Sau khi chính thức xác định quan hệ, Cố Vạn Tinh liền bảo Sơ Ái dọn qua phòng mình ở. Lúc đó cô ngờ ngợ nhưng cũng nghe lời anh, dù sao bọn họ cũng đang yêu đương, mà hai người cũng có khả năng chịu trách nhiệm về hành vi của mình rồi.

"Sao anh lại bảo em qua đây?" Nói vậy nhưng cô vẫn tò mò, cũng không thể trách cô, dù sao cô cũng chưa từng yêu đương.

Cố Vạn Tinh mím môi cười:

"Ngủ chung giúp gia tăng tình cảm."

Sơ Ái chớp mắt, hả? Cô mới biết chuyện này đó nha.

Sau đó một khoảng thời gian gần 2 năm, Cố Vạn Tinh chính thức cầu hôn cô.

Nhưng màn cầu hôn này đã dọa cô hết hồn.

Cụ thể là...

Lúc đó, là vào buổi tối, cô đang nằm trên sofa xem TV, nhưng vẻ mặt lại có chút lo lắng.

Bình thường Cố Vạn Tinh về rất sớm, hầu như tan tầm là về ngay, nhưng hôm nay trời đã tối như vậy vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thấy.

Đợi thêm một chút nữa vẫn chưa thấy anh về, Sơ Ái định gọi cho anh thì điện thoại cùng lúc đó đổ chuông.

Cô lập tức bắt máy, giọng nói trong trẻo hơi lo lắng:

"Alo?"

Bên kia nói gì đó, sắc mặt Sơ Ái dần trắng bệch, bàn tay nới lỏng, điện thoại rơi xuống đất, phát ra âm thanh vang vọng.

Cô sững sờ tại chỗ, ánh mắt trống rỗng, lát sau mới hoàn hồn, bàn tay run rẩy nhặt điện thoại lên, hấp tấp chạy ra ngoài, ngay cả áo khoác cũng không mặc.

Đôi môi tái nhợt, trong đầu lập đi lập lại giọng nói của y tá:

[Cô là người nhà Viện trưởng Cố phải không? Tôi là y tá của bệnh viện, Viện trưởng Cố gặp tai nạn xe, tình trạng đang rất nguy cấp, có thể không qua khỏi, mong cô mau chóng đến bệnh viện kí giấy cam kết.]

Đầu óc cô hoảng loạn, không nghe thấy gì nữa, bắt một chiếc taxi, nhanh chóng leo lên.

Nhưng lúc đó cô không nghĩ đến...Cố Vạn Tinh vẫn còn ba mẹ.

"Đến bệnh viện Thân Ái."

Cô siết chặt tay, hơi thở dồn dập.

Cố Vạn Tinh, anh đừng có sao đấy...

Cố Vạn Tinh...

Một giọt nước mắt rơi xuống, đập bộp lên màn hình, cô gái cúi đầu, trong cơn hoảng sợ nước mắt vô thức rơi xuống, trái tim Sơ Ái co rút liên hồi.

Đường vắng, nên taxi chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện. Cô trả tiền sau đó chạy như bay vào, cũng chẳng màng tiền thừa gì cả.

Trước cửa có y tá đang chờ, thấy có người chạy tới, cô ấy lập tức tiến lên:

"Cô là người nhà Viện trưởng Cố?"

Cô gật đầu, "Anh ấy..."

"Đi theo tôi." Y tá nói sau đó dẫn cô đi.

Nhưng mà...

Y tá lại chọn tầng cao nhất trong thang máy, ấn xuống. Theo cô biết đó là sân thượng mà?

Nhưng cô cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, đứng bên cạnh siết chặt tay. Đáy lòng không ngừng cầu nguyện.

Cửa mở ra, cô đi theo y tá ra.

Quả nhiên, đây là sân thượng.

"Sao lại đến đây? Cố Vạn Tinh đâu?" Sơ Ái nhìn y tá, cảnh giác hỏi.

Nhưng cô ấy chỉ mỉm cười, kéo tay cô, đi tới chừng giữa sân thượng, cô ấy mới buông cô ra. Sắc mặt Sơ Ái nhất thời lạnh xuống, giọng nói cũng trầm lại:

"Cố Vạn Tinh đâu? Các người làm gì?"

Y tá mỉm cười, giọng nói lễ phép:

"Cô cứ đợi ở đây."

Sơ Ái định chạy đi, thì bị y tá ngăn lại, cô nheo mắt, cả người tỏa ra hơi thở u ám.

Bỗng nhiên sau lưng 'ầm' một tiếng, sáng bừng. Cô kinh hãi quay người lại, bầu trời nhất thời sáng rực, pháo hoa đủ màu như những đóa hoa nở rộ trong đêm tối, mà y tá cũng lẳng lặng chuồn mất.

Không muốn làm bóng đèn, càng không muốn ăn thức ăn cho chó...

Sơ Ái lặng người nhìn cảnh tượng trước mặt, ánh sáng chiếu vào đáy mắt cô, như vô số ngôi sao đang chậm rãi rơi xuống, đôi mắt đen láy lấp lánh những tia sáng vụn vặt như bầu trời đêm, âm thầm tỏa sáng.

Cuối cùng, một tiếng nổ lớn vang lên, một hàng chữ bằng pháo hoa xuất hiện trên bầu trời: Will you marry me?

Trái tim Sơ Ái thịch thịch đập mạnh, đáy lòng dâng lên một loại cảm giác...

Cùng lúc đó, dưới chân vụt sáng, vô số cây nến xung quanh cô cháy lên, tạo thành hình trái tim, mà cô đang đứng giữa hình trái tim ấy. Sau đó, từ hình trái tim làm trung tâm, nến bắt đầu cháy lan ra xung quanh, chẳng mấy chốc đã sáng cả sân thượng, bây giờ cô mới phát hiện, bên trên treo không ít bong bóng...màu hồng.

Cô bỗng nhiên quay người lại, cùng lúc người đàn ông mặc vest trắng chỉn chu, đeo nơ màu đỏ, thắt cà vạt vô cùng nghiêm chỉnh, tay cầm một cái hộp đã mở, bên trong là chiếc nhẫn đính kim cương sáng lấp lánh, nửa quỳ xuống đất.

Sơ Ái kinh hãi lùi lại một bước, bên trong mắt tràn vẻ không thể tin, còn lưu lại tia kinh diễm.

"Anh..."

Cố Vạn Tinh nhìn cô, mỉm cười, toàn thân phát ra hơi thở ấm áp, không chút thương tích.

Không...chút...thương...tích...!

Bây giờ cô mới biết mình bị lừa.

Sợ hãi biến mất, bị thay thế bằng sự giận dữ.

Nhưng vẫn chưa kịp tức giận thì người đàn ông này đã lên tiếng trước:

"Tiểu Ái, gặp em là duyên phận trời định, nhưng yêu em là bản thân anh làm chủ, cũng là trái tim anh tự nguyện. Anh không quan tâm quá khứ của em là gì, anh chỉ muốn cùng em nắm tay tiến về tương lai, chúng ta cùng nhau xây dựng một gia đình nhỏ. Tiểu Ái, làm vợ anh được không"

Sơ Ái kinh ngạc há hốc mồm, cả thân thể run lên, đôi mắt xinh đẹp dần dần xuất hiện ánh nước.

Lúc này, đáng lẽ là cô nên đánh anh, mắng anh vì đã lừa mình, đem tính mạng của anh ra mà lừa mình. Nhưng mà cô không có suy nghĩ đó, chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, trước mắt chỉ còn lại người đàn ông đang cầu hôn mình.

Cô yêu anh, yêu người đàn ông này bằng cả trái tim, mà bây giờ người cô yêu đang cầu hôn cô, dùng cách thức như vậy để làm cô kinh ngạc, cũng làm cô càng chìm đắm trong sự dịu dàng của anh. Được người mình yêu cầu hôn thì còn gì hạnh phúc bằng chứ?

Cố Vạn Tinh nhìn cô trầm mặc, tim cũng sắp nhảy ra rồi, bàn tay mướt mồ hôi, khẽ nuốt nước bọt.

Lúc lâu sau, ngay lúc anh không nhịn được nữa, định hỏi lại thì nghe cô gái nói:

"Được."

Cố Vạn Tinh sững người, sau đó mừng rỡ đeo nhẫn vào bàn tay nhỏ nhắn vừa đưa ra, đứng dậy ôm cô xoay vòng, bật ra tiếng cười lớn chứa sự vui vẻ và thỏa mãn. Sơ Ái bật cười khanh khách, bảo anh đặt mình xuống.

Chóng mặt nha.

Nhưng một giây sau, nụ cười trên mặt cô thu lại, trên mặt là một biểu tình nghiêm túc.

"Sao anh lừa em?" Còn hại cô lo lắng cả quãng đường, sợ mình không gặp được anh nữa.

Trong lòng Cố Vạn Tinh lộp bộp một cái, suy nghĩ một hồi sau đó nói:

"Anh muốn cho em một màn cầu hôn thật bất ngờ?"

Sơ Ái nhếch môi:

"Quả thật là bất ngờ, rất khó quên."

"Vậy không phải càng tốt sao?"

"Tốt cái đầu anh."

"Bà xã, đừng giận, anh xin lỗi."

"Ai là bà xã anh?"

"Em." Sơ Ái nhếch môi, nụ cười như một bông hoa tinh khiết chậm rãi nở trên khuôn mặt.

.....

Sau khi bảo bảo Hàn Tĩnh nhà Hàn Đông Đường ra đời, 2 năm sau cặp long phượng Cố Giang và Cố Sơ Nguyệt nhà Cố gia cũng được sinh ra.

Lúc đi thăm, Hàn đại thiếu gia đứng bên giường em gái nhỏ Cố Sơ Nguyệt, nhìn chằm chằm cô bé.

Hàn Tĩnh mang theo nét lạnh lùng trầm ổn của Hàn Đông Đường, cũng được di truyền sự thông minh tột bậc của cha mẹ, vì vậy mới 2 tuổi đã biết nói lưu loát, trí nhớ vô cùng tốt, đi đứng cũng vững vàng, nói chuyện thì như ông cụ nhỏ y như cha nó, còn đặc biệt giống Hàn Đông Đường ở chỗ có ấn tượng rất sâu đối với các con số, hầu như gặp một lần là sẽ nhớ mãi, xem ra sau này chắc chắn sẽ nối nghiệp cha, trở thành một vị tổng tài, Hàn Đông Đường cũng vì thế mà rất vui, nhưng trong giáo dục cũng rất nghiêm khắc.

Cố Sơ Nguyệt nhìn cậu bé, sau đó nhoẻn miệng cười. Cậu bé đưa tay, chọc nhẹ vào hai má phúng phính của cô bé, ánh mắt sáng rỡ, tò mò sờ sờ, lại bóp bóp, vô cùng mềm mại, lại rất mịn màng, có thể búng ra sữa nha.

Đại thiếu gia Cố gia giống như tức giận, nằm bên cạnh la ê a trừng mắt nhìn cậu.

Hàn Tĩnh mím môi, lộ ra nụ cười, chạy lại nắm tay Phương Mộc Tĩnh, trầm ổn nói:

"Mẹ, sau này con muốn lấy em Tiểu Nguyệt làm vợ."

Mọi người đang nói cười bỗng nhiên dừng lại, nhìn cậu bé một cách kì lạ.

Thằng nhóc mới 2 tuổi, mà đã biết lấy vợ?

Cố Vạn Tinh nhìn vợ chồng Hàn Đông Đường, dạy con không tệ nha.

Hàn Tĩnh chớp mắt, khuôn mặt non nớt mang theo sự chắc chắn nhìn cha mẹ mình.

Hàn Đông Đường một tay ôm vợ, một tay sờ đầu cậu:

"Được."

Cậu bé trừng mắt:

"Đừng sờ đầu con, đầu của con trai không được tùy tiện sờ."

Hàn Đông Đường buồn cười, nhưng cũng thu tay lại.

Cố Vạn Tinh cười ha hả:

"Xem ra chúng ta còn có thể kết thông gia."

Lời đó lúc ấy bọn họ tưởng thằng bé chỉ nói chơi nhưng không ngờ sau này lớn lên, cậu vẫn luôn đi bên cạnh Cố Sơ Nguyệt, hoàn toàn xem người ta như cô vợ nhỏ mà nuôi, yêu chiều, ai nhìn nhiều một cái là nhất định sẽ có chuyện, bàn tán cũng có chuyện, khen cũng có chuyện, chê cũng có chuyện, tuyệt đối là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Cũng vì chuyện này mà cậu và Cố Giang thường xuyên cãi nhau.

Một người thì vợ của tôi tôi yêu thương chăm sóc, liên quan gì đến cậu?

Người kia thì, em gái bảo bối của tôi há có thể cho người như cậu nắm tay hôn hôn?

Nhưng mà Cố Sơ Nguyệt quả thật vô cùng thích Hàn Tĩnh, luôn dính cạnh cậu, mềm mại đáng yêu lại ngọt ngào, thích làm nũng giống như mẹ cô bé, nhưng tính tình thì chính là một khuôn đúc ra với Sơ Ái.


Tôi thích cô thì tôi sẽ cho cô ăn kẹo đường. Mà tôi không thích cô thì cô chuẩn bị ăn quả đắng đi.

Vì vậy, ai cũng biết, hai người này chính là một đôi trời sinh.

Bọn chúng cũng muốn có một tình yêu giống như cha mẹ mình, bền bỉ gắn bó, yêu thương mặn nồng.


Đây có lẽ là duyên trời định trong truyền thuyết? Gặp nhau lúc nhỏ, dây tơ hồng lại vô tình quấn hai người thành một đôi.
_______

Kết thúc.

---
A~~~Hoàn rồi~
66c + 3NT cute đáng yêu của mấy anh chị nhà mình. Cảm ơn mọi người thời gian qua đã theo dõi truyện và thả những cái vote xinh xinh cho Đình nha😘, vậy là tạm biệt với Vạn Kiếp Yêu Anh (hơi buồn nhưng cũng rất vui thì sẽ có thời gian đào hố mới😁😁).
À, còn về hố mới thì khoảng một tháng sau Đình sẽ bắt đầu viết tiếp (thể loại thanh xuân vườn trường, nữ chính không bánh bèo vô dụng đâu😁, nên ai thích thì có thể ghé xem nhe, khoảng 1 tháng sau chắc là thi xong rồi nên sẽ có thời gian quẩy banh nóc ~.~, chuẩn bị dời nhà rồi đây~.
Vài dòng kết thúc truyện kết thúc tại đây. Chào tạm biệt mọi người❤
Yêu các bạn nhiều❤ Moah moah❤

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play