Edit: Lạc Lạc
Chương 3. Cô còn định ngồi trên đùi tôi đến bao giờ?
Đàn ông đều là đồ ngốc.
Không có một từ ngữ nào có thể miêu tả hoạt động tâm lý của Nguyễn Tư Nhàn chính xác hơn câu này.
Cô vô thức thu bức thư về, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, muốn nói vài câu, nhưng lại nhận ra một từ cũng không thể thốt lên được.
May là Phó Minh Dư nói xong câu này cũng không tiếp tục nhìn cô nữa, hoặc có thể nói là trực tiếp lờ đi người trước mặt mình, anh ta với tay tắt đèn đọc sách đi, sau đó hạ ghế xuống, nằm xuống và nhắm mắt lại.
Những hành khách xung quanh đều rất im lặng, thỉnh thoảng có tiếng lật sách hoặc tiếng ly nước va chạm vào nhau.
Dường như không có ai chú ý đến ở đây.
Nhưng Nguyễn Tư Nhàn biết, tại thời điểm này trên người cô đang bị dính rất nhiều ánh mắt, bị xem như là một trò hề.
Nguyễn Tư Nhàn nghiến chặt răng, bưng cà phê xoay người rời đi.
Trở lại kho dự trữ, cô đặt bình cà phê xuống thật mạnh, khiến Giang Tử Duyệt ở bên cạnh giật mình.
“Em làm sao vậy?”
Giang Tử Duyệt hỏi.
“Không có gì.”
Mặc dù trong lòng Nguyễn Tư Nhàn đang tràn ngập tức giận, nhưng cũng không dám mắng chửi sếp trước mặt tiếp viên trưởng.
Mặc dù bình thường cô và Giang Tử Duyệt có mối quan hệ rất tốt, nhưng đồng nghiệp chỉ là đồng nghiệp, những lời tán nhảm vô căn cứ sau lưng không chừng một ngày nào đó sẽ biến thành con dao.
Giang Tử Duyệt lại hỏi: “Đúng rồi, đồ của Tư Tiểu Trân…… em đã đưa chưa?”
Nguyễn Tư Nhàn lạnh lùng nói: “Quên đi, chưa đưa.”
Nói xong, Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên mở to hai mắt, “Chị cũng biết à?”
Giang Tử Duyệt nhún vai, xoay người dựa vào tủ, “Chiều nay cô ấy cũng có đến tìm chị.”
Giang Tử Duyệt có trình độ chuyên môn cao hơn Nguyễn Tư Nhàn bọn họ, lúc trước cô ấy là sư phụ chỉ dẫn bay* của Tư Tiểu Trân, và vì cô ấy là tiếp viên trưởng, Tư Tiểu Trân nghĩ rằng có thể nói với cô ấy, vì vậy trước tiên đã nhờ Giang Tử Duyệt giúp đỡ.
*Chỉ dẫn bay: hướng dẫn, chỉ dẫn công việc cho những tiếp viên hàng không mới vào
Nhưng Giang Tử Duyệt lại từ chối thẳng thừng.
Chưa kể chuyện này không có liên quan đến mình, nó quá vớ vẩn, hà tất phải bận tâm đến.
Nguyễn Tư Nhàn đã hiểu ra những mấu chốt trong đó, gật gù, “Em vẫn chưa tìm được cơ hội nào.”
Cơ hội gì đó chỉ là biện minh, người đang ngồi ngay đấy, muốn đưa qua chẳng phải là vấn đề trong vài giây thôi sao?
Giang Tử Duyệt kề sát vào và hỏi: “Em không dám à?”
“Đúng vậy, không dám.” Nguyễn Tư Nhàn cong môi cười kì quái, “Ngại lắm ạ.”
Nếu chút nữa người ta nghĩ rằng cô đưa thư tình thì phải làm sao?
“Sao có thể như vậy được? Chuyện này có gì đâu mà ngại.” Giang Tử Duyệt bưng ba phần bò bít tết lên, chen qua người Nguyễn Tư Nhàn, “Chị đi đưa bữa tối đội bay đây, em bên đó…… chút nữa đèn tắt thì cứ lặng lẽ để xuống thôi, không ai biết đâu.”
Giang Tử Duyệt vừa nói vậy, tâm trạng của Nguyễn Tư Nhàn ngay lập tức chuyển biến.
Có vẻ cũng hợp lý.
Lúc nãy Phó Minh Dư rõ ràng đã hiểu lầm cô, cảm thấy cô đang quyến rũ anh ta. Chuyện này Nguyễn Tư Nhàn biết phải giải thích làm sao, có nói gì đi nữa thì chắc chắn người khác cũng sẽ không tin, cô chỉ có thể đưa bức thư đó ra, đợi Phó Minh Dư nhìn thấy nội dung rồi, sẽ biết chính anh ta đã hiểu lầm.
Tuy nhiên bây giờ, với dáng vẻ kiêu ngạo 258 vạn đó của Phó Minh Dư, chắc chắn sẽ không nhận lấy bất cứ thứ gì cô đưa, vì vậy phải đợi đến lúc tắt đèn, mọi người đều đã ngủ, cô mới có thể thần không biết quỷ không hay mà nhét thư vào chỗ ngồi của anh ta.
Đợi anh ta ngủ dậy, thấy được nội dung, chân tướng sẽ rõ ràng.
OK.
Nguyễn Tư Nhàn đưa ra quyết định, an phận chờ đợi.
Hai mươi phút sau, đèn cabin tắt, hầu hết hành khách đều ngã xuống ghế và đeo bịt mắt vào ngủ, có hai hành khách vẫn đang mở đèn đọc sách, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.
Chỉ có một cậu bé độ khoảng tám tuổi ở A7 đang xem phim hoạt hình.
Mỗi lần như vậy, máy bay tựa như một khu ký túc xá lớn, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy mình như là một bà dì quản lý ký túc xá vậy.
Cô bước nhẹ đến bên cạnh cậu bé, nhắc nhở cậu bé đeo tai nghe lên để xem phim hoạt hình.
Cậu bé ngân nga hai tiếng, nói: “Đau tai.”
Nguyễn Tư Nhàn ngồi xổm xuống, nói nhỏ nhẹ: “Bạn nhỏ, em xem bên ngoài như vậy sẽ làm ồn đến người khác.”
Cậu bé vẫn không vui, chỉ vào người lớn bên cạnh và nói: “Ba em không bị làm ồn.”
Nguyễn Tư Nhàn liếc nhìn, ba cậu bé đang đeo bịt mắt và tai nghe chống ồn, hoàn toàn không thể nghe thấy gì, ngủ như một con lợn chết, có thể bị làm ồn đến mới là lạ.
Gặp phải kiểu tình huống này, Nguyễn Tư Nhàn không có cách nào khác ngoài việc khuyên bảo một cách thật tận tình.
“Bạn nhỏ, lúc đến Luân Đôn sẽ là buổi sáng, nếu bây giờ em không ngủ, ngày mai xuống máy bay sẽ ngủ gật, không có năng lượng để đi chơi.”
Giọng của cô vốn đã dịu dàng, lại còn cố tình làm dịu giọng của mình, thật khó để người khác nói lời từ chối, ngay cả khi đó chỉ là một đứa trẻ.
Cậu bé nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó tắt ipad, “Em muốn đi tiểu.”
Nguyễn Tư Nhàn chìa tay ra, “Đi thôi, chị sẽ đưa em đến đó.”
Mặc dù hiện giờ đang là trạng thái hành trình, nhưng máy bay có thể gặp phải luồng khí xóc nảy bất cứ lúc nào, bảo vệ cho sự an toàn của cậu bé là trách nhiệm của Nguyễn Tư Nhàn.
Lúc đi ngang qua Phó Minh Dư, Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu xuống nhìn, anh ta nằm thẳng, hơi thở ổn định, ngủ thật sự rất an nhàn.
Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên cảm thấy đây là một cơ hội, vì thế cô dừng lại, nói với cậu bé: “Bạn nhỏ, em đợi chị một chút.”
Sau đó cô cúi người, đặt lá thư xuống bên cạnh gối của Phó Minh Dư.
Lúc ngón tay chạm vào gối, Phó Minh Dư bỗng mím môi, Nguyễn Tư Nhàn sợ tới mức giật bắn người, nghĩ rằng anh ta không hề ngủ.
May thay, anh ta chỉ nghiêng đầu.
Có điều Phó Minh Dư không mở mắt ra, cậu bé bên cạnh đã nhìn ra rõ ràng.
“Chị ơi, chị đang gửi thư tình sao?”
Nguyễn Tư Nhàn: “……”
Làm sao cậu nhóc này có thể biết nhiều như vậy được chứ.
“Không phải.” Nguyễn Tư Nhàn không muốn giải thích thêm với cậu bé, “Đi mau đi, nếu không chút nữa phòng vệ sinh sẽ bị người khác giành lấy.”
Cậu bé như không nghe thấy lời Nguyễn Tư Nhàn nói, tỏ vẻ người lớn: “Anh trai này rất đẹp trai, có điều chị cũng đừng quá ngại ngùng, em đã từng được nhận thư tình rồi, không sao cả, rất bình thường.”
Nguyễn Tư Nhàn gần như không thể thở được.
Nhóc con em đây muốn phát biểu thì cũng không cần phải phát biểu ở đây được chứ? Nhỡ đâu Phó Minh Dư không ngủ mà chỉ đang nằm nghỉ thôi thì sao?
Đây đã là lần thứ ba Nguyễn Tư Nhàn hít sâu trong hôm nay, cô kéo cậu bé vào nhà vệ sinh.
Vừa đi được không quá vài phút, lúc Nguyễn Tư Nhàn dẫn cậu bé quay trở lại, thấy rằng Phó Minh Dư thế nhưng lại không ngủ, anh ta đã chỉnh thẳng ghế lại, bật đèn đọc sách lên và đang nhìn vào ipad.
Tốc độ quá nhanh, thậm chí Nguyễn Tư Nhàn còn tự hỏi rằng lúc nãy anh ta có ngủ hay là không.
Có điều nhìn biểu hiện bình thường của anh ta, chắc là không nghe thấy gì.
Không biết anh ta đã nhìn thấy lá thư đó chưa.
Lúc đi qua Phó Minh Dư, Nguyễn Tư Nhàn vẫn không khỏi quay đầu lại nhìn.
Dường như lá thư đó không bị anh ta phát hiện, ngược lại vì anh ta chỉnh thẳng ghế lên mà đã bị rơi xuống đất.
Cảm xúc của Nguyễn Tư Nhàn vô cùng lẫn lộn, bây giờ không chỉ phải đưa lại một lần nữa, mà còn phải thần không biết quỷ không hay nhặt nó lên trước mặt anh ta.
Người nhìn thấy lá thư này không phải chỉ có Nguyễn Tư Nhàn, cậu bé bên cạnh cũng nhìn thấy.
Nhìn thấy thì thôi, thằng nhóc còn nói to: “Chị ơi, thư tình của chị rơi xuống đất rồi kìa.”
Nguyễn Tư Nhàn: “……”
Chị thấy rồi, không cần em lắm mồm.
Không phải, đó không phải thư tình!
Phó Minh Dư nghe vậy thì nhìn sang đây.
Chỉ cần lướt mắt qua, sau khi nhận thấy người bên cạnh là Nguyễn Tư Nhàn, anh lại nhanh chóng quay đầu đi, cùng với một nụ cười không rõ ràng trên khóe miệng.
Thật ra cũng không phải là không rõ ràng, Nguyễn Tư Nhàn rõ ràng cảm thấy được sự châm biếm trên khuôn mặt của anh ta.
Cười gì chứ?
Có gì buồn cười à?
Mẹ nó đó thật sự không phải là thư tình mà!
Nguyễn Tư Nhàn nhận ra rằng kể từ lúc Phó Minh Dư bước lên máy bay, anh ta đã nói với cô tổng cộng năm câu, trong đó còn có hai câu chỉ có hai từ, nhưng đã biến cô từ một tiên nữ dịu dàng và hiền lành thành một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Đây là cái quái gì vậy.
Tất nhiên là Nguyễn Tư Nhàn chỉ dám gào thét trong lòng, ngoài mặt vẫn phải duy trì nụ cười.
“Bạn nhỏ, đó không phải là thư tình đâu.”
“Vậy đó là gì?”
“Là thư bày tỏ.”
“Không phải cũng là thư tình sao?”
“……”
Nguyễn Tư Nhàn quay đầu lại nhìn, may mắn thay, dường như Phó Minh Dư không chú ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ.
Đưa cậu bé trở lại chỗ ngồi của mình, Nguyễn Tư Nhàn ngồi xổm xuống thắt chặt dây an toàn cho cậu bé, sau đó chạm vào trán cậu.
“Nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong, cô hít sâu một hơi rồi mới từ từ đứng lên, xoay người nhìn về phía Phó Minh Dư.
Sự chú ý của anh ta dường như đã bị hấp dẫn bởi chiếc ipad, hoàn toàn không nhìn Nguyễn Tư Nhàn lấy một cái.
Như vậy là tốt nhất.
Nguyễn Tư Nhàn đi đến bên cạnh Phó Minh Dư, nhanh chóng nhặt lá thư kia lên, đưa ra trước mặt anh.
“Phó tổng, ngài đừng hiểu lầm, đây là tôi……”
Lời còn chưa nói xong, máy bay đột nhiên xóc nảy lên mà không báo trước.
Hơn nữa biên độ còn rất lớn, rất nhiều hành khách đều bừng tỉnh, đèn báo dây an toàn nhanh chóng sáng lên.
Nguyễn Tư Nhàn đã bay được hai năm, bằng kinh nghiệm cũng biết có thể lần này không phải chỉ là dòng khí, mà thậm chí có thể là đã đụng phải mây vũ tích*.
*Mây vũ tích là một loại mây dày đặc phát triển theo phương thẳng đứng rất cao liên quan đến giông và sự bất thường khí quyển, hình thành hơi nước mang các dòng khí mạnh từ dưới lên. Mây vũ tích có thể tự hình thành, trong các đám mây, hoặc cùng với các dòng gió mạnh frông lạnh.
Không kịp suy nghĩ điều gì khác, an toàn mới là quan trọng nhất, cô không dám di chuyển, lập tức bắt lấy chỗ tựa lưng trên ghế của Phó Minh Dư để đảm bảo sự ổn định của mình.
Trong cơn hoảng loạn, cô nhìn xuống và thấy Phó Minh Dư đang rất bình tĩnh cất ipad vào, ngước mắt lên.
Dường như muốn nói gì đó.
Lúc này, máy bay phát sóng đột ngột vang lên, chặn ngang lời nói của Phó Minh Dư.
“Các quý ông quý bà, vì máy bay của chúng ta gặp phải dòng khí đối lưu mạnh, gây ra xóc nảy, xin vui lòng quay lại chỗ ngồi của mình, thắt chặt dây an toàn, nhà vệ sinh đồng thời đóng cửa.”
Đúng lúc này, cậu bé bên cạnh bỗng sợ hãi òa khóc, cố gắng vồ lấy ba mình, sau khi nhận ra mình đang bị dây an toàn buộc chặt thì bắt đầu tháo nó ra.
Nguyễn Tư Nhàn lập tức hét lên: “Bạn nhỏ! Đừng tháo dây an toàn! Đây chỉ là dòng khí xóc nảy, đừng sợ!”
Nhưng cậu bé nào nghe được lời nói của Nguyễn Tư Nhàn, ba của cậu bé ở bên cạnh cũng vừa bị đánh thức, mơ mơ màng màng ngồi dậy, quả nhiên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng cũng không thể để cậu bé tháo dây an toàn rời khỏi chỗ ngồi được, sẽ rất phiền toái nếu không may bị va đập vào máy bay.
Nguyễn Tư Nhàn không cần suy nghĩ, ngay lập tức định chạy đến để đè cậu bé lại.
Nhưng ngay khi cô buông tay ra, máy bay lại xóc nảy một lần nữa, chân cô không vững, trọng tâm lệch khỏi quỹ đạo, cả người đều ngã xuống.
Không nghiêng không lệch mà ngã vào lòng Phó Minh Dư.
Nguyễn Tư Nhàn: “………………………………”
Hơi thở của anh phảng phất khắp người Nguyễn Tư Nhàn, cơ thể chạm vào nhau, nửa thân trên của Nguyễn Tư Nhàn gần như đều dán lên lồng ngực của anh.
Vừa nhìn lên đã bắt gặp ánh mắt của Phó Minh Dư.
Anh hơi nghiêng đầu, không hề che giấu sự khôi hài và khinh thường trong ánh mắt.
Nguyễn Tư Nhàn giải mã ra được là —— “Tôi xem cô còn giải thích thế nào.”
Vào lúc này, nhịp tim của Nguyễn Tư Nhàn tăng tốc vô cùng nhanh, như sắp nhảy ra ngoài, nét ửng hồng trên gương mặt đã lan thẳng đến mang tai.
Cô còn nghe rõ nhịp tim của mình, “Thình thịch thình thịch thình thịch”.
Điều này thật xấu hổ mà.
Phó Minh Dư lên tiếng cùng một lúc với nhịp tim này: “Hiểu lầm chuyện gì?”
Nguyễn Tư Nhàn: “……”
Ngoài im lặng, vẫn là im lặng.
Trong hoàn cảnh này, tôi nói tôi không muốn quyến rũ anh, anh tin không?
Bản thân tôi còn không tin.
Lúc này máy bay đã dần lấy lại sự ổn định.
Cả hai chỉ nhìn nhau như thế.
Một người mặt đỏ đến mang tai, một người bình tĩnh đến mức không có lấy một cảm xúc nào trong ánh mắt.
Hồi lâu sau, Phó Minh Dư không nhận được câu trả lời lại lên tiếng lần nữa: “Cô còn định ngồi trên đùi tôi đến bao giờ?”
Nguyễn Tư Nhàn: “……………………”
Nguyễn Tư Nhàn lập tức đứng lên, không biết đặt hai tay ở đâu, bèn giật giật tóc, lơ đãng lướt ngón tay qua má mình.
Ở nhiệt độ này, nếu cô có một chiếc gương, chắc là cô có thể nhìn thấy mặt mình đang đỏ đến mức như vừa đi ra từ phòng xông hơi.
“Tôi……” Nguyễn Tư Nhàn nhắm chặt mắt hạ quyết tâm, đặt lá thư lên bàn của anh, “Đây là đồng nghiệp của tôi nhờ tôi đưa cho ngài, bên trong là một số ý tưởng nhỏ của cô ấy về kế hoạch Phi Dương.”
Sau khi đặt xuống, Nguyễn Tư Nhàn cũng không dám nhìn biểu hiện của anh, mà bỏ đi ngay lập tức.
Đi vào phòng chờ, đúng lúc Giang Tử Duyệt bước đến và nói: “Nguyễn Nguyễn, lúc nãy em……”
Giang Tử Duyệt nói được một nửa thì dừng lại, vỗ vai Nguyễn Tư Nhàn.
“Không sao, bị xóc nảy làm sợ thôi.” Nguyễn Tư Nhàn đứng yên một lúc để bình tĩnh lại, “Lúc nãy cậu nhóc ở 7A bị dọa khóc, chị giúp em đưa một ly nước trái cây qua đó đi, em đi nghỉ ngơi trước đây.”
Trong gần mười tiếng sau, Nguyễn Tư Nhàn đi ngang qua Phó Minh Dư vô số lần.
Cũng may anh ta đã ngủ gần năm tiếng, sau đó là vô cùng tập trung làm công việc của mình trong năm tiếng còn lại, hoàn toàn không nhìn Nguyễn Tư Nhàn lấy một cái.
Nhưng dù như vậy, Nguyễn Tư Nhàn vẫn thấy không được thoải mái mỗi khi đi ngang qua anh ta, luôn cảm thấy rằng trong giây tiếp theo anh ta sẽ lập tức ngước lên nhìn cô với một sự nhạo báng và nói một số từ ngữ nhục mạ nào đó.
Cũng may là điều này đã không xảy ra.
Sau khi hạ cánh, tiễn tất cả hành khách đi, suýt nữa Nguyễn Tư Nhàn đã lột mất một lớp da, chưa bao giờ có cảm giác bay đường dài lại mệt mỏi như thế.
Tuy nhiên khi cô xoa bóp bả vai quay trở lại cabin, lúc đi qua chỗ ngồi của Phó Minh Dư, cơn giận của cô gần như đã quay trở lại.
Lá thư vẫn được đặt nguyên vẹn trên bàn.
Tại sao Nguyễn Tư Nhàn lại xác định rằng nó còn nguyên vẹn.
Là vì để cho vẻ bề ngoài trông thật long trọng, Tư Tiểu Trân đã dùng sáp để niêm phong lại.
Nguyễn Tư Nhàn không thể đếm được đây đã là lần thứ mấy cô hít sâu trong ngày hôm nay, cô nhặt lá thư lên.
Chả lẽ cô trải qua một chuyến bay lên xuống phập phồng cả ngày hôm nay, tất cả đều chỉ có một mình cô tự biên tự diễn thôi sao?!
---------
Hè lô cả nhà mình đã quay trở lại rồi đây 😎😎