Đầu xuân, mưa phùn lác đác, đánh thức những mầm non mới nhú tren cành liễu. Nhánh liễu nhỏ lắc lư, những hàng nước mềm mại lăn dài, rơi xuống đôi giày cẩm tú thêu hoa văn như ý bằng chỉ bạc đang đứng dưới tàng cây.

Hủy Nô cứi đầu nhìn chằm chằm đốm nước nhuộm thẫm trên mũi dày, dần dần loang ra, nhìn đến ngây ngẩn. Bóng dáng nhỏ bé của nó vô cùng tĩnh lặng dưới gốc cây cổ thụ, nếu không phải mình mặc cẩm bào vàng nhạt, đầu đội kim quan, thì có lẽ chẳng ai để ý thái tử điện hạ đang đứng ở nơi này.

Trong lúc nó đang ngẩn người, một âm thanh the thé vang trên thềm điện, "Đã sắp đến giờ dậu rồi, sao còn không mời đưa kiệu của điện hạ tới đây." Đó là giọng của nội giám chưởng sự Mã Lương Thuận. Hiện giờ, Mục vương thường ở lại Văn Hoa các để quản lý sự vụ, gã phụ trách hầu hạ bề trên, không dám chậm trễ môt khắc.

"Không cần kiệu, bổn vương đang muốn đi bộ một chút."

Nghe thấy giọng này, Hủy Nô lập tức ngẩng lên, nhưng đám cung nhân cao lớn đã chắn kín tầm mắt, không thể thấy được thềm điện.

"Vâng." Mã Lương Thuận vội thưa, quay đầu thúc giục, "Còn đứng đó làm gì, mau mang ô tới che cho điện hạ."

Trong lúc nói chuyện, gã chợt thấy một cái bóng màu đỏ lướt qua, liền quay sang nhìn kỹ. Lúc này mới phát hiện đó là quả cầu nhung trên kim quan của tiểu thái tử, liền ngạc nhiên nói, "Sao thái tử điện hạ lại chạy đến đây?"

Hủy Nô bị phát hiện, chỉ dám do dự thò đầu ra, "Ta....ta...."

Dương Diễm nghe giọng, có chút kinh ngạc nhướn mày.

"Tiểu thái tử lúng túng bước lên bậc thang, hồi lâu sau mới dám khẽ gọi một tiếng, "Hoàng thúc."

Thấy nó có vẻ như cất công đến tìm mình, Dương Diễm cũng hơi khó hiểu, giơ tay ra hiệu cho Mã Lương Thuận. Mã Lương Thuận hiểu ý, vội dẫn đám người hầu khác lui đi.

"Thái tử điện hạ, có chuyện gì vậy?"

"Không...." Nghe giọng nói lãnh đạm của y, Hủy Nô có chút khiếp sợ, rồi lại hối hận, muốn xoay người bỏ chạy.

Dương Diễm lại hạ giọng, "Hủy Nô, lại bị ai bắt nạt sao?"

Nghe câu này, khoang mũi Hủy Nô bỗng nhiên đau nhức, vội chạy đến ôm chân Dương Diễm, vùi mặt vào vạt áo của y, thút thít nói, "Hoàng thúc, con không muốn làm thái tử nữa."

Dương Diễm im lặng một hồi, "Vì sao?"

"Con....Con quá kém cỏi, dù là thi thư hay cung mã, lúc nào cũng thua các huynh đệ khác. Đám cung nhân đều lén lút nói con là thái tử vô dụng." Đứa trẻ khóc nấc lên.

Dương Diễm lạnh mặt, "Thế thì vì sao lại đến tìm ta?"

Hủy Nô ngây ra một lúc, ngơ ngác lắc đầu, "Con không biết...."

Nó có chút thấp thỏm nhìn Dương Diễm, mà Dương Diễm cũng cúi đầu. Nó biết vị hoàng thúc này hai mắt không thể nhìn thấy, vậy mà chẳng hiểu sao nó lại có cảm giác bọn họ đang nhìn sâu vào mắt nhau.

"Chỉ vì con cứ cảm thấy hoàng thúc không giống như những kẻ khác." Giọng tiểu thái tử mềm mại non nớt, "Những lời hoàng thúc nói lúc trước, con chưa từng nghe bao giờ, cũng không hiểu lắm, nhưng mà cứ nghĩ đến nó mãi không thôi."

"Chắc giờ con không biết, nhưng con cứ ghi nhớ trong lòng, sau này không chừng có tác dụng. Ta còn vài lời nữa muốn nói với con," Dương Diễm thấp giọng, "Sau này có chịu thiệt thòi cũng đừng đến tìm ta. Ta sẽ không như bậc cha chú trong nhà người khác mà dỗ dành con, bởi vì con không sinh ra trong gia đình bình thường, mà xuất thân từ hoàng tộc."

Hủy Nô mở to mắt.

"Người sinh ra trong gia đình đế vương đều là địch thủ. Khi con và các huynh đệ thi cưỡi ngựa bắn cung hay làm thơ viết văn, kẻ thắng được thưởng, kẻ thua sẽ buồn nản vài ngày, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Còn tương lai, sẽ có một cuộc đọ sức sinh tử đang chờ con, thắng làm vua, thua vào ngục." Dương Diễm khom lưng, vỗ vai Hủy Nô, "Còn nữa, đừng quá thân cận với ta. Có thể sau này ta cũng là kẻ địch của con."

Hủy Nô dường như bị những lời lạnh lùng của y dọa sợ, lùi về phía sau vài bước, mà Dương Diễm cũng nhanh chóng đứng thẳng dậy. Người hầu nhanh chân chạy đến vây quanh, khoác áo choàng cho y, rồi mở ô lớn. Tiểu thái tử chỉ biết nhìn bóng dáng hoàng thúc rời đi trong màn mưa.

Đường ra khỏi cung nói ngắn không ngắn nói dài không dài. Màn mưa bụi giăng giăng đáp xuống đỉnh ô yên lặng không tiếng động. Người hầu bốn phía đều nín thở bước đi, một tâm thanh nhỏ cũng không có, chỉ mỗi tiếng chân chậm rãi vững vàng của cháu trai y là A Nhĩ Thái, vẫn luôn theo sau cách y năm bước.

Đi qua một con đường hẹp, lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng xá gió vút qua trong không trung, đâm thẳng vào cành hoa hạnh trên đầu. Cánh hoa trắng cùng lung vũ lả tả rơi xuống.

"Kẻ nào?" Độc Cô Hoành quát lên, quắc mắt nhìn quanh. Một viên đạn bắn chim từ ngọn cây rơi xuống. Hắn không biết trong cấm địa hoàng cung như thế này mà có kẻ nào cả gan dám dùng đạn bắn chim.

Mã Lương Thuận cũng giật thót, chạy tới trước mắng, "Mục vương điện hạ ở đây, kẻ nào dám làm càn như vậy?"

Bên kia bức từng yên tĩnh hồi lâu, mãi sau đó cửa viện mới chầm chậm mở ra. Hai nam tử trẻ tuổi mặc cung cẩm bước ra ngoài, vội vàng quỳ xuống hành lễ với Dương Diễm. Người thanh niên tuổi lớn một chút dáng vẻ hiền lành, cúi đầu nói, "Xin điên hạ chớ trách, Đỗ công tử mới đến còn chưa hiểu quy củ, ta bảo y bồi tội với điện hạ."

Thiếu niên dung mạo tinh xảo quỳ phía sau biết mình sắp gặp họa lớn, run cầm cập, không nói lên lời.

Dương Diễm hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Mã Lương Thuận, "Đây là đâu?"

Mã Lương Thuận cuống quýt trả lời, "Bẩm điện hạ, đây là Nhạn đình, còn hai vị đó là các công tử ở Nhạn Đình."

Độc Cô Hoành chẳng hiểu gì hết. Hắn biết quy tắc trong cung là chỉ có cung nữ và hoạn quan hầu hạ, nhưng hại vị công tử trước mặt đây không phải nội giám, sao lại đường hoàng sống trong cung.

"Nhạn Đình." Dương Diễm gật đầu, có vẻ đăm chiêu.

Độc Cô Hoành nhìn sắc mặt y, thoáng giật mình. Qua một thời gian ở chung khá dài, hắn bắt đầu nhận biết được những biến đổi rất nhỏ trên nét mặt cữu cữu của mình. Lúc này, hắn biết chắc chắn y đang nghĩ đến điều gì đó chẳng mấy vui vẻ.

Mã Lương Thuận cười bồi, "Điện hạ, chi bằng cứ làm theo quy củ, đánh hai mươi trượng thôi." Lời của gã có ý xin tha cho. Dù sao thiếu niên họ Đỗ này cũng là luyến sủng mới được Vĩnh An đế đưa vào cung. Theo tính tình Mục vương thì chỉ e nặng là xử tử, nhẹ thì đuổi đi, sau này không biết phải giải thích sao với hoàng đế.

Thiếu niên mới nghe đến đánh hai mươi trượng, sắc mặt trắng bệch, cả người run lên. Cặp mắt hoa đào ngập nước lóng lánh nhìn y, nức nở nói, "Điện hạ..."

Độc Cô Hoành sống ở biên thùy từ nhỏ, chưa từng thấy thiếu niên nào mềm mại đáng yêu như thế. Hắn thầm nghĩ nếu người ngoài nhìn thấy thì chắc chắn sẽ sinh lòng thương tiếc, chỉ tội cái là cữu cữu hắn bị mù.

Trong lúc hắn âm thầm lắc dầu thương xót, Dương Diễm mở miệng nói, "Không cần phạt trượng."

Thiếu niên nghe vậy, lập tức nín khóc, ánh mắt quyến rũ mỉm cười, "Đa tạ điện hạ."

Dương Diễm không để tâm, chỉ khẽ cười lạnh, "Hiện nay Đại Chiêu dùng đạo lý quang minh chính đại trị thiên hạ. Hoàng thượng bận chăm lo việc nước, tránh xa tửu sắc. Hai năm nay trong cung không tuyển mỹ nữ, đầu năm còn thả về vô số cung nhân." Y dừng một lát, lại nói, "Thế mà bổn vương lại không biết ở Thái An cung vẫn còn nơi đen tối như Nhạn Đình."

Thấy y có vẻ giận dữ lắm rồi, Mã Lương Thuận kinh hãi quỳ sụp xuống. Gã không biết cơn giận của vị điện hạ này từ đâu mà tới, chỉ đành lắp bắp thưa, "Không....Không biết theo ý điện hạ thì nên xử lý thế nào?"

Nghe giọng gã run như cầy sấy, Dương Diễm kiềm nén vẻ giận dữ, mỉm cười, "Theo lý mà nói, bổn vương không được phép xen vào chuyện hậu cung. Nhưng vì thanh danh của thánh thượng, bổn vương đành phải quản vài chuyện dư thừa." Y chậm rãi bước ra khỏi ô, nhẹ giọng thở dài, "Đời đời vua mất nước đều ít nhiều liên quan đến họa nữ nhân, huống chi đám luyến sủng này còn tiềm tàng nhiều nguy cơ hơn, sao có thể lưu trong hậu cung được. Từ nay về sau, phế bỏ Nhạn Đình."

Mã Lương Thuận kinh sợ, không dám tin vào tai mình nữa. Gã muốn nói Nhạn Đình được dựng từ thời Tuyên Tông, đến nay chưa từng hoang phế. Gã còn muốn nói, tuy hoàng đế lắm phi tần mỹ nữ nhưng cũng khá thích âu yếm đám luyến sủng trong nhạn đình, sao nói bỏ là bỏ được. Nhưng gã cứng họng, một câu cũng không thể thốt ra.

Còn nhớ nửa tháng trước, Lý lã thái sư muốn cầu xin cho cháu đích tôn của mình là Kinh Triệu phủ doãn Lý Chính Khanh bị bắt bỏ tù vì ăn hối lộ, nên đã đích thân đến gặp Mục vương. Nhưng Mục vương sai người đóng cửa Văn Hoa các không thèm tiếp. Lý lão thái sư đợi mãi không đi, đến tận khi hoàng hôn buông xuống mới nhận được một cuốn chiếu thư từ trong truyền ra, dùng bút son phê mấy chữ "Tham tiền quốc gia, xử tử theo luật." Lý lão thái sư tức giận đến mức đâm đầu vào ngọc trụ ngoài cổng Văn Hoa các, máu nhuộm đỏ mái tóc bạc, qua đời tại chỗ. Mà Mục vương điện hạ khi biết chuyện đó thì còn chẳng buồn nâng mắt lấy một cái. Thử hỏi bây giờ còn ai dám đôi co trước mặt y?

Trong lúc Mã Lương Thuận đang không biết phải làm sao thì một giọng nói trầm trầm ôn hòa chợt cất lên, "Không biết sau khi phế bỏ Nhạn Đình, điện hạ định xử lý chúng ta thế nào?"

Người lên tiếng chính là thanh niên bước ra khỏi Nhạn Đình ban nãy. Y vẫn quỳ tại chỗ, dáng vẻ bình tĩnh nhưng dường như đang ngây ra.

"Đúng vậy, điện hạ." Mã Lương Thuận vội hùa theo, "Trong Nhạn Đình có hơn hai mươi vị công tử, không biết sắp xếp làm sao, chi bằng...."

"Làm như đám cung nữ, thả về là được." Dương Diễm quả quyết ngắt lời, vẫy tay nói, "Lập tức truyền lệnh, bảo bọn họ tối nay thu dọn đồ đạc, ngày mai lĩnh tiền ra khỏi cung."

Tin Nhạn Đình bị phế vừa lan ra, trong cung lại bắt đầu dậy sóng. Đám thiếu niên mỹ mạo khóc lóc sướt mướt không chịu ra khỏi cung, còn muốn kéo dài thêm mấy ngày, đợi khi Vĩnh An đế đang du xuân bên ngoài về cung, không chừng còn cứu vãn được. Ai ngờ đến sáng hôm sau. Tả Kiêu Vệ đã phụng mệnh Mục vương vào cung, nói là đến hộ tống các vị công tử rời cung. Tuy nói là hộ tống nhưng thực chất là áp giải, thô bạo thúc giục bọn họ ra khỏi cửa cung.

Lối ra vào hậu cung Thái An môn có một cánh cửa nhỏ, gọi là An Bình môn. Một cỗ xe ngựa phủ vải dầu đã đậu sẵn bên ngoài. Các thiếu niên bị xua đuổi lục tục lên xe. Đám Vũ Lâm vệ trực ban cũng xúm lại nhìn. Khi thấy đám công tử Nhạn Đình xưa nay khó gặp, bọn họ lộ vẻ mặt giễu cợt, buông lời trêu đùa khiếm nhã. Các thiếu niên rất uất ức nhưng cũng không dám cãi lại binh lính, chỉ lặng lẽ rơi lệ.

"Liên ca." Một thiếu niên ló đầu ra khỏi xe ngựa, chính là Đỗ công tử vừa mắc lỗi hôm qua. Y bị đám người ở Nhạn Đình xô đẩy vào một góc, ôm lấy bao hành lý, gọi vọng ra ngoài.

"Ừ." Thanh niên y gọi là Liên ca nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng vẫn chưa bước đi, chỉ lặng lẽ nhìn hai chữ "An Bình" trên đỉnh đầu.

"Không muốn rời cung à?"

Giọng nói vang lên rất đột ngột. Thanh niên vội quay đầu, thấy đứng sau mình không phải là một binh sĩ khiếm nhã mà là một vị quan quân trẻ tuổi. Người này đeo trường kiếm bên hông, chuôi kiếm treo bạch ngọc, hẳn là quân hàm không thấp. Chàng vừa tới, quân lính Vũ Lâm vệ đã cung kính lùi về mấy bước.

Thấy y không đáp lời, vị quan quân kia lại cười hiền hào, "Các ngươi là người trong Nhạn Đình à?"

"Vâng." Thanh niên lặng lẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng mặt vị quan quân. Ngày xưa, ở Nhạn Đình đâu đâu cũng có các nam tử mỹ mạo, nhưng nghĩ kỹ lại thì chẳng người nào sánh bằng quan quân trẻ tuổi chước mắt. Chàng không chỉ đẹp đẽ xuất chúng, mà ánh mắt còn mang huyết khí tung hoàng chốn sa trường. Nhưng khi cười rộ lên, nụ cười tựa dương quang xuyên qua mây mù, khiến trời đất ấm lại, khiến người ta ngẩn ngơ.

"Sao lại đứng ở đây?" Quan quân hỏi. Thanh niên kia dù chỉ mặc áo vải thông thường nhưng vẫn khác hẳn các thiếu niên mặc hoa phuc trong xe, "Nhìn ngươi không giống loại người luyến tiếc vinh hoa phú quý."

"Ta chỉ muốn quay đầu nhìn lại." Thanh niên từ tốn nói, "Cái nơi đã giam cầm ta suốt mười năm."

Quan quân hơi nhướn mày, "Sao vậy? Lúc trước ngươi cũng không tự nguyện vào Nhạn Đình sao?"

"Tính mệnh của đứa con tội thần chỉ như cọng cỏ, làm sao chống nổi giông tố." Thanh niên cúi đầu.

"Liên ca." Lại có tiếng gọi trong xe vọng ra, "Chúng ta phải đi rồi."

Thanh niên vội vàng đáp, định mở miệng cáo từ, thì vị quan quân kia rũ mắt, nói, "Nhắc mới nhớ, năm xưa ta cũng từng suýt phải vào Nhạn Đình."

Thanh niên giật mình trố mắt.

Quan quân kia không nói thêm, chỉ hỏi, "Sau khi rời cung, các ngươi có cách mưu sinh không?"

"Tuy ta trói gà không chặt nhưng cũng có chút tài bút lách, bán tranh bán chữ chắc cũng đủ sống."

"Thế thì tốt." Quan quân gật đầu, lùi về phía sau, trịnh trọng nói. "Hãy bảo trọng."

Tới lúc gần đi, thanh niên không cầm lòng được, quay đầu hỏi, "Vì sao năm đó tướng quân lại thoát được Nhạn Đình?"

Quan quân nghe vậy liền ngẩng lên, cặp mắt lạc về phương xa như trầm tư, "Vì có người cứu ta."

Thanh niên ngẩn người, thầm nghĩ nếu trước kia có ai đó cứu mình thì vận mệnh hẳn đã rẽ sang hướng khác. Y ngước mắt thở dài, "Thật là tốt."

Chừng năm ngày sau, Vĩnh An đế đang du xuân ở hành cung Thúy Lan biết tin. Lúc đó mới qua bữa trưa, hoàng đế lim dim dựa vào long ỷ khép mắt nghỉ ngơi thì nghe nội thị ngự tiền bẩm báo. Gã nói, "Mục vương hạ lệnh phế bỏ Nhạn Đình, các vị công tử đều bị trục xuất ra khỏi cung, quay về quê cũ."

Vừa nghe xong, hoàng đế tỉnh cả ngủ, phẫn nộ quát, "Cái gì? Tên mù này tay dài quá nhỉ, còn thò vào cả hậu cung của trẫm?"

Nội thị thấy long nhan giận dữ, cuống quít cúi đầu, "Nghe Mã tổng quản nói Mục vương lấy giang sơn xã tắc làm lý do, nói cái gì mà đời đời vua mất nước hầu hết đều do ham mê sắc dục, hiểm họa khôn lường, cho nên mới phế khỏi hậu cung, không ai dám ngăn cản...."

"Chó chết!" Hoàng đế tức giận đến mức nói tục, "Nhạn Đình được lập từ thời Tuyên Tông, sao tên vô liêm sỉ đó dám so sánh Tuyên Tông với vua mất nước? Y muốn phản à?"

Hắn đứng bật dậy, "Xem ra lúc trước trẫm đối xử với y tốt quá y mới vênh váo đắc ý như vậy, không biết trời cao đất rộng là gì!"

"Hoàng thượng nói phải." Người lên tiếng là một tiểu nội giám. Gã thì thầm nói, "Hôm nay Mục vương có thể ở trong cung quản lý sự vụ chẳng qua là quyền lực mà hoàng thượng chia sẻ cho y, chứ y nào có lý gì can thiệp vào cấm cung, chẳng lẽ đã tự coi mình là chử tử của Thái An cung rồi sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play