Mãi đến khi thang máy lên đến tầng 14, Nghê Đồng mới lấy lại tinh thần.

Nguyễn Tư Nhàn?

Cô nhẩm đi nhẩm lại cái tên này, cuối cùng cũng đã nhớ ra ngay lúc cánh cửa thang máy đóng lại lần nữa.

Nguyễn Tư Nhàn, chính là Nguyễn Tư Nhàn khiến cô trở thành “phiên bản kém hơn” đó.

Nhưng làm thế nào cô ta có thể quay lại đây được?

Còn là phi công của bộ phận chuyến bay?

Chỉ trong chớp mắt thang máy đã xuống đến tầng chín, khi Nghê Đồng phản ứng lại, cô đã điên cuồng nhấn số tầng lầu, tiếc là đã không thay đổi được gì.

Khi cô quay lại tầng 14 một lần nữa, buổi hội thảo an toàn đã bắt đầu.

Quả nhiên là vẫn đến muộn.

Trong lòng Nghê Đồng vô cùng khó chịu, cô ra sức quẹt dấu vân tay lên đầu đọc thẻ trước cửa, sau đó lặng lẽ đi vào bằng cửa sau, ngồi vào một góc ở hàng sau cùng.

Đồng nghiệp bên cạnh thì thầm: “Sao cô đến muộn vậy?”

Trong lòng Nghê Đồng đầy bực bội, vừa lấy điện thoại trong túi ra, vừa nói: “Đừng nói nữa, phiền chết được.”

Tìm thấy WeChat của Giang Tử Duyệt, cô lập tức đánh chữ: Sư phụ, Nguyễn Tư Nhàn quay lại rồi à?

Sau khi tin nhắn được gửi đi, cô mới nhớ ra Giang Tử Duyệt đã đến Tây Ban Nha nghỉ phép từ mấy ngày trước rồi, lúc này chắc là vừa cất cánh không bao lâu.

Đồng nghiệp bên cạnh vẫn đang nói: “Cô không nhận ra à, lúc nãy Vương Nhạc Khang thấy tiếp viên trưởng chỉ còn một mình cô vắng họp, mặt đen kịt rồi kia kìa.”

Đặt điện thoại xuống, Nghê Đồng quay đầu lại hỏi: “Nguyễn Tư Nhàn quay lại rồi à?”

Đồng nghiệp sững sờ, “Ai?”

Rõ ràng là không biết đến nhân vật này.

“Thôi bỏ đi.” Nghê Đồng không quan tâm đến nữa.

Cô chỉ nghĩ, có lẽ lúc nãy người đó đã nói là “Nguyễn Tư Hiền”, có thể là “Nguyễn Ti Nhàn”, thậm chí có thể là “Nguyễn Ti Hiền”.

*Những tên ở trên đều có cách phát âm giống với Nguyễn Tư Nhàn

Dù sao cũng không phải là một cái tên đặc biệt, lỡ đâu chỉ là trùng tên trùng họ thôi thì sao?

Nếu không, theo như lời của Giang Tử Duyệt, Nguyễn Tư Nhàn đã xảy ra chuyện như này, sao có thể quay lại hãng hàng không Hằng Thế được nữa.

Hơn nữa đây còn là bộ phận chuyến bay nằm dưới sự kiểm soát của Phó Minh Dư.

Nếu đổi lại là cô, đánh chết cô cũng không quay lại Thế Hàng*.
*Thế Hàng = Hãng hàng không Hằng Thế

Ngay lúc Nghê Đồng đang phát tán tư duy, Nguyễn Tư Nhàn đã hoàn thành các thủ tục nhập chức ở văn phòng nhân sự.

Trong lúc đợi HR* nhập thông tin mạng nội bộ, Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu quan sát nơi này.
*HR (human resources hoặc human resource) được hiểu đồng thời là những người hoặc bộ phận chịu trách nhiệm cho tất cả những công việc liên quan đến nhân lực trong một doanh nghiệp. Những nhiệm vụ này bao gồm tuyển dụng, đào tạo, phát triển nguồn nhân lực, trả lương và đảm bảo các gói lợi ích cho nhân viên, thực hiện các hình thức kỷ luận, sa thải và chấm dứt hợp đồng lao động.

Từ lúc cô đặt chân đến Thế Hàng, đã phát hiện ra có những thay đổi không hề nhỏ.

Một mô hình ACJ31 lớn được đặt ở phía bên phải của đại sảnh tầng trệt rộng rãi, đứng lặng ở một nơi dễ thấy như là một biểu trưng.

Trước quầy lễ tân đã đổi từ bốn người thành sáu người, đã đổi đồng phục mới, không còn là áo gi-lê nhỏ xíu đen xì như trước kia nữa.

Phòng nhân sự cũng được chuyển từ tầng 6 ban đầu lên tầng 14.

Hơn nữa trên đường đi, Nguyễn Tư Nhàn cũng không thấy được một gương mặt thân quen nào.

Có điều là cô cũng không thân được với mấy người.

“Phía tôi đã xong rồi.” HR đưa cho Nguyễn Tư Nhàn hai tờ danh sách một lớn một nhỏ, “Tờ nhỏ này là tài khoản mạng nội bộ và ID công việc của cô, còn có một số mật khẩu đăng nhập khác ở trong đó, còn tờ này là bảng quy trình, cô mang đến bộ phận chuyến bay ở tầng 16 để báo cáo và đóng dấu, sau khi bên đó đã xong thì đến bộ phận hậu cần để nhận đồng phục là được.”

Nguyễn Tư Nhàn nói cảm ơn, cầm theo đồ đi ra khỏi văn phòng, lúc này cô mới bắt đầu xem ID công việc mới của mình.

Thật ra đến tận bây giờ, cô vẫn có thể ghi nhớ ID công việc ban đầu của mình, chỉ là chữ cái đầu đã được thay đổi rồi mà thôi.

Thế Hàng sắp xếp chữ cái đầu trong ID công việc theo thứ tự của bảng chữ cái, đứng đầu là ban giám sát, giảm xuống theo từng bộ phận, chữ cái đầu của bộ phận tiếp viên là “E”.

Còn bây giờ chữ cái đầu trong ID công việc của cô đã trở thành “D”, bộ phận chuyến bay.

Chi nhánh HR của bộ phận chuyến bay là một cô gái trẻ, trong lúc đóng dấu cho Nguyễn Tư Nhàn, thỉnh thoảng lại âm thầm quan sát cô, hai bên khóe miệng có hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt.

"Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy nữ phi công.” Động tác trên tay cô gái rất lưu loát, không ngừng ký tên và đóng dấu, nhưng không ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của cô ấy, “Hơn nữa còn là máy bay ACJ31, em nghe đợt này đều rất lợi hại, cạnh tranh vô cùng lớn, người do hãng chúng ta tuyển dụng có mấy người còn là đội trưởng đội dự bị của hãng khác nữa đấy.”

Cô lại rụt rè mà nhìn Nguyễn Tư Nhàn, “Chị còn là học viên giỏi nhất, thật là lợi hại.”

Nói xong, cô lấy điện thoại ra, “Chúng ta thêm WeChat đi, riêng tư, được chứ?”

“Được.” Nguyễn Tư Nhàn lấy điện thoại ra, lại vừa lúc phát hiện đang có cuộc gọi đến.

Dãy số được hiển thị trực tiếp trên màn hình, có thể thấy được không phải người quen.

Nhưng Nguyễn Tư Nhàn lại rất nhạy cảm với những con số này, dãy số này cũng không lạ lẫm gì, chắc là đã được liên lạc gần đây.

“Tôi nghe điện thoại trước nhé?”

HR mỉm cười gật đầu: “Vâng vâng, chị cứ nghe đi, em vẫn còn rất nhiều thứ cần phải nhập.”

Nguyễn Tư Nhàn cầm điện thoại đi ra ngoài, rẽ phải vào một hành lang kính dài.

Hành lang dài này nối giữa phòng hội thảo quốc tế của bộ phận chuyến bay và phòng hành chính, rộng khoảng bảy mét, ánh sáng mặt trời chiếu qua lớp kính tích hợp, lộ ra cảm giác lạnh lẽo, phản ánh cảm giác của công nghệ, ở đây có vẻ thanh tịnh hơn, hơn nữa còn có tác dụng khuếch đại âm thanh, tiếng bước chân từ xa cũng có thể vang vọng nửa vòng trong hành lang.

Nguyễn Tư Nhàn luôn cảm thấy bầu không khí ở đây trông hơi giống một nơi nào đó, nhưng lại tạm thời không nhớ ra.

“Alo? Xin hỏi ai thế?”

“Cô Nguyễn, tôi là Yến An.”

Ồ, Yến An, Yến tổng của Bắc Hàng, một thời gian trước đã dùng dãy số này để liên lạc với cô.

“Chào ngài Yến tổng, tìm tôi có việc gì không?”

“Cũng không có việc gì, tôi chỉ muốn hỏi thử, cô đã đến Thế Hàng báo cáo chưa? Nếu vẫn chưa báo cáo, cô có muốn suy nghĩ lại không?”

Lúc anh ta nói chuyện còn mang theo vài phần lưu manh, trộn lẫn giữa cà lơ phất phơ và trêu chọc, hoàn toàn khác so với giọng điệu lạnh nhạt và nghiêm túc của Phó Minh Dư.

Nghe như là đang nói đùa, vì vậy rất dễ dàng khiến người ta thư giãn.

“Không may rồi, bây giờ tôi đang ở phòng nhân sự của Thế Hàng, đã nhập thông tin nhân sự rồi, Yến tổng, cảm ơn lòng tốt của ngài.”

“Hầy……”

Yến An thở dài nặng nề, “Cô Nguyễn à, tôi thật sự rất tò mò, tôi nhớ lúc đó cô rõ ràng là muốn ký hợp đồng với chúng tôi, tại sao cuối cùng cô lại chọn Thế Hàng chứ?”

Tại sao à?

Nguyễn Tư Nhàn đã tính số lẻ trong lúc ký hợp đồng, tính những ba lần.

Mức lương hiện tại chỉ cần đóng thuế thôi là cũng đã bằng mức lương làm tiếp viên hàng không lúc đó của cô.

Ai lại không sống bằng tiền?

Chưa kể một nửa trong số đó còn là từ tài khoản của Phó Minh Dư.

Nghĩ đến dáng vẻ anh ta đem tiền ra để cầu xin mình, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy tế bào toàn thân đều thoải mái vô cùng.

Gấp đôi lương hàng năm, gấp mười lần hạnh phúc.

Nhưng cũng không thể nói với người ta như vậy được, rất vô lại.

“Chuyện này……”

Ngay sau đó Yến An cũng không hỏi đàng hoàng nữa: “Cuối cùng Phó Minh Dư đã cho cô uống thứ thuốc mê gì vậy? Có phải anh ta đã dựa vào sắc đẹp của mình để dụ dỗ cô đúng không, hử?”

Dù sao người cũng đã bị cuỗm đi rồi, Yến An không đấu tranh vô ích nữa, chỉ là bản thân cũng có chút hứng thú với cô gái này, trong lúc trò chuyện cũng vô thức pha vào chút mùi vị trêu chọc.

Có lẽ Nguyễn Tư Nhàn đã nghe ra ý của Yến An, cười nói: “Sao Yến tổng lại nói như vậy?”

Người ở đầu dây bên kia trở nên thoải mái hơn, nói: “Không phải sao, tên Phó Minh Dư này thường hay đem bộ mặt kia ra để giả danh lừa bịp, rất nhiều cô gái nhỏ đã bị hại rồi.”

Đúng vậy, chắc chắn khi soi gương mỗi sáng anh ta đều sẽ cảm thấy bản thân mình thật đẹp trai.

Trong đầu Nguyễn Tư Nhàn bỗng hiện lên dáng vẻ xót thương chính mình trước gương của Phó Minh Dư, không khỏi bật cười, “Phó tổng đấy à, xét cho cùng cũng tuấn tú lịch sự, phong độ tiêu sái, khí chất bất phàm……”

Nói được một nửa, cô nhìn lên nhóm người hùng mạnh đang được chiếu trên màn hình LED, mà người dẫn đầu là……

Nhưng dòng suy nghĩ của Nguyễn Tư Nhàn vẫn không bị gián đoạn, miệng vẫn đang phóng đại.

“Nhẹ nhàng nho nhã, dáng vẻ uy nghi……”

Những bóng người phía sau đều đứng bất động, hơn chục con mắt đều bắn về phía cô, một trong số đó là dữ dội nhất.

Giọng của Nguyễn Tư Nhàn càng lúc càng nhỏ.

Không.

Đây không phải là hình ảnh gặp lại mà cô tưởng tượng.

Cô vốn chỉ muốn cùng Yến An chế nhạo Phó Minh Dư một chút, nhưng lại bị người này bắt gặp, không chừng người này lại ảo tưởng rằng cô đang bày tỏ sự ái mộ với anh ta.

Bây giờ đang cần gấp một bước ngoặt sắc bén.

“Hào sảng phóng khoáng, tự nhiên cởi mở —— những điều này đều không liên quan đến anh ta.”

“……”

Một câu cuối cùng, nói năng đầy khí phách, chuyển biến đột ngột, khiến cho những người đang dừng chân lắng nghe trở tay không kịp, tất cả đều hi vọng rằng mình bị điếc.

Bọn họ nhanh chóng xoay người đi, vờ như không nghe thấy gì, sau đó tiếp tục tiến về phía trước, chỉ là bước chân lại hơi cứng nhắc.

Trên hành lang kính chỉ còn lại Nguyễn Tư Nhàn đối mặt với bức tường và Phó Minh Dư đối mặt với lưng cô, cùng với Bách Dương và bốn trợ lý đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

Dường như có một cơn gió lạnh vừa thổi qua hành lang kính dài.

Nguyễn Tư Nhàn bỗng nhớ ra, trước đó cô đã cảm thấy nơi này lạnh lẽo như nhà xác.

Trong điện thoại, Yến An cười ngặt nghẽo.

“Cô Nguyễn, cô đúng là nói đúng còn nói to, tôi rất thích cách nhìn này của cô……”

Cuộc trò chuyện bên tai đột nhiên im bặt, ống nghe vang lên một giọng nữ máy móc: “Vui lòng chờ một lúc, đối phương đang có cuộc gọi, xin đừng cúp máy.”

Cùng lúc đó, một giọng nam vang lên từ phía sau cô.

“Yến An, gần đây rất nhàn rỗi à?”

Không cần nghĩ cũng biết là ai đang nói chuyện, Nguyễn Tư Nhàn vẫn chưa quay lại, trước tiên đã nhìn thấy một cái bóng bị kéo dài trên mặt đất.

Dưới ánh mặt trời lấp lánh, anh cầm điện thoại, tiến lên một bước, đứng song song với Nguyễn Tư Nhàn, nhưng tầm nhìn của anh lại không rơi trên người Nguyễn Tư Nhàn, mà là nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ.

Giọng của anh vô cùng lạnh lẽo, có một sự phù hợp lạ kì với lối hành lang bằng kính này, “Nếu anh rảnh rỗi đến thế, trước tiên hãy nghĩ cách đối phó với cái người nổi tiếng trên mạng mà anh vừa chia tay đang chửi rủa anh trên Weibo kia đi, đừng rảnh rỗi đến quấy rối người của tôi, càng đừng mong thọc gậy bánh xe.”

Lúc nói đến đây anh mới nhìn sang Nguyễn Tư Nhàn, mang theo nhẹ nhàng, sau đó rời mắt, “Phiền anh hãy tuân theo quy tắc của ngành sản xuất, nếu không, tôi không ngại chấm dứt hợp đồng du lịch đảo Bali trong tay anh, tới lúc đó anh cũng có thể xem xem ông già nhà anh có cho anh mồ yên mả đẹp trước vài chục năm hay không.”

Dứt lời, dập máy, Phó Minh Dư quay lại nhìn Nguyễn Tư Nhàn, toàn bộ hành động đều liền mạch và lưu loát, giống như khi cúp máy với Yến An.

Giọng của anh dịu đi rất nhiều, “Cô Nguyễn, lần đầu gặp mặt, có phải cô đã có hiểu lầm gì về tôi rồi không?”

Nếu đổi lại là cô gái khác, nhìn vào ánh mắt lịch lãm của Phó Minh Dư, cảm nhận được sự chuyển biến rõ rệt trong giọng điệu của anh ta, có thể thật sự sẽ đắm chìm ngay tại chỗ.

Nhưng Nguyễn Tư Nhàn chỉ muốn trừng mắt lên.

Lần đầu gặp mặt là thế nào?

Cẩu nam nhân chẳng lẽ anh đã quên mất bạn Nguyễn Tư Nhàn trên sông Thames rồi sao?

Anh đã quên mất cô gái mà anh đã đợi cả đêm kia rồi sao?

Nhìn nét mặt nghi hoặc và dáng vẻ khó hiểu của Nguyễn Tư Nhàn, Bách Dương ở một bên hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng có cơ hội phóng thích, anh tiến lên một bước, nói: “Vị này chính là Phó tổng.”

“Ồ!” Nguyễn Tư Nhàn ra vẻ hoảng loạn mà lùi lại một bước, “Ngài nghe thấy hết những gì tôi vừa nói rồi à? Ngại quá, tôi cũng là nghe nói thôi, không biết con người Phó tổng có……”

“Ừ.” Phó Minh Dư đoán rằng tiếp theo Nguyễn Tư Nhàn sẽ lặp lại bảy câu thành ngữ đó để thể hiện vốn từ vựng của cô, vì thế đã ngắt lời cô kịp thời, “Ai nói?”

Nguyễn Tư Nhàn dừng lại một lúc, “Một người bạn không muốn bị lộ tên họ.”

Cô ấy họ Nguyễn.

Như đã nhìn thấu vẻ dối trá của Nguyễn Tư Nhàn, Phó Minh Dư tự động đổ lỗi cho Yến An đã nói xấu sau lưng anh, quá lười để quan tâm.

Đúng lúc này Bách Dương nhắc nhở thời gian, Phó Minh Dư nhấc chân chuẩn bị rời đi.

Phải đi rồi à?

Nguyễn Tư Nhàn nổi giận, sao có thể quên mất cô như thế chứ?

Vậy cô biết đấm vào mặt ai đây?

Cô chính là cô gái trên sông Thames mà anh đã từng xem thường nhưng bây giờ lại khiến anh phải bỏ tiền ra để cầu xin đây!

“Phó tổng!”

Nguyễn Tư Nhàn bất ngờ gọi anh lại.

Phó Minh Dư dừng chân, quay đầu lại nói: “Còn chuyện gì nữa à?”

Thôi bỏ đi.

Ngay lúc gọi to một tiếng đó Nguyễn Tư Nhàn đã hối hận, cảm thấy mình như một kẻ ngốc, tuy nhiên trước giờ cô luôn biết cách xoay chuyển tình thế.

“Lúc nãy thật có lỗi, tôi không nên nghe theo tin đồn nhảm nhí mà nói những điều không hay về ngài, tôi nên tìm hiểu về ngài trước mới phải.”

Sau đó là sẽ tiếp tục nói những điều không hay về anh.

Biểu cảm của anh hơi thả lỏng, “Không sao đâu.”

Nghe đi, nghĩa khí biết bao, lịch lãm biết bao.

Ai không biết còn muốn quỳ xuống dưới quần anh ta.

Nguyễn Tư Nhàn nói: “Tôi đi trước đây, còn phải đi nhận đồng phục.”

Đồng phục……

Trong đầu Phó Minh Dư bỗng hiện lên hình ảnh đó, Nguyễn Tư Nhàn mặc đồng phục phi công, chiếc áo sơ mi phẳng phiu ôm trọn lấy vòng eo, một tay là có thể ôm hết, làm hiện lên những đường cong duyên dáng, bên dưới là chiếc quần đen thanh mảnh và gọn gàng.

Anh gật đầu, xoay người rời đi.

-

Nói đến đồng phục, Nguyễn Tư Nhàn không ngờ hãng hàng không Hằng Thế lại thay đổi đồng phục thoải mái như vậy, phát hành hai bộ vào mùa xuân, mùa hè và mùa đông, chồng chất lên nhau thành một túi lớn.

May là tổ phi công đều có thể lực rất cao, mặc dù Nguyễn Tư Nhàn là phụ nữ, nhưng lúc xách lên cũng không mất nhiều sức, chỉ là trông không được đẹp mắt giữa một nhóm tiếp viên hàng không xinh đẹp ở đây mà thôi.

Vì thế tri kỷ Bách Dương đã xuất hiện vào ngay lúc này, anh mỉm cười và cầm lấy túi của Nguyễn Tư Nhàn, “Để tôi.”

Cả hai đã gặp nhau ở Học viện Phi công, Nguyễn Tư Nhàn có ấn tượng rất tốt với anh, cảm thấy anh làm thư ký của Phó Minh Dư nhưng vẫn không bị dính phải chút tật xấu nào, vì thế cô cũng mỉm cười với anh.

“Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo.”

Bách Dương dẫn cô ra ngoài, “Phó tổng bảo tôi đến, nói là đồng phục rất nhiều, phụ nữ xách theo sẽ rất vất vả.”

Nguyễn Tư Nhàn: “…… Phó tổng thật tốt, tôi rất cảm động.”

Bách Dương: “Ừm, tôi sẽ thay cô chuyển lời cảm ơn.”

……

Ai cần anh chuyển???

Xem ra tật xấu ảo tưởng này anh ta vẫn bị dính phải.

Cả hai cùng ra khỏi thang máy, Bách Dương tiễn Nguyễn Tư Nhàn lên xe rồi mới xoay người quay trở lại công ty, cảnh này vừa lúc bị Nghê Đồng bắt gặp.

Nghê Đồng cầm điện thoại chụp ảnh lại, gửi cho Giang Tử Duyệt.

“Chị xem, chính là cô ta.”

Giang Tử Duyệt ở Tây Ban Nha xa xôi phóng to ảnh chụp và xem xét một hồi, sau đó hạ kết luận.

“Không phải cô ấy, sao mối quan hệ giữa cô ấy và thư ký của Phó tổng lại tốt như vậy được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play