Hôm nay đối với Clarissa là ngày đặc biệt quan trọng, chị đứng trước ban công, thẫn thờ nhìn về phía trước. Tay cầm chặt ly cà phê sớm đã nguội lạnh, chị không còn tâm trí nào để để ý đến nó nữa.

Miệng cười cay đắng, tâm trong lòng yên tĩnh đến lạ thường, đầu của chị cũng không còn đau như trước nữa. Nó đã ngưng nghĩ ngợi suốt nhiều giờ rồi. Clarissa thở dài, đưa ly cà phê lên miệng nhấp nhẹ, quả thật rất đắng. Đắng trong lưỡi, đắng cả trong lòng.

"*Clarissa..chị dạo này thế nào rồi*?"

"*Lâu rồi không gặp Michael..tôi vẫn khoẻ. Xin cảm ơn vì lời hỏi thăm*."

"*Chắc hẳn chị đang hạnh phúc...bên thằng khốn đó*."

"*Michael* *đừng nói là cậu vẫn còn là đứa trẻ chưa lớn đấy nhé*."

"*Clarissa..đáng lí ngay từ đầu chị phải ở bên cạnh tôi. Chúng ta mới không có ngày hôm nay. Chị cũng biết tình cảm của tôi như thế nào. Thế mà chị lại đi đến bên thằng khốn William đó*."

"*Michael*..*cậu nên nhớ trước giờ tôi chưa từng xem cậu hơn với suy nghĩa về một đứa nhóc chưa lớn. Suốt ngày chỉ biết khoác lác, chỉ muốn tự coi bản thân là cái rốn vũ trụ*."

"*Tôi rất ghét khi chị nói như vậy Clary. Từ trước giờ tôi luôn muốn chị nhìn nhận tôi, dù chỉ một chút thôi cũng được*."

"*Michael..nếu cậu chịu mở lòng nhìn nhận, không chừng chúng ta lại có thể hiểu nhau*."

Clarissa nhớ lại cuộc nói chuyện hôm đó, sau câu nói đó thì hắn ta im lặng không còn muốn nói gì nữa. Và tiếng cúp máy vang rõ bên tai chị, chị biết hắn ta đang nghĩ gì, một con người kiêu ngạo như hắn ta đã từng bại trận trước Hướng Nam nên Michael cực kỳ tức giận. Michael đã từng thề rằng sẽ báo thù cho việc này. Có thể thời khắc đã đến.

Trên người đơn giản khoác một chiếc choàng tắm, bên trong là bộ váy ngủ ngắn khá rộng, ngắm nhìn màn trời, khung đất một lần nữa. Cố gắng khắc ghi sâu mọi thứ trong đầu, quay người bước vào bên trong.

Michael từng bước từng bước thực hiện kế hoạch của hắn ta. Ban đầu thăm dò, tìm hiểu những người xung quanh Thần Vĩ, đặc biệt là cô gái bên cạnh, thông tin về cô vẫn chưa được biết nhiều, chỉ biết rằng đây là người mà đã bên cạnh Thần Vĩ khá lâu. Anh là người không thích sự phiền phức. Cô có thể hoà hợp đến như vậy chứng tỏ cô rất quan trọng.

Hắn ta đã thành công tiếp cận được thông tin gần nhất của cô gái đó, là cô bảo mẫu bên cạnh Michelle. Hắn ta đã tiếp cận được cô bé một cách cực kỳ dễ dàng do đã tạo ra một màn cứu mỹ nhân trong lịch sử, khiến cô bé mới lớn liền say đắm trong cái tình yêu đầu đời. Cô bé ngoại trừ giờ làm và giờ đi học luôn dành thời gian cho hắn ta, đem tất cả câu chuyện trong ngày để kể hắn ta nghe.

Mỗi một câu chuyện Michelle kể, Michael đều ghi nhớ để nhập thêm thông tin cần thiết, và đã đến ngày hành động sau hai tuần nâm được tin tức mình cần, hắn ta ra tay. Mượn tay Michelle để thực hiện kế hoạch.

Michelle ngày đi làm xách theo một hộp bánh nhỏ đi tới để mời Giai Kỳ, cô rất cảm kích đặt chiếc bánh vào dĩa để trên bàn. Cô ngồi xuống định dùng thử, thì bất chợt phía thang máy mở ra. Cao Văn Khiêm và Khuynh Hướng Nam cùng với Clarissa bước vào, tay họ cầm rất nhiều túi đồ.

Giai Kỳ bất ngờ, nhẹ bỏ cái muỗng xuống bàn, đứng dậy đi tới chỗ bọn họ hỏi han.

"Mọi người đến rồi ạ."

Clarissa đưa đồ vào trong, để ý trên bàn có chiếc bánh kem nhỏ. Chị nhíu mày, hỏi.

"Cái bánh này?"

"À..là bạn trai của Michelle mua. Con bé đem tới để cho em dùng thử."

Giai Kỳ trả lời. Michelle từ bên trong bếp đi ra, tiếp nhận những túi đồ của mọi người.

"Dạ..tại vì bạn trai em nói giúp cảm ơn chị Giai Kỳ vì đã luôn chăm sóc và giúp đỡ em. Mua cái bánh nhỏ xem như là lời báo đáp."

"Ohh..em có bạn trai à! Tên gì vậy?" Văn Khiêm ngồi xuống ghế sô pha, gác một chân lên chân kia, buông thả dựa vào ghế hưởng thụ.

Clarissa đi tới đẩy chiếc bánh sang một bên góc rồi ngồi xuống, Hướng Nam bên cạnh cũng ngồi theo chị, Giai Kỳ cầm bình trà định rót cho mọi người, Văn Khiêm ngăn cản, định bản thân tự rót cho mọi người.

Michelle đem cất chiếc bánh vào trong bếp, Clarissa nhìn mãi dĩa bánh đó, bánh kem chanh dây, kiểu dáng cũng thật giống. Lòng chợt cười, đã tới lúc rồi.

Michelle thì cứ liên tục kể về bạn trai mới của cô bé, Văn Khiêm gật đầu như đang nghe. Mọi người xung quanh cũng như đang chìm đắm dưới sự hạnh phúc của cô bé. Chỉ có Clarissa bần thần cúi đầu mãi.

Hướng Nam bên cạnh nhìn rõ, liền đẩy chị sát vào người, cho chị tựa đầu vào vai, hỏi khẽ.

"Em làm sao vậy?"

"Không có gì chỉ là sáng nay ngủ nhiều quá, cho nên người hơi nhức mỏi."

Clarissa lắc đầu ý bảo không sao, Hướng Nam cũng tin tưởng để cho chị dựa vào người mình một cách thoải mái nhất.

Bọn họ ở cùng nhau đến tối, dự định sẽ mở tiệc chơi đêm. Michelle được mời ở lại góp vui cùng. Cả ba cô nàng đều chung vào bếp để chuẩn bị nguyên liệu, họ hôm nay sẽ nấu lẩu, nướng thịt, buffet..

Hướng Nam cùng với Văn Khiêm dọn dẹp và chuẩn bị mọi thứ bên ngoài ban công. Do ban công khá rộng, rất thích hợp để mở tiệc nướng. Thần Vĩ cũng có gọi chút sẽ về liền, anh đang bận chuyện bên ngoài.

Hướng Nam nhận được tin nhắn của Thần Vĩ bảo hắn ra ngoài xử lý chút chuyện. Hắn nhắn lại với Văn Khiêm bảo xử nốt cái còn lại.

Trước khi đi Clarissa ra tiễn hắn, cả hai bước vào thang máy, cánh cửa vừa mới đóng lại, Clarissa ôm lấy Hướng Nam hôn cuồng nhiệt, hắn ban đầu còn bất ngờ, não bộ chưa kịp xử lý tốt. Đến khi nghĩ rằng chắc do lúc nãy nhiều người nên chị không tiện thể hiện tình cảm.

Hướng Nam ôm lấy eo chị kéo chặt đáp lại nụ hôn, cả hai hôn cuồng nhiệt như chỉ có thế giới riêng của họ. Mọi động tác hôn đều là do chị chủ động, hắn hoàn toàn chỉ có hưởng thụ. Cắn, mút, liếm của chị đều khiến đầu óc hắn xoay vòng, tự hỏi rằng sao hôm nay chị lại hoang dã đến như vậy. Rời khỏi môi, chị hướng tới cổ của hắn tham lam cắn một cái rõ mạnh, có phần bật máu, Hướng Nam nhăn mặt cũng không trốn tránh.

Chị ôm một lúc rồi thả hắn ra. Hướng Nam xem xét biểu hiện trên khuôn mặt của Clarissa xem thử chị có sao hay không?

"Clary..em làm sao thế? Muốn anh đến như vậy à? Chịu không nổi liền muốn làm dấu ư?"

"Em chính là thích như thế. Anh là của em." Clarissa liếm môi, thè lưỡi. Hướng Nam nhếch môi cười. Hành động của chị đặc biệt quyến rũ, hắn định hôn chị lần nữa, thì thang máy mở ra.

Hắn bực mình, kề sát môi chị liền nói. "Tối nay anh sẽ trả lại em gấp mười lần." Hôn lần cuối rồi bỏ đi.

Clarissa mỉm cười, vẫy tay với hắn. Rồi bấm nút đi lên.

Thần Vĩ lúc lâu sau trở về là bắt đầu nướng thịt, chỉ cần đợi Hướng Nam là bắt đầu cuộc vui. Nhìn qua nhìn lại không thấy Hướng Nam liền hỏi. Mọi người đều thắc mắc.

"Không phải cậu nhờ cậu ta đi giải quyết chút chuyện à?"

"Không..tôi không hề."

Thần Vĩ nhíu mày không hiểu, nhìn xung quanh lại bắt gặp Clarissa bình thản, liền cảm thấy điều kỳ lạ. Đang định đi đến hỏi liền thấy chị mỉm cười rồi bật máu từ miệng.

Tiếng hét thất thanh từ Michelle. Giai Kỳ trợn mắt không tin được, Thần Vĩ và Văn Khiêm nhanh chóng chạy đến đỡ chị, Clarissa khụy xuống, được cả cậu và anh ôm lấy, dựa vào người Thần Vĩ, nắm chặt tay Văn Khiêm.

"Clary...Clarissa..chị sao vậy...đừng làm em sợ."

"Clary..tại sao lại thế này. Hướng Nam...mau gọi Hướng Nam trở về."

Thần Vĩ và Văn Khiêm hoảng hốt, trong lòng cuống lên, anh hoảng loạn thật sự không biết phải làm như thế nào. Clarissa bật cười, hai tay nắm lấy hai của Thần Vĩ và Văn Khiêm trấn an.

"Kh..ông sao.."

"Clary chị đừng nói nữa. Em gọi cấp cứu rồi. Chị hãy ráng lên." Văn Khiêm hét lớn giữ chặt tay chị. Máu trong miệng Clarissa trào ra ngày một nhiều.

Thần Vĩ điên tiết người, lúc này anh còn suy nghĩ không được gì cả. Clarissa bên cạnh, anh bây giờ không có khả năng làm gì nữa cả.

Clarissa lắc đầu. Ho vài cái máu lại trào ra lần nữa.

Michelle đã ngất từ khi nào. Giai Kỳ vẫn đứng đó, liền tới gần chị, ngồi xuống bên cạnh Thần Vĩ, ánh mắt lo lắng nhìn cả ba người họ. Clarissa chỉ mỉm cười với mọi người. Đối với chị bây giờ khoảnh khắc này là đáng giá nhất, chị không muốn phải rời xa thật nhanh.

"Vĩ..." Cái tên vừa bật ra từ miệng của chị. Thần Vĩ thất thần, rưng rưng nước mắt. Đã lâu lắm rồi, anh mới được nghe chị gọi cái tên này của anh. "Em..phải thật hạnh..phúc..hiểu không?"

Thần Vĩ nhìn Clarissa rồi lại nhìn về Giai Kỳ, đau đớn nhưng không thể không tuân theo. Gật đầu hứa với chị.

Clarissa yên tâm, lại quay sang Cao Văn Khiêm, nhẹ nhàng nói. "Em cũng..vậy..đừng chơi bời nữa..tìm hạnh..phúc cho...bản thân..."

Văn Khiêm gật đầu, cậu cũng đã khóc rồi. Đối diện với chuyện này cậu không thể cứng rắn được nữa. Cậu xót xa nhìn chị đang trải qua sự dày vò mà bản thân lại không làm được gì cả.

"Em chỉ biết nhìn người ta hạnh phúc." Hướng Nam mỉa mai. Hét lên với chị. Hắn về rồi, vừa nhận được cuộc gọi là lúc hắn vừa tới được trước cửa chung cư. Hắn lao lên như một điên, vừa lên tới lại thấy hình ảnh người con gái mình yêu đang nằm đó nhuốm đầy máu, khuôn mặt trắng bệch, hai đôi mắt gần như mất đi tia sáng của ngày thường.

"VẬY CÒN HẠNH PHÚC CỦA ANH? CỦA CHÚNG TA THÌ SAO? CLARY SAO EM CÓ THỂ ÍCH KỲ RỜI BỎ ANH NHƯ THẾ?"

Clarissa khó khăn nhìn lên Hướng Nam đang đứng trước mặt, mỉm cười nhẹ, giống như cái chết cũng không hề hấn gì với chị. Mở miệng. "Lại...đây."

Hướng Nam đi tới đưa tay ôm lấy Clarissa vào lòng, mặc cho máu của chị đã lan tới bên hắn, Thần Vĩ và Văn Khiêm lùi lại để chỗ cho hai người họ. Văn Khiêm đứng một bên không thể nhìn được nữa, quay sang chỗ khác lặng lẽ rơi nước mắt. Thần Vĩ thất thần nhìn Giai Kỳ hơi run rẩy. Anh ôm cô vào lòng để bản thân có thể bình tĩnh và để cô bớt sợ hãi.

Clarissa nắm chặt bàn tay của Hướng Nam, hắn đáp lại đưa tay lên hôn, nhìn chị đang yếu dần trong lòng, càng hận bản thân không thể giúp được gì.

"Ấm..quá.." Clarissa cười cười dựa vào Hướng Nam. Chị bắt đầu mở miệng nói nhỏ. "...Hướng Nam..em thật..sự rất muốn..bên cạnh anh. Độc chiếm anh...." Ho một cái nhỏ.

"Nhưng...có thể không được...nữa rồi...Tìm hạnh phúc..mới nhé. Hãy..khiến cô..gái đó hạnh phúc...anh cũng phải hạnh..phúc hiểu không?"

Thì ra nụ hôn và nết cắn lúc chiều là những thứ cuối cùng chị dành cho hắn ư? Quá tàn nhẫn! Clary em thật sự quá tàn nhẫn. Lại còn bắt hắn phải yêu một cô gái khác? Hắn đau đớn không thể nói được nữa.

"Hứa..với em..." Sức lực còn lại nắm chặt tay Hướng Nam, hắn không muốn nhưng nhìn chị thế này, hắn phải đồng ý bằng cách đáp lại một cái nắm chặt hơn. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống khuôn mặt chị.

Clarissa cười mãn nguyện, nước mắt rơi xuống, từ từ khép đôi mắt lại. Trước khi ra đi chị chắc chắn rằng khuôn mặt Hướng Nam là hình ảnh cuối cùng mà cô có thể nhìn thấy được.

Hướng Nam ôm chặt chị hơn, kề sát xuống trán chị, hét lên đau đớn.

"Clary...tại sao vậy? Tại sao lại rời bỏ anh? Chẳng phải em nói chúng ta hãy cùng có con hay sao? Chẳng phải em nói muốn cùng anh xây dựng một gia đình nhỏ hay sao? Clary..sao em lại đối xử với anh như thế???"

Thần Vĩ ôm chặt Giai Kỳ, anh đau khổ khóc trong lòng Giai Kỳ, cô cũng ôm chặt lấy anh bật khóc nức nở. Văn Khiêm ôm đầu, điên lên đấm mạnh vào tường.

Đáng lí rằng đối với họ, hôm nay sẽ là một ngày vui vẻ cùng nhau dùng bữa cơm trong đầy tiếng cười, nhưng cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh huyết chảy lệ rơi. Khung cảnh đau thương không ai có thể hiểu được, cũng không ai có thể chịu được khi đã trải qua nó.

Khi ra đi, mọi người cũng đều nhìn thấy trên khuôn mặt của Clarissa không phải là sự đau đớn, cũng không phải là sự sợ hãi, mà là một nụ cười. Một nụ cười mãn nguyện đối với chị nhưng lại giống như một nhát kiếm rát đâm vào họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play