Sau khi Lâm Mộ Tình ngắt cuộc gọi, liền muốn gọi cho Khang Kiến để hủy cuộc hẹn hôm nay. Bởi vì đột nhiên nàng nhớ tới những lời Lâm Thanh Hủ nói qua, Tiêu Dương sẽ không thật sự cho rằng Khang Kiến chính là bạn trai của nàng đó chứ? Xem ra việc này, ít nhiều cũng phải tốn tí nước bọt để giải thích rồi đây.
Tới chiều do Lâm Mộ Tình sợ Khang Kiến hiểu lầm nên cố ý kéo theo Lâm Thanh Hủ cùng đi, tuy nói là không làm được người yêu thì cũng làm bạn bè được, nhưng mà từ trước tới nay Khang Kiến vẫn luôn duy trì mối quan hệ bạn bè như vậy thì cũng thực khiến người khác hiểu lầm, vì thế nên vài lần hẹn với Khang Kiến gần đây, Lâm Mộ Tình luôn kéo thêm người nào đó cùng đi chung với mình.
Khang Kiến cũng không phải hoàn toàn không chú ý tới, thấy Lâm Mộ Tình nhiều năm trôi qua như vậy cũng chưa tìm qua đối tượng yêu đương nào, anh cảm thấy anh vẫn còn rất nhiều hy vọng, hơn nữa...... Nhà anh và nhà Lâm gia đều rất xem trọng hai nhười họ, chỉ cần anh nghĩ ra cái biện pháp khuyên được Lâm Mộ Tình về nhà, chuyện giữa hai người bọn họ cũng xem như là được một nửa thành công rồi.
Suốt quãng đường lái xe của Khang Kiến, Lâm Mộ Tình cũng không ngồi ở vị trí phó lái, mà là cùng ngồi chung với Lâm Thanh Hủ ở vị trí toa ghế sau. Từ lúc cùng Tiêu Dương "cùng một chỗ" về sau, dường như Lâm Mộ Tình càng thêm để ý chuyện Khang Kiến giúp nàng thắt dây an toàn trên xe, vì tránh cho nàng cùng Khang Kiến có tiếp xúc thân thể cái gì đó, nàng trực tiếp an vị ở hàng sau luôn.
Không thể diễn tả được cái loại cảm giác này, giống như có cái tem nhãn gì đó vô tình được dán lên vậy, trên nhãn viết: Xin đừng chạm vào.
[Tính để là 'Xin đừng sờ vào' mà thấy thô quá, phải dùng từ văn minh tí, tránh hiểu lầm.]
Lâm Thanh Hủ thấy dọc đường đi thì Lâm Mộ Tình luôn cầm chặt cái di động với dáng vẻ đứng ngồi không yên, liền cười suốt cả quãng đường. Về điểm này thì tâm tư cẩn thận của Khang Kiến thì không biết nên nói gì đây? Còn lòng dạ hẹp hòi của Lâm Mộ Tình thì cô cũng có thể hiểu được. Nhưng mà bởi vì tình nghĩa bạn bè nhiều năm học chung, hơn nữa mối giao tình của người lớn hai nhà, bất luận là như thế nào đi chăng nữa thì Lâm Mộ Tình cũng không thể gây hấn với Khang Kiến được.
Lâm Mộ Tình như vậy, ngay cả Lâm Thanh Hủ nhìn thôi cũng thấy đau lòng theo. Có điều được cái Khang Kiến con người này cũng không phải kiểu người đáng ghét gì, coi như là một người khiêm tốn, cậu không đồng ý mình cũng sẽ không cưỡng ép, trước mình sẽ chờ, không phải là rồi sẽ có một ngày cậu sẽ mệt mỏi mà quay người lại sao? Đây là niềm tin của Khang Kiến.
Đến trước khách sạn lớn Khang Kiền, vài người xuống xe, Khang Kiến dẫn các nàng đến trung tâm thể hình trên tầng sáu của khách sạn, vừa vào thang máy được một lát, bỗng nhiên Lâm Thanh Hủ la to một tiếng: "Ai nha! Di động của mình để trên xe cậu rồi, Khang Kiến!"
Khang Kiến đẩy đẩy mắt kính, thuận miệng nói: "Để đâu mà chẳng được, khi nào về rồi lấy sau đi, dù sao sau khi thay áo quần thì di động cũng phải để trong tủ quần áo mà thôi."
"Không được! Mình còn đang chờ điện thoại đây, cậu cũng biết công việc của mình, 24 giờ đều phải tìm thấy người, gặp vấn đề gì thì phải lập tức đi giải quyết ngay, vẫn là nên đi xuống một chuyến đi." Dáng vẻ sốt ruột của Lâm Thanh Hủ nhìn không giống như đang giả vờ, Khang Kiến cũng không nói gì mà đi theo cô xuống lầu.
Lâm Mộ Tình còn đang sung sướng nhìn ai đó gặp họa, đáng đời! Ai kêu Lâm Thanh Hủ ở trên xe còn chê cười nàng đây chứ. Nàng xoay người đi vào phòng thay đồ, tính vừa thay quần áo vừa chờ. Ai ngờ vừa bước vào, đột nhiên cổ tay bị người nào đó nắm lại, kéo một cái, liền kéo nàng vào sát góc tường.
"Tiêu Dương?" Vốn là Lâm Mộ Tình định hét "Cứu mạng", nhưng nhìn thấy người trước mắt mìng đây, lắp bắp kinh hãi, làm cái gì mà Tiêu Dương lại xuất hiện ở chỗ này vậy?
Tiêu Dương mặc một thân trang phục hưu nhàn, hình tượng giỏi giang xưa nay, giờ chỉ cột một mái tóc đuôi ngựa lên, trang điểm nhạt, mỉm cười với Lâm Mộ Tình, "Thắc mắc tại sao tôi lại có mặt ở đây phải không? Nếu tôi nói...... là bởi vì chờ em thì sao?" Không đợi Lâm Mộ Tình trả lời, cô đã cúi người xuống hôn nàng.
Lâm Mộ Tình đẩy vài cái, cũng không tiếp tục nữa, lỡ như xung quanh có người thì làm sao a? Tiêu tổng đại nhân ngài làm việc cũng không nhìn thời gian cùng địa điểm? Nhưng mà cả buổi trời cũng không nghe thấy tiếng ai khác, trong không khí chỉ có tiếng thở dốc của hai người bọn họ.
Hồi lâu, Tiêu Dương mới buông Lâm Mộ Tình ra, ôn nhu hỏi nàng: "Thế nào? Kỹ thuật hôn của tôi so với Khang thiếu gia tốt hơn đúng chứ?"
Sắc mặt Lâm Mộ Tình trầm xuống, nắm lấy tay Tiêu Dương liền xoay người lại rồi đè Tiêu Dương sát vào tủ thay quần áo.
Nàng thật sự tức giận, không một chút để ý tới cái vấn đề lưng Tiêu Dương áp sát vào cửa thay đồ như vậy có thoải mái hay không, chỉ lo cầm chắc cổ tay Tiêu Dương, tức giận nói: "Khang Kiến không phải bạn trai em! Nụ hôn đầu của em, là cái buổi tối ở Bắc Giang hôm trời mưa đó......" Nói xong vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Tiêu Dương.
Tiêu Dương cũng giật mình, lúc trước chỉ cho là Lâm Mộ Tình không giỏi hôn môi, lại hoàn toàn không nghĩ tới nụ hôn đó cư nhiên là nụ hôn đầu tiên....... Có điều...... 26 tuổi, còn có nụ hôn đầu tiên? Vậy kia cũng có thể còn đêm đầu tiên chăng...... Tiêu Dương nở nụ cười không chút phúc hậu......
Lâm Mộ Tình lại giận lên, mặt nhăn mày nhẹ, nói: "Dương muốn nói ở cái tuổi 26 này còn nụ hôn đầu tiên thì buồn cười lắm có đúng hay không?" Tuy ngữ điệu của nàng là hỏi thăm, nhưng lại khiến người khác không dám trả lời là "Buồn cười".
Tiêu Dương quả nhiên liền lắc lắc đầu, nói: "Không......" Tiếp theo liền ở thên khóe môi nàng vừa hôn, vừa chậm rãi áp sát lên tai nàng, nói: "Hôm nay trông em...... thật mê người......" Dáng vẻ tức giận của Lâm Mộ Tình thật đúng là quá mức xinh đẹp, khiến trái tim của Tiêu Dương cũng đập đến rộn ràng theo.
Hô hấp kia phả ngay bên tai, Lâm Mộ Tình chỉ cảm thấy lúc mình đối mặt với Tiêu Dương như vậy, bên tai rung rung, liền mềm mềm nhũn nhũn mà dễ dàng tha thứ cho cô.
Vì thế nên Lâm Mộ Tình cũng học theo dáng vẻ của Tiêu Dương, dán lên mà Tiêu Dương mà nhẹ giọng nói: "Nếu không phải là ở nơi công cộng, em nhất định đem Dương ra tử hình ngay tại chỗ!"
Tiêu Dương cười cười, tiếp tục khiêu khích Lâm Mộ Tình, nói: "Tôi chưa nói qua với em tôi có một căn phòng thuê dài hạn ở khách sạn Khang Kiền này hay sao?" Nói xong còn cố ý vươn đầu lưỡi ra liếm liếm vành tai của nàng.
Lý trí của Lâm Mộ Tình đã hoàn toàn sụp đổ hết rồi, cũng thèm quan tâm tới vấn đề thời gian địa điểm gì đó nữa, tay đã mò vào trong lớp quần áo của Tiêu Dương. Kết quả ----
Vốn là có thể ở phòng thay đồ trải qua một trận kích thích nhộn nhạo, nhưng lại bị tiếng thét chói ta của ai đó phá vỡ.
Thời điểm Lâm Mộ Tình nghe thấy tiếng thét chói tai kia thì đã nhận ra thân phận của cái người này, trừ bỏ tên nhị hóa Lâm Thanh Hủ thì nào ai có thể ngay lúc nhìn thấy trường hợp như vậy mà không biết đóng cửa lui người cơ chứ, còn đứng đó mà hét ra cái tiếng thét chói tai đến như vậy?
Tiêu Dương chưa từng được tận mắt chứng kiến công lực của Lâm Mộ Tình, lúc trước cùng cô tán gẫu vài câu thì cảm thấy cách nói chuyện của người này rất thẳng thắn, không có tâm nhãn, bây giờ mới thấy, đúng thật là thiếu tâm nhãn đến cực độ rồi!
Lâm Mộ Tình cũng coi như là bình tĩnh, duy trì cái tư thế không thay đổi, tay cũng không thèm rút ra nữa, chỉ liếc mắt nhìn Lâm Thanh Hủ một cái, phân phó cô, nói: "Kêu la cái gì! Cũng không phải là người lạ gì! Đi canh cửa đi!"
Tiêu Dương cũng không phải là không biết xấu hổ, đẩy đẩy tay Lâm Mộ Tình, nói: "Chuyện này...... có phải hơi không tốt?"
Trong lòng Lâm Thanh Hủ đang rất hối hận a! Cô oán thầm mình đi nhanh như vậy làm cái gì chứ? Vừa bước vào liền nhìn thấy cái hình ảnh khó coi tới như vậy, cô đây than thân trách phận với ai đây?
"Không phải...... Lâm Mộ Tình, lâm lão sư...... Này đang ban ngày ban mặt...... Cậu cũng không chú ý điểm thời gian địa điểm...... Cậu nói xem tự mình cậu không chú ý còn chưa tính, cậu cũng phải cố kỵ một chút hình tượng Tiêu tổng người ta chứ cậu......" Lâm Thanh Hủ nói xong lại mở cửa ló mặt ra bên ngoài nhìn nhìn,"Nói thật nha...... Hai người các cậu...... Ừ thì...... Khang Kiến đang tới......"
Vốn thì Lâm Mộ Tình cũng không muốn ở phòng thay đồ mà đem Tiêu Dương ra này này nọ nọ, đều do Tiêu Dương câu dẫn nàng, bất quá nàng cũng chỉ là muốn hôn nhẹ rồi sờ sờ là tốt rồi, nhưng tay vừa mò vào, đã bị tên Lâm Thanh Hủ phá đám, bây giờ Lâm Thanh Hủ vừa hét lên một cái, ngay cả Khang Kiến cũng bị cô chiêu tới, thành ra phải dừng tại đây vậy.
Vẻ mặt bất mãn của nàng, lại chọc cười Tiêu Dương. Tại sao mình lại thích nhìn dáng vẻ tức giận của em ấy đến như vậy cơ chứ?
Tiêu Dương soi gương sửa sửa lại áo quần của mình, nói với Lâm Mộ Tình: "Tôi chờ em ở bên ngoài." Sau đó ngay lúc đi ngang qua người của Lâm Thanh Hủ cũng không quên nhắc nhở cô nàng một tiếng: "Tôi cũng không thể nào cứu được cô rồi, tự cô cầu phúc cho mình đi."
Lâm Thanh Hủ chưa kịp phản ứng với những lời này, chợt nghe thấy tiếng Lâm Mộ Tình gọi cô từ phía sau truyền tới: "Thanh Hủ thân ái, cưng, lại đây."
Tiêu Dương đi ra phòng thay quần áo, chờ ở bên ngoài cùng Khang Kiến tán gẫu, chợt nghe thấy từ phòng thay quần áo truyền ra từng đợt kêu thảm thiết của nữ giới. Sau đó cô thấy Khang Kiến dường như đã rất quen thuộc với những chuyện như vậy, khuôn mặt không tí đổi sắc mà tiếp tục trò chuyện với cô.
Bề ngoài tuy Tiêu Dương không thể hiện gì hết, nhưng trong lòng đã rút ra một cái kết chắc chắn, Khang Kiến quen rất thân với Lâm Mộ Tình...... Tại sao mỗi lần nghĩ tới chuyện này, cô lại có một tia mất mát tới như vậy chứ?
- --------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: = = tác giả quân mới đã trải qua một lần cuộc thi... Mệt.
Mad: Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ!!
Hết chương 15
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT