Thần sắc Tiêu Đằng mờ mịt nhìn Đường Ý. Anh nắm tay Đường Ý đi về phía trước.

Tiêu Đằng lái xe đưa Đường Ý đi tới công ty, Viên Viện không có ở đó. Tiêu Đằng lúc đi cũng vội vàng, ngay cả phòng làm việc cũng không khóa lại. Anh đóng cửa phòng, đưa tay ôm lấy Đường Ý.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, loại chuyện này lại từ miệng cô gái nói ra, có thể thấy cô có bao nhiêu dũng khí.

Tiêu Đằng ôm mặt Đường Ý, anh hôn cô, không phải không có lúc anh không kiềm giữ được, mà là lúc trước Đường Ý không cho. Ôm cô vào lòng, hai người ôm chặt nhau như không có một kẽ hở. Cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị đẩy ra, Viên Viện bật đèn, đột nhiên nhìn thấy cảnh mà khiến cô giật mình.

Đường Ý vội trốn trong lòng Tiêu Đằng, Tiêu Đằng vuốt nhẹ đầu cô, nhìn người đến là Viên Viện, anh cười cười: "Không phải em về nhà sao?"

"Em, em có tài liệu chưa lấy..." Vẻ mặt Viên Viện hơi xấu hổ: " Hai người muốn thân thiết sao không tìm nơi khác."

Tiêu Đằng hai tay chống trên bàn làm việc.

"Cũng đâu phải em chưa từng nhìn thấy."

Đường Ý sửa sang lại tóc, Viên Viện chỉ chỉ bàn làm việc của mình: "Mình muốn lấy chút tài liệu."

Cô cất bước, cảm thấy chân nặng tựa đeo chì. Tiêu Đằng kéo tay Đường Ý.

"Bọn anh đi trước."

"Vâng." Viên Viện cảm nhận được giọng nói của mình biến đổi, quay người kéo ngăn kéo, không để bọn họ nhìn thấy viền mắt của mình đang đỏ lên.

Đi khỏi công ty, Đường Ý đi cạnh Tiêu Đằng, hai người cũng không lái xe, Đường Ý không hiểu Tiêu Đằng đang nghĩ gì.

Anh đi đến một cây rút tiền tự động, Đường Ý nhìn anh lấy ra một số tiền từ nó.

Sau đó lại đứng ven đường đón xe, Đường Ý không hỏi, chỉ biết đi theo sát anh.

Đi đến trước khách sạn năm sao, Tiêu Đằng nắm chặt tay cô, không nói hai lời đi thẳng vào trong.

Đi đến bên quầy phục vụ, trong lòng bàn tay Tiêu Đằng đều là mồ hôi.

"Xin hỏi, có phòng trống không?"

"Có."

"Xin hỏi ngài muốn phòng tiêu chuẩn như thế nào? Phòng tiêu chuẩn một đêm tám trăm chín mươi chín đồng. Phòng hồ cảnh, một đêm một ngàn hai trăm chín mươi chín đồng."

Đường Ý nghe thấy, há miệng hít sâu, cô kéo tay Tiêu Đằng. "Chúng ta về nhà đi."

Nhân viên phục vụ nhìn cô, ánh mắt khó hiểu.

Tiêu Đằng lấy chứng minh thư và tiền mặt: "Tôi muốn Phòng hồ cảnh."

"Vâng." Nhân viên phục vụ nhanh chóng làm thủ tục, Đường Ý nhìn Tiêu Đằng đếm tiền, trong lòng cô tràn ra cảm giác chua xót. Tiêu Đằng nhận thẻ phòng rồi cười với cô.

"Chúng ta đi ăn gì đó trước đi."

"Vâng."

Đường Ý muốn ăn tạm gì đó, nhưng Tiêu Đằng khăng khăng mang cô đến một nhà hàng. Giá ở đây quả thật rất kinh người, tùy tiện chọn vài món, ví tiền của Tiêu Đằng ắt cũng xẹp không ít.

Anh còn nói người ta mở một bình rượu đỏ. Đường Ý ngồi bên cửa sổ, Tiêu Đằng rót rượu đỏ cho cô.

"Khách sạn này chắc không có liên quan đến Phong Sính. Anh không tin, khách sạn nào cũng đều là của nhà anh ta."

Đường Ý gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Bọn họ cũng như những đôi tình nhân khác, thuyết phục chính mình đi đến bước này, tâm tình đương nhiên là phấn khởi mà lại khẩn trương. Chỉ là, so với những đôi tình thân bên cạnh kia, bọn họ có phần thấp thỏm lo âu cùng bi thương. Đường Ý không có cách nào chống lại Phong Sính, cô thật sự sợ bản thân mình sẽ rơi vào tay anh ta. Nếu đã như vậy, chi bằng nhanh chóng cho Tiêu Đằng, ít nhất, bọn họ yêu nhau.

Hai người chạm cốc, Đường Ý và Tiêu Đằng giống nhau, chưa từng đặt chân vào khách sạn sang trọng như này.

Với con tôm hùm trong tay cô không biết nên bắt đầu như nào. Nhìn bọn họ đi, rất lo sợ lần đầu tiên đến khách sạn năm sao ăn cơm, rất lo sợ lần đầu tiên được ở trong phòng khách sạn năm sao. Càng là thứ gì không có dễ dàng bọn họ lại càng muốn quý trọng. Nhưng những hành động dè dặt cẩn thận này trong mắt Phong Sính thì càng rẻ mạt.

Một bữa cơm đầy thỏa mãn.

Hai người đi đến phòng đã thuê, đẩy cửa bước vào, ánh sáng nhu hòa chiếu trên giường lớn, mỗi một thiết bị lắp đặt khéo léo tinh xảo đều khiến khách hàng cảm thấy thoải mái, mỗi một chi tiết hoa văn cũng đáng giá tiền.

Đường Ý đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, lọt vào trong mắt cô là cảnh sắc thành phố về đêm khiến cô không muốn rời mắt.Trên bờ sông, du thuyền bốn phía tạo thành bảy màu lung linh, vòng đu quay đem những đôi tình nhân lên những khoảng không trên cao. Tiêu Đằng đi tới phía sau cô, hai tay ôm thắt lưng Đường Ý .

"Nhìn gì vậy?"

"Bên ngoài thật đẹp."

Tiêu Đằng không khỏi bật cười.

"Em vẫn chưa quen với thành phố này sao?"

Đường Ý vuốt mặt anh.

"Quen, vẫn quen, nhưng em chưa từng đứng ở nơi cao như này mà ngắm thành phố."

Tiêu Đằng khẽ đặt một nụ hôn trên cần cổ cô.

"Em yên tâm, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, anh sẽ để em đứng ở nơi cao nhất ở Lận An thị, cùng nhau ngắm thành phố này."

Đường Ý mỉm cười, quay đầu. Tiêu Đằng hôn môi cô, hai người ôm nhau, hình ảnh được phản chiếu thành bóng lớn in trên cửa sổ sát đất, như một bức họa tuyệt mỹ. Tiêu Đằng đưa tay nắm chặt cằm Đường Ý, động tác tuy giống nhau nhưng Tiêu Đằng lại dịu dàng đến vậy.

Đường Ý cố hùa theo anh, trong lòng bị bao nhiêu bi thương lấp đầy. Lời nơi của Phong Sính hôm nay đã khiến cô quá mức hoảng sợ.

"Chậm nhất không quá ngày mai."

Tiêu Đằng cũng nghe thấy. Lực phản kháng của bọn họ căn bản không thể giãy khỏi sự ức hiếp của Phong Sính, đây là hiện thực.

Đường Ý đưa tay về phía sau, rơi xuống sau đầu Tiêu Đằng. Sau một lúc lâu, hai người mới có thể khống chế được tiếng hít thở hỗn loạn, Đường Ý nhắm mắt lại.

"Em đi tắm trước."

"Ừm."

Sau khi tắm xong, cô đi ra ngoài đã nhìn thấy hình dáng Tiêu Đằng thon dài đứng trước cửa sổ, bên cạnh là lý rượu đỏ trống không.

Nghe thấy tiếng động, Tiêu Đằng quay đầu, nhìn cô vẫn còn mặc nguyên quần áo, miệng không khỏi nở nụ cười.


"Tắm xong còn mặc quần áo sao?"

Cuối cùng là mất tự nhiên, sau khi do dự, cởi quần áo thường ngày khoác áo tắm đi ra bên ngoài.

Cô đi đến bên Tiêu Đằng, anh cúi đầu hôn cô.

"Chờ anh, đi tắm."

"Dạ."

Cô lại ngồi bên cửa sổ. Từ bên trong phòng tắm, rất nhanh có tiếng ào ào của nước chảy. Đường Ý thở sâu, bàn tay đặt nơi trái tim không tự chủ mà nắm chặt hơn.

Mọi bình tĩnh vừa rồi đều là giả bộ, cô cực kỳ hồi hộp, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô, nghĩ đến. Tiếng nước giằng co một hồi lâu, tâm trạng của Tiêu Đằng cũng giống như cô vậy.

Di động đầu giường bỗng nhiên đổ chuông. Đường Ý cất tiếng gọi: "Tiêu Đằng, điện thoại của anh."

Nhưng anh đóng chặt cửa nên không nghe thấy.

Đường Ý bước đến, nhìn trên màn hình, tên hiển thị là Viên Viện.

Cô đang định nhấc máy thì điện thoại đột ngột ngừng đổ chuông. Đường Ý để di động về chỗ cũ, tiếng chuông như không thể chờ đợi lại vang lên lần nữa. Viên Viện gọi liên tục, nhất định là có chuyện.

Đường Ý vội cầm lên nhấn nút nhận cuộc gọi, từ đầu dây bên kia là giọng nói có vẻ lo lắng của Viên Viện: "Alo, Tiêu Đằng, anh ở đâu?"

"Viên Viện..." Đường Ý mở miệng: "Cậu tìm anh ấy có chuyện gì sao?"

Viên Viện ngập ngừng: "Đường, Đường Đường."

"Cậu có việc gì gấp cần gặp anh ấy sao?"

Viên Viện khó khăn nuốt nước bọt, đã trễ thế này bọn họ còn ở cùng một chỗ.

"À, hôm nay mình mang tài liệu ngày mai phải dùng gấp. Mình định hỏi qua Tiêu Đằng, giờ không tiện thì để mai nói cũng được, không có chuyện gì đâu."

Đường Ý khẽ cắn cánh môi: " Ừ, vậy để mai nói."

Viên Viện trong lòng lộp bộp, cũng đoán ra tam chín phần chuyện gì đang xảy ra.

"Được rồi, chúc ngủ ngon."

Cửa phòng tắm bị mở ra, Tiêu Đằng một bên lau tóc, một bên bước ra: "Ai vậy?"

Đường Ý lại đặt di động về phía tủ đầu giường.

"Là Viên Viện, có việc gọi điện muốn anh kiểm tra."

Tiêu Đằng đi tới, cầm di động tắt máy.

"Hôm nay ai cũng không được quấy rầy chúng ta."

Anh khom lưng ôm Đường Ý, ôm cô đến bên ban công.

Đêm lạnh như nước, cô khẽ rùng mình. Tiêu Đằng ngồi trên sô pha, hai người ôm nhau thật chặt, như là muốn hấp thụ nhiệt độ từ cơ thể đối phương.

Bọn họ vẫn hôn nhau như ngày thường, giữa răng môi có vị rượu đỏ lan tỏa. Bàn tay Tiêu Đằng đẩy áo tắm của Đường Ý, cô cụng trán anh: "Tiêu Đằng, anh muốn em chứ?"

"Muốn, dĩ nhiên muốn."

"Chúng ta về phòng đi."

Tiêu Đằng ngước mắt nhìn về phía xa xăm.

"Đường Đường, lúc anh còn rất rất nhỏ, anh đã từng muốn đứng ở đỉnh nơi phồn hoa đô thị này. Khi còn học đại học, thầy giáo đều khen anh có tiền đồ rộng mở, anh cũng tự xưng mình có năng lực phi phàm. Chỉ cần anh làm việc đến nơi đến chốn có thể đạt được nguyện vọng anh từng mơ ước. Nhưng hiện thực lại tàn khốc đến như vậy. Anh vừa mới đi những bước đầu tiên đã bị thương nặng, ngay cả em, anh cũng không thể bảo vệ được."

Đường Ý che miệng anh: "Không trách anh, không trách chúng ta, chỉ trách chúng ta gặp phải một kẻ điên."

Tiêu Đằng hôn lên mi mắt cô, anh ôm cô trở lại trong phòng. Trong nháy mắt Đường Ý cảm thấy như sống lại, toàn thân ấm lên. Anh bế cô cẩn thận từng chút, từng chút đặt giữa giường lớn, như anh vẫn nói, tình cảm chân thành anh dành cho cô, anh sẽ luôn đối xử với cô như một nàng công chúa.

Tiêu Đằng cởi áo tắm của cô, vừa muốn có thêm động tác anh lại xoay người.

"Chờ một chút."

"Làm sao vậy?"

Tiêu Đằng mở ngăn kéo tủ đầu giường, nhìn thấy hộp bao cao su đặt sẵn trong đó, anh lấy ra một chiếc.

"Dịch vụ của khách sạn năm sao thật rất chu đáo."

Đường Ý xấu hổ mà đỏ bừng mặt, đưa tay che kín hai mắt, Tiêu Đằng lại đem tay cô đẩy ra.

"Có gì đáng xấu hổ sao?"

Bọn họ chưa từng có kinh nghiệm, lại trở về bước đầu tiên.

Hai người thân mật hôn môi, ngón tay Tiêu Đằng không ngừng run rẩy chạm đến áo lót trong cùng của Đường Ý, Tiêu Đằng cảm giác tay mình như bị rút gân. Anh lướt qua eo cô, gỡ nút buộc cuối cùng.

Đường Ý cảm giác mình như con tôm bị luộc, Tiêu Đằng cởi áo phía trên, cô không dám mở mắt, máu mũi cũng nhanh chảy ra.

Cô nằm ở đó, Tiêu Đằng tiến lên, bao phủ người cô, anh hôn từng tấc da thịt phía gáy cô. Cô run rẩy, tay vịn chặt hông Tiêu Đằng,. Nhưng đúng lúc này, "cạch", một âm thanh từ cửa truyền đến, nhưng vì hai người quá mức nhập tâm mà không hề để ý.

Một đôi chân thon dài lặng yên, không một tiếng động bước vào. Đường Ý lui người, tiếng nói nỉ non như chú mèo nhỏ trêu người: "Tiêu Đằng —— "

"Sao vậy?" Anh hỏi.

Cô đỏ mặt lắc đầu.

Đúng lúc này, một loạt tiếng vỗ tay vang lên bên tai.

"Bộp bộp bộp—— "

Đường Ý bỗng nhiên mở mắt, quay đầu nhìn, giữa đôi mắt đang đảo nhìn xuất hiện một gương mặt nghiêm nghị mà yêu mị. Cô kinh hãi hét lên một tiếng, Tiêu Đằng vội lấy khăn tắm bên cạnh đắp lên nửa người cô.

Đường Ý vội vã ngồi dậy, cuộn tròn người.

Phong Sính đứng cách họ không quá ba bước, Đường Ý ngẩng đầu nhìn lại, triệt triệt để để sợ ngây người. Bên trong căn phòng to lớn như vậy, lại đột nhiên có mấy người đàn ông không rõ thân phận chui vào.

Tiêu Đằng che mắt cô.

"Mấy người vào đây bằng cách nào?"

Phong Sính dựa người vào tivi, hai tay khoanh trước ngưc: "Dì nhỏ, cô thật không có uy tín."

"Đi ra, đi!" Đường Ý gần như phát điên, tóc cô mất trật tự, núp sau Tiêu Đằng. Ánh mắt mắt nam nhân nhìn đến bộ dạng quần áo lộn xộn lúc này của hai người, anh nhếch mép cười lạnh: "Thật quá vội, đêm nay liền hành động, được sự đồng ý của tôi sao?

Tiêu Đằng cầm quần áo dưới đất, muốn đưa cho Đường Ý.

Phong Sính nháy mắt, mấy người đàn ông đứng gần đó tiến lên giật lấy quần áo đang trong tay Tiêu Đằng, sau đó mang đến bên Phong Sính. Anh giơ lên, đôi chân dài bước đi, một cái vung tay, quần áo Đường Ý liền rơi xuống.

Môi Đường Ý trắng bệch, đó là cảm giác tuyệt vọng đến thấu xương. Tiêu Đằng vẫn đứng chắn trước cô.

"Phong Sính, chuyện của hai chúng tôi, cần phải hỏi qua anh sao?"

Người đàn ông nghe thấy Tiêu Đằng nói vậy, tiến lên tóm chặt vai Tiêu Đằng, một quyền thật nặng giáng xuống bụng anh.

Anh đau đến mức phải khom lưng nhưng không hề hé ra bất cứ âm thanh gì.

Đầu nhọn của đôi giày lại đá trúng sau đầu gối Tiêu Đằng, anh cố gắng không cử động, người đàn ông đó lại tiếp tục đá, Tiêu Đằng không thể không quỳ gối.

Người kia giật ngược tóc anh, để mặt anh đối diện với Phong Sính.

"Tiêu Đằng!" Đường Ý muốn bước qua, cô túm chặt áo tắm, không để mình lộ ra thứ gì.

Phong Sính châm một điếu thuốc: "Dì nhỏ, nói một chút chuyện tương lai của chúng ta đi."

"Tôi với anh chẳng có chuyện gì!"

"Tuyệt tình như vậy..." Phong Sính ngón tay nhẹ phủi: " Cô cùng người đàn ông này thuê phòng, cô đã nghĩ đến hậu quả chưa?"

"Tôi yêu anh ấy, không cần anh phải quan tâm."

Phong Sính hít một hơi thuốc thật dài, lại nói với mấy người bên cạnh,

"Nghe thấy không, ý dì nhỏ của tôi là cho phép các anh dùng sức đánh đó."

Nắm đấm nện xuống, một âm thanh chói tai khiến Đường Ý gấp đến mức dậm chân: "Thả anh ấy ra, mấy người thả anh ấy ra!"

Tiêu Đằng từ đầu chí cuối chịu đựng không mở miệng, Đường Ý xông tới, kéo tay Phong Sính, anh dễ dàng túm được cổ tay cô, một tay còn lại mạnh mẽ giật áo tắm của cô vứt xuống đất.

"Giả bộ cái gì mà giả bộ? Giấu cái gì mà giấu? Không phải cô thích được người khác nhìn sao?"

Trên người cô chỉ còn lại dây thắt lưng màu trắng, hơn nữa nhìn rất trong suốt, đường cong lả lướt vừa chuẩn, bàn tay Phong Sính níu cổ áo cô, chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng bên trong nhìn không sót một chi tiết nào. Đường Ý bị ép mà kiễng chân, miệng vẫn hét lên: " Đừng đánh."

"Hôm nay tôi đã nói với cô thế nào?"

Cô cắn chặt răng không nói.

Phong Sính vỗ vỗ mặt cô, lực rất mạnh.

" Cô muốn làm bẩn mình rồi mới mang đến cho tôi sao? Khách sạn năm sao, Phòng hồ cảnh, thế nào, muốn lưu lại ký ức đẹp đẽ? Có muốn tôi cho cô không?"

"Không muốn!" Đường Ý cúi thấp đầu, Phong Sính dùng sức đẩy người cô, chân cô đụng phải mép giường, cả người ngã về phía sau.

Nam nhân cũng nhanh tiến lên, hai tay chống bên người cô, chỉ là không có thêm bất cứ động chạm nào. Anh ở trên, không hề nhìn Đường Ý đang ở dưới thân.

"Có phải hận không thể cắn tôi một miếng đúng không?"

"Anh thả Tiêu Đằng ra đi."

Phong Sính lại lần nữa vươn những ngón tay trườn vào trong lớp vải vóc. Lực của anh rất mạnh, Đường Ý không thể không đứng dậy, Phong Sính kéo cô đi ra ngoài, bước chân của cô lảo đảo, tựa như không theo kịp. Ý thức được cô bị ép đưa ra khỏi phòng, Đường Ý gấp đến mức cả bàn tay tóm chặt lấy ván cửa.

"Tôi không đi, tôi không đi!"

"Cô cũng biết mất thể diện hả?" Phong Sính mạnh mẽ gỡ tay cô. Hai người đàn ông trong phòng cũng áp giải Tiêu Đằng đi ngay phía sau. Dây thắt lại bị tụt xuống, thắt lưng non mịn lại lộ ra toàn bộ, cô vừa bước đi vừa cầu xin: "Chúng ta trở về phòng được không, Phong Sính, đừng như vậy, tôi xin anh."

Phong Sính lạnh mặt, người này ngũ quan nhìn hoàn hảo như vậy, mọi đường nét hoàn mỹ đều tập trung vào anh, thế nhưng lại lộ ra bản chất một ác ma. Đường Ý vẫn bị anh kéo đến sảnh khách sạn. Cô và và Tiêu Đằng cứ như thế, không hề có chút tôn nghiêm nào mà xuất hiện trước mặt mọi người.

Lại có người lui tới chỉ trỏ. Còn bọn họ, giống như đôi tình nhân ăn vụng bị Phong Sính bắt gian tại phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play