"Phương tiểu thư, đồ của cô."
Phương Mộc Tĩnh mỉm cười, nhẹ gật đầu:
"Cảm ơn."
Cô thanh toán, sau đó rời đi.
Cô thật ra không giận cũng không trách Hàn Đông Đường, ghen có nghĩa là có quan tâm, chỉ là hắn vốn là người không giỏi diễn đạt, huống hồ, hôm nay lại là một ngày đặc biệt.
Nghĩ đến đây, cô mỉm cười vui vẻ bước đi.
Đến bệnh viện, cô đụng phải Cố Vạn Tinh cũng đang đi vào.
"Ôm gì thế?" Anh nhìn hộp quà trong tay cô, tò mò.
"Quà."
"Cho ai vậy?" Tặng cả quà.
Cô liếc anh, nhẹ nhàng cười, nhưng từng câu chữ như kim đâm:
"Dù sao cũng không phải cho anh."
Anh giả bộ ôm ngực tỏ ý trúng tên, nhăn mặt:
"Đồ vô lương tâm."
Cô thầm đánh giá anh:
"Tâm trạng tốt như vậy, tỏ tình thành công rồi à?"
Anh thầm chậc lưỡi, lại có vẻ buồn bã:
" Vẫn chưa, đang nghiên cứu."
Cô bật cười, " Tỏ tình cũng nghiên cứu, anh chỉ cần ôm một bó hoa, đứng trước mặt nói ba chữ "anh thích em" là xong."
Cố Vạn Tinh lắc đầu, " Không lãng mạn gì cả."
Cô bĩu môi, khinh bỉ:
" Không có kinh nghiệm yêu đương còn muốn lãng mạn, ha ha."
Anh lườm cô, đi luôn.
Cô bật cười, cúi đầu nhìn hộp quà, nụ cười càng tươi hơn, thở hắt ra, vui vẻ vào thang máy.
......
Tính là cô sẽ xin về sớm, sau đó làm một bàn thức ăn nhưng ai ngờ có ca phẫu thuật đột xuất, Cố Vạn Tinh giao cho cô, cô không thể không tiến hành.
Cô gọi một cuộc điện thoại:
"Alo, Đông Đường?"
Bên kia "ừ" một tiếng, "Sao vậy?"
Cô liếm môi:
"À, bây giờ em đột nhiên có cuộc phẫu thuật gấp, tối nay sẽ về trễ, anh đừng đợi em."
"Ừ, anh biết rồi."
"Ừm, vậy tạm biệt."
"Tạm biệt."
Cô nhìn màn hình tối đen, tâm tình có chút phức tạp.
Hắn giận cô à?
Hôm qua cô cũng có chút tức giận, cùng lắm thì về năn nỉ thôi, không sao.
Người đó mạnh miệng nhưng yếu lòng, Phương Mộc Tĩnh đã vạch lên kế hoạch để lấy lòng hắn...
Đang suy nghĩ thì y tá gọi:
"Trưởng khoa Phương, vào thôi."
Cô cất điện thoại:
"Ừ."
.....
Không đón cô nên Hàn Đông Đường cũng không về sớm, hắn ở lại công ty, khoảng 7 giờ liền đến thẳng bệnh viện.
Ai ngờ, trên đường đi thì thấy cô đang ngồi trong một quán cafe cùng một người đàn ông khác.
Hắn bảo Tần Liên dừng xe, đôi mắt lạnh lẽo vươn khỏi cửa xe, dán chặt lên người bọn họ.
Tần Liên nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của hắn, thì thấy hai người bọn họ.
A!
Hàn Đông Đường mím chặt môi, sao cô nói mình có ca phẫu thuật gấp?
Người đàn ông đó, hắn cũng chưa từng gặp qua.
Tướng mạo bình thường, chính là kiểu vứt vào một đám người, tìm mãi mà không ra.
Đôi mắt hắn băng lãnh nhìn hai người trong quán.
Đột nhiên người đàn ông cầm nĩa, xiên một miếng thịt đưa tới bên môi cô, cô cười ngại ngùng nhưng vẫn há miệng.
'Đùng!'
Trong đầu như có tiếng nổ đùng đoàng, đánh thẳng vào thần kinh của hắn.
Cảnh tượng này, như một con dao đâm thẳng vào Hàn Đông Đường.
Hắn ngạc nhiên, hắn tức giận, hắn không thể tin, hắn...đau lòng!
Tần Liên ngồi ở ghế lại cũng há hốc mồm kinh ngạc.
Phương tiểu thư sao lại...?
Cậu ta thầm liếc nhìn Hàn Đông Đường qua kính chiếu hậu, một cỗ lãnh ý kinh người liền bay tới, xâm nhập vào từng sợi dây thần kinh.
Cậu ta hoảng hồn, vội dời mắt đi, tổng giám đốc quá kinh người!
Cảnh bên trong...cũng quá kinh người!
Hu hu...Phương tiểu thư sao vậy?
Cậu ta đánh mắt vào trong, không biết người đàn ông nói gì mà cô liền cười vui vẻ, người đàn ông giơ tay xoa đầu cô, ánh mắt ngập vẻ dịu dàng.
Hàn Đông Đường siết chặt tay, đôi mắt nheo lại, nguy hiểm và nồng đậm sát khí, như dã thú chuẩn bị tấn công kẻ thù.
Tần Liên cắn chặt răng, ngăn cản bản thân run lên.
Không lẽ Phương tiểu thư bắt cá hai tay?
Hàn Đông Đường gửi đi một tin nhắn:
[Em đang làm gì vậy?]
Điện thoại sáng lên, cô chỉ nhìn một cái liền không quan tâm nữa, người đàn ông nắm tay cô, nói gì đó, cô liền qua chỗ hắn ta ngồi, hai người lao vào hôn nhau, cũng mặc kệ hoàn cảnh xung quanh.
Hắn thu hết cảnh đó vào mắt, nhếch môi cười lạnh, lại như ác quỷ vừa tắm máu, lộ ra hơi thở tàn độc.
Được lắm Phương Mộc Tĩnh! Giỏi lắm!
Yêu tôi?
Tần Liên đã không dám nhúch nhích gì nữa, cậu ta cầu trời, cầu Phật cho mình xuống xe, nếu không cậu ta chịu không nổi mất.
Đôi mắt Hàn Đông Đường đỏ ngầu, cả khuôn mặt căng cứng, quanh thân là cỗ áp thấp như muốn đóng băng.
Nhưng mà, ai biết hắn cũng đau đớn thế nào.
Trái tim của hắn, dường như không còn đập nữa, chỉ vô thức siết chặt, siết chặt, khiến hắn ngạt thở.
Sâu trong đôi mắt như lang báo kia là nỗi đau thấu trời, vành mắt nóng lên, Hàn Đông Đường khẽ nhắm mắt.
Hắn gửi đi một tin nhắn:
[Phương Mộc Tĩnh, nếu cô chịu không nổi nữa thì chúng ta chia tay.]
Tin nhắn gửi đi, hắn nói với Tần Liên:
"Lái xe, quay về."
Tần Liên run lẩy bẩy:
"Vâng...vâng ạ..."
Cô gái ngồi trong quán, liếc về phía màn hình, trên đó làm gì có tin nhắn nào!
Trên khuôn mặt dần nở nụ cười đắc ý.
......
Gần 8 giờ, đèn phòng phẫu thuật mới tắt.
Cô gái mang khuôn mặt mệt mỏi và mướt mồ hôi đi ra.
" Người nhà yên tâm, phẫu thuật thành công."
Người nhà cảm kích gật đầu, nước mắt tuôn ra.
Cô thay quần áo, cầm điện thoại lên xem, phát hiện có hai tin nhắn từ Hàn Đông Đường.
Cô cầm chai nước, vặn nắp, còn một tay thì mở điện thoại.
Cô nhướng mày, nhưng sau khi đọc, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, vẻ hoảng loạn in lên khuôn mặt.
Chia tay?
Sao lại chia tay?! Không phải đang rất tốt sao?
Bọn họ cũng chỉ cãi nhau một chút, cô cũng định xin lỗi hắn rồi, sao lại muốn chia tay?!
Cô há miệng thở dốc, ngón tay run rẩy bấm gọi cho Hàn Đông Đường, nhưng không ai nghe máy, chỉ có tiếng tổng đài lạnh lẽo.
Cô siết chătn điện thoại, nhắm mắt lại, ép bản thân bình tĩnh nhưng mà thần trí cô sớm đã loạn.
Phương Mộc Tĩnh vứt chai nước, cầm điện thoại, chạy về phía phòng cất đồ, cầm hộp quà đã được bao gói kỹ càng sau đó liền chạy đi.
Hắn...muốn chia tay với cô!
Tại sao chứ?
Nhưng mà bước chân đang chạy lại bất chợt dừng lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía trước, trừng to không thể tin.
Hàn Đông Đường đang ôm Hàm Duyệt An bước ra khỏi phòng khám.
Hàm Duyệt An dựa vào hắn, tư thế vô cùng thân mật.
A?
Tay ôm hộp quà buông thõng xuống, thẩn thờ nhìn bóng lưng bọn họ, trái tim đau đớn vô cùng.
Hắn vì cô ta mà chia tay với cô sao?
Hắn nói bọn họ không có quan hệ gì. Cô tin!
Hắn nói hắn sẽ ít tiếp xúc với cô ta lại. Cô đồng ý!
Nhưng mà bây giờ, mọi chuyện đối với cô như hư như ảo.
Hàn Đông Đường, anh được lắm!
Cô bật cười, chua chát đến nhói lòng, cắn chặt môi, đôi môi bắt đầu rướm máu.
Được!
Anh muốn chia tay đúng không?
Được, chúng ta chia tay!
Cô quay lưng đi theo hướng ngược lại, cúi gằm mặt.
Trong nháy mắt ngước lên, nước mắt rơi đầy khuôn mặt, thê lương vô cùng.
Cô mỉm cười, nhìn hộp quà trong tay.
Hàn Đông Đường, anh thất hứa rồi!
Anh hứa sẽ không để em khóc.
Anh thất hứa rồi!
Chúng ta không thể cùng nhau bách niên giai lão, tất cả kết thúc rồi.
_____