Một bàn tay Đường Ý khó khăn gõ chữ, tuy đã tháo băng nhưng không thể cử động mạnh, nếu không sẽ mang đến cảm giác cực đau đớn.
Cô mở túi lấy điện thoại di động, vô tình lướt qua tấm chi phiếu.
Đường Ý rối loạn chừng mấy ngày, mãi tới sớm nay mới hạ quyết tâm, sau khi tan làm sẽ mang nó đến cho Tiêu Đằng.
Đường Duệ nói không sai, cứ coi như mượn tiền này của chị gái, sau đó bọn họ từ từ cố gắng trả lại là được. ,
Năm giờ chiều, Đường Ý đúng giờ đi ra khỏi tòa nhà văn phòng đi đến phòng làm việc của Tiêu Đằng lại nhận được tin nhắn. Là tin nhắn của Đường Duệ
Có việc gấp, em mau đến Bảo Đái ở đường phía tây
Đường Ý nhìn mấy lần tin nhắn sau đó gọi điện thoại nhưng lại không có ai nhận.
Tiêu Đằng liếc nhìn, "Chị em tìm em?"
"Đúng vậy."
"Sao chị ấy không gọi điện trực tiếp cho em?"
Đường Ý chợt nghĩ đến tấm chi phiếu trong túi, lại nghĩ, số tiền này nguồn gốc không rõ ràng. Cô nắm chặt tay Tiêu Đằng cánh tay, " Em đi qua đó một chút, sẽ gọi lại cho anh sau."
Nói xong vội xoay người chạy ra ngoài.
Tiêu Đằng nhìn theo bóng lưng của cô, cũng không do dự mà đứng dậy đuổi theo.
Đường Ý đi đến Phong gia nằm trong khu Bảo Đái đường phía Tây. Phong Triển Niên và Đường Duệ mỗi khi trở lại nội thành đều ở lại đây.
Người làm dẫn cô đến cửa, Đường Ý đi trước, cô nhìn thấy Phong Sính đang ngồi trên ghế sô pha, hai chân vắt chéo đung đưa, thần sắc mù mịt, từ khi cô bước vào thì không ngừng nhìn cô chằm chằm
Cô hoảng hốt. Sao mình lại có thể quên được, đây là Phong gia, lúc trước cô còn nói muốn tránh anh ta thật xa.
Đã đi đến bước này cô cũng không còn cách nào khác, đành mở lời: "Phong thiếu."
Bộ dáng như là hận không thể cúi đầu thêm mấy lần nữa.
Phong Triển Niên đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy Đường Ý, cô vội chào : " Anh rể."
"Đường Ý tới à."
Cô có cảm giác có chỗ nào đó không đúng, Đường Duệ vẫn đang bận rộn trong phòng bếp. Khi nàng kéo cửa nhìn thấy Đường Ý không khỏi giật mình. "Đường Đường, sao em lại qua đây?"
Đường Ý trong lòng lộp bộp, "Chị, em nhận được tin nhắn của chị, nói em nhanh qua đây."
"Di động của chị. . ." Đường Duệ sờ sờ, "Không có trên người chị, mà chị cũng không nhắn tin nói em qua đây."
Đường Ý nghe thấy vậy, như biết gặp nguy hiểm, vội vã xoay người. "Vừa lúc em có việc bận, em về đây."
"Chờ chút!" Phong Sính đang ẩn mình yên lặng trên ghế sô pha đột nhiên lên tiếng, " Đã đến đây rồi, sao không ở lại ăn cơm tối?"
"Không cần, tôi còn phải làm thêm. ."
"Dì nhỏ, cô qua đây." Phong Sính vẫy cô.
Đường Ý nghe thấy hai chữ kia, cảm giác như có gió lạnh lướt qua lưng. Phong Triển Niên đi đến bên ghế sô pha, "Đúng vậy, ở lại ăn tối đi."
Đường Ý thở sâu, Đường Duệ lại trở lại phòng bếp, " Đã như vậy thì em ở lại ăn tối đi."
Phòng khách rộng như vậy, Phong Triển Niên cầm tạp chí nhìn không chớp mắt. Đường Ý đưa tay chống cằm, cô chăm chú thưởng thức bức họa. Sau toàn thân cứng ngắc khó chịu , "Em đi giúp chị."
"Dì nhỏ, cô rất sợ tôi sao?"
Phong Sính tựa nghiêng người, dáng vẻ khoan thai tự đắc, "Đợi ba tôi cùng Đường Duệ kết hôn, cô chắc chắn sẽ phải thân mật với chúng tôi như trước. Trước đây có chuyện gì hiểu lầm, cô đừng để bụng."
Đường Ý nóng lòng như bị ném vào chảo dầu. Mọi tư vị cảm giác đều bị Phong Sính nắm giữ.
"Tôi... tôi không sợ anh."
"Vậy cô qua đây đi, cùng xem tivi." Phong Sính lại lần nữa vẫy cô lại.
Đường Ý kiên trì đi qua, Phong Sính lại vỗ vỗ trên ghế sô pha, "Ngồi."
Hai chân cô vừa mới đặt xuống, Phong Triển Niên bỗng nhiên đặt tạo chí xuống, Đường Ý vội vàng đứng lên theo. Phong Triển Niên cười nói với cô "Em và Phong Sính cứ ngồi đi, để anh vào bếp giúp chị em."
"Em cũng đi!"
" Trong đó hẹp như vậy, cô còn muốn chen vào?" Phong Sính tiếp lời, "Huống hồ, cô thích làm bóng đèn sao?"
Phong Triển Niên cười bước đi.
Phong Sính vươn tay ôm hông cô, kéo cô ngồi xuống.
Đường Ý đặt hai tay nghiêm chỉnh trên đầu gối, "Là anh dùng di động của chị gửi tin nhắn cho tôi?"
Bàn tay của anh luồn vào bên trong hông cô bắt đầu vuốt ve da thịt. " Đó không phải việc quan trọng, đợi đi, tôi cho cô xem trò hay."
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Đường Ý quay đầu, chống lại ánh mắt của Phong Sính.
Tiếng Đường Duệ vang lên. "Ăn cơm nào,"
Phong Triển Niên bê bát giúp nàng. Cảnh như này rơi vào trong mắt Phong Sính, quá mức châm chọc. Ba của anh, từ khi biết cô gái này đến giờ, biến chuyển quá lớn.
"Em đến giúp đây!"
Đường Ý muốn đứng lên nhưng hông lại bị Phong Sính ôm chặt, không thể cử động, cô quay đầu nhìn anh, "Phong thiếu, ăn cơm."
"Dì nhỏ, coi như quà gặp mặt, tôi tặng cô món quà này."
Đường Ý khẽ trừng mắt, " Không, tôi không nhận."
Phong Sính kéo tay cô, từ trong túi lấy ra một chiếc vòng, đặt nó trong lòng bàn tay cô. Khi mở lòng bàn tay ra, nhìn kỹ, là một chiếc vòng cổ.
Dù không hiểu chuyện gì nhưng cô có thể đoán được, vật này rất xa xỉ.
Phong Sính có thể hảo tâm vậy sao?
"Tôi thật sự không cần, cảm ơn."
"Để tôi đeo cho cô, được không?"
"Tặng gì vậy? Để ba xem."
Phong Triển Niên nghe nói thế vội bước từ phòng bếp ra, sau khi nhìn thấy vật trong tay Đường Ý, bước chân đột nhiên khựng lại, ngay cả giọng nói cũng thay đổi. "Phong Sính, con mua nó ở đâu?"
"Mọi người đang xem bảo bối gì vậy?" Đường Duệ cũng qua góp vui. Cô đi đến bên Phong Triển Niên, chỉ mới liếc mắt, cả người đã giật mình hốt hoảng.
Đường Ý nhìn thấy bộ dạng chị gái luống cuống, mắt cô lại nhìn về phía chiếc vòng cổ đang nằm trong tay mình. Sau đó Phong Sính cầm lên, đeo cho Đường Ý, cảm giác lạnh lẽo bỗng chốc truyền đến, có cảm giác như có rắn độc quấn quanh cổ. Giọng điệu Phong Sính lạnh băng không mang theo chút hơi ấm. "Con nhớ, đây là chiếc vòng cổ của mẹ, đúng không?"
Phong Triển Niên nhìn về phía Đường Duệ, "Chiếc vòng anh tặng em đâu?"
Đường Ý đã ngầm hiểu nơi này đang xảy ra chuyện gì, cô nhìn chị gái đang đứng bất động, khuôn mặt trắng bệch, cô vội đứng dậy,
"Anh rể, em xin lỗi, đều là lỗi của em. Là em tìm chị vay tiền, chị lại không muốn hỏi anh . . ."
Phong Sính ngước mắt, trong mắt chứa đựng đáy đầm sâu hút. Đến lúc này cô vẫn còn có thể đứng ra chịu tội, lần thứ nhất, lần thứ hai, thật đúng là quá khoan dung với cô rồi.
Sắc mặt Phong Triển Niên nhìn rõ không tốt.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Xem chừng chuyện đã không thể giấu được nữa, Đường Duệ nắm chặt ngón tay, "Em mang chiếc vòng anh tặng bán lấy tiền, em xin lỗi, em không đành lòng nhìn Đường Đường tuổi còn trẻ đã phải nợ ngập đầu."
"Không phải anh đưa chi phiếu nói em đưa cô ấy rồi sao?"
"Em, em không muốn lấy tiền của anh, " Đường Duệ ấp ấp úng úng mở miệng, "Em nghĩ, cơ hội em đeo trang sức cũng không có nhiều, vậy nên. . ."
Phong Sính đứng bên, lạnh lùng mở miệng,
"Nếu con nhớ không nhầm, vòng cổ này là lúc trước ba đưa cho mẹ? Với mẹ con mà nói, nó còn mang ý nghĩa kỉ niệm. Ba tôi có thể tặng nó cho cô, chính là coi cô như người một nhà, cũng chỉ là năm mười vạn thôi, dù cho cô có bán, cô dùng tiền, chẳng lẽ nó không phải tiền của Phong gia sao ?"
Đường Duệ đứng sững người, không nhúc nhích, Đường Ý thấy tình huống này, vội cầm túi lấy chi phiếu từ bên trong.
"Tiền vẫn còn đây, em cũng chưa động đến."
Phong Triển Niên lạnh mặt, đỉnh đầu u ám, Đường Ý cuống quít tháo vòng cổ. "Em đưa tiền này cho Phong Sính, vòng cổ lại trả lại chủ cũ, anh rể, anh cũng đừng trách chị em."
Phong Sính kéo cô ngồi lại, lại đưa tay đè chặt tay cô.
"Dây chuyền này, là tôi mua lại. Tôi tặng nó cho cô, cô phải đeo! Cô hỏi chị cô chút đi, không phải là lúc đầu cô ta cam tâm tình nguyện bán nó đi sao?"
"Phong Sính, anh đừng như vậy!" Đường Ý cũng mạnh miệng. Anh ta làm như vậy, cũng chỉ là mượn tay cô mà gây khó dễ cho Đường Duệ
"Ngươi ăn gan hùm mật gấu?" Phong Sính tháo bỏ bộ dạng giả nhân giả nghĩa, "Dám ngang ngược với tôi, cô thật sự coi mình là Dì nhỏ của tôi sao. Hả?"
"Phong Sính!" Sau khi tỉnh táo, Phong Triển Niên quát con trai ý bảo dừng lại.
"Bỏ đi, vòng cổ là con mua lại, con muốn tặng cho Đường Ý, đó là chuyện của con."
"Em không muốn, " Đường Ý vội tháo vòng cổ, "Đã tặng cho em, vậy em có quyền làm chủ, em tặng lại nó cho chị em."
Vẻ mặt Phong Triển Niên lạnh lùng đi lên lầu
Đường Duệ liếc nhìn, vội đuổi theo.
Bên trong phòng khách rộng lớn như vậy lại chỉ còn lại Phong Sính và Đường Ý.
Cô siết chặt vòng cổ, không khỏi đưa mắt nhìn người đàn ông đứng bên cạnh.
"Anh cố gây ra chuyện như này đúng không?"
"Không phải cô rất có sĩ diện sao? Thế nào, vì năm mươi vạn, tôn nghiêm cũng không muốn?"
"Tôi không động đến số tiền kia, nó vẫn còn nguyên trong thẻ."
Phong Sính đưa tay phủi phủi đầu gối, anh đứng lên, ánh mắt lạnh thấu xương mà nguy hiểm. "Cô đã nói như này, chị cô sẽ không ham một đồng nào của Phong gia. Giờ tôi hỏi cô, năm mươi vạn này, cô ta lấy từ đâu?"
"Đó là. . ." Đường Ý á khẩu không trả lời được.
"Cô biết không? Vòng cổ này, là đồ trang sức mà mẹ tôi yêu nhất. Nhưng nó lại bị đưa cho chị cô, không những vậy, chị cô còn coi rẻ nó như vậy!"
Đường Ý nhìn thấy từ trong đáy mắt của nam nhân này tinh phong huyết vũ. ( Mưa máu gió tanh), dấy lên vẻ tàn ác và nguy hiểm. Cô không khỏi lùi người về phía sau, Phong Sính lại tiến lên phía trước chèn ép. Một đôi mắt đẹp nhìn thẳng Đường Ý, lời nói thoát ra từ kẽ răng. "Bây giờ, tôi bắt cô đeo, cô phải đeo!"
"Chị ấy cũng chỉ vì cho tôi mượn một số tiền."
"Phải không?" Phong Sính vươn bàn tay tóm chặt cằm Đường Ý, " Vậy trong mắt cô ta, cô cũng thật đáng giá."
"Giờ thì vòng cổ cũng trở về rồi, tôi trả lại cho anh còn không được sao?"
Phong Sính bỗng nhiên vung tay, cả người cô bị ép chìm trong sô pha. Người đàn ông chậm rãi đến gần, hai tay đè chặt vai ngăn ý muốn đứng dậy của cô, đầu gối cũng đè giữa hai chân, không để cô lộn xộn, Đường Ý hít thở từng ngụm lớn
"Bọn họ có thể xuống bất cứ lúc nào."
"Xuống sao?"
Ngoài phòng khách đột nhiên có tiếng đập cửa mạnh, ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập, Đường Ý quay đầu, không ngờ nhìn thấy Tiêu Đằng.
Tiêu Đằng bước nhanh đến, Phong Sính vẫn chưa buông tay, sắc mặt Phong Sính lạnh lẽo, "Ai cho cậu ta vào? !"
Quản gia đi ngay sau, ông ta chạy nhanh đến sau lưng Tiêu Đằng giằng co. "Xin hỏi cậu tìm ai? Cậu còn như vậy, tôi báo cảnh sát!"
"Buông Đường Ý ra!"
Phong Sính đưa mắt nhìn, quả nhiên đứng dậy. Âm thanh lớn như vậy, Phong Triển Niên chắc sẽ nghe thấy.
Lấy lại được tự do, Đường Ý cuống quít ngã khỏi ghế số pha, cô đem vòng cổ vứt trên mặt bàn, cầm túi của mình nhanh chân bước đến bên Tiêu Đằng, cô kéo tay anh. "Tiêu Đằng, chúng ta đi."
Tiêu Đằng tức giận đầy mặt, tựa như không muốn để yên, nhưng Đường Ý hiểu rõ, thời điểm như này không dại gì mà động vào Phong Sính, "Đi nhanh."
Tiêu Đằng bị Đường Ý kéo đi ra ngoài. Đi ra khỏi nơi đó, Đường Ý bước càng lúc càng nhanh.
Phong Sính nhìn vòng cổ và chi phiếu trên bàn, quản gia nơm nớp lo sợ nhìn anh, "Phong thiếu?"
Nam nhân không nói thêm lời nào, cũng nhanh bước khỏi biệt thự.
Vừa đi khỏi biệt thự,Tiêu Đằng cầm chặt hai vai Đường Ý, "Anh ta lại muốn làm gì với em?"
"Anh ta chính là đồ điên, mặc kệ chuyện này, chúng ta đi về đã."
Hai người bước nhanh về phía trước, Đường Ý nhìn bạn trai, "Anh đến đây bằng cách nào?"
"Thuê xe."
"Nguy rồi, ở đây có rất ít xe."
Vừa dứt lời, từ phía sau một loạt tiếng nổ vang truyền đến. Đường Ý quay đầu, là Phong Sính đang lái chiếc xe đua lao tới. Tốc độ quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã dừng trước mặt cô. Đường Ý đột nhiên đẩy Tiêu Đằng ra, nhưng anh vẫn không thể tránh được, tiếng xe ken két ma sát với mặt đường xông thẳng đến bên tai, Đường Ý hoảng hồn sợ hãi hét thành tiếng, "Tiêu Đằng!"
Tiêu Đằng nằm trên mặt đất, bàn tay che chắn đầu gối, Đường Ý nhanh bước qua. " Anh sao rồi?"
"Không có gì nguy hiểm."
Tiêu Đằng nhịn đau đứng dậy, Đường Ý kiểm tra chân anh. Quần đã bị mài rách, cũng không quá nghiêm trọng, trên đùi có mấy vết xước không thể tránh lúc ngã xuống đất.
Đường Ý vẫn còn đang chìm trong sợ hãi lại nhìn thấy Phong Sính hạ cửa sổ xe, để lộ khuôn mặt âm lãnh. Đường Ý kéo người Tiêu Đằng muốn bước đi.
"Phong đại thiếu, vòng cổ đã về với chủ cũ, xin anh giơ cao đánh khẽ, để cho chúng tôi một đường sống."
"Muốn đường sống đúng không, được, lấy lần đầu tiên của cô đánh đổi."
Tiêu Đằng nghe đến câu này cũng không nhịn thêm được nữa. Anh tiến lên hai bước, đi đến trước cửa sổ xe của Phong Sính,
"Anh không cần bày ra vẻ cao cao tại thượng này, vứt bỏ thân phận đại thiếu của Phong gia, anh cũng chỉ là sâu mọt. Phong Sính, tôi và Đường Ý ý hợp tâm đầu, làm người phải hiểu chuyện, nên cho người khác đường sống, nếu không, sẽ luôn một ngày, anh sẽ nhận lấy kết cụ thảm hại."
Phong Sính cười lạnh, ánh mắt liếc xéo Tiêu Đằng, mang theo vẻ cao ngạo và khinh thường không ai bì nổi,
"Mà tôi lại không hiểu được làm thế nào để cho người khác một đường sống. Một là tôi cho người ta chết thật nhanh, hai là chiếm đoạt bằng được. Tôi muốn lần đầu tiên của Đường Ý, chỉ đơn giản thế thôi."
"Lần đầu tiên của cô ấy đã cho tôi."
Phong Sính nâng cánh tay đeo đồng hồ đến gần kính râm. "Vậy tôi không để ý, lần thứ hai, lần thứ ba. Cho tôi một lần, tôi sẽ bỏ qua cho các người."
"Mơ tưởng!" Tiêu Đằng không kìm được cơn giận, "Anh dập tắt cái hi vọng này đi!"
Phong Sính lại đưa mắt nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn thấy quản gia đang thở hồng hộc chạy tới. Ông ta chạy đến trước cửa xe, khom lưng ghé bên tai Phong Sính nói nhỏ, "Lão gia nói, ngài đừng gây chuyện, để bọn họ đi."
Phong Sính thở một hơi buồn bực, ánh mắt của anh lại nhìn về hướng Đường Ý đứng cách đó không xa, anh nhẹ phất tay, ý bảo quản gia an tâm đi đi.
Trong mắt anh cất chứa ý nghĩ muốn chiếm đoạt. Đường Ý lo lắng bất an, Phong Sính lại nhìn về biệt thự qua gương chiếu hậu, không chừng Phong Triển Niên đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống.
Anh lại cười nhạt, "Dì nhỏ, tôi sẽ không buông tha cô, chậm nhất, không vượt quá ngày mai."
Nói xong, liền nhấn chân ga vụt đi.
Đường Ý đứng nắm chặt tay Tiêu Đằng, hai người đứng bất động, trốn được thì thế nào? Tránh được mồng một đâu tránh được mười lăm, bọn họ không quyền không thế, cũng chỉ có thể để mặc người khác ức hiếp.
Cổ họng Đường Ý khẽ di chuyển, trong mắt nóng rực như bị thứ gì đâm vào. Cô càng siết chặt cánh tay Tiêu Đằng, bọn họ yêu nhau như vậy. Tình yêu thời đại học trong sáng đến vậy, tươi đẹp như hoa nở rộ là vậy. Đường Ý đi tới trước mặt Tiêu Đằng, bỗng nhiên mở miệng nói, "Tiêu Đằng, em đem em cho anh. Đêm nay, em đem lần đầu tiên cho anh."