Lộ Thâm đột nhiên không kịp chuẩn bị mà ngây người lại.

Cả người anh cứng đờ mà nhìn cô gái mềm mại như cục bông ở trong ngực mình, đầu óc giống như là bị cái gì đó đóng băng lại, làm như thế nào cũng không chuyển động được.

Diệp Phồn Tinh sau khi phản ứng những những gì mình đang làm, cũng ngây người một lát, sau đó  vệt ửng đỏ trên khuôn mặt liền lan ra tận sau tai với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Nhưng cô không hối hận. Lại nghĩ việc đã đến nước này, cô cũng không còn cách nào giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra được, cô dứt khoát bất chấp tất cả, chịu đựng sự ngượng ngùng và hoảng loạn mà ngẩng đầu lên, từng câu từng chữ nhìn anh mà nói: “Cậu là người con trai tốt nhất mà tớ từng gặp, Lộ Thâm, tớ thích cậu, tớ muốn theo đuổi cậu.”

Lộ Thâm: “……”



Lộ Thâm nhìn thấy những giọt nước mắt lấp lánh ở trong mắt cô, ánh mắt tràn đầy đau lòng, yêu thương và ngưỡng mộ, ngực anh giống như là bị người ta hung hăng véo một cái, khiến anh đau lòng không thôi. Nhất thời anh không biết phải trả lời như thế nào, môi anh khẽ nhếch lên, sau khi im lặng một lúc lâu, mới chật vật đẩy cô ra rồi lui về sau một bước: “Cậu…Vừa rồi còn nói, tôi không phải là kiểu người mà cậu thích.”

“Tớ nói dối đó.” Có những lời một khi đã bắt đầu, thì sẽ không còn khó nói ra như vậy nữa, Diệp Phồn Tinh đỏ mặt đè chặt trái tim đang đập điên cuồng của mình, thẳng thắn thừa nhận nói, “Sự thật tớ thích cậu như vậy đó, ….Cho nên, cậu có muốn làm bạn trai của tớ không?”

Lộ Thâm: “……”

Lộ Thâm cảm thấy phiền muộn lại có chút đau đầu, rõ ràng là anh muốn dùng những chuyện cũ khiến người ta khó mà chấp nhận được đó để khiến cô rời xa chính mình, thế nhưng sao cô lại,..

“Tôi nói rồi, chúng ta không hợp,” anh ổn định tâm trạng, làm chính mình bình tĩnh lại, “Ngoài ra tôi rất bận, cũng không có ý định yêu đương, cậu vẫn nên thích người khác đi.”

Tuy rằng biết anh mười phần thì có đến tám chín phần sẽ không đồng ý, Diệp Phồn Tinh vẫn có chút mất mát, nhưng trong lòng cũng không còn hồi hộp như vậy nữa.

Cô bĩu môi, lẩm bẩm nói: “Tớ thích cậu là chuyện của tớ, cậu quản cũng không được. Đương nhiên cậu cũng có quyền từ chối, nhưng mà tớ đã nhận định cậu rồi, sớm muộn gì cũng có một ngày, tớ sẽ biến cậu thành bạn trai của tớ, đến lúc đó tớ sẽ tính toán lại món nợ ngày hôm nay với cậu.”

Lộ Thâm: “……”

Lộ Thâm cảm thấy rất bất lực: “Diệp Phồn Tinh, cậu đừng u mê không chịu tỉnh ngộ.”

“Tớ u mê không chịu tỉnh ngộ như vậy thì sao! Tớ thật không dễ dàng gì mới biết yêu, có người con trai mà mình thích, nếu là cái gì cũng chưa làm mà đã từ bỏ, tớ làm sao có thể xứng đáng với bản thân mình được!” Diệp Phồn Tinh nói một cách hùng hồn, nói xong liền vẫy vẫy tay rồi bước đi, “Xe của nhà tớ đến rồi, tớ đi trước, cậu hãy suy nghĩ thật kỹ, cậu xem thời điểm nào tốt thì đồng ý với tớ nhé.”

Lộ Thâm đã chuẩn bị xong những lời lạnh lùng để cự tuyệt cô, nhưng tất cả đều bị chặn ở trong cổ họng. Trong lòng anh vô cùng rối bời lại có chút dở khóc dở cười mà nhìn theo bóng dáng làn váy tung bay của cô, rất lâu sau, cúi đầu thở dài một cái.

***

Cuối tuần này, Diệp Phồn Tinh không đi tìm Lộ Thâm, cũng không gọi điện thoại cho anh nữa.

Cô biết anh cần một ít thời gian để tiêu hóa chuyện của tối hôm đó. Bản thân cô cũng cần một ít thời gian đi điều chỉnh kế hoạch thả thính tiếp theo, dù sao thầm mến và công khai thích cũng không giống nhau.

Cứ như vậy cho đến thứ hai, cuối cùng hai người mới gặp lại nhau.

“Chào buổi sáng.”  Không biết có phải do cô đã làm rõ tâm ý của mình hay không, Diệp Phồn Tinh phát hiện khi mình gặp lại Lộ Thâm, sự vui sướng ở trong lòng muốn đ3 xuống như thế nào cũng không đ3 xuống nổi. Tất nhiên, cô cũng muốn muốn đ3 xuống nữa, “Đây là bữa sáng mà tớ mang cho cậu, nhân lúc còn nóng thì ăn đi nha.”

Cô nói xong thì lấy từ trong cặp ra một chai sữa bò ấm và một phần bánh sanwich vẫn đang còn bốc hơi nóng, cười tủm tỉm mà đưa tới trước mặt anh.

“… Không cần, tôi đã ăn rồi.”



Vẻ mặt Lộ Thâm lạnh nhạt, nói xong liền nằm lên bàn học mà không liếc nhìn cô một cái.

Đây là muốn dùng thái độ lạnh lùng để khiến cô hết hy vọng sao? Diệp Phồn Tinh đã sớm có chuẩn bị, chớp chớp mắt thò lại gần, môi đỏ kề sát vào bên tai anh: “Nhưng mà tớ mang thì cũng mang đến rồi, cậu không ăn tớ cũng chỉ có thể ném đi.”

Lộ Thâm không nghĩ tới cô sẽ làm như vậy, lỗ tai đột nhiên nóng lên, cả người cũng theo bản năng ngồi dậy rồi tránh ra: “Diệp Phồn Tinh!”

“Ơi ơi, tớ đây.” Diệp Phồn Tinh làm như không có việc gì mà nghiêng đầu, cười cong mắt nhìn anh.

“Cậu……” Lộ Thâm vốn dĩ đã chuẩn bị rất nhiều lời nói tàn nhẫn đủ để khiến cho cô hết hy vọng, nhưng khi đối diện với khuôn mặt như vậy. Lại không biết vì sao, những lời nói đó làm như thế nào cũng không phun ra được. Anh có chút bực bội, cuối cùng chỉ có thể mím chặt môi dời tầm mắt đi,nói, “Sau này đừng mang gì cho tôi hết, tôi sẽ không ăn đâu, ném hay không ném cũng tùy cậu. Còn có, khi nói chuyện với tôi thì cách xa tôi một chút, nếu không tôi cũng chỉ có thể đi tìm thầy xin đổi chỗ ngồi.”

Diệp Phồn Tinh đã sớm chuẩn bị tâm lý, nghe vậy cũng không giận, ngược lại ngoan ngoãn gật đầu: “Tớ biết rồi, sẽ không có lần sau nữa. Nhưng mà hôm nay tớ đã mang đến rồi, cậu ăn trước được không? Lãng phí rất đáng xấu hổ nha.”

Lộ Thâm: “……”

Nếu cô tức giận khổ sở còn được, anh có rất nhiều biện pháp thừa thắng xông lên khiến cho cô hết hy vọng. Nhưng cô ngoan ngoãn mềm mại nghe lời anh như vậy, Lộ Thâm không biết nên làm cái gì bây giờ —— bởi vì do diện mạo và khí chất của anh tương đối sắc bén, nhìn cũng không phải là người dễ chọc, những cô gái tỏ tình với anh trước đây, bình thường không dám dây dưa nhiều với anh. Anh chỉ cần nói một câu “Không thích, đừng làm phiền tôi”, bọn họ sẽ lập tức từ bỏ, không theo đuổi anh nữa. Chỉ riêng cô gái ở trước mắt, một là không sợ anh, hai là không có trái tim pha lê mong manh dễ vỡ…

Đầu của Lộ Thâm vốn dĩ đã không còn đau bây giờ lại bắt đầu đau. Anh im lặng một lúc lâu, rốt cuộc vẫn bị đánh bại bởi ánh mắt chăm chú chờ mong và long lanh ngập nước của cô: “…Bao nhiêu tiền, tôi mua.”

Diệp Phồn Tinh chớp chớp mắt, không ép anh nữa —— đã ngồi cùng bàn lâu như vậy, cô vẫn luôn biết anh vì tiết kiệm tiền, rất ít ăn bữa sáng, nếu ăn thì cũng chỉ ăn một cái bánh bao một ly sữa đậu nành, căn bản không đủ no. Cô nghĩ đến liền đau lòng, nhưng lại không biểu hiện lên trên mặt, chỉ mở ra tay nói: “Được a, bảy tệ, chỉ cần tiền mặt.”

Lộ Thâm vốn cho rằng cô sẽ không đồng ý: “……Ừm.”

Trong lòng anh khẽ buông lỏng, tìm từ trong túi ra bảy tệ tiền lẻ đưa qua, sau đó đã bị Diệp Phồn Tinh nhân cơ hội sờ vào mu bàn tay một cái.

“Đây là phí chạy chân, hì hì.”

Lộ Thâm: “……”

Lộ Thâm cả người đều kinh ngạc, dáng vẻ giả vờ lạnh nhạt cũng không thể duy trì được nữa. Anh nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt khó mà tin nổi, thật lâu thái dương khẽ giật giật, gắng nặn ra một câu: “Diệp Phồn Tinh, cậu rụt rè một chút có được không!”

“Không thể,” Diệp Phồn Tinh mi mắt cong cong, cười vô cùng gian xảo, “Không phải là cậu không muốn nợ ân tình với tớ sao? Vậy bồi thường bằng thịt là được rồi. Hay là tớ nói sai rồi, cậu rất vui lòng tiếp nhận tấm lòng của tớ, nợ ân tình với tớ hả?”

Lộ Thâm: “……”



Lộ Thâm liền phát hiện, cô gái này không chỉ có da mặt dày, mà miệng lưỡi cũng rất lanh lợi.

Anh có chút không thể chống đỡ được, sau một hồi im lặng, anh xoa xoa thái dương đang nhảy thình thịch của mình: “Cho nên rốt cuộc cậu thích gì ở tôi vậy? Tôi sửa vẫn không được sao?”

“Tớ cũng không biết.” Diệp Phồn Tinh thấy tốt thì lấy, nằm nhoài lên trên bàn, cười, “Không phải có câu nói gọi là “tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm”* sao, tớ đối với cậu có lẽ chính là như vậy đó.”

*Tình đến lúc nào cũng không biết mà còn càng ngày càng đậm sâu.

Cô tùy ý nói, trong lòng Lộ Thâm hơi cứng lại, có cảm giác như bị cái gì đó làm cho nóng lên.

“Nếu như cậu muốn truy tìm nguồn gốc, trước hết có lẽ là thích mặt của cậu, cho nên nếu cậu muốn sửa, có thể cậu phải đi một chuyến đến Hàn Quốc trước.” Diệp Phồn Tinh nói đến đây thì nhịn không được mà vui vẻ, “Tiếp theo nha, chắc là tính cách của cậu? Ai ya tớ cũng không biết nữa, dù sao tớ nhìn cậu ở chỗ nào cũng đều thuận mắt, đều thích a!”

Lộ Thâm: “……”

Anh không nên hỏi vấn đề này!

Vừa lúc chuông vào học vang lên, lỗ tai chàng trai hơi nóng, ho nhẹ một tiếng đánh gãy lời nói của cô: “Vào học, đừng nói nữa.”

“Không được, tớ còn chưa nói xong đâu.” Diệp Phồn Tinh nói đến đây thì mắt hạnh khẽ xoay, xích tới gần anh một chút, “Kỳ thật lúc vừa mới bắt đầu tớ cũng đấu tranh dữ dội lắm, dù sao vết xe đổ của mẹ tớ vẫn còn nằm ở đó, trong lòng tớ đối với cái chuyện thích một người này  vẫn còn rất sợ hãi. Nhưng sau này tớ đã hiểu ra, cậu cũng không phải bố tớ, tớ cũng không phải là mẹ tớ, chúng ta không giống với bọn họ. Tớ cũng có thể bảo đảm, nếu như tớ đã rất cố gắng cố gắng rồi mà vẫn không theo đuổi được cậu, tớ nhất định sẽ không để cho bản thân mình biến thành cái bộ dáng giống như mẹ tớ vậy, cho nên cậu không cần có có gánh nặng ở trong lòng. Cậu chỉ cần cho tớ một cơ hội để theo đuổi cậu, sau đó hãy thuận theo tự nhiên mà xem thử bản thân cậu có thể thích tớ hay không là được rồi, cậu yên tâm, nếu thử rồi mà vẫn không được, tớ nhất định sẽ hết hy vọng và buông tay, tuyệt đối sẽ không quấn lấy cậu không buông.”

Nhớ tới câu chuyện của bố mẹ cô, Lộ Thâm trong nháy mắt liền ngẩn người ra. Anh đột nhiên nhận ra rằng cô đã khó khăn cỡ nào mới có thể nói ra câu “tớ thích cậu”.

Nhưng thế thì sao…Chung quy hai người cũng không phải là người ở cùng một thế giới.

Trái tim bình tĩnh của Lộ Thâm lại trở nên hỗn loạn lần nữa, anh mím môi đ3 xuống những gợn sóng kia, nhưng tầm mắt lại khống chế được mà rơi trên khuôn mặt tươi cười rực rỡ của cô.

“Nể tình tớ cũng xem như đã giúp đỡ nhà cậu, nam thần cậu cho tôi một cơ hội có được không?” Xác định những lời vừa rồi của mình không có vấn đề gì, dùng một chút mưu kế nhỏ cũng có hiệu quả, sau đó Diệp Phồn Tinh quay đầu, vẫn luôn nhìn chằm chằm Lộ Thâm, làm nũng nhẹ nhàng níu lấy ống tay áo của anh “Ba tháng, chúng ta thử ở bên nhau ba tháng, nếu là ba tháng sau cậu vẫn không thích tớ, không muốn làm bạn trai của tớ, tớ sẽ không bao giờ quấy rầy cậu nữa.”

“…… Không được,” Lộ Thâm thiếu chút nữa muốn đồng ý rồi, cũng may lý trí nhanh chóng kéo anh lại, “Tôi không có thời gian cũng không có hứng thú.”

“Cậu không cần làm cái gì đâu, cứ giống như trước đây, đừng cố ý lạnh mặt và cự tuyệt tớ đến gần là được rồi.” Diệp Phồn Tinh xoay mắt nói, “Cậu cũng biết người nào cũng có tâm lý nghịch phản, cậu càng là cự tuyệt tớ, tớ sẽ càng muốn đoạt được cậu —— những tổng tài bá đạo trong phim truyền hình không phải đều như vậy sao, cái thể loại gì mà ‘Cô gái, sự khác biệt của cô sẽ thu hút sự chú ý của tôi ’. Cho nên nếu như cậu thật sự muốn thoát khỏi sự theo đuổi của tớ, không bằng trước tiên cậu thuận theo ý của tớ, phối hợp với tớ. Không chừng đến một lúc nào đó bản thân tớ sẽ chán cậu trước, sẽ không muốn theo đuổi cậu nữa thì sao!”

Lộ Thâm: “……”

Lộ Thâm phát hiện chính mình vậy mà nhanh chóng bị cô thuyết phục. Càng khiến cho anh bất đắc dĩ chính là, anh phát hiện ngoại trừ cái biện pháp mà cô nói, anh thật sự nghĩ không ra cái biện pháp nào tốt hơn để khiến cô hết hi vọng.

Làm mặt lạnh nói lời lạnh lùng cô cũng không sợ, nói những lời nhẫn tâm khó nghe thì anh nói không được, vậy nếu không thì, thuận theo ý cô để cô nháo một trận nhỉ?

Dù sao anh chỉ cần không động lòng không trả lời, thời gian trôi qua lâu, cô kiểu gì cũng sẽ thấy mệt.

Nghĩ vậy, Lộ Thâm rốt cuộc là thở dài, thỏa hiệp: “Một tháng, ba tháng quá dài, tôi không có nhiều thời gian để chơi với cậu như vậy.”

Hai mắt Diệp Phồn Tinh sáng choang, ở trong lòng hô to một tiếng “yes”: “Hai tháng rưỡi!”

“…… Một tháng rưỡi.”

“Hai tháng rưỡi!”

“…… Hai tháng.”

“Thành giao!” Diệp Phồn Tinh cười tươi như hoa, bàn tay giấu ở dưới bàn nhanh chóng ôm lấy ngón út của anh, “Ai nuốt lời là con chó con!”

Chỉ cần anh không cố ý xa cách cô, trốn tránh cô, cô sẽ có biện pháp bắt được trái tim anh. Hãy chờ đó, bạn học Lộ Tiểu Thâm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play