*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Thanh Hủ cảm thấy hình ảnh trước mắt cực kỳ quỷ dị, mặc kệ là kết cấu câu chuyện hay sắc thái hoặc biểu cảm nhân vật mà nói, đều vô cùng không hài hòa.

Ví dụ như, Tiêu Dương đứng giữa Lâm Mộ Tình cùng Khang Kiến, rõ ràng là đang nói chuyện với Khang Kiến, nhưng lại muốn nắm tay Lâm Mộ Tình; Lại ví dụ như, rõ ràng là Khang Kiến rất muốn nghe Tiêu Dương nói, nhưng ánh mắt lại rất vô tình một lần rồi lại một lần nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người kia; Điều Lâm Thanh Hủ không nhìn thấy chính là, lúc này đây tay Lâm Mộ Tình bị Tiêu Dương kéo lại kia, cư nhiên lại giống như một cô vợ nhỏ mà rúc người vào sát cánh tay của Tiêu Dương......

Lúc này Lâm Thanh Hủ mới nhận ra, tên bạo long Lâm Mộ Tình mà cô luôn tiếp xúc, thật ra cũng không phải là không có những lúc nhu tình, chẳng qua là nhu tình của nàng chưa tìm được đúng đối tượng để thể hiện mà thôi.

Cô nhìn ba người đang bước đi nhàn nhã phía trước, nhìn thân ảnh nhu nhược của Lâm Mộ Tình, cảm thấy phụ nữ thuộc chòm sao bạch dương, rất hiểu bản thân mình mong muốn những gì, đôi lúc sẽ khiến người khác cảm thấy các cô đó khôn khéo đến đáng sợ.

Tựa như...... rất nhiều năm về trước, rất không đồng ý bị đưa vào trường dân lập Lâm Thanh Hủ kia, ngay buổi tự giới thiệu hôm khai giảng, vô thức liền bị một cô gái xinh đẹp hấp dẫn, cô gái ấy được mọi người trong lớp bầu làm lớp trưởng, một tay cô gái ấy trang trí bảng, mỗi ngày cô gái ấy đều cài một món trang sức khác nhau trên mái tóc đuôi ngựa, cô gái ấy còn là người học giỏi nhất trong lớp nữa......

Cuối cùng trong một kết thúc buổi tổng vệ sinh ngày chiều, Lâm Thanh Hủ thừa lúc đám bạn học chung đều ra về hết, chỉ còn mình lớp trưởng ở lại khóa cửa, liền gặp mặt với cô gái ấy ngay trong phòng học.

Xúc động nói ra những lời mà mình muốn nói từ rất lâu: "Lâm Mộ Tình, mình thích cậu, cậu có thể làm bạn gái của mình được hay không?" Vừa dứt lời, Lâm Thanh Hủ liền cảm thấy có chút chất lỏng âm ấm từ khoang mũi mình chảy dọc xuống, một giọt rơi ngay vào chiếc áo sơmi trắng của cô. Cô vừa cúi đầu liền nhìn thấy là máu, thì lớn tiếng khóc to lên.

Lâm Mộ Tình đối diện chậm rãi thu lại nắm tay của mình, nhanh chóng nói: "Thật xin lỗi"......

Mà lòng ái mộ của Lâm Thanh Hủ đối với Lâm Mộ Tình, tan nát ngay tại nắm đấm đó.

Sau đó, hai người liền trở thành bạn bè tốt. Lâm Mộ Tình nói chính mình thật đúng là bị Lâm Thanh Hủ dạy đến hỏng đầu rồi, chuyện thích con gái này.

Lâm Thanh Hủ lúc ấy liền dựng lông dựng cách lên, "Nói bậy! Cậu rõ ràng là trời sinh đã cong, nếu không thì đã không có chuyện thẳng con mắt mà nhìn Tiêu Dương ngay lần đầu tiên gặp con người ta rồi!"

Lâm Mộ Tình xạo xạo mà nói: "Nếu không phải bởi vì quen biết với cậu, thì mình làm sao có thể biết được cái chuyện con gái cũng có thể thích con gái này chứ?"

Lâm Thanh Hủ cúi đầu nhớ lại đủ chuyện về ngày xưa, đột nhiên cười vang lên, ba vị đang đi phía trườc đều phải ngoáy đầu lại nhìn cô.

Lâm Mộ Tình đánh lên đầu cô một cái, hỏi thăm: "Bị gió độc thổi trúng à?"

Lâm Thanh Hủ xoa xoa đầu, vừa tính cãi lại, nhưng thấy Tiêu Dương nhìn nhìn mình, vì thế nên hít sâu một hơi, nhịn. "Đâu có gì đâu, nghĩ tới lát nữa có thể có khả năng có một cuộc gặp mặt vô tình gì đó, liền cảm thấy vui vẻ thôi a~"

"Cắt~" Lâm Mộ Tình trắng mắt liếc cô một cái, vừa xoay người, tay lại bị Tiêu Dương nắm lấy, lập tức trở về vị trí song song với Khang Kiến.

Trong mắt Lâm Thanh Hủ, hành động này của Tiêu Dương, dường như là đang tính ra oai với Khang Kiến.Lâm Thanh Hủ không biết Khang Kiến suy nghĩ như thế nào, nhưng ánh mắt của Khang Kiến vẫn còn đang săm soi đôi tay nắm chặt nhau của hai người kia.

Nói là đến tập gym, nhưng từ lúc Tiêu Dương xuất hiện, mọi tâm tư của Lâm Mộ Tình đều đặt hết lên trên người của Tiêu Dương. Ngay tại lúc Khang Kiến cùng Lâm Thanh Hủ một thân mồ hôi do không khí phòng tập, thì hai người cư nhiên lại nhàn nhã ngồi đó mà nói chuyện phiếm đến cực kỳ sôi nổi.

Động tác của Khang Kiến dừng lại, đi đến bên cạnh Lâm Thanh Hủ, Lâm Thanh Hủ đang ngồi nằm, hắn đành phải ngồi xuống nhỏ giọng hỏi: "Mộ Tình quen thân với Tiêu tổng lắm sao?" Hắn nhớ rõ là hai người kia chắc gặp qua hai lần đi? Tuy rằng lần thứ hai thì Lâm Mộ Tình có qua đêm ở phòng Tiêu Dương, nhưng hắn nghĩ, đại khái là ngày đó tâm trạng của Tiêu Dương không được tốt, chỉ là cần một người bạn cùng giới để tâm sự đi?

Lâm Thanh Hủ ngồi dậy, lại nằm xuống, lại ngồi dậy, nói: "Không quen...... đi......" Thế nào mới tính là quen? Hẳn là hiểu biết người đó thì mới được tính là có quen đi? Nhưng nếu chiếu theo cách nói của Lâm Mộ Tình, nàmg cùng Tiêu Dương thì nửa thân trên là bạn bè, nửa thân dưới là người yêu cái loại quan hệ này, vậy dễ hiểu hơn chăng?

"Vậy hai người họ...... thường xuyên gặp mặt lắm hay sao?" Khang Kiến chưa chịu từ bỏ ý định mà vẫn còn tiếp tục hỏi.

"Mình biết gì đâu." Lâm Thanh Hủ thầm nghĩ mắc mớ gì mà mình phải nói với cậu? Cậu muốn biết thì trực tiếp đi mà hỏi hai người kia đi, hỏi mình làm gì? Còn nữa nha, đừng có nép sát vào tôi như vậy, người ta còn muốn có một cuộc gặp gỡ bất ngờ tươi đẹp với Marilyn Monroe nhá! Cô đẩy Khang Kiến, "Muốn biết thì tự mà đi hỏi, đừng ở đây cản đường cản lối."

Khang Kiến cũng không nói tiếp nữa, nhưng cũng không ngốc đến nỗi thật sự đi hỏi, chỉ là đứng như trời trồng ở đó mà tự ngẫm.

Lâm Thanh Hủ từ xa xa đã nhìn thấy một cô Marilyn Monroe với mái tóc dài đang nhìn về hướng này mà bước tới, dưới bộ đồ thể thao ôm sát người chính là một body dáng chuẩn, Lâm Thanh Hủ liền ngồi thẳng lưng lẳng lặng đợi mỹ nữ tiến tới.



[Quote hay nên giữ lại]

Mười mét, tám mét, năm mét, một mét...... tới rồi! Ah! Mở miệng nói chuyện nữa!

"Sao lại một mình ở đâu vậy?" Đúng là mỹ nữ có mở miệng nói chuyện, nhưng đối tượng nói chuyện lại là kế bên Lâm Thanh Hủ – Khang Kiến.

Lâm Thanh Hủ đang tràn ngập lòng nhiệt huyết nhất thời bị chọc tức, rõ ràng là cô cũng soái không thua kém có biết không hả? Vị mỹ nữ kia tại sao chỉ đứng nhìn Khang Kiến kế cô cơ chứa?

Khang Kiến đáp: "Không có a, đến đây với bạn."

Vị mỹ nữ kia lúc này mới chú ý tới bên cạch Khang thiếu gia – Lâm Thanh Hủ, môi hồng răng trắng, rất ra vẻ một tiểu T thanh tú đi? Vì thế liền cười với Lâm Thanh Hủ coi như chào hỏi.

Lâm Thanh Hủ miễn cưỡng cười cười, giờ mới chú ý tới tôi sao? Đại khái là mỹ nữ này không có hứng thú đối với con gái đi? Bằng không thì bình thường dưới tình huống như vậy, hẳn là phải chú ý tới cô trước nhất mới phải.

Lúc này lại nghe cô gái kia nói"Khang thiếu gia, nghe nói gần đây anh đang muốn đổi thư ký, anh xem... em thế nào?"

Lâm Thanh Hủ nghe xong thì càng thêm kiên định với suy nghĩ trước đó của mình, đúng là còn chưa đạt tới cảnh giới thiên hạ đại đồng, mỹ nữ quả nhiên vẫn là yêu cao phú soái[1].

[1]Cao, phú, soái: Cao, giàu, đẹp.

Khang Kiến vốn mà đang nhìn về hướng của Lâm Mộ Tình, cho dù là có người đang đến gần hắn thì hắn cũng chỉ vội vàng liếc mắt nhìn một cái, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía Lâm Mộ Tình, vừa tính mở miệng ra cự tuyệt, liền thấy cô gái đó ba bước thành hai bước chạy qua hướng Lâm Mộ Tình.

"Ai nha, Tiêu tổng, sao chị cũng ở đây vậy?" Đột nhiên cô gái đó sửa cái giọng điệu dịu dàng khi nãy, lúc nói chuyện với Tiêu Dương thì bắt đầu đổi thành chất giọng nhão nhẹt. Nói xong còn thuận thế ghé người sáp vào Tiêu Dương.

Tiêu Dương nhẹ nhàng dịch cái ghế tựa, thiếu chút nữa làm đối phương té ngã.

Ở đây ngoại trừ bản thân Tiêu Dương ra, những người khác các đều sửng sốt không thôi.

Cô gái kia xấu hổ mà cười cười, vẫn chưa chịu từ bỏ ý định mà tiếp tục bắt chuyện với Tiêu Dương, "Tiêu tổng, vừa rồi ở bãi đỗ xe thấy xe của chị, liền đoán thử là không biết có gặp được chị hay không, kết quả thì thật đúng là để em gặp được chị, chị nói, hai người chúng ta có phải là rất có duyên với nhau hay không?"

Tiêu Dương lễ phép cười cười, rồi sau đó hỏi: "Cô còn có chuyện gì sao? Nếu thật sự không còn, tôi muốn được yên tĩnh tán gẫu với bạn tôi một lát."

Cô gái đó nhìn Tiêu Dương, lại nhìn nhìn Lâm Mộ Tình ngồi đối diện Tiêu Dương, ra vẻ bình tĩnh cười nói: "Không có chuyện gì, chỉ là...... lúc trước có để lại số điện thoại cho chị, cũng không thấy chị gọi điện qua, là không cẩn thận làm mất số rồi sao? Lần này đừng nên làm mất nó nữa nha, em chờ điện thoại chị." Nói xong lại rút ra tấm danh thiếp đưa cho Tiêu Dương, không biết sống chết mà còn nhìn chăm chăm vào.

Đợi tới khi người kia vừa rời khỏi, Lâm Thanh Hủ mới nhấc cằm mình lên, xem ra cùng giới tính cái gì đó đều không có liên quan gì cả rồi, này còn phải nhìn RMB[2] mà nói chuyện nữa nha! Cô lại ngẩng đầu lên nhìn Khang Kiến, bắt gặp ánh mắt Khang Kiến nhìn về phía Tiêu Dương bỗng nhiên phức tạp hẳn lên.

[2] RMB: viết tắt cho Nhân Dân Tệ

Đối với chuyện vô duyên vô cớ bị phái nữ nhét danh thiếp vào tay này, gần như Tiêu Dương đã sắp thành thói quen, nhưng dường như Lâm Mộ Tình lại không quá quen với nó, cư nhiên dám xem như chốn không người ở trước mặt mình làm như vậy? Tuy rằng bây giờ Lâm Mộ Tình nàng cùng Tiêu Dương còn chưa phải là quan hệ người yêu đi, nhưng nói như thế nào cũng là tình nhiều đêm, làm gì mà còn cần phải nhận danh thiếp của mấy cô gái khác đưa qua chứ?

Tiêu Dương cảm thấy ánh mắt không được tốt của Lâm Mộ Tình đang nhìn mình, nhịn không được liền cười ra tiếng, "Tôi không có hứng thú đối với cô ấy." Nói xong liền đem tờ danh thiếp quẳng qua một bên.

Nàng nhìn sắc mặt Lâm Mộ Tình không có chút nào dịu xuống, còn nói: "Em không sợ Khang Kiến nhìn ra cái gì đó sao?"

"Khang Kiến?" Lâm Mộ Tình chột dạ quay đầu lại, mới phát hiện Khang Kiến đã đứng đó nhìn hai người không biết được bao lâu. "Cậu ta thì có thể nhìn ra cái gì chứ?" Lâm Mộ Tình cảm thấy nàng cũng không có biểu hiện ra cái gì hết nha.

"Nhìn thấy em thích tôi." Tiêu Dương nhẹ giọng nói, dùng âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe được.

Lâm Mộ Tình cuống quýt quay đầu sang trừng mắt liếc nhìn Tiêu Dương một cái, "Ai thích Dương! Đừng có đem em ra mà so với các cô gái khác!" Nàng tận lực hạ thấp giọng, lại che dấu không được sự tức giận.

Tiêu Dương vừa cười, đột nhiên lại áp sát vào nàng mà nói: "Em rõ ràng là tức giận đến vậy, không biết Khang Kiến sẽ suy nghĩ nhiều tới mức nào? Tôi thấy, tôi vẫn là nên đi trước đi, ừ, tôi ở phòng chờ em." Cô thật sự rất thích nhìn dáng vẻ tức giận của Lâm Mộ Tình.

Tim Lâm Mộ Tình lại không khống chế được mà bùng bùng vận động kịch liệt, không thể lại câu dẫn mình ah! Thiếu chút nữa không nhịn được mà đẩy ngã cô để hôn hôn rồi......

Tiêu Dương không để ý tới thần thái mặt đỏ tim đập của Lâm Mộ Tình, lại liếc mắt nhìn Khang Kiến một cái, mới đứng lên chịu rời đi, một giây trước khi xoay người, lại dùng sức nhướn người qua sờ sờ mặt Lâm Mộ Tình, nhỏ giọng nói: "Đừng để tôi chờ quá lâu nha......"

- --------------

Suy nghĩ của tác giả: Hôm nay tác giả không có suy nghĩ gì cả =,=

E: Dạo này bận kiểm tra trên lớp và làm điểm này nọ nên hơi chểnh mảng bên này, xin cáo lỗi. Sắp tới thi cuối kỳ òi, ai học đại học chắc hiểu hành động kế tiếp sẽ xảy ra trong thì tương lai gần rồi mà hen......(゚A゚;)

Cuối tuần vui vẻ!! <(≖‿≖)>

Hết chương 16

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play