*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đã qua một tuần kể từ ngày khai giảng, việc học tập và sinh hoạt trong năm học mới dần dần đi vào quỹ đạo. Mà từ lần trải nghiệm ở nhà Vương Nguyệt Di đối với Hứa Đan Lạc mà nói, giống như trải qua một giấc mơ không thể quay lại. Chỉ là sau khi tỉnh mộng, trong lòng sinh ra cảm xúc cấm kị khó nói, không có cách nào nhìn thẳng vào người ấy như trước kia... Vốn cho rằng chuyện này sẽ bị lãng quên rất nhanh, nhưng thời gian trôi qua lại làm cho mọi chuyện càng thêm rõ ràng.
Bây giờ Hứa Đan Lạc như là chìm vào trong khốn cảnh không thể tự thoát ra được, vừa mong muốn có thêm thời gian ở chung với Giang Hoài Sương, nhưng khi ở chung thì tâm tình không có cách nào giữ bình tĩnh được. Rốt cuộc tình cảm đối với Giang Hoài Sương có phải là tình yêu hay không, bản thân mình thật sự yêu người giám hộ cùng giới tính với mình sao... Lý trí cùng tình cảm giằng co, không thể nói với người ngoài điều quấn quýt ở trong lòng. Mặc dù vậy, dưới sự che giấu của Hứa Đan Lạc, sinh hoạt ở nhà tựa hồ không có phát sinh thay đổi gì quá lớn. Còn Giang Hoài Sương bởi vì bận rộn công việc nên cũng không cảm nhận được tâm tình khủng hoảng của thiếu nữ dưới gương mặt vẫn ngượng ngùng như ngày xưa.
Ngược lại Vương Nguyệt Di sớm chiều gặp Hứa Đan Lạc thì cảm giác được sự bất thường. Hứa Đan Lạc quá nhiều lần xuất thần đờ ra hoặc là vô ý thức nhẹ giọng thở dài, cũng không phải thay đổi hết sức rõ ràng, hình như bắt đầu từ lúc đến nhà mình làm khách. Không, chắc là từ lúc bắt đầu cái đoạn nói chuyện về 'Tình yêu'. Như vậy tiểu Lạc đang yêu ai đó sao? Nhưng lúc trước mình hỏi thì nhận được câu trả lời phủ định. Vương Nguyệt Di quay đầu lại nhìn Hứa Đan Lạc đang thất thần, cái lắc đầu lúc đó đến cùng có hàm nghĩa là 'Không có' hay 'Không biết' đây? Hoặc có thể tiểu Lạc cũng giống như mình, cảm nhận được một loại tâm tình mông lung nhưng không có cách nào để xác nhận tâm ý?
Nghĩ đến Hứa Đan Lạc đang nhớ thương một người nào đó, không biết béo gầy, cao thấp ra sao, trong lòng Vương Nguyệt Di rất là buồn bực. Hết lần này đến lần khác mình cũng không thể xác định được tình cảm đối với Hứa Đan Lạc, bởi vì cùng là con gái nên không thể trực tiếp bày tỏ, tựa như mắc kẹt ở vai trò người bạn tốt. Hiện tại cần nhiều thời gian hơn để xác nhận tâm ý của mình, rồi mới lo lắng đến những chuyện tiếp theo. Thế nhưng... Vương Nguyệt Di nhìn thoáng qua Hứa Đan Lạc đang ngẩn người, tiểu Lạc còn có thể cho mình nhiều thời gian hơn sao. Vì sao mình lại có linh cảm như mưa bão sắp kéo đến?
Trên thực tế, linh cảm của Vương Nguyệt Di vẫn có độ chính xác nhất định. Chẳng qua người đem đến mưa gió, trước tiên là từ một người không ngờ đến.
"Em Vương Nguyệt Di, em nghĩ câu hỏi này nên chọn đáp án B hay là C?"
Thu hồi suy nghĩ mơ màng không bờ bến, Vương Nguyệt Di đứng lên đối diện với gương mặt có vẻ tức giận của Địa Trung Hải, có thể thấy được việc ở lớp toán học xem sách khác cùng việc ở lớp ngây người thì sẽ nhận được cùng một thái độ căm giận.
Nhìn thoáng qua người ngồi cùng bàn vẫn đang có vẻ mặt mê man cùng với những người xung quanh đang bị sự tức giận của Địa Trung Hải dọa sợ không dám lên tiếng, Vương Nguyệt Di bị hỏi liền tùy tiện chọn một đáp án trả lời: "Em chọn B..."
Nhất thời, phía dưới bắt đầu xuất hiện tiếng xì xào, càng ngày càng lớn.
"Trật tự!" Thầy Tạ vỗ bàn, trong phòng học nhất thời yên tĩnh lại. "Hứa Đan Lạc, nói cho bạn ngồi cùng bàn câu trả lời chính xác là gì."
Hứa Đan Lạc không ngờ đột nhiên bị gọi tên, sửng sốt một chút, thuận tiện liền nhanh chóng đứng lên mở miệng trả lời: "Em chọn C..." Không phải B thì là C, Hứa Đan Lạc thở ra một hơi, cảm thấy may mắn qua được cửa này.
Lần này bên dưới không có quá nhiều tiếng xì xầm, chính xác là mọi người đều có cảm giác bị hóa đá trong nháy mắt. Vương Nguyệt Di thì không nhắc đến, đa số các học sinh đều biết việc đọc truyện trong lớp, thế nhưng vì sao luôn nghiêm túc như Hứa Đan Lạc cũng bất thường như vậy?
Kinh hãi nhất khi nghe thấy đáp án phải kể đến thầy Tạ, khiếp sợ đến mức viên phấn đang cầm trong tay bị gãy thành hai đoạn: "Được, được lắm. Các em thật đúng là ăn ý, một bài tự luận, các em lại có thể chọn được đáp án B, C. Thật sự là lợi hại!"
Thầy Tạ bị đả kích, giận dữ nói: "Hai em, tan học đến văn phòng, bây giờ ngồi xuống đi."
Vương Nguyệt Di đã quen với việc bị xử lý đặc biệt, lẫm lẫm liệt liệt ngồi xuống, thuận tiện kéo Hứa Đan Lạc đang đỏ mặt không biết nên làm thế nào cho phải. Thật là một lão hồ ly, Vương Nguyệt Di bĩu môi, nhân tiện buồn rầu nhìn thoáng qua Hứa Đan Lạc đang tâm thần bất định. Thật ra trạng thái của cậu ấy bây giờ so với việc lên văn phòng càng là vấn đề to lớn hơn.
Bởi vì thành tích của hai người cũng không tệ, nhất là Hứa Đan Lạc, thành tích trong lớp rất cao. Cho nên nói phải đến văn phòng, thật ra cũng chỉ là mắng vài câu rồi thả người. Vương Nguyệt Di tất nhiên là đã quen, Hứa Đan Lạc cũng bởi vì không phải mời phụ huynh mà thở phào nhẹ nhõm. Tình huống hiện tại rất phức tạp, mình thật sự không dám tưởng tượng, nếu lần này cần gọi Giang Hoài Sương đến trường học, không biết mình còn mặt mũi nào để tiếp tục sống trên đời này. Lần trước bị mời phụ huynh đã căng thẳng khó chịu, huống chi hiện tại trong lòng mình còn chưa hiểu rõ được tâm ý,
"Tiểu Lạc" Vương Nguyệt Di lôi Hứa Đan Lạc một chút, dừng lại bước chân đang trở về phòng học.
"Hả?" Hứa Đan Lạc ngừng lại theo.
"Gần đây có tâm sự gì rất phiền lòng?" Vương Nguyệt Di dự định trực tiếp hỏi có phải là có người thích hay không nhưng lại thôi, nhất định sẽ nhận được cái lắc đầu.
"..." Hứa Đan Lạc trầm mặc một chút, cũng không có trực tiếp trả lời vấn đề này.
"Mấy ngày nữa sẽ không sao." Trong lòng không muốn nói dối Vương Nguyệt Di, lại muốn che giấu bí mật, hai cái ý nghĩ này đan vào một chỗ, không cách nào thoát khỏi. Vừa rồi ở trong lớp ngẩn người bị bắt, Hứa Đan Lạc liền ý thức được nếu vẫn tiếp tục mê man như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra tình huống mà bản thân không khống chế được. Mình phải sớm minh bạch rõ tâm ý của bản thân, bất luận tương lai như thế nào, ít nhất thì mình không thể tiếp tục để bản thân lẩn quẩn được nữa.
Vương Nguyệt Di nhìn Hứa Đan Lạc mím môi lộ vẻ kiên định, không khỏi thở dài trong lòng. Xem ra mình cũng nên mau chóng sáng tỏ ý nghĩ đối với Hứa Đan Lạc, nếu không dường như có cảm giác hai người càng ngày càng xa cách.
Hứa Đan Lạc hạ quyết định muốn hiểu rõ tâm ý của mình nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, bởi vì đối phương quá mức đặc biệt, ngay cả người thân thiết gần gũi như Vương Nguyệt Di cũng khó mà mở miệng xin giúp đỡ, như vậy chỉ còn có Internet vạn năng thôi...
Chỉ là Internet thật sự là vạn năng sao. Nhìn trên màn hình phân tích dài dòng văn vẻ, thậm chí còn không bằng Vương Nguyệt Di tổng kết rõ ràng. Tuy là như vậy nhưng Hứa Đan Lạc vẫn chịu khó đọc hết, khi thấy chỗ giống càng ngày càng nhiều, làm mình cảm nhận càng lúc tim bắt đầu đập nhanh. Thế nhưng... đến cùng là tình thân hay là tình yêu... Xem những câu chữ ba phải cái nào cũng đúng này, Hứa Đan Lạc vô cùng phiền não.
"Khi chúng ta thích một người nào đó thì sẽ mong muốn có tiếp xúc thân thể, bao gồm nắm tay, ôm, hôn cùng với tiếp xúc thân thể càng thân mật hơn nữa. Ở trong tình yêu, dục vọng như vậy luôn luôn tồn tại, kèm theo chúng là cảm xúc đối với người mình yêu." Khi nhìn qua những dòng chữ này, Hứa Đan Lạc đang kéo chuột xuống dừng tay lại một chút.
Trong đầu lóe lên lần qua đêm ở trên ghế sôpha với Giang Hoài Sương, cái nắm tay cố ý, lần vô ý dùng chung một đôi đũa, mà rõ ràng nhất là hình ảnh được ôn nhu xoa bụng cách đây không lâu. Tâm trạng lúc đó như thế nào... Trong lòng Hứa Đan Lạc có chút lo lắng. không thể nào nhớ được rõ ràng, chỉ nhớ được duy nhất là lúc đó mình không biết phải làm sao———– Cũng là một loại dục vọng sao, hy vọng có thể chạm đến ấm áp... Tay trái chậm rãi chuyển đến bụng, ý nghĩ trong lòng dần dần hình thành.
Sau hôm đó mấy ngày, rốt cuộc Hứa Đan Lạc chờ được đến một ngày đặc biệt nào đó. Khi xác định đại khái tám chín giờ tối Giang Hoài Sương mới có thể trở về, đầu tiên Hứa Đan Lạc nấu một nồi nước đường đỏ cùng gừng đặt ở phòng bếp, tiếp theo liền ăn một lúc ba que kem, cuối cùng lại ngâm nước lạnh một hồi. Quả nhiên khoảng hơn bảy giờ tối, đau đớn trên người liền như một làn sóng lũ lượt kéo đến. Nhìn sắc mặt mình trong gương càng thêm tái nhợt, Hứa Đan Lạc cười khổ một cái, cuộn tròn trên ghế sôpha. Muốn chứng thực suy nghĩ ở trong lòng nhưng lại dùng thủ đoạn lừa dối để đạt được, thật sự là một chuyện vô cùng cực khổ a.
Lúc Giang Hoài Sương về đến nhà, liền nhìn thấy một màn có chút quen thuộc.
"Ngày hôm nay trời không mưa, tại sao em lại thành như vậy? May là trong nhà còn đường đỏ." Ngoại trừ lần trước bởi vì mắc mưa mà khó chịu, thân thể của tiểu loli luôn luôn rất tốt, tại sao đột nhiên bởi vì xuất hiện (dì cả) mà không thoải mái...
Lẽ nào do sự tình lần trước mà về sau để lại di chứng? Cũng không đúng, đã cách một tháng, tháng trước không phải rất khỏe mạnh sao. Tuy rằng trong lòng có nghi ngờ, nhưng Giang Hoài Sương cũng không đành lòng thấy dáng vẻ đứa bé kia bị dày vò, xoay người chuẩn bị đi vào nhà bếp pha nước đường đỏ.
"Lúc đi về em có chút khó chịu, em nấu rồi, chị hâm lại là được." Hứa Đan Lạc nói xong nhẹ nhàng thở ra một hơi. May là đoán được, mình cũng không muốn đã khó chịu như vậy mà còn phải uống một bát nước đường ngâm gừng không được nấu. Chỉ cần nhớ đến mùi vị của nước đường lần trước là mình đã phát lạnh.
Nhìn nước đường còn hơi nóng ở trong phòng bếp, Giang Hoài Sương nhíu mày lại, mở bếp lên. Tại sao lại cảm giác có gì đó không được bình thường...
Bưng nước đường nhìn tểu loli uống từng miếng từng miếng, Giang Hoài Sương mở miệng nói: "Nếu không, hay là chúng ta đi bệnh viện? Trước đây em không có như vậy, không phải do sự cố lần trước bị cảm lạnh chứ." Nếu nói như vậy nên tính là do mình đi.
Cũng may vừa vặn uống đến miếng cuối cùng, tuy là như vậy, Hứa Đan Lạc bởi vì nghe Giang Hoài Sương nói mà không thể tránh khỏi sặc một cái. "Không cần, rất nhanh sẽ không sao rồi... Hơn nữa hiện tại cũng không thấy đau." Nói xong lời cuối cùng, âm thanh càng ngày càng nhỏ.
"Ừm, nếu như tháng sau còn như vậy, nhất định phải đi khám bác sĩ." Giang Hoài Sương chỉ cho là tiểu loli sợ đi bệnh viện nên cũng không tính toán.
Hứa Đan Lạc để cốc xuống, không biết là bởi vì nhiệt độ của nước đường hay là bởi vì kế hoạch trong lòng, trên mặt bắt đầu chậm rãi đỏ ửng, tim đập cũng không ngừng nhanh dần. Đã đến nước này, bất luận như thế nào cũng phải xác minh một chút, nghĩ đến đây, Hứa Đan Lạc nửa nằm đưa tay kéo Giang Hoài Sương đang chuẩn bị cầm cốc đi.
"Làm sao vậy?" Không đề phòng bị kéo lấy quần, Giang Hoài Sương nhìn móng vuốt nhỏ có chút run rẩy giữ mình lại, mở miệng hỏi.
"Xoa xoa..." Rầu rĩ nói ra hai chữ, giọng nói so với tiếng muỗi bay không lớn hơn bao nhiêu, Hứa Đan Lạc cúi đầu, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Giang Hoài Sương.
Giang Hoài Sương nghiêng đầu nhìn hai bên tai tiểu loli có chút đỏ hồng cùng móng vuốt nhỏ bé đang cố chấp kéo quần của mình, đột nhiên cảm thấy hôm nay thật giống với đêm đầu tiên gặp mặt nhau. Chẳng lẽ cô bé... hiện tại là đang làm nũng với mình hay sao? Tuy rằng bình thường rất dính mình nhưng mà hành động làm nũng như vậy hoàn toàn không có, có lẽ bởi vì đã không còn là đứa bé năm tuổi. Quả nhiên người khi bị ốm thì đều yếu đuối a.
Ngay khi Hứa Đan Lạc cảm thấy tim của mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực thì bàn tay đang nắm lấy quần bị một bàn tay mềm mại khác cầm lấy kéo ra. Người nhẹ nhàng được nâng lên, sau đó liền gối xuống một mảnh vải trơn nhẵn. Đây là mình... Gối lên —- trên đùi Giang Hoài Sương! Ý thức được hiện tại đang trong tình huống nào, Hứa Đan Lạc không tự chủ được run lên một cái, lo sợ sự run rẩy kia truyền đến trên người Giang Hoài Sương, Hứa Đan Lạc có chút khẩn trương nhắm hai mắt lại.
"Chỉ là xoa bụng, không đi bệnh viện sao?" Giang Hoài Sương chà xát lòng bàn tay, cách quần áo tiểu loli chậm rãi xoa.
Lần trước đã làm một lần, lực đạo đối với mình quen thuộc như thế, còn có mùi hương cũng quen thuộc. Dường như bên người tất cả đều trở nên yên tĩnh, chỉ có mình còn có... Chị ấy. Tuy rằng không dám mở mắt, thế nhưng trong đầu dường như có thể miêu tả chính xác đây là tư thế nửa ôm. Tim vốn đang đập dồn dập liền theo sự xoa bóp nhịp nhàng chậm rãi mà bình tĩnh lại, thay vào đó chính là tâm ý từ từ sáng tỏ.
Muốn cùng một chỗ, muốn được chạm vào, muốn nắm tay, muốn hôn môi, muốn làm tất cả những chuyện thân mật hơn nữa, muốn cùng người bên cạnh không có chút khoảng cách nào, như vậy suốt đời... Không cần xác minh thêm nữa, khát vọng to lớn trong lòng đã nói rõ tất cả. Tuy rằng không biết là từ khi nào thì bắt đầu, thế nhưng lúc này lại có thể lý giải rành mạch được khát vọng chiếm hữu, khát vọng cùng nhau suốt đời là cái gì.
"Tại sao khóc?" Nhìn nước mắt chảy ra từ đôi mắt nhắm chặt của tiểu loli, Giang Hoài Sương thu hồi lại hai tay đang xoa bụng, muốn lấy giấy ăn đang để trên bàn trà nhưng không ngờ bị nắm lại.
"Thật... xin lỗi." Hứa Đan Lạc mở mắt ra, ý thức được mình đang làm cái gì, vội vàng buông bàn tay đang bị mình cầm chặt rồi ngồi dậy.
Xin lỗi... Thật sự, em yêu chị...
"Sao? Có phải vẫn còn rất đau hay không? Nếu không chúng ta đi khám gấp có được không?" Thấy tiểu loli cúi đầu không ngừng rơi lệ, Giang Hoài Sương có chút bận tâm rút khăn ăn ra đưa đến, cũng chỉ nhận được cái lắc đầu liên tục.
"——- Muốn tiếp tục xoa như lúc nãy không?" Tuy rằng không biết vì sao đứa nhỏ khóc thành như vậy, thế nhưng chắc chắn có liên quan đến thân thể bị khó chịu.
"Chị có... Ghét em... hay không." Trong khoảnh khắc tâm ý được sáng tỏ, có cảm giác hạnh phúc không thể nào tả nổi, sau đó là thật to gào khóc. Không thể nào dừng được nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống giống như mang theo tâm tình tuyệt vọng của mình. Khoảng cách xa xôi như vậy, nếu một ngày nào đó nói ra miệng tình yêu này thì sẽ bị căm ghét, làm thế nào mới có thể đến gần hơn... Hóa ra sau khi giải quyết nghi vấn, điều phải đối mặt lại nhiều như vậy... Nhiều như vậy.
"Tại sao phải ghét em?" Giang Hoài Sương mơ hồ nhận thấy dường như lý do không phải chỉ đơn giản là thân thể không thoải mái, hình như là có chuyện gì rất thương tâm.
Thấy Giang Hoài Sương như có điều suy nghĩ, trong lòng Hứa Đan Lạc căng thẳng, nhất thời thất thố dĩ nhiên sẽ bị hoài nghi. "Em bị bệnh, sau đó lại gọi chị đến chăm sóc, sẽ bị ghét..." Bẻ cong được lời nói, nhưng không có cách nào bẻ cong tâm trạng thấp thỏm của mình. Không muốn bị ghét, muốn cùng một chỗ, nhất định không thể bị ghét...
"..." Giang Hoài Sương có chút buồn cười nhìn tiểu loli khóc hai mắt đỏ hồng, sự nghi ngờ mới vừa dâng lên trong lòng nháy mắt liền biến mất, vẫn là đứa trẻ không biết suy nghĩ gì một năm trước a. "Bị ốm cũng là chuyện không có cách nào để không chế a."
Ngừng một chút, Giang Hoài Sương nói bổ sung thêm: "Hơn nữa thỉnh thoảng làm nũng một chút cũng có thể." Là bởi vì thái độ của mình quá lãnh đạm cho nên mới khiến cô bé có điều sợ hãi sao.
Vừa dứt lời liền thấy tiểu loli mếu máo, thuận tiện nhào đến trên chân của mình. nức nở khóc lên.
Đến cùng là... Xảy ra chuyện gì... Giang Hoài Sương có chút bất đắc dĩ đưa tay sờ sờ mái tóc mượt mà của tiểu loli, nhưng tiếng khóc lại càng lớn hơn——(╥﹏╥)