Edit: Lạc Lạc
Bách Dương cảm thấy dường như không khí trong xe đều đã được tản đi, hơn nữa còn kéo dài tận ba phút.
Ngay khi anh cảm thấy khó thở, có ai đó đã mở cửa sổ kịp thời để thông gió.
Bách Dương nghĩ cô Nguyễn cũng là một người có vòng cung phản xạ dài, bây giờ mới nhận ra lời mình vừa nói không được đúng, vì vậy mới mở cửa sổ để chuyển hướng sự chú ý.
Tuy nhiên khi Bách Dương nhìn qua gương chiếu hậu, người mở cửa sổ lại là sếp của anh.
Lúc này đang đi trên cầu vượt dẫn đến Thế Hàng, đến gần sân bay, rời xa phố xá sầm uất, tốc độ xe rất nhanh, gió bên ngoài phần phật thổi vào, lách qua Phó Minh Dư, lập tức xô đến Nguyễn Tư Nhàn.
Nguyễn Tư Nhàn lập tức đưa tay che lại trán của mình.
Hôm nay lúc ra ngoài cô đã tùy tay búi tóc lên, hai nhúm tóc mái lộn xộn bị thổi qua hai bên, cứ tiếp tục thổi như thế này, chốc nữa cô lại nghĩ rằng mình đang nhảy dù mất.
May là không đợi cô lên tiếng, Phó Minh Dư đã tự mình đóng cửa sổ lại.
Với thao tác ngắn ngủi này, Nguyễn Tư Nhàn hiểu rằng Phó Minh Dư chỉ vừa tự mình nguôi giận.
Vậy thì tốt, cô rất vui.
Nguyễn Tư Nhàn chỉnh sửa lại tóc của mình trước cửa sổ xe, vuốt lại tóc mái, đang định vuốt phẳng một lọn tóc cuối cùng đang bay lên, cô lại bắt gặp ánh mắt của Phó Minh Dư trên cửa sổ xe.
Phó Minh Dư đang nhìn cô.
"Cô không sặc tôi vài câu là cô không thoải mái à?"
Nguyễn Tư Nhàn không biết Phó Minh Dư có thể thấy được ánh mắt của cô qua cửa sổ xe hay không, dù sao cô cũng tự nhận là mình lườm rất đẹp, sau đó mới từ từ quay lại, đối mặt với Phó Minh Dư, chớp chớp mắt.
"Xin lỗi Phó tổng, tôi thuộc kiểu người nghĩ sao nói vậy, không có ác ý gì, ngài sẽ không để bụng chứ?"
Lúc nói xong ngay cả bản thân Nguyễn Tư Nhàn cũng bị sốc, thế nhưng cô đã bị Phó Minh Dư huấn luyện đến mức thành thạo những kỹ thuật Bạch Liên Hoa* thời thịnh này mà không hay biết.
*Bạch Liên Hoa = Hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.
Phó Minh Dư không trả lời, ánh mắt rơi trên gương mặt cô, quan sát từng inch.
Ánh mắt này khiến Nguyễn Tư Nhàn hơi hoang mang.
Thế nhưng lúc này cô lại cảm thấy không chừng tên này lại trở nên bủn xỉn mà gây khó dễ sau lưng cô.
Nói theo hướng lớn hơn thì Phó Minh Dư sẽ đập thẳng hợp đồng vào mặt cô và hét lớn một câu "You're fired!" (Cô đã bị sa thải) Đây vẫn là kết quả thoải mái nhất.
Nói theo hướng nhỏ hơn thì Phó Minh Dư sẽ dùng thủ đoạn trong bộ phận điều phối, điều phối lịch bay của cô một chút, hoặc là chào hỏi với bên điều khiển không lưu, mỗi lần đều sẽ sắp xếp chuyến bay của cô cất cánh cuối cùng để lãng phí vài giờ của cô, điều đó cũng không phải là không thể.
Nói đến cùng, Nguyễn Tư Nhàn vẫn cảm thấy mình không thể sống mà không có tiền được.
Nghĩ đến đây, khí thế của Nguyễn Tư Nhàn trước Phó Minh Dư bỗng yếu đi từng chút một, hơn nữa trong ánh mắt còn có ý tránh né.
Nhưng ánh mắt tránh né này đã ngay lập tức bị Phó Minh Dư bắt giữ, anh đột nhiên bật cười.
Bật cười?
Nguyễn Tư Nhàn chắc chắn rằng những gì cô nhìn thấy không phải là "Tức giận đến bật cười" mà là một kiểu cười "Cô thật thú vị" nhưng không để hiện rõ ra.
Bị bệnh à?
Hello anh là loại người khổ dâm* à?
*Người khổ dâm (masochist): đại loại là kiểu người thích bị ngược, thích bị người khác hành hạ, chửi bới,v.v...
Nguyễn Tư Nhàn hung hăng uống một ngụm nước, mặc xác anh.
Đúng lúc xe đã chạy đến đại lộ, chỉ còn cách cổng lớn Thế Hàng chưa đầy hai trăm mét.
"Phiền dừng xe lại." Nguyễn Tư Nhàn lên tiếng, "Tôi xuống đây."
Tài xế không dừng xe ngay, chỉ giảm tốc độ, Bách Dương trên hàng ghế đầu đang ngợp thở đến mức sắp thiếu oxy cuối cũng tìm được cơ hội để nói: "Cô Nguyễn? Chỗ này là lề đại lộ đấy."
"Tôi biết, xuống ngay đây đi, trước cổng lớn có rất nhiều người, tránh bị nghi."
Từ "Nghi" đó nói ra đặc biệt nặng nề, như thể nó hoàn toàn không có nghĩa là "Nghi kỵ", mà có nghĩa là "Ghét bỏ".
*Ở đây tác giả đang chơi chữ, "nghi" hán việt là "hiềm", "nghi kị" = hán việt là "hiềm khích", "ghét bỏ" hán việt là "hiềm khí"
Bách Dương không biết có phải là mình đã cảm thấy sai hay không, quay đầu lại nhìn Phó Minh Dư, anh chỉ cúi đầu xuống kéo ống tay áo, dáng vẻ rất thờ ơ, anh nói: "Không cần."
Không cần?
Không cần cái gì?
Mối quan hệ giữa tôi với anh dường như vẫn chưa tới mức không cần tránh bị nghi ngờ mà?
Không có sự cho phép của Phó Minh Dư, đương nhiên tài xế sẽ không dừng xe, cứ vậy mà chạy thẳng vào bãi đỗ xe ngầm của Thế Hàng.
Giờ phút này, Nguyễn Tư Nhàn mới biết hóa ra là mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Chỗ đỗ xe của Phó Minh Dư hoàn toàn không phải là chỗ đỗ xe của nhân viên, quả thực không cần phải tránh bị nghi ngờ.
Sau khi xuống xe, Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu chỉnh sửa lại quần áo, khi cô ngước lên, Phó Minh Dư đã đi rồi.
"?"
Đi nhanh như vậy, chân mượn nên vội vàng đi trả lại à?
Thật ra không phải Phó Minh Dư vội vàng đi trả chân, lên đến tầng 16, anh lập tức đi thẳng đến văn phòng của mình.
Thư ký hành chính và trợ lý lần lượt đuổi theo đợi sẵn ở cửa, sau khi Phó Minh Dư ngồi vào bàn làm việc, báo cáo về kế hoạch bay, theo dõi chuyến bay từ trung đến dài hạn và báo cáo giám sát động thái đã được đặt ở trước mặt anh.
Phó Minh Dư cầm lấy xấp tài liệu trên cùng, vừa nhìn lướt qua, mắt anh đột nhiên dừng lại.
Trợ lý chịu trách nhiệm sắp xếp báo cáo bỗng nhiên căng thẳng, đã chuẩn bị sẵn sàng để gọi cho giám đốc bộ phận chuyến bay, nhưng lại thấy Phó Minh Dư đặt thứ trên tay xuống, ngẩng đầu hỏi thư ký hành chính.
"Thứ mà tối qua tôi bảo cô chuẩn bị đâu rồi?"
Thư ký hành chính lập tức lấy ra một phần tài liệu dày ước chừng bằng một quyển sách, đặt xuống trước mặt Phó Minh Dư: "Đây là tất cả thông tin hành trình của ngài trong hai năm qua, bao gồm thông tin chuyến bay, khách sạn ở lại, hội nghị cụ thể hoặc là hồ sơ sự kiện."
Nhìn thấy một thứ dày như vậy, Phó Minh Dư xoa ấn đường, thư ký hành chính lại nói: "Đã được phân loại theo quốc gia và khu vực."
Phó Minh Dư gật đầu: "Các người ra ngoài trước đi."
-
Nguyễn Tư Nhàn đến bộ phận chuyến bay đợi khoảng nửa tiếng, những thành viên của đội bay ngày mai cũng đã đến đông đủ.
Chỉ có hai chiếc ACJ31 được chỉ định đến cơ sở Giang Thành, tất nhiên các phi công tương ứng cũng bị giới hạn, ở đây còn có sự hiện diện của đội bay khác, bao gồm hơn mười người, cùng ngồi lên xe đội bay đi từ lối đi chuyên dụng ra đến đường băng.
Ngay khi bước xuống xe, bỗng có một cơn gió mạnh thổi qua đường băng rộng lớn, không che không chắn, một nhóm người ngược gió tiến về phía trước, đứng bên dưới cánh máy bay.
Các cơ trưởng đưa mọi người đi kiểm tra xung quanh máy bay.
-- Thật ra hôm nay cũng không có gì để kiểm tra, chủ yếu là để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của máy bay mới.
Sau đó lại dẫn mọi người lên máy bay, vào buồng lái, làm quen nhiều lần với đồng hồ đo và bảng điều khiển.
Mấy thứ này Nguyễn Tư Nhàn đã thuộc làu trong lòng, nhưng những cơ trưởng và cơ phó khác đều đã được sửa đổi và đào tạo, trong lòng còn muốn lo lắng hơn một người mới như Nguyễn Tư Nhàn, mỗi người lần lượt đến làm quen khoảng vài lần.
Xong xuôi mọi thứ, đã đến trưa, ăn trưa tại sân bay, sau đó lại phải bận rộn làm việc cho đến chiều, sau khi kết thúc mọi hoạt động chuẩn bị, mọi người giải tán tại chỗ.
Mãi đến khi về đến Thế Hàng, Nguyễn Tư Nhàn mới từ trong phấn khích lấy lại tinh thần.
Mặc dù lúc nãy trông vẻ mặt cô rất trầm tĩnh, hành động đúng mực, ăn nói khiêm tốn, đã đủ để trở thành khí chất của một học viên giỏi nhất nên có, nhưng có trời mới biết nội tâm cô đang gào thét thế nào.
Ngày mai, chính là ngày mai, cô sẽ thoát khỏi thân phận thực tập sinh, chính thức bước lên máy bay, tiến hành sự nghiệp chỉ dẫn bay trong ba tháng rưỡi.
Tất nhiên, thời gian chỉ dẫn bay này vẫn là do bộ phận chuyến bay của Thế Hàng tổng hợp trình độ của cô và tình trạng thiếu hụt phi công mà quyết định giảm bớt.
Chỉ cần ba tháng rưỡi, cô đã có thể đạt được phía bên phải của buồng lái, trở thành một cơ phó.
Nếu cô làm được thì cũng tốt, có lẽ chỉ cần hai năm, cô sẽ có thể thăng chức cơ trưởng.
-- Tất nhiên đây cũng là điều kiện mà lúc đầu Thế Hàng đã nói với cô.
Không biết có phải là vì hôm nay gió quá lớn hay không, bụi trên mặt đất bị cuốn lên, thế nhưng Nguyễn Tư Nhàn lại hơi muốn khóc.
Nếu bây giờ có bạn bè bên cạnh, cô nhất định sẽ ôm lấy và xoay mười vòng 360 độ để trút tâm trạng của mình.
Thật là vui, vì thế lúc Yến An nhắn qua WeChat nói rằng tối nay cùng nhau đi ăn, cô cũng đồng ý cái rụp.
Nhưng vài giây sau, cô bỗng nghĩ lại.
Cả hai vừa nói về cái gì thế?
Yến An hỏi cô chuyện chiếc xe tối qua sao rồi, Nguyễn Tư Nhàn nói đã được giải quyết ổn thỏa, nhân tiện cảm ơn Yến An đã giúp đỡ.
Yến An chỉ nói chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng lại "Nhân tiện" hỏi cô tối nay có thời gian cùng nhau đi ăn một bữa không.
Trông thế nào cũng là đang cố tình hẹn cô.
Ngay lúc đã phát hiện ra, Nguyễn Tư Nhàn hơi hối hận, dường như cô hoàn toàn không có cái ý đó với Yến An.
Nhưng nghĩ lại, trai chưa cưới nữ chưa gả, điều kiện của đối phương cũng rất tốt, hơn nữa còn hợp nhau ở tính cách, cớ gì không thể tiếp xúc thử xem?
Vì thế Nguyễn Tư Nhàn đã ngoan ngoãn ra cổng lớn Thế Hàng đợi Yến An đến đón.
Vài phút sau, Yến An đi ra từ phòng làm việc của sân bay Bắc Hàng đã đỗ xe ngay trước cổng Thế Hàng, còn tự mình bước xuống mở cửa ghế phụ ra cho Nguyễn Tư Nhàn, đỡ cô ngồi vào.
Xe của Phó Minh Dư và Chúc Đông từ từ chạy ra khỏi bãi đỗ xe, vô tình nhìn thấy cảnh tượng hài hòa này.
"Này? Đó không phải là Yến An sao?" Chúc Đông hạ cửa xe xuống, thò nửa đầu ra, "Hôm nay có cơn lốc nào đã đưa cậu ta đến đây thế?"
Nói xong anh bỗng khựng lại, "Ồ, người đẹp, trách không được."
Chúc Đông quay đầu lại nhìn Phó Minh Dư, mới phát hiện ra ánh mắt của anh vẫn đang hướng về phía xe của Yến An, mãi đến khi chiếc xe đó lái đi thật xa, Phó Minh Dư mới rời mắt.
Tuy không nói gì, nhưng Chúc Đông lại cảm thấy bầu không khí hơi bất ổn.
Lần trước tụ tập ở trang viên cả buổi chiều, Chúc Đông còn nhớ Yến An đã nói cậu ta muốn theo đuổi một nữ phi công của Thế Hàng, lúc đầu nghĩ rằng cậu ta chỉ nói đùa, nhưng sau khi nhìn thấy bóng dáng phụ nữ bước lên xe cậu ta, có thể đoán được chính là nữ phi công đó.
Vì vậy cảm xúc của Phó Minh Dư lúc này đã rất hợp lý rồi.
Mặc dù không có văn bản quy định rõ ràng, nhưng phi công của một hãng hàng không cốt lõi như Thế Hàng và một sếp nhỏ của Bắc Hàng yêu đương thì biết tính làm sao?
Đổi lại là Chúc Đông, anh cũng sẽ không vui.
Nhưng anh cũng không thể phán xét, xét cho cùng anh là hoạt động du lịch, hôm nay đến đây để bàn dự án với Phó Minh Dư, mấy ngày sau còn phải đến Bắc Hàng bàn chuyện hợp tác, cả hai bên đều không thể đắc tội, vì thế tự động bỏ qua đề tài này.
"Cậu có nghe nói Tần Gia Mộ sắp kết hôn chưa? Nhất định đã gửi thiệp mời đến rồi." Nói xong, anh khịt mũi hai tiếng, "Vị Tần công tử này đúng là giỏi thủ đoạn, biết ông già nhà mình kiêng kị điều gì, vậy mà vẫn ép tới nước này."
Phó Minh Dư không trả lời, Chúc Đông tiếp tục lảm nhảm: "Bản thân từ nhỏ đã không học vấn không nghề nghiệp, chưa già mà đã muốn tranh cắt bánh kem với chị gái mình, cũng không nhìn xem bản thân mình có cái bản lĩnh đó không."
"Có điều là tôi cũng thật sự không ngờ anh ta lại tung ra cái chiêu đó, muốn gióng trống khua chiêng để cưới cái người có ba bị bỏ tù, còn mẹ thì đến nay vẫn là tình nhân của người khác."
"Nếu điều đó khiến ông già coi sĩ diện như mạng đó của anh ta nóng lên, không chừng thật sự phải ném cho anh ta một miếng thịt mỡ để ngăn anh ta lại."
"Thật đáng thương cho cô gái đó, lúc này vẫn đang nóng lòng nghĩ rằng Tần Gia Mộ sẽ chống lại gia đình vì cô ấy."
"Cô ấy cũng không ngờ Tần Gia Mộ là loại người đó, nếu Tần đổng cắn chết không buông miệng, Tần Gia Mộ anh ta vẫn không chịu nghe lời, anh ta có cắt đứt quan hệ với Tần đổng không?"
"Có thể nghĩ đến việc lợi dụng phụ nữ, thủ đoạn này người bình thường không làm được."
Chúc Đông tự nhận mình là từ ngữ như châu ngọc*, lời đồn đại này không nói lên mong muốn khiến Phó Minh Dư chịu trò chuyện, ít nhất có thể để anh nói vài câu chế giễu thủ đoạn của Tần Gia Mộ, cũng đã chuyển qua chuyện lúc nãy của Yến An. Ai ngờ sau vài phút nói qua nói lại, Phó Minh Dư vẫn không đáp lời.
*Từ ngữ như châu ngọc - tự tự châu ngọc (字字珠玑) nghĩa là từng từ từng chữ nói ra tựa như trân châu ngọc ngà, để ví von lời nói, ngụ ý từ ngữ vô cùng đẹp đẽ
Chúc Đông nghiêng đầu nhìn sang, "Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu suy nghĩ gì vậy?"
Phó Minh Dư lắc đầu, đè những suy nghĩ trong lòng xuống.
Tùy tay lấy một chai nước khoáng ra, đang chuẩn bị mở nắp chai, lại nhớ ra điều gì đó.
Anh ngả đầu ra sau ghế, véo ấn đường, hỏi: "Đang tự hỏi một cô gái khi không lại có thù hằn với tôi thì có nghĩa là gì."
Đây là cái vấn đề quăng tám sào cũng không tới* gì thế này?
*Quăng tám sào cũng không tới: cực kỳ xa, không liên quan
Chúc Đông nhích lại gần và hỏi: "Cậu đã từng đắc tội người ta à?"
Phó Minh Dư ngước mắt, "Nếu tôi đã từng đắc tội cô ấy, tôi còn có thể không biết lý do sao?"
"Ồ......" Chúc Đông sờ lên mũi, "Thù hằn như thế nào?"
Thù hằn như thế nào?
Phó Minh Dư cảm thấy, dường như cũng không phải vấn đề gì lớn, xét cho cùng những suy nghĩ chọc ngoáy bí mật đó cũng là do anh tự suy đoán, còn Nguyễn Tư Nhàn bất quá cũng chỉ đối mặt sặc anh vài câu mà thôi.
"Chỉ là chơi chiêu bài khua môi múa mép."
Vừa nói vậy, Chúc Đông đã hiểu được đại khái, anh gần như không cần suy nghĩ gì, lập tức bật cười, "Phụ nữ đều kỳ quặc vậy đấy, nếu không phải đao thật kiếm thật đánh nhau với cậu, thì đó chính là thích cậu, muốn thu hút sự chú ý của cậu."
Phó Minh Dư liếc nhìn anh, sau đó rũ mắt trầm tư, vài giây sau, anh khẽ lắc đầu, "Cô ấy không như thế."
--------------
Chúc các tình yêu ngủ ngon ❤❤