Mùa hạ mặt trời mọc sớm. Đêm vừa tan, chân trời đã dần ửng lên màu xám trắng. Thảo nguyên Thương Vũ rộng lớn ngoài Bàn Môn quan hãy còn tối đen, dần dần hiện rõ đường ranh giới giữa mặt đất và chân trời. Có vài chấm nhỏ xuất hiện ở lằn ranh đó, dâng cao từng chút một, cho đến khi thấy rõ một mảng đen kịt phủ kín đồng cỏ.

Tiếng kèn vang vọng trên đầu tường.

"Tướng quân ! Tướng quân ! Có địch đột kích !"

Thân binh kêu gọi cùng tiếng kèn đinh tai nhức óc khiến Uất Trì Phong đau đầu như búa bổ. Hắn không biết phải nói cảm xúc lúc này là hưng phấn hay lo sợ, hai ba bước vọt lên tường thành, nhìn ra phía xa. Thảo nguyên trống rỗng đêm qua đã xuất hiện hơn vạn nhân mã bu kín, cầm cờ xí khổng lồ màu vàng kim giương cao, chính là quân kỳ của A Sử Na Nỗ Nhĩ. Tim Uất Trì Phong đập thình thịch trong lồng ngực. Hắn quay đầu, lớn tiếng gọi người phía sau, "Vệ Trường Hiên, chúng tới rồi !"

"Vệ tướng quân đã đi điểm binh!"

Uất Trì Phong hơi bối rối, rồi lập tức nói, "Mau tới đại doanh báo cho Bạt Liệt tướng quân biết, kẻ địch tập kích !"

Hắn vừa dứt lời, tiếng bước chân loảng xoảng kim loại đã vang lên trên bậc thang, cùng giọng nói không cao không thấp của Bạt Liệt Viêm, "Không cần, ta biết rồi."

Thân hình vạm vỡ của lão đã được đóng giáp chỉnh tề. Xem ra mấy ngày này lão cũng như bọn họ, đợi chờ một trận giáp chiến. Lão chống tay lên tường thành nhìn ra ngoài, từ tốn nói, "Lần này A Sử Na Nỗ Nhĩ lĩnh toàn bộ nhân mã tới đây. Hắn lúc nào cũng chiến thuật quanh co, ít khi đánh một trận trực diện hoàng tráng như thế. Rốt cuộc có chuyện gi?"

"Xem ra kế của Vệ Trường Hiên có tác dụng rồi." Uất Trì Phong nhanh chóng kể lại chuyện đêm qua một lần, rồi lại hỏi, "Bạt Liệt tướng quân, giờ chúng ta ứng phó thế nào?"

Bạt Liệt Viêm mỉm cười. "Ta đã giao binh phù trong tay cho Vệ tướng quân. Trận này do mình hắn chỉ huy, ngươi cứ nghe theo là được."

Uất Trì Phong khá kinh ngạc, nhưng chỉ trong chốc lát, liền gật đầu, "Rõ !"

Lúc này, chân trời đã sáng dần lên. Thảo nguyên tối đen ban nãy được ban mai chiếu rọi, xanh biếc như xuân thủy. Sương sớm đọng trên lá phát sáng lóng lánh, khẽ khàng rung rinh. Chẳng bao lâu sau, cỏ cây đã rung chuyển dữ dội. Vô số vó ngựa đang băng qua mảnh đất này, khiến cỏ xanh cũng trộn lẫn vào bùn đất.

Đội quân gồm mấy vạn kỵ binh, áo giáp bọn họ còn phủ một lớp sương mờ. Ngựa hí vang trời, cờ xí vàng chói dựng thẳng, tiến về phía tường thành Bàn Môn quan xám xịt.

"Vệ tướng quân !" Bùi An vội vã chạy về phía lầu gác ngả nghiêng sắp đổ, "Binh mã các doanh đều đã tập kết, chỉ chờ hiệu lệnh của tướng quân !"

Vệ Trường Hiên đứng trên lầu, nhìn ra ngoài thành, "Đợi một lúc nữa."

"Còn đợi sao?" Uất Trì Phong ôm mũ giáp đi lên lầu, cười khổ, "Lúc trước ta bảo huynh nóng nảy, nhưng xem ra hôm nay huynh mới là kẻ ung dung nhất. Chúng ta đợi mấy ngày liền rồi, mãi mới dụ được đối phương. Đang lúc cấp bách mà huynh không vội nghênh chiến sao?"

Vệ Trường Hiên quay đầu, thấp giọng hỏi, "Thiếu tướng quân, huynh cảm thấy nếu chúng ta nghênh chiến, phần thắng có lớn không?"

Uất Trì Phong ưỡn ngực, "Sao lại không lớn. Chúng còn chưa tụ họp được các nhánh quân khác, trong khi quân số của chúng ta không kém là bao."

"Quân số không khác biệt nhiều, nhưng quân ta đa phần là bộ binh, chúng lại là kỵ binh. Hai quân giao chiến, phe ta khó mà giành lợi thế." Người thốt ra những lời này là Bạt Liệt Viêm vừa mới tới. Lão nhìn Vệ Trường Hiên, nói, "Vệ tướng quân, ngươi chậm chạp không phát lệnh, chẳng lẽ định đóng cửa tử thủ?"

Vệ Trường Hiên lắc đầu đang định nói thì chợt nghe một tiếng nổ vang dữ dội. Tường thành cao lớn cũng rung chuyển theo, khói lửa đồng loạt ập vào mặt, ngay cả người đứng trên lầu cao cũng có thể cảm nhận thấy sự hoảng hốt.

"Là xe pháo của Già Ma quốc !" Uất Trì Phong kêu to, "Bọn chúng bắt đầu công thành rồi !"

Vệ Trường Hiên đã sớm đoán được kẻ địch sẽ ra chiêu này. Chàng cúi đầu, phát lệnh xuống chân thành, "Quan truyền lệnh, sai nhất doanh, nhị doanh mang những thứ đã chuẩn bị sẵn đến lầu phía bắc thành."

"Rõ !"

Quan truyền lệnh vừa đi, Vệ Trường Hiên liền nói, "Lúc trước, quân địch tập kích khiến Bàn Môn quan thất thủ cũng dùng xe pháo này. Ta đã sai người chuẩn bị bùn lầy để đắp lên tường, có thể chống đỡ qua được một trận."

Uất Trì Phong cua mày, "Bùn lầy có thể dập lửa, nhưng cũng không phải kế lâu dài. Chúng ta không thể cứ đóng cửa thành mãi được."

Vệ Trường Hiên gật đầu, "Đương nhiên không thể tử thủ trong thành. Chúng ta đã đợi đến ngày hôm nay chẳng phải là để ra ngoài chiến địch hay sao. Nhưng mà..." Chàng quay sang Bạt Liệt Viêm, "Bạt Liệt tướng quân phòng thủ biên quan đã nhiều năm, giao chiến với A Sử Na Nỗ Nhĩ nhiều lần. Theo ngài thì nếu hai quân giao chiến, A Sử Na Nỗ Nhĩ sẽ sử dụng chiến thuật nào?"

"Với binh lực hiện giờ của A Sử Na Nỗ Nhĩ, ta đoán hắn sẽ sử dụng kế hoạch áp sát ba bên." Bạt Liệt Viêm không nhanh không chậm đáp, "Trước tiên bắn pháo, dụ ta ra khỏi thành quyết chiến. Sau đó hắn sai kỵ binh nặng mà hắn đắc ý nhất để càn quét bộ binh của ta. Các ngươi cũng từng lĩnh giáo kỵ binh nặng của chúng. Trên chiến trường, chúng chỉ tiến không lùi, nơi nào đi qua, nơi đó không còn một ngọn cỏ. Sau khi kỵ binh nặng tiến công, hàng loạt kỵ binh nhẹ sẽ bọc đánh từ hai phía, dọn dẹp những gì sót lại. Sau trận áp sát này, quân ta đã tổn thất thảm trọng."

"Bạt Liệt tướng quân," Uất Trì Phong bực mình nói, "Ngài có thổi phồng quân Yến Ngu lên quá không vậy? Kỵ binh nặng kia đâu phải không thể công phá? Chỉ cần bày trận mạch đao thì chúng chỉ có đi mà không có về."

Từ xưa đến nay, kỵ binh nặng là vua trên chiến trường. Khi dã chiến ở địa hình phẳng, gần như không có chủng binh nào đối khánh được, mãi cho đến khi mạch đao trận xuất hiện. Mạch đao cán dài hơn ba thước, vươn ra thì càng dìa hơn, ước chừng bốn thước, trọng lượng rất nặng. Loại đao này gần như không thể đơn phương tác chiến cho nên rất ít khi mang ra chiến trường. Mãi tới khi Đại Chiêu khai quốc, danh tướng Mạnh Nguyên sáng tạo ra mạch đao trận mới khiến thứ vũ khí này phát huy năng lực lớn nhất. Chắn trước là đội khiên giáp, đứng hai bên là đội cung nỏ, đội mạch đao ẩn sau cùng, đợi khi kỵ binh nặng tiến vào trung tâm mới bỏ khiên giáo, trực tiếp đón đánh. Người cầm mạch đao đều là bộ binh nặng. Một khi đao phóng ra thì như bàn chông khổng lồ vươn lên từ lòng đất, đâm xuyên cả người lẫn ngựa, không tha thứ gì.

Nhưng Vệ Trường Hiên lắc đầu, "Lúc đánh nhau ở Vân Hạp quan đã dùng mạch đao trận rồi, A Sử Na Nỗ Nhĩ sẽ không phạm cùng một sai lầm đến hai lần đâu. Lần này hắn nhất định sẽ đề phòng bộ bunh của ta. Một khi chúng ta kết thành trận, hắn sẽ phái kỵ binh nhẹ đến quấy nhiễu. Bộ binh nặng có tính cơ động kém, chỉ mình bọn họ không chống đỡ được."

Bạt Liệt Viêm gật đầu, "Ngươi nói không sai. Ban nãy ta ở trên thành quan sát, kỵ binh nhẹ phân bố ở hai bên, che giấu kỵ binh nặng phía sau, hẳn là có ý như vậy."

Trong lúc bọn họ nói chuyện, lửa đạn liên tiếp bắn lên tường thành. Khói đặc bốc lên cuồn cuộn. Đạn lần này cũng không phải đạn đá, không khiến tường thành vỡ vụn, mà chỉ đốt lửa hun khói mù mịt, khiến người ta không mở nổi mắt.

Uất Trì Phong liên tục ho khan, sốt ruột nói, "Theo các vị vừa nói thì chúng ta vất vẳ lắm mới chờ được kẻ địch, nhưng không thắng nổi chúng?"

Bạt Liệt Viêm khẽ cười, "Vị Vệ tướng quân này đã tính trước được chiến thuật của địch thì hẳn cũng phải có kế sách ứng phó, ngươi sốt ruột làm gì?"

Uất Trì Phong mở to mắt nhìn Vệ Trường Hiên, "Huynh định đối phó với kỵ binh nặng của chúng cách nào?"

"Có cách." Vệ Trường Hiên gật đầu, "Lần này chúng ta không cần trọng giáp, chỉ dùng bộ binh, huynh có dám lãnh binh hay không?"

Uất Trì Phong giật mình, "Dùng bộ binh ngăn kỵ binh nặng, chỉ sợ chưa được một lúc đã nát như tương tàu." Nhưng hắn lại mỉm cười, "Có điều huynh cứ ra lệnh, ta tuyệt đối không chối từ."

Vệ Trường Hiên lắc đầu, "Đương nhiên ta sẽ không đẩy huynh vào chỗ chết. Ta biết bộ binh không chống đỡ được kỵ binh nặng, cho nên các huynh chỉ làm mồi nhử thôi."

"Mồi nhử?"

Vệ Trường Hiên mỉm cười, quay đầu chỉ về phía tây Bàn Môn quan, "Các huynh xuất quan từ cửa tây, dụ địch tới đó. Ta đã sắp đặt sẵn một nhóm mai phục."

Hai mắt Uất Trì Phong sáng rực như đuốc, "Mai phục thế nào?"

"Chỉ là một đội đao thủ thôi, nhưng mà đủ giải quyết kỵ binh nặng của Yến Ngu." Vệ Trường Hiên lại cười, "Dù sao mấy ngày này, ta cũng đâu chỉ tu bổ tường thành."

Nói xong, chàng vỗ xuống lan can, "Uất Trì Phong nghe lệnh ! Lập tức lĩnh bảy vạn bộ binh ra khỏi thành dón địch!"

Uất Trì Phong giật mình, nhanh chóng phản ứng, khom lưng nói, "Rõ!"

Sau khi hắn đi, Vệ Trường Hiên lại cúi đầu nhìn dưới thành, nói, "Kỵ binh doanh đâu!"

Phía dưới lập tức vang lên tiếng hô của hơn vạn binh sĩ.

"Giương quân kỳ, theo ta ra khỏi thành!"

Chàng vừa định cất bước thì bị Bạt Liệt Viêm giữ chặt. Sắc mặt ông lão có chút hoang mang, "Vệ tướng quân, ngươi còn chưa ra lệnh cho ta."

Vệ Trường Hiên vươn tay vỗ vai lão, "Xin Bạt Liệt tướng quân đứng trên đầu thành đánh trống khích lệ quân ta." Chàng dừng một chút, "Nếu ta không quay về, chuyện từ giờ về sau đành nhờ tướng quân thay ta chỉ huy."

Nghe giọng chàng thoáng chút buồn rầu, Bạc Liệt Viêm kinh hãi, còn định vươn tay kéo lại thì chàng đã đội mũ giáp lên, không quay đầu lại nữa.

Cửa thành ầm ầm mở rộng theo nhịp trống vang lên. Mấy vạn đại quân cuồn cuộn như sóng dữ dâng ra ngoài thành. Quân lính điều khiển xe pháo của Yến Ngu không tránh kịp, bị chiến mã đá bay. Cờ xí màu vàng chói cũng phất lên. Kỵ binh Yến Ngu tựa thủy triều, xung phong liều chết. Đúng lúc đó, Vệ Trường Hiên lại buông dây cương. Chàng một tay giương cung, một tay lắp tên. Chiếc cung bằng sừng trên tay căng ra cực hạn, như một vầng trăng tròn, phát ra tiếng rít gầm xuyên cả mặt trận. Vô số mũi tên của các binh lính đứng sau chàng cũng đồng loạt bắn vào đại quân Yến Ngu.

Trong lúc đó, chiến trường phía tây thành đang tán loạn. Các bộ binh đa số đến từ cấm quân, không dũng mãnh thiện chiến bằng người Đông Hồ, gần như không có sức phản kháng trước gót sắt của kỵ binh Yến Ngu. Trong lúc bị đẩy lùi, Uất Trì Phong lại không muốn nghĩ tới đường lui. Hắn ra trận từ năm mười bốn tuổi, mỗi khi cầm đao là hai mắt đỏ rực, trừ chém giết ra thì không làm gì khác. Trong lúc hắn vung đao gặt đầu người, một thân binh phía sau bỗng hô lên, "Thiết tướng quân, cẩn thận!" Một con chiến mã màu đen đã đến phía sau lưng hắn, gót sắt giương lên, sắp sửa giáng xuống đầu. Hắn không thèm quay nhìn lại, chỉ khom gối phóng một đao ra sau. Lưỡi đao thon dài ngập vào bụng ngựa. Mặt hắn dính đầy máu tươi, nhưng không buồn lau đi, chỉ xoay cổ tay, rút đao chém đứt yết hầu của võ sĩ trên ngựa.

Có lẽ dáng vẻ hừng hực sát khí, tắm trong máu địch của hắn cũng truyền sang binh sĩ. Đám bộ binh ban đầu có vẻ nao núng cũng xông lên chém giết quân địch. Trên đầu tường, tiếng trống ngày một vang dội, khiến máu trong người như muốn sôi trào. Nhưng âm thanh trấn động màng tai không chỉ có tiếng trống, mà còn cả tiếng vang nặng nề đang tới gần. Mặt đất ầm ầm rung chuyển. Uất Trì Phong chìm trong chém giết cũng dần bình tĩnh lại. Hắn kinh ngạc một hồi, bỗng quát lớn, "Toàn quân tản ra!"

Nhưng không còn kịp, đội kỵ binh nặng mặc thiết giáp kín mít không giác gì cơn cuồng phong thổi bay tất cả. Đủ thứ quân giới dưới chân thành đều bị chúng dẫm nát trong tích tắc. Binh lính không kịp bỏ chạy cũng phát ra tiếng kêu thảm, bị nghiền dưới vó ngựa.

"Lui về phía sau!" Uất Trì Phong khản cổ quát. Quan truyền lệnh vội vàng giương cờ lệnh sau lưng hắn. Rồi một mũi mâu đâm xuyên qua trán quan truyền lệnh. Gã ngã xuống với tư thế còn cầm cờ lệnh vươn cao.

Uất Trì Phong chưa từng biết sợ hãi, giờ lại có chút căng thẳng. Hắn đã lui tới chân thành, nhưng quân mai phục mà Vệ Trường Hiên nói vẫn không thấy bóng dáng. Vó ngựa của kỵ binh nặng đã tới gần trong gang tấc. Hắn có thể ngửi thấy cả mình tanh nồng đầy sát khí của ngựa chiến.

"Vậy thì quyết tử chiến một trận đi." Hắn đột ngột xoay người.

Đối mặt với đội quân mặc trọng giáp kín mít, để lộ mỗi cặp mắt, nối liền nhau bởi xích sắt đang bức tốc áp sát, Uất Trì Phong cảm thấy những đôi mắt kia đang cười cợt mình. Hắn ra sức nâng đao, lao thẳng về phía chúng. Khi lưỡi đang sáng rực tinh quang chém vào giáp sắt của kỵ binh, đao sượt qua chẳng thể gây được một vết mẻ, nhưng hắn không hề dừng lại. Lúc thấy mình sắp phải táng thân dưới gót sắt, hắn vội vàng lăn mình, lách sang một bên. Vó ngựa chiến đạp xuống ngay sát vành tai hắn, tiến về phía nhóm bộ binh Đại Chiêu đang chuẩn bị liều một trận cuối cùng. Gót sắt đạp xuống, nhấc lên, lại đạp xuống, nhưng không còn nhấc lên được nữa.

Một tiếng nổ ầm vang khắp thảo nguyên. Mặt đất bằng phẳng bỗng nhiên sụp xuống, để lộ vô số chiến hào. Tiếng ngựa hí cùng tiếng quân địch kêu lên thảm thiết. Nhóm kỵ binh nặng đang tăng tốc xông lên thì hơn phân nửa rơi xuống hào. Vì các kỵ binh nặng được nối liền với nhau bở xích sắt, chiến mã không rơi cũng bị kéo ngã. Đám kỵ binh đang lảo đảo muốn đứng dậy thì bị đao thủ phía sau nhảy ra, chém đứt đầu.

Uất Trì Phong kinh ngạc nhìn những đao thủ này. Ban nãy, hắn còn giao chiến với kẻ địch ngay tại thảo nguyên này, thế mà không ai ngờ dưới cỏ lại có quân mai phục. Trong những người này chắc chắn có người bị vó ngựa đạp phải, bị đao kiếm đâm trúng, nhưng không một ai phát ra tiếng kêu. Không khí xung quanh lập tức ngập tràn mùi thuốc súng hòa lẫn mùi máu, tại nên mùi của sự chết chóc.

"Thiếu tướng quân!" Một kỵ binh giục ngựa lao nhanh tới, móc lệnh tiễn trong người, "Đại quân Yến Ngu phía trước đã vòng qua quân ta, đang hướng về phía tây. Vệ tướng quân nhờ ngài dẫn binh lính còn lại đi chặn đánh."

Uất Trì Phong rùng mình, gật đầu, "Biết rồi."

Có lẽ kỵ binh nặng bị hạ đã chọc tức quân Yến Ngu, hoặc nói cách khác là chọc tức A Sư Na Nỗ Nhĩ. Thảo nguyên vừa yên ổn một chút lại lần nữa rung chuyển. Lá cờ vàng chói phần phật tung bay, chỉ huy toàn quân Yến Ngu áp sát. Trước đội quân hơn mười vạn người khổng lồ như thế, khiến cho mấy vạn bộ binh trong tay Uất Trì Phong có vẻ nhỏ bé đáng thương.

Uất Trì Phong cảm thấy trong lòng trống rỗng. Trong trí nhớ của hắn, quân Yến Ngu rất ít khi áp toàn bộ binh lực. Lần trước ở Vân Hạp quan, bọn họ phát động tổng tấn công một lần. Cũng chính trong trận đó, thúc thúc của hắn là Uất Trì Trung đã trúng tên bỏ mình. Quân Đông Hồ bị đồ sát gần vạn người.

Đám bộ binh sau lưng hắn cũng bị khí thế san núi bạt sông của quân địch làm cho khiếp vía, hai tay cầm chiến đao cũng run lên. Uất Trì Phong hô lớn trong tiếng gió điên cuồng, "Bày trận liệt trùy, thề sống chết bảo vệ thành!"

Mãi không có tiếng đáp, hắn mới nhớ ra quan truyền lệnh đã chết trận. Trong quân, binh sĩ tiến lui theo cờ lệnh, lúc này không có cờ lệnh ra hiệu, đội quân như mắt mù, khó mà sắp xếp được đầu đuôi. Trong lúc hắn hoảng hốt, có binh sĩ khản cổ hô, "Bày trận liệt trùy, thề sống chết bảo vệ thành!"

Tiếng này vừa dứt, lại có tiếng tiếp theo nối liền, "Bày trận liệt trùy, thề sống chết bảo vệ thành!"

Cứ thế, quân lệnh truyền xuống từng tầng. Mấy vạn quân đồng thanh hô to, bước chân cũng di chuyển. Khí thế của dòng người cũng làm đại quân Yến Ngu chấn động. Nhưng chúng cũng không hề do dự, nhanh chóng vung đao liều chết xông lên.

Đây là một trận quyết chiến giữa năm vạn quân với mười lăm vạn quân, giữa bộ binh với kỵ binh, ai ai cũng thấy rõ kết cục, nhưng dù sao lúc này thắng bại vẫn chưa phân.

*Lời Editor : Dịch cảnh đánh trân vẫn khốn khó như ngày nào....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play