"Bé cưng..em ngồi trong cơn mưa sẽ bị cảm lạnh đấy."

Mộng Giai Kỳ đang khóc cho thoả mãn thì bất chợt có tiếng nói nào đó vang lên bên tai cô. Cô cũng nhận ra dưới cơn mưa mình cũng không còn bị cơn mưa tạt vào người nữa. Ngước lên thấy một người đàn ông mặc âu phục đen, khoác bên ngoài chiếc áo dạ dày cũng màu đen. Anh ta cao lớn, gương mặt không cảm xúc và đôi mắt vô cảm nhìn xuống cô. Một tay anh ta cầm chiếc dù đang che cho cả hai, một tay anh ta đút vào túi áo lấy ra chiếc khăn tay đưa cho cô.

Người đàn ông này rất quen, hình như cô đã gặp rồi nhưng tình trạng bây giờ cô không thể nhớ được. Giai Kỳ là một người có tửu lượng thấp, mà ban nãy cô còn một lần uống hết ly rượu nên có phần hơi say.

Thấy người đàn ông đó đưa khăn tay cho cô, Giai Kỳ nhíu mày, định đưa tay lên nhận thì chợt anh ta cũng khụy xuống cầm chiếc khăn đó lau mặt cho cô.

"Thần tổng..ngài.."

"Xin ngài hãy đứng lên."

"Im lặng."

Thần Vĩ thả chiếc dù ra để nó lăn lóc dưới đường, mặc cho mình dính mưa cũng ráng lau cho khuôn mặt của cô. Nhưng dưới cơn mưa thì lau cỡ nào cũng vẫn còn dính nước. Giai Kỳ cười cợt, là anh ta ngu thật hay ngu giả vậy.

Thần Vĩ vẫn tiếp tục lau khuôn mặt ướt đẫm của cô. Thấy cô cười cợt, anh mới dừng lại, bóp mặt cô ngước lên đối diện với anh.

"Mắc cười?" Giọng không cảm xúc, cô rùng mình một cái, hơi sợ sệt. "Nói..việc tôi lau cho em có ý nghĩa gì?"

"Việc anh lau mặt cho..tôi bất kể trời đang..mưa có nghĩa là anh..là đồ ngu." Giai Kỳ đã say rồi, khuôn mặt đỏ ửng buông ra những từ mà cô cũng không khống chế được.

Hai tên vệ sĩ thấy ông chủ bị xỉ nhục như vậy cũng ngạc nhiên, tính đem cô đi giải quyết. Nào ngờ Thần Vĩ giơ tay ngăn cản.

"Đúng vậy..anh là đồ ngu. Nhưng điều đó..chứng tỏ anh cũng rất chu đáo..tận tâm.. Anh là người tốt." Nói xong cô gục xuống trong lòng của anh. Anh đưa tay ôm lấy cô.

*Em từ nay chính thức là người phụ nữ của tôi*.

Thần Vĩ đưa tay bế cô lên rồi bước vào trong xe đang chờ sẵn.

**Chát**

"Mày là thằng khốn nạn. Giai Kỳ đứa con gái tốt như vậy. Mà mày dám đối xử với nó như thế..mày có còn là con người không?"

"Có gì không phải. Đất đai nhà cô ta tốt như vậy? Ngay lúc đó con cũng đang có bản kế hoạch về mảnh đất đó nên con cần sự chuyển nhượng của cô ta."

"Mày im đi..Hải Duy. Mày là đứa không có lương tâm. Mày đi đi, đi khỏi đây. Dắt luôn con ả này đi ra khỏi nhà tao."

Hải Duy cùng Tâm Nhất bị lôi ra ngoài cửa của Liễu gia.

Hải Duy đa phần không can tâm. Một phần vì cha mẹ không hiểu cho mình chỉ biết bênh vực cho Giai Kỳ, một phần chưa đạt được mảnh đất kia lại bị mất trắng. Không lấy được vợ, không có được của cải. Này là mất trắng tay.

"Hải Duy..tối nay ở với em đi. Em sẽ làm cho anh thoải mái."

Tâm Nhất ôm lấy Hải Duy, ỏng ẹo hôn lên cổ của hắn. Hắn ta bây giờ cũng mệt mỏi và ấm ức liền ôm cô ả về phía khách sạn của Tâm Nhất.

Sáng hôm sau

Mộng Giai Kỳ chợt tỉnh, cảm thấy nhức đầu kinh khủng nên muốn ngủ tiếp. Trở mình thì đầu đụng trúng phần nào đó của ai kia. Cô khó chịu mở mắt ra.

Cái này..là phần ngực. Là ngực đàn ông..

Giai Kỳ mơ hồ một hồi cũng nhận ra. Trong người run lên, lòng khẩn cầu nhiều thứ chứ không hề xảy ra chuyện gì cả.

"Bé cưng..tỉnh rồi à."

Giai Kỳ giật bắn người, bất động không tin được đó thực sự là giọng đàn ông.

"Nhìn tôi."

Giai Kỳ như bị chuốc bùa, từ từ ngước nhìn lên, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt sắc lạnh đang nhìn cô. Anh ta là...

"Thần Vĩ..anh là Thần Vĩ..."

"Là tôi...bé cưng à."

Cô không tin được trước mặt cô là Thần Vĩ. Người đàn ông đứng đầu bảng những người quyền lực nhất thế giới, anh là chủ tịch của tập đoàn DK, người sỡ hữu không biết bao nhiêu tập đoàn lớn nhỏ đứng đầu về nền kinh tế của trái đất này. Nghe đâu anh cũng là kẻ đã thao túng các bang thuộc thế giới ngầm. Thần Vĩ cái tên nghe tới đâu là quyền lực tới đó và chưa thực sự một ai có thể thấy được diện mạo thực sự của anh ngoại trừ những người thân cận.

Giai Kỳ bắt đầu run mạnh hơn. Tại sao cô lại nằm kế bên người đàn ông quyền lực này cơ chứ.

"Tôi...tôi tại sao lại ở..ở đây? Đồ của tôi?"

Bây giờ cô cũng đã để ý trên người cô không còn là chiếc váy cưới nữa mà là một chiếc đầm ngủ tay dài giống như để tạo sự ấm áp cho cơ thể cô vậy.

"Em đừng lo..tôi không vô sỉ đến mức thay đồ cho em chỉ vì muốn nhìn cơ thể của em đâu. Giai Kỳ..em còn nhớ chuyện hồi qua không?"

"Chuyện hồi qua? Mà sao anh biết tên tôi?"

"Người phụ nữ của tôi. Đương nhiên tôi phải biết."

"Cái gì mà người phụ nữ của anh. Tôi không hiểu?"

Giai Kỳ thực sự hơi rối rồi..vừa mới hôm qua cô hủy cưới, hôm nay lại cùng người đàn ông khác nằm trên giường.

"Bé cưng..tôi muốn em." Thần Vĩ nói, tay anh ôm chặt eo cô kéo sát vào mình, không chừa bất cứ khoảng trống nào cho cả hai. Cứ thế mà cô chạm vào người anh. Giai Kỳ đỏ ửng cả người.

"Tôi...và anh đâu có quen biết." Giai Kỳ ngại ngùng nói nhỏ nhưng Thần Vĩ vẫn có thể nghe được. Anh cúi xuống hôn vào mái tóc của cô, hít một hơi đầy thoả mãn, mùi hương này rất dễ chịu.

"Chúng ta có thể từ từ làm quen. Bắt đầu bằng chuyện này."

Nói rồi Thần Vĩ đẩy khuôn mặt Giai Kỳ lên đồng thời cướp trọn lấy môi cô mà hôn. Cô trợn mắt không tin được, bắt đầu vùng vẫy nhưng cô không biết rằng càng làm như thế anh càng bị kích thích nhiều hơn. Anh đưa tay đẩy cô sát vào để nụ hôn càng sâu hơn. Phải anh đang hôn cô bằng nụ hôn kiểu Pháp, lưỡi anh điêu luyện càng quét mọi nơi miệng cô, nhưng thứ anh thích nhất vẫn là đôi môi của cô, thật mềm và ngọt, anh cứ mút rồi cắn môi cô như thể nó là viên kẹo ngọt nhất mà anh thưởng thức. Không những thế tay anh cũng không an phận mà sờ mó người cô các kiểu, tới mức cô ngượng đỏ chín mặt anh cũng không buông tha cho cô.

Khoảng năm phút sau, anh thả cô ra. Trên mặt đầy mãn nguyện. Còn Giai Kỳ phải là cảm tạ trời đất anh ta đã buông tha cho mình. Cô hít thở bù lại, cái hôn hồi nãy xíu nữa làm cô ngạt mà chết rồi.

"Bé cưng thay đồ đi, chúng ta đi dùng bữa sáng."

Thần Vĩ ghé sát vào tai cô nói nhỏ, làm cô cảm thấy nhột nhột. Anh hôn lên trán cô một cái rồi bước xuống giường bỏ ra khỏi phòng.

Mộng Giai Kỳ đang thực sự lấy lại bình tĩnh để nhớ lại hồi qua đã xảy ra chuyện gì. Hồi qua là mình tuyên bố hủy cưới rồi uống rượu rồi bỏ đi, sau đó trời đổ mưa, mình gục xuống khóc, có người tới che ô và lau mặt giúp mình.

".....anh là đồ ngu....."

*Chết m* mình đã xỉ nhục Thần Vĩ...mình thực sự đã nói anh ta là đồ ngu, chết mày rồi con ơi. Không chừng đây là sự trừng phạt của mày*.

"Tiểu thư ơi."

Giọng nói trong trẻo vang lên, cô dứt mình khỏi suy nghĩ nhìn về phía cửa.

"À..vâng ạ."

"Đây là đồ mà chủ nhân đã giao cho tôi giúp cô mặc vào để cùng ngài dùng bữa sáng ạ."

"Tôi..không.."

"Mong tiểu thư đừng từ chối. Chủ nhân chỉ có ý muốn dùng bữa sáng với tiểu thư."

"Vậy để tôi..đi tắm cái đã nhé. Phiền cô đợi một chút."

"Vâng ạ."

Ở dưới phòng ăn, cô bước xuống tựa như một đứa trẻ cùng với bản tính tò mò. Nhìn tới nhìn lui, rút cuộc người đàn ông này giàu như thế nào mà có thể xây căn nhà to lớn như vậy, nếu không nhờ chị giúp việc ở đây dẫn cô đi, một trăm phần trăm cô sẽ bị lạc.

Nhìn từ xa đã thấy Thần Vĩ đang ngồi trên bàn ăn đọc báo, trên bàn là một ly cà phê nóng. Anh trông thật uy nghiêm và băng lãnh, với khuôn mặt lúc sáng nay và bây giờ có vẻ khác chút rồi đấy nhưng cô phải chấp nhận rằng đó và kia chính là cùng một người.

Mộng Giai Kỳ ngẩn một chút trước khung cảnh này, anh ấy đẹp giống như những vị thần Hy Lạp được miêu tả hay khắc hoạ trên những phiến đá hoặc trên những bức tranh được trưng bày trong các viện bảo tàng nổi tiếng.

Thần Vĩ nhận ra sự hiện diện của cô từ rất lâu, anh rất muốn biết tại sao cô lại đứng đó lâu quá. Khẽ ho một cái, bỏ tờ báo xuống, quay sang nhìn cô cười nhẹ.

"Sao lại đứng bất động thế kia. Bé cưng mau lại đây."

Giai Kỳ như thoát khỏi suy nghĩ này lại chìm đắm trong một giấc mộng khác. Giai Kỳ nghe lời bước tới gần anh, lại bị một tay anh kéo cô ngồi vào lòng, tham lam hít ngửi mùi trên cơ thể cô. Quả thật là rất thơm, cảm giác thèm tuồng lại kéo đến.

"Thần tổng..anh bỏ ra đi. Biết bao nhiêu người nhìn kìa."

Thần Vĩ dường như không quan tâm. Liền nói với quản gia. "Dọn lên đi."

Ngay lập tức bữa ăn sáng đã được đem lên. Cô nhìn mà phát thèm, tại vì hồi qua tới giờ Giai Kỳ vẫn chưa ăn được cái gì hết.

"Tôi có thể dùng không?" Giai Kỳ hỏi nhỏ nhẹ, giờ còn quan tâm việc của anh làm gì nữa. Lắp đầy cái bụng là điều đầu tiên của một ngày nên làm.

"Toàn bộ là của em, bé cưng."

Nhìn cô gái đang ở trước mặt mình ăn uống điên cuồng như vậy, anh giở chứng muốn trêu chọc.

"Đồ ăn ngon không?"

"Ngon, ngon, ngon."

"Có thích không?"

"Rất thích, thích lắm."

"Làm vợ tôi?"

"làm, làm, l..................."

**Kịch**

Đang ăn Giai Kỳ đột nhiên rớt cái muỗng xuống. Cô không tin vào tai mình quay ngược lại nhìn Thần Vĩ, con người đang nở nụ cười với cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play