Mấy ngày sau đó, Lộ Thâm không cố ý đối xử lạnh nhạt với Diệp Phồn Tinh nữa. Nhưng anh cũng không còn giống như lúc trước nữa, sẽ không còn kiêng dè gì mà cười nói đùa giỡn với cô, mà là đối xử bình thường như các bạn học khác, lười biếng, khách sáo xa cách, vô hình duy trì khoảng cách giữa hai người.

Diệp Phồn Tinh sớm đã chuẩn bị tâm lý, thấy vậy làm như không phát hiện ra, cũng không thể hiện tâm tư của mình đối với anh trước mặt mọi người, chỉ đối xử với anh như bình thường, thái độ hào phóng tự nhiên khi ở bên cạnh anh—— ngay cả những người có mối quan hệ thân thiết như Triệu Thu Tĩnh cùng Vương Kiến Nam, cô đều rất có chừng mực mà khiến cho bọn họ nhìn ra có gì không đúng.

Lộ Thâm vẫn luôn cho rằng cô sẽ tiếp tục làm ra chuyện gì đó, thấy vậy đầu tiên là rất bất ngờ, ngay sau đó liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm—— anh là thật sự rất bận, thật sự cũng không có quá nhiều tâm tư để đi đối phó với những chuyện “những điều không thể thiếu trong cuộc sống*” ở ngoài kia. “Cách theo đuổi ” của cô khiến anh cảm thấy thoải mái và dễ chịu, gánh nặng ở trong lòng cũng dần trở nên nhẹ nhàng hơn.

*Kiểu yêu đương ấy.



Diệp Phồn Tinh thu hết những phản ứng của anh vào trong mắt, âm thầm dành cho mình một lời khen lớn.

Cái chiêu “Nước ấm nấu ếch xanh”* này, quả nhiên rất có tác dụng!

*Dạng giống mưa dầm thấm lâu, khi một con ếch bỏ trong một nồi nước lạnh và bị đun, ban đầu chúng sẽ cảm thấy không có gì, khi ấm lên chúng vẫn cảm thấy không có gì, và đến khi nước sôi rồi thì chúng không thể giãy dụa được nữa.

Cô tiếp tục kiên nhẫn, từng chút từng chút xâm chiếm sự kháng cự và phòng bị của anh, nhưng đồng thời thỉnh thoảng cũng sẽ vượt rào để thăm dò anh một chút, nhắc nhở anh đừng quên chuyện mình đang theo đuổi anh.

Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu suy nghĩ trong lòng anh đã ở mức độ quá cao quá cao rồi, cho nên khi đối mặt với những lần thăm dò nho nhỏ của cô, mức độ tiếp  nhận của Lộ Thâm tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của Diệp Phồn Tinh, thậm chí theo thời gian trôi qua, anh bắt đầu dần dần bắt đầu quen với cách ở chung giống mà cũng không giống như lúc trước này.

Diệp Phồn Tinh hết sức hài lòng với điều này, hôm nay khi vào tiết cuối cùng, cô lại nhờ vào bàn học để che giấu, lặng lẽ kéo bàn tay rộng lớn ấm áp của anh lại: “Chú Vương hôm nay có việc nên xin nghỉ, không thể đến đón tớ, lát nữa tan học chúng ta cùng nhau đi xe buýt về nhà nha.”

Lộ Thâm đang chợp mắt ngủ: “…… Cũng không xuống cùng một trạm, cậu tự gọi xe về đi.”

Anh nói xong liền hất tay cô ra, chưa hất ra thì ngược lại đã bị cô nắm chặt hơn.

“……”

Lộ Thâm rất bất đắc dĩ, hé mắt nhìn cô, “Nói thì cứ nói, đừng động tay động chân.”

“Tay tớ lạnh, tay cậu nóng, nể tình chúng ta là bạn cùng bàn nên cho tớ mượn ủ ấm nha. Tớ bảo đảm mình sẽ yên phận, tuyệt đối sẽ không làm chuyện mờ ám gì khác.” Ánh mắt Diệp Phồn Tinh gian xảo, nói xong thì đầu ngón tay nhẹ cào cào vào lòng bàn tay anh một chút.

Lộ Thâm: “……”

Đây là cô nói sẽ không làm chuyện mờ ám gì khác ư?

Diệp Phồn Tinh lại cào cào một cái nữa, ánh mắt vô tội đến cực điểm, giọng nói nhõng nhẽo đến phát ngấy: “Tiểu Thâm ca ca, cầu xin anh đó, người ta thật sự rất lạnh đấy.”

Da gà của Lộ Thâm rớt đầy đất, cuối cùng đành phải thỏa hiệp với cô với vẻ mặt đau răng: “…… Ngậm miệng lại đừng nói nữa, tùy cậu ấm, được chưa.”

“Được!” đôi mắt Diệp Phồn Tinh khẽ cong lên, giọng điệu khôi phục lại bình thường, bàn tay nhỏ trắng mềm còn lại không chút khách khí chui vào trong lòng bàn tay anh, mười ngón tay giữ chặt tay anh lại.

Động tác này quá mức ái muội, Lộ Thâm giật mình muốn giãy ra.

“Đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, lão Hoàng đang nhìn qua!” Diệp Phồn Tinh lại nhanh chóng dùng một tay khác đè anh lại, “Chắc cậu cũng không muốn thầy ấy nhìn thấy cái dáng vẻ này của chúng ta chứ?”

Lộ Thâm: “……”



Lộ Thâm quả thực phục cô luôn, anh dở khóc dở cười, một lúc lâu sau mí mắt nhảy lên một cái, mới nặn ra một câu: “Diệp Phồn Tinh, cậu là tên vô lại sao?”

“Đúng vậy a,” Diệp Phồn Tinh cười tủm tỉm nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy sự mong chờ, “Làm sao vậy, cậu rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, phải dùng cách vô lại hơn để đối phó với tớ sao?”

Lộ Thâm: “…… Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

Diệp Phồn Tinh chợt cảm thấy thất vọng: “Không phải cậu đã nói, đối phó kẻ vô lại thì phải càng vô lại hơn hắn sao, vì sao khi đến lượt tớ cậu lại không tính toán gì hết vậy?”

“Vô lại cũng chia thành rất nhiều loại. Người như cậu,” Lộ Thâm vốn dĩ không muốn nhiều lời với cô, nhưng nhịn một chút vẫn không nhịn được, căng môi liếc nhìn cô một cái, “Thích hợp để treo lên đánh một trận.”

Diệp Phồn Tinh nghẹn họng, chu môi: “Dáng vẻ tớ xinh đẹp như vậy, cậu nỡ lòng sao?”

Lộ Thâm: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Diệp Phồn Tinh chớp chớp mắt, mỉm cười lần nữa: “Chắc chắn là không nỡ rồi, nếu không cậu đã sớm không đối xử với tớ như vậy rồi, không phải sao?”

Lộ Thâm đột nhiên không kịp phòng bị mà bị cô phản công: “……”

Cho nên làm thế nào mà chỉ trong vài tháng ngắn ngủn cô có thể tu luyện ra cái da mặt dày như vậy? Rõ ràng lúc mới quen biết cô không phải như thế này!

Chàng trai hoàn toàn bất lực, muốn nói cái gì, lại sợ cô tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước, chỉ có thể dùng sức xoa nhẹ mi tâm một chút giữa, nhắm mắt làm ngơ rồi quay đầu đi chỗ khác, làm bộ như mình đã ngủ rồi.

Diệp Phồn Tinh thấy vậy cười khà khà, cảm thấy mỹ mãn mà lấy ra điện thoại ra chụp hai bàn tay đang mười ngón đan chặt, sau đó đắc ý dùng bức ảnh đó đặt làm màn hình điện thoại.

Hôm nay lại là một ngày thực hiện kế hoạch thành công!

Lại nhìn thời gian một chút, hai tháng giao ước chỉ còn lại nửa tháng.

Diệp Phồn Tinh trong lòng có chút căng thẳng, nhưng hưng phấn vẫn nhiều hơn—— cô có lòng tin, tình hình này cứ tiếp tục phát triển như vậy, nửa tháng sau, cô chắc canh sẽ thuận lợi thoát kiếp FA!

***************************

Thời gian nửa tháng nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, rất nhanh, ngày giao ước của hai người sắp ở ngay trước mắt rồi.

Nhưng mà trước tiên, bọn họ phải đối phó với kỳ thi cuối kỳ đã—— đúng vậy, đảo mắt một cái Diệp Phồn Tinh đã chuyển tới Nhị trung được một học kỳ rồi.

Trong khoảng thời gian này,ngoài việc chăm chỉ thả thính anh thì cô vẫn luôn cố gắng học tập, thậm chí còn bỏ ra một số tiền lớn để mời hai gia sư dạy kèm, điên cuồng bổ sung kiến thức môn Toán và Lý cho mình. Nhưng mà cô không để cho Lộ Thâm biết chuyện này, bởi vì không muốn phụ lòng khi anh đã thức đêm thức hôm để sửa lại bài cho cô của anh —— Trên thực tế hai cuốn ghi chép chỉnh sửa mà anh cho đối với cô mà nói thật sự rất có ích, chỉ là cô muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi kịp anh, cho nên mới lựa chọn cách tiến hành đồng bộ.

Nghĩ đến kỳ thi của ba ngày sau, trong mắt Diệp Phồn Tinh lóe lên “nhất định phải làm được” —— cô sẽ dùng hành động thực tế để cho anh biết, cô thích anh, rốt cuộc có bao nhiêu nghiêm túc.

“Con ăn no rồi, bố, dì Đồng, mọi người từ từ ăn đi.”

Nghĩ như vậy, cô liền buông đôi đũa trong tay xuống, trở về phòng tiếp tục ôn tập.

“Lão Diệp, anh có thấy gần đây Phồn Tinh hơi lạ không?” Nhìn thấy bóng dáng của cô gái như một cơn gió, Đồng Mỹ Lệ có chút mờ mịt hỏi Diệp Tấn Thành, người hiếm khi về nhà ăn cơm đúng giờ, “Em thấy con bé lâu lắm rồi không đi ra ngoài chơi với bạn bè như trước kia nữa. Mấy ngày trước, cháu gái của Tạ gia tới nhà tìm con bé kêu con bé đi tham gia bữa tiệc, nó cũng không đi, nói là mình đang bận học bài. Đúng rồi, con bé còn tìm cho mình hai gia sư nữa, cuối tuần nào cũng đều học bài…… Em nhớ trước kia nó không thích học như vậy, cái này, không phải là bị cái gì k!ch thích chứ?”

Sự sụp đổ về mối quan hệ hợp tác với Ôn gia, không thể tránh khỏi việc mang đến một ít phiền toái cho tập đoàn Diệp thị, vì thế trong khoảng thời gian này Diệp Tấn Thành bận như một con quay. Nhưng trạng thái bất thường Diệp Phồn ít nhiều gì ông vẫn nhận ra được, chỉ là vẫn luôn không có thời gian để đi kiểm chứng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này nghe Đồng Mỹ Lệ nói xong, mặt mày của Diệp Tấn Thành không khỏi hơi trầm xuống, hỏi han tình hình về các phương diện khác của con gái.

“Những mặt khác ngược lại lại không có gì bất thường, chỉ là trở nên thích học. Thật ra thì, đây cũng là chuyện tốt, nhưng anh cũng biết tính tình của Phồn Tinh, con bé vẫn luôn không có hứng thú gì với học tập. Lần này thay đổi lớn như vậy, khó tránh khỏi việc khiến trong lòng người khác cảm thấy không chân thật..”

Vì mối quan hệ giữa mình và Diệp Phồn Tinh đã được xoa dịu ở đồn cảnh sát vào ngày hôm đó, Đồng Mỹ Lệ đã thay đổi thái độ “Cô không phạm tôi tôi cũng không chọc cô”  của mình, quan tâm Diệp Phồn Tinh hơn.

Trong khoảng thời gian này, bà vẫn luôn học cách làm sao để trở thành một người mẹ kế đạt tiêu chuẩn, quan trọng nhất chính là Diệp Phồn Tinh cũng không còn kháng cự với việc đến gần của bà nữa. Quan hệ giữa hai người, có thể nói là đã có tiến bộ rất lớn. Cho nên khi Đồng Mỹ Lệ nói ra những lời này thì giọng điệu rất tự nhiên.

Diệp Tấn Thành khá là bất ngờ mà nhìn bà một cái, thấy vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt trong veo của bà, trong miệng vẫn luôn nói linh tinh không ngừng, ánh mắt vốn sâu thẳm lạnh nhạt ánh không khỏi mềm hơn một chút.

“Có thể là bầu không khí học tập ở Nhị trung tốt, ảnh hưởng đến tâm tình của con bé rồi cô. Cụ thể thì lát nữa sau khi ăn cơm xong,  anh sẽ đi hỏi con bé một chút, em đừng bận tâm nữa.”

“Được, vậy anh nhớ lúc nói chuyện với con bé giọng điệu nhẹ nhàng một chút, đừng có ngiêm túc cứng rắn giống như cư xử với cấp dưới.” Đồng Mỹ Lệ lại thuận miệng dặn dò hai câu, hình như lúc này đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói, “Nhắc đến Khả Hân cũng sắp thi cuối kỳ rồi, không biết con bé đã ôn tập như thế nào rồi nữa. Ôi, ngày mai em đến thăm nó một chút, khoảng thời gian này chưa đi…”

Biết bà chỉ là người trong lòng nghĩ gì thì đều nói ra miệng, cũng không có tâm tư gì khác, vẻ mặt Diệp Tấn Thành không đổi mà “Ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn cái cổ của bà một cái, hỏi: “Dây chuyền này em mới mua à?”

Đồng Mỹ Lệ đột nhiên bị phân tâm, vẻ mặt ngạc nhiên và vui vẻ: “Ai ya bị anh phát hiện rồi! Thế nào, đẹp không? Đây là chiều nay Thẩm phu nhân đưa em đi mua, nói là kiểu này mới ra vào hai ngày trước……”

Không biết vì sao Diệp Tấn Thành lại cảm thấy có chút buồn cười. Ông dừng một chút, mới nói: “Ừ, rất đẹp, tôn lên màu da của em.”

***

Sau khi ăn xong, Diệp Tấn Thành đi tới phòng của Diệp Phồn Tinh, hỏi han tình hình gần đây của cô một chút.



Tuy rằng cảm thấy không được tự nhiên vì ông rất ít khi làm những chuyện như vậy, nhưng có cái ví dụ trước đó của Đồng Mỹ Lệ, ít nhất ông vẫn tìm được một ít cách để hòa hợp sống chung với con gái mình.

Diệp Phồn Tinh cuối cùng cũng cảm nhận được một chút quan tâm lo lắng đến từ ông bố của mình. Thật ra trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu, nhưng sau khi xoắn xuýt một lúc, vẫn lựa chọn tiếp nhận —— loại cảm giác này đối với cô mà nói, vẫn còn rất mới lạ.

“Cho nên đột nhiên con cố gắng như vậy, là bởi vì đã có mục tiêu đại học cụ thể, chứ không phải là đã xảy ra chuyện gì à?”

“Dạ, thật sự không phải, cái đó, bố đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

“Vậy con có thể nói cho bố biết một chút được không, vì sao đột nhiên lại muốn thi vào Hoa Đại không?”

“…… Cũng không có nguyên nhân cụ thể gì, chỉ là cảm thấy những người bạn cùng lớp bây giờ đều rất tốt, sau đó có rất nhiều người trong bọn họ có mục tiêu là Hoa Đại, vì vậy con liền nghĩ, con cũng muốn cùng bọn họ cố gắng học tập một chút thôi, nếu không ngày nào cũng nhìn thấy bọn học như vậy, rất hoảng đó bố.”

Hai cha con hờ hững lại cố gắng lắm mới nói được vài câu, cuối cùng Diệp Tấn Thành cũng yên tâm rời đi. Trước khi ra cửa ông suy nghĩ một chút, lấy ra từ trong túi một chiếc thẻ phụ đưa cho Diệp Phồn Tinh: “Cũng đừng chỉ lo học, thi xong sẽ được nghỉ, đến lúc đó nếu như không còn việc gì nữa, có thể cùng bạn cùng lớp hay bạn bè gì đó đi chơi.”

Dây cũng không phải là lần đầu tiên ông cho cô  tiền tiêu vặt, nhưng Diệp Phồn Tinh chưa bao giờ giống như hôm nay, là giọng điệu thoải mái, mang theo ý cười rồi nhận lấy.

“Được nha, Diệp tổng đã ra lệnh, con nhất định sẽ cố gắng phá của.”

Diệp Tấn Thành ngẩn ra, ánh mắt giống như là băng gặp lửa, trong nháy mắt hóa thành một vũng nước tan ở dưới đáy lòng ông. Khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm túc cũng hiếm lắm mới hiện lên một chút ý cười: “Ừm.”

Diệp Phồn Tinh cũng khé giật mình, sau khi ông đi ra khỏi cửa, vô thức cần chiếc thẻ kia tên nhìn lui nhìn tới mấy lần. Cuối cùng nhịn không được chạy đến bên trên ban công, gọi điện thoại cho Lộ Thâm.

Lộ Thâm mới vừa tan làm, đang ở trên đường về nhà. Thấy là Diệp Phồn Tinh gọi đến, anh vốn không muốn nhận, nhưng nghĩ đến tính tình ngày càng vô lại và mặt dày của cô, anh do dự một chút, cuối cùng vẫn nhấn nút nghe.

“Alo?”

“Lộ Thâm Lộ Thâm, cậu tan làm rồi sao? Tớ nhớ cậu lắm!”

Trong điện thoại, thanh âm của cô gái trong trẻo vang dội, giống như là viên ngọc rơi xuống chậu*, mang theo một loại niềm vui phức tạp nào đó.

*Kiểu miêu tả nghe rất thanh thoát, lanh lảnh.

****************

Editor: Chương này được edit trong tình trạng não đi chơi với zai.. Nên xin mọi người tha thứ cho tui hihiu:(((((

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play