*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi học kỳ mới bắt đầu liền chia lớp chọn môn chuyên, văn sử địa hay toán lý hóa, theo như thành tích của Hứa Đan Lạc mà nói, bất luận chọn cái nào đều không phải là vấn đề lớn. Chỉ là cân nhắc khi lên đại học, cho nên tốt nhất là học quản trị tài chính. Cuối cùng vẫn lựa chuyên các môn khoa học tự nhiên (toán lý hóa). Ngày báo danh, đến lớp mới phát hiện bạn học đều là người quen cũ. Tất nhiên theo chọn lựa, Vương Nguyệt Di cũng sẽ chọn chuyên các môn khoa học tự nhiên, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng là cô Thái đảm nhiệm. Vì vậy vốn có chút lo lắng sẽ phải bắt đầu thích ứng lại hoàn cảnh xa lạ lần nữa, Hứa Đan Lạc thở phào nhẹ nhõm.
"Nguyệt Di, nghe nói Triệu Thần và Lý Khâu Dương cũng chọn khoa học tự nhiên, nhưng lại không chung lớp với chúng ta, có phải là do ba mẹ cậu..." Lớp học chuyên môn toán hóa lý, hầu như bạn học cũ đều tập trung ở lớp mới này, nhưng lần này không thấy hai người kia. Hứa Đan Lạc không nhịn được nhớ đến hai vị gia trưởng yêu thương con gái kia.
"Không có nha." Vương Nguyệt Di tỏ vẻ không có liên quan.
"Chắc là do trường học ngẫu nhiên chia lớp. Không có cũng được, đỡ phải nhìn thấy trong lòng khó chịu." Đối với vụ việc thư tình lần trước gây nên gia đình xào xáo, Vương Nguyệt Di vẫn mang oán niệm trong lòng.
"Làm sao vậy? Vì người ta viết phong thư tình, cậu liền chán ghét? Trước kia không phải tâm tâm niệm niệm, cảm thấy bọn họ sẽ là một đôi vô cùng hài hòa sao?" Hứa Đan Lạc ý cười dịu dàng trêu ghẹo nói.
"Đừng nói chuyện này nữa." Vương Nguyệt Di tựa hồ thật sự là chán ghét hai cái người viết thư tình kia, không muốn dây dưa nhiều với cái đề tài này. Kéo một góc váy vải bông của Hứa Đan Lạc, thay đổi đề tài mở miệng nói: "Đúng là hôm nay tiểu Lạc mặc đồ thật đáng yêu, mới mua váy sao?"
"Ừm." Là Giang Hoài Sương mua cho. Ngoại trừ tháng giêng được nhận quà sinh nhật, lần này xem như là chị ấy chủ động tặng cho mình món quà thứ hai.
"Không phải chứ, cũng quen nhau đến như vậy, mình chỉ là khen cậu đáng yêu thôi mà nhanh như vậy liền mặt đỏ."
Hứa Đan Lạc sờ sờ gò má có chút nóng lên của mình, tựa hồ gần đây chỉ cần nghĩ điều gì liên quan đến Giang Hoài Sương, bản thân mình liền rất dễ đỏ mặt. Hứa Đan Lạc không biết nguyên nhân vì sao, liền quy kết bởi vì sự kiện lúng túng lần trước ở sinh nhật, đã để lại di chứng về sau. Có thể qua mấy ngày nữa sẽ ổn.
"Mình nói cậu có đang nghe không?" Thấy Hứa Đan Lạc không để ý ngẩn người ra, Vương Nguyệt Di bất đắc dĩ đưa tay ra ở trước mắt quơ quơ.
"Hả? Cậu nói cái gì?"
"Quả nhiên không nghe... Mình nói hôm nay chỉ là báo danh, mười giờ liền kết thúc, sau khi kết thúc về nhà mình chơi đi. Để ăn mừng mình lên lớp mười một, ngày hôm nay ba mình nghỉ phép ở nhà làm bánh ngọt."
"Làm bánh ngọt?"
"Đúng đấy, quên nói với cậu, ba mình là thợ bánh ngọt chuyên nghiệp."
"Ba cậu không phải mở tiệm cơm sao?"
"Thợ bánh ngọt chuyên nghiệp thì không có thể mở quán cơm?"
"..." Buổi trưa chắc là Giang Hoài Sương không trở về ăn cơm.
Hứa Đan Lạc thoáng do dự một chút, mở miệng hỏi: "Vậy ba cậu biết làm Tuyết Mai nương không?"
"Chắc được..."
Tuy rằng Vương Nguyệt Di cũng không dám chắc chắn, nhưng tốt xấu gì cũng không phủ định. Hứa Đan Lạc liền gọi một cuộc điện thoại cho Giang Hoài Sương và tài xế, sau đó liền theo Vương Nguyệt Di về nhà.
Tuy là Vương Nguyệt Di ở tiểu khu nhưng là nhà mới cao bốn tầng, quang cảnh xanh tươi thoáng mát. Chỉ là toàn bộ tiểu khu gộp lại, e rằng cũng không quá hai mươi căn nhà. Nhà của Vương Nguyệt Di là một căn nhà ba tầng ở gần cửa tiểu khu. Vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của bánh ngọt, tràn đầy mùi vị ấm áp của gia đình. Làm cho Hứa Đan Lạc bất ngờ chính là lúc này ba mẹ của Vương Nguyệt Di đều ở nhà, vì vậy cuối cùng mình cũng gặp được hai vị phụ huynh vô cùng yêu quý con gái mà Vương Nguyệt Di đã kể.
Sau khi Hứa Đan Lạc nhẹ giọng chào hỏi liền được khen thật đáng yêu, ngoan ngoãn, có lễ phép, học tập rất giỏi lại hiểu chuyện. Những tính từ khen tặng vây quanh Hứa Đan Lạc.
Đi đến tủ lạnh cầm hai bình nước, Vương Nguyệt Di một hơi uống nửa bình, chậm rãi đi trở về, đem một bình khác đưa ra, sau đó lôi kéo Hứa Đan Lạc đi đến phòng của mình, giải cứu Hứa Đan Lạc đang đứng đó không biết ứng phó với tình huống nhiệt tình kia.
"Có phải là quá nhiệt tình?" Vương Nguyệt Di ngượng ngùng cười. "Bọn họ luôn luôn yêu thích con nít."
"Ba mẹ Nguyệt Di rất tốt." Rất có cảm giác gia đình... Lúc này không thích hợp rơi vào hồi tưởng, Hứa Đan Lạc điều tiết tâm tình một chút, bắt đầu đánh giá phòng ngủ của Vương Nguyệt Di. Nổi bật nhất tất nhiên là một giá sách lớn dựa vào tường, vừa khít với trần nhà và sàn nhà từ trên xuống dưới.
"Những thứ này đều là sách bình thường cậu xem sao?" Hứa Đan Lạc đi đến gần, rút ra một quyển.
"Ừm, sách của ba mẹ thì ở thư phòng, sách của mình đều ở nơi này. Tầng một, hai BG (boy girl), ba, bốn GL, năm, sáu BL." Vương Nguyệt Di ung dung nói, nhưng làm cho Hứa Đan Lạc sợ hết hồn.
"Cậu không sợ ba mẹ cậu đi vào nhìn thấy."
"Sẽ không, những cuốn đặt ở trên giá đều khá là thuần khiết. Còn nội dung những thứ kia ——" Vương Nguyệt Di đá đá ngăn sách bị khóa ở phía dưới tủ sách, nhíu mày. "Đương nhiên là muốn được yên bình rồi."
Quyển sách cầm trên tay là từ tầng thứ ba rút ra, nhìn bìa ngoài là hai nữ sinh nắm chặt hai tay. Hứa Đan Lạc đột nhiên cảm thấy nhịp tim của mình có chút nhanh, giống như có một loại sợ hãi vô hình nào đó. Bản thân mình đang sợ cái gì...
"Cái này là GL manga nha, có điều quyển này thì rất thuần khiết." Vương Nguyệt Di thăm dò, quay đầu liếc mắt nhìn qua.
"Mình đi tắm, cậu ở chỗ này xem một chút sách đi." Lấy quần áo để đi tắm, trước khi rời phòng, Vương Nguyệt Di hơi có thâm ý liếc mắt nhìn Hứa Đan Lạc đang cầm sách với tâm trạng luống cuống. Đây chính là do cậu rút nha, mình cũng không ép cậu xem. Vương Nguyệt Di nói thầm trong lòng một chút, ung dung bước chân rời đi.
Liếc mắt nhìn Vương Nguyệt Di rời đi, đóng cửa phòng ngủ, Hứa Đan Lạc do dự một chút, ở cạnh giường ngồi xuống, mở ra cuốn manga vốn đã trở nên hơi phỏng tay.
Không biết trôi qua bao lâu, rốt cục đã đọc đến trang cuối cùng, Hứa Đan Lạc khép sách lại, nhẹ nhàng thở ra một cái. Quả thật như Vương Nguyệt Di nói, cuốn manga này thuần khiết hơn nhiều so với cuốn BL lúc trước ở trên lớp Địa Trung Hải, cốt truyện trong đó cũng rất ấm áp, mỹ hảo, khiến mình mang theo cảm giác chân thành nhẹ nhàng.
Chỉ là trái tim của mình vẫn đập đến lợi hại, đến khi xem xong thì có thể cảm thấy rõ ràng gò má của mình bắt đầu nóng lên. Trước đây xem qua manga cũng không hề ít, trong truyện manga, nam nữ nhân vật chính có cảnh KISS cũng thường xuyên. Nhưng mà hiện giờ đọc hết truyện, chỉ cần thấy hai nàng nắm tay thì đã mặt đỏ tim đập, là lần đầu tiên xảy ra. Hứa Đan Lạc cất quyển truyện lên giá sách, tâm tình bình tĩnh lại một chút, không dám lấy truyện ở tầng thứ ba thứ tư, chọn truyện ma ở tầng thứ nhất có lẽ sẽ làm cho người ta tỉnh táo lại.
Không lâu sau, Vương Nguyệt Di liền tắm xong đi vào. Nhìn trong tay Hứa Đan Lạc không còn đọc thêm cuốn truyện khác tương tự giống cái kia, nhưng gò má có lớp mỏng hồng nhạt liền đoán được cậu ấy đã đọc cuốn manga kia. Không uổng công bản thân mình lúc trước lấy BL làm lời dẫn, phối hợp dẫn chứng thực tế, chỉ ra tình yêu chân thành không phân biệt giới tính, lại từng bước hướng dẫn, muốn cho cậu ấy nhìn thấy thế giới khác.
Hứa Đan Lạc còn có chút bất an, làm cho Vương Nguyệt Di cảm giác mình có chút vô tội. Mặc dù ngày hôm nay mình dẫn cậu ấy đến nhà là có ý tứ dẫn dắt cậu ấy tiếp xúc nhiều một chút những thứ phương diện này, nhưng cuốn truyện kia thật đúng là do Hứa Đan Lạc tự mình chọn nha. Không đề cập đến cuốn manga lúc nãy, Vương Nguyệt Di chỉ nói là có thể ăn cơm, đi ra ngoài thử xem tay nghề nhà mình.
Bầu không khí trên bàn cơm rất tốt, đồ ăn cũng thật ngon, đặc biệt là bánh ngọt ô mai được đầu bếp chuyên nghiệp làm. Khi Hứa Đan Lạc hỏi đến Tuyết Mai nương thì Vương ba đúng là tỉ mỉ hướng dẫn cách làm, đáng tiếc chính là trong nhà không đủ nguyên liệu. Vì vậy hẹn khi kết thúc khai giảng chính thức, vào cuối tuần của tuần đầu tiên, Hứa Đan Lạc đến nữa sẽ được dạy làm trực tiếp.
Sau khi ăn xong tiếp tục ở phòng ngủ chơi đùa, Vương Nguyệt Di thấy Hứa Đan Lạc trở lại bình thường, giống như lơ đãng mở miệng nói: "Nói ra chắc là tiểu Lạc chưa nói qua yêu đương chứ?"
Thành thật lắc đầu.
"Ừ, thật ra hiện tại bây giờ mọi người không quan tâm đến giới tính, chỉ thầm nghĩ muốn có tình yêu đích thật càng ngày càng nhiều. Đôi khi cảm thấy được xung quanh đều có đam mĩ, nơi chốn hoa bách hợp đều nở rộ." Thấy Hứa Đan Lạc có chút nghi hoặc, Vương Nguyệt Di không quá vui, nói bổ sung: "Ví dụ như Triệu Thần và Lý Khâu Dương."
Xoa xoa tay, mặc kệ hai ngươi kia có phải là thật hay không, dù sao ở trong kế hoạch của mình, hai ngươi họ chính là ví dụ về công thụ. Vương Nguyệt Di không quan tâm hai người kia sống chết, chỉ cần làm cho Hứa Đan Lạc hiểu được đam mĩ hoặc bách hợp cũng không phải là chuyện xa lạ không gặp được. Chỉ có hiểu biết, chấp nhận, thậm chí có hứng thú, mới có thể có tiếp tục chuyện sau đó.
Quả nhiên, nhận được ví dụ dẫn dắt thực tế, Hứa Đan Lạc hiểu rõ gật gật đầu. "Ừm, cũng không biết bọn họ ở lớp khác có tốt hay không, có bị phát hiện hay không..."
Vương Nguyệt Di nói thẳng một hơi, suýt chút nữa không kịp thở, đúng là người tốt bụng. Thuận khí, không cùng Hứa Đan Lạc so đo, tiếp tục nói: "Thật ra BL rất tốt nha, một bộ y phục hai người có thể mặc chung, không cần mua hoa hay đồ trang sức, một người một cái đồng hồ đeo tay là nhiều rồi. Thời điểm xem World Cup, cũng không cần lo lắng trong nhà có người phàn nàn, có thể cùng uống bia đồng thời xem đá bóng, cùng hét to."
"Ừ." Nghe nói quả không sai, đáy lòng yên lặng chúc phúc một chút hai người bạn học đã bị chia lớp khác.
"Đương nhiên, con trai BL con gái GL cũng bình thường a." Vương Nguyệt Di nhìn thoáng qua, thấy Hứa Đan Lạc không có vẻ bài xích. "Cậu xem, con gái mềm mại, ôm nhau ngủ chung nhất định rất thoải mái, trong nhà vĩnh viễn sạch sẽ còn có đồ ăn ngon miệng. Một khi thương tâm khổ sở, đối phương nhất định sẽ nhạy cảm phát hiện ra mà an ủi, mỗi tháng đến ngày đó sẽ thật hiểu cậu, thật chăm sóc cậu, đau đớn của cậu càng hiểu được. Bởi vì đều là con gái, cho nên sẽ càng hiểu rõ đối phương, cũng sẽ càng thêm hài hòa. Cậu nói có đúng không?"
Hứa Đan Lạc trầm mặc một hồi, mở miệng nhưng không hề trả lời vấn đề của Vương Nguyệt Di, ngược lại hỏi một vấn đề khác: "Cậu nói... Con gái thật sự sẽ yêu một người con gái khác sao?"
Vương Nguyệt Di ngây ra... Đây cũng là tiếp thu quá sức tưởng tượng rồi. Mình mới bắt đầu nghĩ cách để cho cậu ấy không bài xích, vậy mà đã thăng hoa đến quan tâm có yêu hay không.
"Tất cả những câu chuyện trên thế giới này đều là dựa trên thực tế, đã có vô số người đi trước trải nghiệm chuyện này, tất nhiên là thật rồi. Không phải có người đã từng nói sao, trước khi thật sự yêu, chúng ta cũng không biết mình sẽ yêu người như thế nào?" Những lời này đúng là sự thật, ít nhất Vương Nguyệt Di vẫn cho rằng như vậy.
Thật không... Hứa Đan Lạc cúi thấp đầu, lúc nghe Vương Nguyệt Di nói chuyện, trong lòng rõ ràng hiện lên cái gương mặt kia, chân thực đến để cho mình hoảng sợ.
"Như thế nào mới gọi là yêu cơ chứ?" Bé cưng hiếu học tiếp tục đặt câu hỏi.
(⊙o⊙)... "Cậu có người thích?" Lúc này Vương Nguyệt Di mới cảm thấy có chút không đúng.
Che giấu đi vẻ mê man trong mắt, Hứa Đan Lạc lắc lắc đầu. Mình không có nói dối, chính là hiện tại tâm loạn như ma, không cách nào xác định cái phần tâm tình xúc động kia đến cùng là cái gì.
"Yêu, cái này rất khó nói, cảm giác của mỗi người đều sẽ khác nhau. Nói ví dụ như khi nhìn thấy đối phương sẽ mặt đỏ tim đập, rất sợ sự bối rối của bản thân bị đối phương nhìn thấy. Hy vọng trong mắt đối phương, mình vĩnh viễn là tốt nhất, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn làm cho đối phương hài lòng, không thấy được sẽ nhớ nhung, nếu chia tay lại có chút hoảng hốt, có lúc sẽ không biết mình đang làm những gì. Hoặc là khi cùng đối phương tiếp xúc, trong đầu sẽ trống rỗng, lòng như có con nai chạy loạn, hận không thể lập tức né ra, rồi lại rất không nỡ. Cũng có người thích trêu chọc đùa giỡn người mình thích, nhìn dáng vẻ bối rối của đối phương sẽ rất hài lòng. Nói chung, phản ứng của mỗi người đều sẽ khác nhau, thế nhưng tâm tình muốn vĩnh viễn cùng nhau là như một." Vương Nguyệt Di đem những gì biết được từ trong sách tổng kết một chút. Trong lòng van xin Hứa Đan Lạc đừng tiếp tục hỏi, tiếp tục hỏi nữa thì mình cũng chỉ có lý thuyết, còn chưa có thực tiễn liền sẽ không chống đỡ được.
Hứa Đan Lạc quả thật không có tiếp tục hỏi, lúc này hoàn toàn rơi vào trạng thái lặng yên. Tại sao, hầu như toàn bộ đều giống như vậy... Mình muốn chiếm lấy cái tâm tình ấm áp kia, chính là yêu sao. Như vậy chính là nói, mình yêu... Giang Hoài Sương —— trong lòng Hứa Đan Lạc đột nhiên căng thẳng——@
[email protected] - ---------------------
Tác giả có lời muốn nói: Đến canh ba... Là tiểu Lạc thức tỉnh trước tiên ~~~ hống hống
Tác giả: Tiểu Lạc Lạc, hiện tại em có tâm tình gì đây?
Tiểu Lạc: Rất phiền lòng, rất thấp thỏm, rất kỳ quái...
Tác giả: Ngoan, đến sờ sờ.
Tiểu Sương: (đùng) Lấy tay ngươi ra. Tiểu Lạc đến đây.
Tiểu Lạc: Bé ngoan đến rồi.
Tác giả: —— Cái gì mà, rất đau đây.
Canh ba cái gì... Quả nhiên rất siêu gánh nặng... Yên lặng bò đi...