"Alo..các người đừng có làm bậy..ý tôi không phải như thế! Tôi chủ muốn cô ta biến mất mà thôi. Đừng có làm quá lên đấy."
Lý Ngọc Diệp ở nhà đang gọi điện. Cô ta lo lắng, hạ điện thoại xuống, vốn dĩ cô ta chỉ muốn khiến Giai Kỳ biến mất, đợi chừng nào Thần Vĩ thay đổi đón nhận cô ta thì sẽ lập tức kêu người đưa Giai Kỳ về.
Nhưng bây giờ Ngọc Diệp đã biết tới thế lực của Thần Vĩ, ban đầu cô ta còn nghĩ anh chỉ là một doanh nhân bình thường, vì vậy cô ta khá tự tin với bản thân, cho rằng anh sẽ không thể làm gì được với tình huống này.
Ngọc Diệp đâu ngờ chỉ trọn vẹn 30 phút, người của anh lại xuất hiện một cách nhiều đến như vậy. Ngọc Diệp bất giác căng thẳng, phải chăng cô đã chọc lộn người.
"Thần tổng đã xác nhận vị trí cuộc gọi và đối phương."
Lâm Hữu vừa hạ tay xuống, nhìn sang Thần Vĩ, người đang nhìn các ký tự trên màn hình.
"Ở đâu?"
"Ngọc Diệp đang ở nhà cô ta. Còn tên bắt cóc đang ở bên tàu hướng Nam. Tôi lập tức kêu người tới."
"Đợi một chút. Kết nối với cái điện thoại của tên đó cho tôi. Tôi không tin đằng sau hắn không có người chống lưng."
Thần Vĩ đút tay vào túi quần, tâm trạng cố gắng kiềm chế bản thân, ngăn mình có thể giết người.
Lâm Hữu không hiểu làm cách nào để cho Thần Vĩ nghĩ rằng Ngọc Diệp có liên quan đến chuyện Giai Kỳ mất tích, và làm sao anh lại biết phía sau tên này lại có một thế lực khác.
Đúng như anh nói, tên bắt cóc lập tức có một cuộc gọi đến, đường dây nước ngoài, Lâm Hữu khó khăn lắm mới tra ra được, đường dây từ Pháp, cả hai người nhíu mày, nội tâm không rõ, Lâm Hữu còn đang thắc mắc lại một lần nữa nhìn sang Thần Vĩ. Anh như là đã có sự phán đoán của bản thân.
Thần Vĩ một lần nữa nhìn lên màn hình xác nhận vị trí, liền một mạch bỏ đi. Anh chịu đựng hết nổi rồi. Đã có được thông tin cần thiết, anh lập tức hành động.
"Trước khi tôi mang Giai Kỳ trở về, các người không được bước vào. Tôi muốn bắt sống tên đó."
Lâm Hữu lập tức hiểu rõ, kêu người đi theo sau Thần Vĩ nhưng không được hành động. Đến khi nào anh đưa Giai Kỳ trở ra, sẽ lập tức bắt sống tên đầu sỏ để tra ra tin tức.
Khu nhà kho ở bến tàu phía Nam, Giai Kỳ bị bắt trói quăng vào một góc tường, chân cô co lên để ngăn sự sợ hãi của bản thân. Mắt cô bị tấm vải quấn lại, không thể nhìn thấy gì cả. Phía trước cô có nhiều tiếng nói lạ lẫm.
Giai Kỳ bị chuốc thuốc mê, cô chỉ vừa mới tỉnh lại không lâu, cảm giác tay chân bị trói lại, xung quanh chỉ toàn là màu đen. Toàn thân bất giác run rẩy, bây giờ cô không chỉ lo cho bản thân mình, mà cô còn lo cho cả đứa con trong bụng. Cô không thể để nó xảy ra bất cứ chuyện gì hết.
Yên lặng khoảng một lúc, cô nghe thấy tiếng mở cửa, tiếp sau đó là vài tiếng nói.
"*Mày nói xem..cái này quá hời rồi*."
"*Phải đấy. Không biết nó làm cái gì để nhiều người đều muốn nó biến mất như vậy*."
"*Ban đầu tao chỉ muốn hù dọa con nhỏ họ Lý kia một tí để con nhỏ đó nghe lời nói tin tức của người này. Thế mà nhỏ đó cũng muốn trả một chút để giết người*."
Hai người họ đột nhiên nói tiếng Pháp, Giai Kỳ kinh ngạc, sao lại xuất hiện người Pháp ở đây.
Nghe từ giết người cô bất giác lạnh người. Cách nói của họ giống như việc lấy đi mạng người là chuyện quá bình thường.
Rút cuộc là ai? Họ Lý? Đừng nói là....
Cô và cô ta không thù không oán, tại sao cô ta lại muốn giết cô.
Đừng như cô nghĩ nhé. Ngoại trừ Thần Vĩ ra, cô không còn nghĩ đến lí do nào khác. Hai tuần này Giai Kỳ không phải là không để ý, cô ta không biết là vô ý hay cố tình liên tục đụng chạm vào và bắt chuyện với anh.
Xem cách nói của cô ta, tuy hầu hết là muốn nói về chuyện của bà và tình trạng sức khoẻ của bà. Nhưng sau một hồi lại lấn qua chuyện khác, giống như chuyện gia đình cô ta không phải giàu có, hay cô ta phải cố gắng học thật chăm chỉ để báo hiếu cho gia đình.
Nghĩ tới cảm thấy thật nực cười, nhưng bây giờ trong hoàn cảnh như này thì chắc chắn cô cười không nổi.
"*Mà nhìn đi. Đứa con gái này nhìn cũng 'ngon' đấy. Hay là trước khi kết liễu tao 'xử' nó trước nhé*."
"*Mày không nói tao cũng muốn lắm rồi. Nhìn nó đi, lại hợp khẩu vị của tao lắm*."
Mọi câu từ của họ cô đều nghe rất rõ, trong lòng hoảng hốt, môi run run. Hai người này rốt cuộc có quan hệ gì với Ngọc Diệp cơ chứ, sao họ lại quen nhau.
Một trong hai tên đàn ông kia bước tới, còn tên kia đã bỏ ra ngoài trước để cho bạn mình hưởng thức trước, tên đó định chạm vào người cô, Giai Kỳ cảm giác được có người tới gần, cô lùi lại phía sau, dính chặt với bức tường.
**Cốc..cốc**..
"*Ai*?"
"*Đại ca, có người đang tới gần*."
"*Cả chục tên các người cũng không xử lý được à*?"
"*Hắn đã đi vào tới cửa chính rồi ạ. Mọi người đang cố gắng ngăn hắn lại*."
"*Chực..thật mất cả hứng. Baby đợi anh một chút*." Câu cuối cùng hắn ta nói bằng tiếng Anh. Cũng biết cách xử lý tình huống quá nhỉ.
Hắn ta bỏ ra ngoài, Giai Kỳ thở mạnh ra, quá may mắn rồi. Một chút nữa thôi, cô đã bị cưỡng hiếp. Trong người vẫn chưa hết run, chưa hết sợ hãi. Mong sao có người sẽ tới cứu cô.
Thần Vĩ, liệu anh có biết rằng ngay bây giờ, ngay lúc này cô rất mong anh xuất hiện.
Bên ngoài có tiếng đánh nhau, tiếng la hét, tiếng đòn ra cực mạnh, tiếng bị gãy một số bộ phận của con người vang lên rất rõ. Bên trong nội tâm cô hoảng loạn, bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Lại yên lặng thêm một lần nữa, cánh cửa phía trong mở ra. Thần Vĩ bước vào, phủi phủi trên người, tháo chiếc găng tay đen quăng xuống đất, trước mặt là người thương, bước chân có chút vội vàng đi tới.
Giai Kỳ dính chặt với bức tường phía sau, hiện tại cô không thấy gì hết, nhưng cô vẫn cảm giác được có người đang tới gần mình.
Đến khi bàn tay anh chạm vào cô. Giai Kỳ la lên. "Bỏ ra."
Cho đến khi khăn quấn mắt được tháo, hình ảnh trước mặt mờ mờ, cô vẫn không xác định được.
"Bé cưng.."
Giai Kỳ khi nhìn rõ được người trước mặt, mắt cô rưng rưng như muốn khóc. "Vĩ...Vĩ..."
Thần Vĩ khụy xuống kề sát người cô, cởi dây trói, vì dựa sát người nhau nên cô cảm nhận được hơi ấm của anh, anh cảm nhận được sự sợ hãi trong cô rất lớn.
Hai tay ôm cô vào lòng thật chặt, hôn lên thái dương nói thầm, thở nhẹ nhõm. "Thật may quá...bé cưng em không sao rồi. Đừng sợ."
Giai Kỳ đáp lại cái ôm, hơi thở của cô đang cố gắng ổn định lại. Bây giờ trong mắt cô, anh là duy nhất. Có anh bên cạnh rồi, cô không cần phải lo gì nữa cả.
Thần Vĩ nhanh chóng nâng eo, ôm cô vào lòng rồi bước ra ngoài. Giai Kỳ tuy rất mệt nhưng cũng có để ý rằng bên ngoài này quá sạch sẽ, không hề có dấu vết nào của việc đánh nhau.
Anh đưa cô về chỗ của anh, cũng đã cho người thông báo và chăm sóc cho bà, dặn bà ráng nghỉ ngơi, sáng mai lập tức cho người đưa bà tới.
Giai Kỳ sau khi được tắm rửa sạch sẽ, thay đồ rồi được đưa vào giường nghỉ ngơi, Thần Vĩ đắp chăn lên, chờ đợi cô ngủ sâu thì mình sẽ đi làm việc khác. Nhưng đợi mãi vẫn không thấy Giai Kỳ ngủ. Giống như thần giao cách cảm, cô có cảm giác anh sắp rời đi nên tay vẫn luôn nắm chặt tay anh.
"Bé cưng..ngủ một tí."
"Vĩ..là Ngọc Diệp, là Ngọc Diệp kêu người..và còn một người nữa."
"Anh biết..anh biết."
"Họ có nói tiếng Pháp."
"Ừ.." Thần Vĩ vuốt tóc cô, trấn an rất nhẹ nhàng. Ánh mắt anh dịu dàng nhất có thể, vẻ mặt lạnh lùng anh cũng đã vứt đi từ lâu. Đối diện với cô, anh không thể nào dùng gương mặt của ác ma được nữa.
Bé cưng em ăn sâu vào anh rồi.
Giai Kỳ nắm lấy bàn tay anh thật chặt, nghiêng người ôm lấy gương mặt anh nhìn thẳng.
"Vĩ..chúng ta có con rồi." Giai Kỳ nói nhẹ nhàng. Thần Vĩ thoáng bất ngờ, rồi chợt mỉm cười với cô. "Em có thai rồi."
Thần Vĩ nghe được liền cúi xuống hôn cô, lưỡi anh tách môi cô luồn vào bên trong khuấy động. Một tay để sau gáy đẩy cô lên để nụ hôn thật sâu, có vẻ như việc cô mất tích mới khiến anh nhận ra được cô quan trọng như thế nào với anh.
Giai Kỳ cũng nguyện đáp lại, hai tay vòng ra sau ôm lấy cổ anh kéo xuống. Cô bây giờ cũng hiểu được, thiếu anh bên cạnh cô cũng rất khó chịu. Có thể do bản thân đã phụ thuộc vào anh quá nhiều. Nên bây giờ cô không muốn mất anh.
Thần Vĩ ngồi kế bên đợi đến khi Giai Kỳ thật sự ngủ say, anh liền bước ra ngoài. Lái xe đến khu căn cứ, khuôn mặt một lần nữa hiện lên vẻ ác ma, ánh mắt lạnh lùng quét qua những con người đang bị treo bằng một sợi dây xích cứng cáp nhất, trên người chắc chắn không thiếu những vết thương do dây roi gai gây ra. Anh đã căn dặn rằng khi treo lên chân của họ tuyệt đối không được chạm đất.
"Thưa ngài...thật ra không phải chỉ có hai người, mà là bảy người."
"Kể tên." Thần Vĩ lạnh lùng ngồi xuống ghế, liếc nhìn họ thông qua tấm kính của phòng bên cạnh.
"Lý Ngọc Diệp, Liễu Hải Duy, Liễu Thất Hoa, Trương Ngọc Chi, David Huston, Scott William và một người nữa."
Lâm Hữu giơ bảng thông tin cậu đã điều tra được trình bày với Thần Vĩ.
"Có biết được lý do?" Lâm Hữu gật đầu lại tiếp tục nói.
"Lý Ngọc Diệp nói rằng chỉ muốn Giai Kỳ biến mất, bản thân sẽ có khả năng với ngài chứ không hề nghĩ sẽ giết người." Thần Vĩ ánh mắt thể hiện rõ sự khinh thường. "Liễu Hải Duy và phu phụ Liễu Thất Hoa và Trương Ngọc Chi vì muốn trả thù vì tài sản gia đình đã mất hết tất cả, David Huston là người liên lạc với bọn họ để nắm thêm thông tin của Giai Kỳ, không ngờ ba người họ lại muốn hợp tác cùng. David Huston và Scott William thì nói rằng bọn họ chỉ làm vì tiền, có người sai khiến họ. Và người sai khiến chính là Stella Melissa Hiden."
Anh cũng đã đoán được phần nào là tiểu thư nhà Hiden. Tuy nhiên tạm thời anh không đụng đến cô ta, mà là để cho cuộc vui sau này liên quan đến cả đại gia tộc Hiden. Quy mô lớn như vậy? Anh sẽ không dại gì bỏ qua đâu.
"Cô ta..làm gái của The Unlimited. Những người còn lại biết xử lí ra sao rồi đấy." Thần Vĩ đứng dậy chỉ tay vào người Lý Ngọc Diệp rồi quay đi, hiện tại anh chỉ muốn trở về với Giai Kỳ.
Lâm Hữu cùng những người khác cúi chào Thần Vĩ bước ra ngoài. Bắt đầu quay vào xử lí công việc được giao cho.
Anh lái xe chạy về. Lên trên phòng, tắm rửa thay đồ rồi ra ngoài, đắp chăn ngủ cùng với Giai Kỳ. Giai Kỳ như biết được bên cạnh có vật thể, liền quay sang ôm lấy, lọt hẳn vào lòng của đối phương. Cảm giác cực kỳ thoải mái và dễ chịu.
Thần Vĩ cũng loay hoay một chút để chọn tư thế để cô nằm thoải mái hơn. Nhìn cô như thế này, anh rất muốn đè cô xuống và làm chuyện tình ái kia, nhưng bây giờ đã có bảo bối ở giữa rồi nên anh phải kiềm chế dục vọng trở lại. Sau này khi bảo bối ra đời, anh sẽ bắt cô bồi thường cả vốn lẫn lãi.
Bên Đức.
"Cái gì? Magnus đang qua lại với một cô gái." Ông Robert hạ tách trà xuống. Vẻ mặt kinh ngạc hiện rõ qua những vết nhăn dày.
"Thằng nhóc này chắc cũng chỉ chơi đùa mà thôi. Cháu yên tâm đi Stella, trong lòng chúng ta con luôn là đứa con dâu duy nhất." Bà Victoria nhoẻn miệng cười. Tư thế của một người nhàn rỗi.
Stella thở dài trong điện thoại, thông báo với ông bà Cyrus. "Cô gái ấy đã ở cùng với Magnus ba tháng rồi thưa bác."
Chiếc tách đang định cầm lấy chợt vỡ ra, Bà Victoria đẩy gọng kính lên, kêu người đến dọn dẹp, cười đùa nhẹ nhàng.
"Như ta đã nói Stella, con là con dâu duy nhất. Cô gái đó muốn gả vào hào môn? Mơ tưởng."
Sáng hôm sau, Giai Kỳ tỉnh giấc muộn, bên cạnh trống trơn, có vẻ như anh đã đi rồi.
Đột nhiên cô nghe được tiếng Thần Vĩ phía bên ngoài ban công. Hình như anh đang gọi cho ai đó. "*Tôi nhất định sẽ chơi đùa với hai người đến cùng, còn cô tiểu thư bé nhỏ đó, hãy chăm sóc từ giờ đi. Cô ta là thú vui mới của tôi rồi*."
Anh nói tiếng Đức, cô nghe vẫn là không hiểu gì hết nhưng nghe thấy giọng cười của anh, cô có cảm giác bất an vô cùng.
Thần Vĩ cúp máy, tuy rằng cười bên ngoài nhưng bên trong vẫn khá lo lắng, thủ đoạn của hai người này anh đặc biệt rất rõ, tiểu thư Hiden đó lại dám hiên ngang chơi trò bắt cóc đối với Giai Kỳ chứng tỏ cô ta được đặc xá khá là nhiều.
Điện thoại anh một lần nữa vang lên, kỳ này là dãy số lạ, anh nhíu mày, không rõ có nên nghe hay không? Do dự một lúc anh bắt máy.
"Magnus..."
Thần Vĩ sững lại, trong mắt hiện rõ sự bất ngờ. Bàn tay đang run như cố gắng chìm chặt lại, giữ cho bản thân mình bình tĩnh.
Bên kia máy không nhận được sự trả lời, mỉm cười nhẹ nhàng. Lại cất tiếng một lần nữa. "Magnus..quên rồi à?"
Thần Vĩ lấy lại được tinh thần, vui mừng trả lời với giọng chào mừng. "Clary..chào chị."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT