừa chuẩn bị mở miệng, môi liền bị chặn lại. Đôi môi mềm mại của Tề Tử Vũ hôn lên môi mình, mang theo mùi rượu cùng sự điên cuồng, không khỏi để trái tim của Thang Biên Tâm đập nhanh hơn.

Hai tay bị Tề Tử Vũ tóm chặt đặt ở phía sau, trói buộc sự giãy giụa của mình, muốn mở miệng khuyên can nhưng càng làm cho đối phương có thêm cơ hội áp sát gần gũi hơn. Đầu lưỡi mềm mại lợi dụng cơ hội, nhanh chóng trượt vào trong miệng mình, châm lửa xung quanh.

Thang Biên Tâm lắc đầu tránh né, trong lòng không nỡ tàn nhẫn đi cắn cái đầu lưỡi đang xông vào địa bàn của mình mà gây sự, nhưng không ngờ lại bị Tề Tử Vũ dùng răng làm xước môi. Nhất thời mùi rượu trộn lẫn mùi máu tươi luân chuyển ở bên trong miệng của hai người. Rõ ràng kỹ thuật hôn môi của Tề Tử Vũ có thể coi là trúc trắc (không giỏi), thậm chí còn có chút thô bạo làm đau người, nhưng lại làm cho thân thể Thang Biên Tâm chậm rãi mềm yếu hạ xuống.

Cảm giác được Thang Biên Tâm chống cự càng ngày càng yếu, thậm chí còn có một chút tâm ý hùa theo, Tề Tử Vũ chậm rãi buông lỏng sự kìm hãm đối với Thang Biên Tâm, một tay vừa buông ra liền lần mò muốn cởi nút áo của Thang Biên Tâm.

Thang Biên Tâm chờ chính là thời khắc này, trong nháy mắt lúc được tự do, thân thể cấp tốc lui về phía sau. Một khắc răng môi rời nhau còn không quên nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi của Tề Tử Vũ một chút, tỏ vẻ trả thù. Đánh bay móng vuốt đặt trên ngực, Thang Biên Tâm xụ mặt xuống, đang muốn mở miệng mắng người, lại đột nhiên phát hiện tình huống Tề Tử Vũ có chút khác thường.

"Cô không sao chứ?" Thang Biên Tâm đưa tay lau vết máu trên khóe môi, đẩy Tề Tử Vũ ra, giờ lại muốn đến gần. Chỉ thấy ánh mắt lúc này của Tề Tử Vũ tràn đầy thô bạo cùng với dục vọng cướp đoạt, lúc nói chuyện thì đã không chút nào bình tĩnh.

Tề Tử Vũ cũng không đáp lời, tâm tâm niệm niệm chính là phải xé nát quần áo Thang Biên Tâm đang mặc. Nếu như mất đi cơ hội ngày hôm nay thì sẽ không thể quay lại, không thể gạo nấu thành cơm, như vậy sau này nhất định sẽ là mỗi người đi một ngã. Sau khi say rượu, ý thức từ từ mơ hồ, điều duy nhất nhớ đến chính là nhất định không thể để cho người trước mắt này ly khai mình.

Đây mới thật sự là say sao? Lúc trước rốt cuộc là không say sao? Thang Biên Tâm xoa cái hông mới vừa rồi do tránh né mà bị ngã, nhìn quần áo trên người bị lôi kéo không biết nên nói gì.

Nhân lúc không để ý, một phát tóm được Tề Tử Vũ. Làm thế nào sau khi say rượu lại biến thành động vật có tính công kích như thế. Thang Biên Tâm rõ ràng thấy được từ trong ánh mắt của Tề Tử Vũ đọc ra hai chữ 'dục vọng', cắn răng kéo Tề Tử Vũ tiến vào phòng tắm. Mình cũng không có nghĩa vụ vì nàng hiến thân.

Cứng rắn dụng tâm dùng vòi hoa sen trực tiếp dội nước ấm thẳng vào người Tề Tử Vũ, Thang Biên Tâm không hy vọng như vậy có thể làm cho Tề Tử Vũ tỉnh táo lại, chỉ hy vọng là có thể khiến Tề Tử Vũ khôi phục trạng thái như lúc nói chuyện là tốt rồi. Chỉ cần Tề Tử Vũ thoát ly trạng thái hiện tại, muốn liều mạng 'ăn thịt' mình, cho dù biến thành như thế nào cũng đều được.

Thời tiết tháng mười hai tuy không đến nỗi nước đóng thành băng, thế nhưng nước ấm dội vào trên người rất nhanh cũng biến thành nước lạnh. Tuy nói là dùng nước dội Tề Tử Vũ, nhưng Thang Biên Tâm đứng ở một bên cũng bị nước văng trúng. Chờ đến lúc Tề Tử Vũ từ từ bình tĩnh lại, trên người của hai người đã ướt đẫm.

"Tỉnh táo?" Thang Biên Tâm tắt nước, đưa tay đang trở nên tê cứng ra quơ quơ trước mặt Tề Tử Vũ, không có phản ứng gì... Người phụ nữ này lúc say rượu tính tình thật quá kém, sau này không bao giờ cùng cô ấy uống rượu nữa. Thang Biên Tâm vừa nói thầm vừa trở về phòng lấy áo ngủ, biến thành dáng vẻ này, nếu như không ngâm nước nóng, lát nữa có thể sẽ sinh bệnh. Nghĩ một chút, Thang Biên Tâm liền hắt hơi, trong lòng oán niệm càng sâu. Ngày hôm nay bản thân mình hoàn toàn là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, không hỏi được thông tin gì, còn bị người ta khinh bạc. Sờ sờ khóe môi đã ngừng chảy máu, nhưng cảm giác đau vẫn chưa tiêu tan, thật là một đêm Giáng sinh không an bình một chút nào.

May là vóc người của Tề Tử Vũ không sai biệt lắm so với mình, tuy rằng Thang Biên Tâm giúp Tề Tử Vũ lấy đồ ngủ, nhưng nửa phần ý nghĩ lưu cô ấy ở lại cũng không có. Lát nữa lấy cái áo khoác bọc cho cô ấy rồi đưa trở về, Thang Biên Tâm hạ quyết tâm phải nhanh chóng đem cái tên mất khống chế kia đuổi ra ngoài. Chỉ là mới vừa vào phòng tắm, nàng lập tức choáng váng.

"Cô muốn chết đuối sao?" Kéo Tề Tử Vũ đang nằm trong bồn tắm lên, Thang Biên Tâm lớn tiếng rống. Lúc nãy còn đứng yên ổn, một lúc sau lại nằm ở trong bồn tắm lớn, nước đã trở lạnh, còn mặc quần áo! Thang Biên Tâm bị Tề Tử Vũ dựa vào, cau mày nhìn quần áo không ngừng nhỏ nước của Tề Tử Vũ.

"Ngủ..." Mệt mỏi hướng về trên người Thang Biên Tâm nhích lại gần, con mắt của Tề Tử Vũ nhắm lại. Không giống như trạng thái bình tĩnh phân tích lúc trước, càng không giống vừa nãy hận không thể đem Thang Biên Tâm nuốt vào trong bụng, Tề Tử Vũ cũng coi như là khôi phục thành trạng thái thường ngày.

"Tắm rửa sạch sẽ mới có thể ngủ." Tắm rửa sạch sẽ mới có thể đưa cô trở về... Thang Biên Tâm vỗ vỗ mặt Tề Tử Vũ, lại nhéo, lại nhéo nhéo, tiếp tục nhéo nhéo... Rốt cục xác định cái Tề Tử Vũ gọi là ngủ kỳ thực so với hôn mê cũng không khác biệt bao nhiêu.

Nhìn quần áo của hai người đều ướt nhẹp, Thang Biên Tâm cảm thấy dùng nước dội tỉnh Tề Tử Vũ quả thật là việc sai lầm đến cực điểm!

Cái tên Tề Tử Vũ này, có thể từ con cừu nhỏ bình thường biến thành con cừu nhỏ thông minh, vứt đi bộ lông cừu lại biến thành sói đuôi to, sói rơi xuống nước biến lại thành con cừu nhỏ, trò chơi đêm nay cũng thật là đặc sắc a... Chỉ là cái tình hình hiện tại này, đến cùng nên làm gì? Lẽ nào còn muốn diễn biến thành lột da cừu nhỏ? Thang Biên Tâm có chút chần chờ, rồi lại có chút không chịu được hàn ý trên người đang dần dần xâm nhập.

Chết thì chết. Sau khi lại hắt hơi một cái, Thang Biên Tâm mở một bồn đầy nước nóng, cởi quần áo của mình. Tuy nói trên người khỏa thân, nhưng so với việc mặc một thân quần áo ướt sũng thì thoải mái, ấm áp hơn chút.

"Là cô tự mình không tỉnh, cũng đừng có trách tôi." Thang Biên Tâm lẩm bẩm, lại nhéo mặt Tề Tử Vũ đang ngồi dưới đất dựa tường ngủ. Xác định cô ấy thật sự không tỉnh lại, lúc này mới chậm rãi cởi quần áo trên người Tề Tử Vũ.

Bồn tắm không đủ lớn, Thang Biên Tâm chỉ là tùy tiện chen chúc một chút, liền đứng dậy dùng nước nóng từ vòi hoa sen xả trên người, để Tề Tử Vũ thoải mái nằm trong bồn tắm.

"Ngày hôm nay thật là tiện nghi cho cô, người cũng bị cô hôn, hiện tại còn phải đem bồn tắm lớn tặng cho cô, lát nữa còn bị cô chiếm lấy phòng khách." Thang Biên Tâm không chịu nổi vẻ mặt thoải mái kia của Tề Tử Vũ, một mình tự cằn nhằn: "Có điều, may là tôi cũng không có tính là chịu thiệt, cô cũng là bị tôi nhìn thấy hết. Chỉ là cô tuyệt đối đừng bắt tôi chịu trách nhiệm."

Tuy rằng Thang Biên Tâm biết rất rõ cùng Giang Hoài Sương là bởi vì cả hai đều cảm thấy cô đơn mà ở cạnh nhau, đồng thời tựa hồ đã sắp đến thời điểm chia ly, thế nhưng trong lòng vẫn là có một chút không cam tâm. Còn Tề Tử Vũ, là người tốt, có lúc nói chuyện độc miệng một chút, thế nhưng là thật sự quan tâm đến mình. Có thể giống như cô ấy nói, là yêu thích mình. Mà chính mình... sau khi bị cưỡng hôn, tuy rằng có tức giận nhưng cũng không phải vô cùng tức giận, vẫn còn ở nơi này giúp cô ấy thu dọn tàn cuộc...

Ánh mắt không nghe lời hướng về người đang nằm trong bồn tắm, da dẻ trắng nõn, xương cốt tinh tế, hình thể cân đối, nên có đều có, nên không có đều không có, mặc đồ công sở làm giảm vóc người tốt đẹp a... Thang Biên Tâm lắc lắc đầu, xả nước lên mặt, không muốn nghĩ tiếp nữa. Có một số người rất sạch sẽ cho nên không thể dễ dàng đụng vào. Đây là giới hạn, chỉ nên là bằng hữu mà thôi. Nếu là bằng hữu thì không nên có quá nhiều ý nghĩ.

Thang Biên Tâm lau khô người, đổi quần áo, lấy cái khăn mặt khô, lần thứ hai đi đến mép bồn tắm. Xả nước trong bồn tắm ra, cầm khăn mặt hướng về trên người Tề Tử Vũ lau, Thang Biên Tâm tuy cô đơn nhưng cũng không phải là một người tùy tiện, lúc này đối diện với thân thể trơn bóng trước mặt, trên người mơ hồ lại có cảm giác nóng rực. Trong lòng có mấy phần hoảng loạn, trên tay liền tăng nhanh động tác, hoảng hốt sẽ bị loạn, mu bàn tay không cẩn thận sượt đến nơi không nên chạm, thật mềm mại... Thang Biên Tâm chấn động, lỏng tay ra, khăn mặt rơi xuống, nhưng có thể thấy rõ ràng, nơi lúc nãy bị đụng vào ở trên người Tề Tử Vũ cũng nổi lên một chút biến hóa. Thân thể thật mẫn cảm a...

Trong lòng Thang Biên Tâm có quỷ, lung tung lau mấy cái rồi mặc áo ngủ cho Tề Tử Vũ, nửa kéo nửa ôm mà đem ném vào phòng khách, rồi giống như chạy thoát thân trở về phòng của mình. Trái tim chạy rầm rầm giống như là muốn nhảy ra ngoài, sờ sờ mu bàn tay, lại nghĩ lúc nãy nhìn thấy tình cảnh đó, trên người Thang Biên Tâm có chút nóng lên. Rõ ràng đã không còn là tiểu nữ sinh ngây thơ, lúc này thời gian lại phảng phất như trở về cái tuổi ngây ngô kia, mông lung ngượng ngùng.

So với bị Tề Tử Vũ say rượu dằn vặt đến gần chết, rõ ràng cảnh ngộ của Giang Hoài Sương tốt hơn quá nhiều. Giống nhau đều là say rượu, có người say đến điên cuồng nhưng có người say đến đáng yêu...

Giang Hoài Sương dụ dỗ Hứa Đan Lạc mơ mơ màng màng sắp mất đi ý thức, lôi kéo tiểu loli trở lại phòng dành cho khách. Bởi vì quần áo bị nắm chặt, Giang Hoài Sương dứt khoát chia đôi cái giường của Hứa Đan Lạc, nằm ngủ ở trong phòng. Dù sao cũng đã ngủ chung qua hai lần, ngoại trừ Hứa Đan Lạc thích ôm cái gì đó cùng thỉnh thoảng mờ ám cọ quẹt, đứa nhỏ này ngủ thật biết điều. Nhìn những viên chocolate nhân rượu kia, mùi vị coi như không tệ, Giang Hoài Sương coi như là mình đóng vai gối ôm miễn phí, ôm thì ôm đi.

Say rượu ngủ, Hứa Đan Lạc đặc biệt ngoan ngoãn, rúc ở trong lồng ngực của mình, như động vật nhỏ thích bám người. Giang Hoài Sương đưa tay gãi gãi cằm của tiểu loli, thấy tiểu loli vô ý thức cạ cạ ở trên đầu ngón tay mình. Thật sự là chơi rất vui... Giang Hoài Sương có chút nghịch ngợm chơi trò gãi gãi cọ cọ một hồi với Hứa Đan Lạc, mãi đến khi từng trận mệt mỏi kéo đến, mới đi ngủ.

Lúc Hứa Đan Lạc tỉnh lại thì trời vẫn còn chưa hoàn toàn sáng, một vài ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng. Cái người ở trong mơ bị chính mình gian khổ truy đuổi một đêm nhưng không có kết quả, lúc này lại bình yên ngủ ở bên cạnh mình. Chênh lệch lớn như vậy, khiến cho Hứa Đan Lạc muốn rơi lệ.

Hàng lông mày giãn ra, đôi mắt khép chặt, lông mi dài nhỏ, mũi nhỏ nhắn, đôi môi trơn mềm, chị ấy ở ngay bên cạnh, không phải là mơ, thật tốt... Hứa Đan Lạc nhìn Giang Hoài Sương yên tĩnh ngủ ở bên cạnh mình, động cũng không dám động. Nếu như chị ấy tỉnh lại thì sẽ rời đi, lúc này muốn có càng nhiều càng nhiều thời gian ở bên cạnh nhau. Ánh mắt dừng ở trên mặt Giang Hoài Sương hồi lâu, Hứa Đan Lạc rốt cục chậm rãi chuyển động. Nói là chuyển động, thật ra là chầm chậm chầm chậm đến gần, khoảng cách gần như vậy nhưng tựa hồ phải bỏ ra mấy chục phút mới có thể đến được.

Hứa Đan Lạc càng đến gần, đồng thời như nín thở, mãi đến tận khi hôn lên đôi môi mềm mại mà hơi lạnh của Giang Hoài Sương. Không dám động càng không có cái động tác tiến thêm một bước gì... Hứa Đan Lạc chỉ yên lặng hôn như vậy, nói chính xác hơn là đem môi mình kề sát ở trên môi Giang Hoài Sương, mãi đến tận khi nín thở cực hạn, mới lưu luyến không thôi mà rụt trở về, bắt đầu thở dốc. Tuy rằng Giang Hoài Sương không có tỉnh nhưng Hứa Đan Lạc cũng không dám làm động tác này lần thứ hai.

Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt nhưng Hứa Đan Lạc cũng hiểu được, mình đã không muốn buông tay Giang Hoài Sương, một chút cũng không muốn cùng người khác chia sẻ... Mặc kệ con đường tương lai phải đi như thế nào, tâm tình muốn độc chiếm càng trở nên mãnh liệt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play